Một hồi lâu Tiểu Mãn nói: “Ngày mai ta đưa hai người xuống núi.”
“Ngươi không phải muốn ta ở đây chăm sóc cha ngươi sao?”
Tiểu Mãn lắc đầu, nói: “Ta muốn tiên sinh bảo vệ cha ta, nên ta mới để hai người xuống núi.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy lại càng kinh ngạc: “Ý ngươi là…” Rõ ràng Tiểu Mãn muốn hắn đưa cha nàng đi cùng.
Tiểu Mãn gật đầu nói: “Đúng vậy. Chúng ta nhất thời phải ký thác vào tiên sinh!”
“Ngươi có tính toán gì không?”
Đỗ Văn Hạo biết mặc dù Tiểu Mãn còn nhỏ tuổi nhưng nàng cũng không phải là hạng người an nhàn sung sướng, hơn nữa trong đầu lại vô cùng nhiều những ý tưởng mà người lớn cũng không thể sánh bằng.
“Ta cũng chưa biết nữa, tạm thời trước mắt cứ đưa cha ta xuống núi đã.”
“Ngươi cứ như vậy yên tâm giao cha mình cho ta sao?”
Tiểu Mãn cười nói: “Nếu không thì ta phải làm sao?”
Đỗ Văn Hạo không nói gì, hắn căn bản cũng không cần hỏi nhiều, bởi vì hắn biết Tiểu Mãn cũng không có ý định nói thêm gì nữa.
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch Điểm khi đọc bài viết này:
:
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng rõ, Tiểu Mãn cùng mấy người đưa Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại xuống núi. Đương nhiên Đại trại chủ Lô Chinh Thiên cũng bí mật được đưa đi cùng.
“Tiên sinh hiểu cho, cha ta đang ngủ rất say, ta không muốn đánh thức ông ấy. Đưa đến đây là được rồi, Tiểu Mãn xin phép quay về, tiên sinh hãy bảo trọng.” Xuống tới chân núi, Tiểu Mãn từ giã mọi người.
“Ngươi cứ yên tâm!” Đỗ Văn Hạo cũng không biết mình tại sao lại đáp ứng thỉnh cầu của nàng, có thể do đôi mắt u sầu không hợp với tuổi kia?
Tiểu Mãn nhìn qua chiếc xe mà Lô Chinh Thiên vẫn đang ngủ bên trong, rồi đột nhiên vỗ vai Đỗ Văn Hạo một cái giống như huynh đệ chào nhau, gật đầu quay đi không hề ngoảnh đầu lại một lần.
Lâm Thanh Đại nhìn theo dáng của Tiểu Mãn đã đi xa, nói: “Cô nương này vẻ ngoài rất kiên cường, kì thực trong lòng rất đau khổ”.
Đỗ Văn Hạo quay người nói một câu: “Đúng thế!”
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại lại chỗ cái xe, Lô Chinh Thiên đã mở mắt.
Đỗ Văn Hạo cười: “Ngươi dậy rồi đấy à?”
Lô Chinh Thiên thở dài ngồi dậy. Nhìn theo dáng của Tiểu Mãn, không nói câu gì.
Ba ngày sau.
Chiêu Quân phong vẫn chưa đưa tin đến, Lô Chinh Thiên cũng không chút lo lắng, mỗi ngày chỉ ăn với ngủ và luyện võ, thời gian khác thì làm quen dần với Tiểu Khả, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đỗ Văn Hạo vẫn hằng ngày khám bệnh như thường, trong lòng lại có phần sốt ruột. Cô nương tên Tiểu Mãn khiến người ta cảm thấy không yên tâm chút nào.
Chập tối hôm đó có một người lạ đến Ngũ Vị đường, nói là cần gặp Lô Chinh Thiên, dù người này không nói thân thế của mình nhưng Đỗ Văn Hạo dựa vào trực giác của mình, cho rằng đây là người của Chiêu Quân phong nên để cho y một mình gặp Lô Chinh Thiên. Quả nhiên, sau khi người này rời đi, Lô Chinh Thiên nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ tiên sinh, có thể giúp ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Tiểu Mãn cuối cùng đã tra ra người muốn hãm hại ta, nhưng lại không thể làm gì được người đó, bởi vì…”.
“Người ngươi nói là Bạch y cư sĩ?”
“Xem ra tên sinh gì cũng biết.”
“Ta một thư sinh trói gà không chặt thì giúp gì được cho ngươi?” Đỗ Văn Hạo cũng không giải thích tại sao mình đoán được kẻ giấu mặt chính là Tam đương gia kia.
“Tiên sinh chắc chắn có thể giúp được, cụ thể như nào chúng ta có thể thương lượng mà”.
Đỗ Văn Hạo thật sự không muốn dính vào chuyện này nhưng nghĩ tới đôi mắt vô hồn của Tiểu Mãn hắn bất giác thần xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Thôn trại trên Chiêu Quân phong vẫn lộ ra một vẻ bình yên vốn có, trẻ con vẫn nô đùa, đàn ông vẫn tập quyền, phụ nữ vẫn chăm hoa. Thế nhưng, ở sâu trong lòng ngọn núi này đang tích tụ một cơn sóng ngầm vô cùng lớn, chỉ trực nổi lên. Tam đương gia mấy ngày gần đây đã bỏ ngoài ta lời can ngăn của Nhị đương gia, công khai đăng đàn nghị sự, thậm chí hôm nay còn cùng mọi người bàn bạc xem nên làm lễ tang Đại đương gia như thế nào.
Tiểu Mãn lúc này im lặng ngồi ở phía dưới, nghe tam thúc rất hưng phấn thao thao bất tuyệt ở phía trên. Trông bộ dạng thì thật sự khác một trời một vực so với tác phong nho nhã tiêu sái ngày thường.
Một tiểu nha hoàn lặng lẽ từ cửa sau tiến đến bên Tiểu Mãn nói thầm vài câu. Chỉ thấy nàng gật đầu nhìn lên phía trên, bắt gặp Tam đương gia Lô Chinh Lâm đang mỉm cười nhìn mình, cũng mỉm cười lại rồi nói nhỏ mấy câu với tiểu nha hoàn. Rất nhanh nha hoàn này gật gật đầu rồi lui xuống.
Nhị thúc, cũng là Nhị đương gia của thôn trại, ngồi bên cạnh thấy hành động của Tiểu Mãn có chút mù mờ. Tiểu Mãn nhẹ nhàng để tay mình lên bàn tay của nhị thúc, mắt vẫn nhìn Lô Chinh Lâm trên đài, không nói gì thêm.
Tiểu Mãn về đến phòng của mình, mẫu thân vẫn nằm trên giường ngủ. Vẻ mặt của bà lúc này rất bình thản, ba mươi tuổi nhưng nhìn không khác là mấy so với chị em Tiểu Mãn, một cơ thể đầy đặn, thon thả, khuôn mặt tròn trịa, ngũ quan xinh xắn,… bà có đầy đủ yếu tố của một người phụ nữ đẹp.
“Thiếu chủ, phu nhân vẫn chưa tỉnh lại, nô tỳ vẫn làm theo lời dặn dò…”
Tiểu Mãn vẫy vẫy cắt ngang lời, nói: “Cốc Vũ, chuyện kia người làm đến đâu rồi?”
“Ta nghĩ trước khi trời tối sẽ có tin tức”.
“Tốt, tam thúc bảo ta và nhị thúc, tứ thúc đi ăn cơm, ngươi đừng để bất kì người nào vào đây, nếu có người cố tình vào thì xử lý theo cách mà tối qua chúng ta nói”.
“Được, thiếu chủ yên tâm”.
Tiểu Mãn đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra, một cơn gió ùa vào trong, nàng hít một hơi thật sâu, bỗng có tiếng gọi.
“Tiểu Mãn nhìn gì đấy?”
Một nam tử áo trắng đi đến phía trước cửa sổ, tay cầm chiếc quạt, mặt quạt viết bốn chữ bạch y cư sĩ, bàn tay giống như tay con gái, búp măng, sạch sẽ.
Tiểu Mãn cười, nói: “Tam thúc, gần đây trên núi sao tự nhiên gặp nhiều loài thú lạ như vậy?”
Lô Chinh Lâm ngẩng đầu nhìn nàng tươi cười đáp: “Chắc đến chỗ chúng ta tìm thịt ăn”.
Tiểu Mãn không nói gì, hắt xì một cái. Lô Chinh Lâm hỏi: “Sao? Tối qua chăm sóc mẫu thân ngươi, chắc không ngủ được hả?” Nói xong đưa mắt nhìn vào trong phòng một chút.
“Không, mẫu thân ngủ rất ngon, Đỗ tiên sinh nói mẫu thân bị kích động, tâm lực suy yếu, nghỉ hai ngày là khỏe.”
“Được, tốt lắm, ngươi chăm sóc mẫu thân ngươi đi. Ta đi tới mẫy chỗ xem xét một chút, cha ngươi vẫn chưa tỉnh, ôi, mà nhị ca khi nào mới hiểu được chuyện đây?... Ài...” Nói xong lắc đầu bỏ đi.
Cốc Vũ lẩm bẩm: “Cả ngày cầm cái quạt đi lung tung phe phẩy, không biết xấu hổ”.
Tiểu Mãn cười vỗ vai Cốc Vũ nói: “Cốc Vũ, tất cả những chuyện này đều sẽ kết thúc!”
Tại Ngũ Vị đường, Đỗ Văn Hạo và Lô Chinh Thiên đang ở trong phòng bí mật nghị sự, đột nhiên trước cửa có một xe ngựa hoa lệ đi đến, khiến người xung quanh hiếu kì nhìn theo.
Xe ngừng lại, một nam nhân hơn tuổi ăn mặc trông có vẻ bình thường, nhưng phong độ lại không bình thường chút nào bước xuống. Mỗi cử chỉ, bước chân đều lộ ra vẻ cao quý, phong độ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Người đó đi vào Ngũ Vị đường rồi đến trước quầy, nhưng không tìm đến Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu khám bệnh mà đi đến trước mặt Lâm Thanh Đại, cười nói: “Đỗ Văn Hạo ở đây không?”
Lâm Thanh Đại nghĩ một lát, bất kì ai đến xem bệnh đều muốn gặp Đỗ Văn Hạo nhưng thường đều gọi hắn là Đỗ tiên sinh chứ không gọi trực tiếp tên hắn ra như vậy.
“Ngươi có chỗ nào không khỏe sao?” Lâm Thanh Đại không trả lời mà hỏi lại.
“Không phải là tại hạ có chỗ nào không khỏe, mà là muốn mời tiên sinh nhà ngươi đi chẩn bệnh một chút!”
Lâm Thanh Đại nói: “Đỗ tiên sinh của bỉ đường chỉ chẩn bệnh cho những người nghi nan tạp chứng cùng cấp bách chứng. Xin mời tiên sinh sang bên kia trước.”
Người đó nghe vậy liền lấy trong lòng ra một tấm bái thiếp, nói: “Hoàn lại muốn mời tiên sinh khổ cực một chuyến đi xem bệnh giúp, bệnh tình nguy trọng, không chậm trễ được.”
Lâm Thanh Đại nhìn tấm bái thiếp được làm vô cùng tinh sảo thì có chút kinh hãi. Đến kinh thành bao lâu rồi nhưng nàng không như Đỗ Văn Hạo chỉ biết khám bệnh, trị bệnh, Lâm Thanh Đại ngược lại rất chú ý tới các gia đình giàu có, đặc biệt là hoàng thân quốc thích nơi đây. Nàng biết với xu thế phát triển hiện nay, sẽ có một ngày Ngũ Vị đường gia nhập hoặc có liên quan tới những thành phần này, nên đã để tâm nghiên cứu khá kỹ.
Nhìn bái thiếp một cái, Lâm Thanh Đại hít một hơi đứng dậy, cười và gật đầu nói vài câu hết sức khách khí, nào là không biết ngài là khách quý, có chút mạo phạm, nào là xin lỗi để ngài phải đợi, vân vân và vân vân, nói chung là thái độ khác trước căn bản không phải chỉ là trời và vực. Tiếp đó vội vàng bảo Anh Tử pha trà tận tình mời khách, còn mình cầm bái thiếp đi vào nội đường.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy cái thiếp, hỏi: “Ngươi biết lai lịch của phủ này không?”
Lâm Thanh Đại khẽ nói: “Bái thiếp này là của Địch Tuyền, phụ thân của của Địch Nhạc ái phi của đương kim thánh thượng, hiện nay là một vị trung thư thị lang quyền cao chức trọng”.
Đỗ Văn Hạo đại khái hiểu rõ một chút về quan lại của triều Tống nên biết được trung thư thị lang tương đương với chức phó tổng lý, nhưng lại là quốc cữu, như vậy càng quan trọng. Hắn liền lập tức đi ra gặp mặt người kia, chào hỏi ngắn gọn rồi cùng đi lên xe ngựa. Đến nơi, Đỗ Văn Hạo dưới sự chỉ dẫn của nam nhân nọ, rẽ lòng vòng đến một chỗ trong viện.
“Ngươi ở chỗ này chờ chút, ta đi bẩm báo một tiếng”. Hắn thấp giọng nói.
Được một lát, nam nhân kia mang Đỗ Văn Hạo vào một phòng có mùi thơm mát quanh quẩn, đồ đạc sắp xếp đều là màu hồng nhạt, thậm chí ngay cả thảm cũng màu hồng nhạt.
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm đây rõ ràng là phòng của một người phụ nữ, không phải Địch Tuyền đang tìm ta sao?
Đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy một âm thanh phụ nữ yếu ớt và vô lực: “Đỗ tiên sinh tới rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo đứng cách một tấm bình phong vội vàng khom lưng thi lễ: “Kẻ hèn đây chính là Đỗ Văn Hạo”.
“Vào đi”.
Đỗ Văn Hạo hơi sợ, không biết bên trong là ai mà đã mạo muội xông vào, không ổn chút nào.
Nam nhân nọ nhỏ giọng nói: “Nương nương, người...cao quý”.
“Cao quý gì cơ chứ, ta như vậy rồi, nếu không chữa chạy sớm chút nữa thì e rằng nha hoàn trong Thượng thư phòng còn cao quý hơn ta ý chứ”.
Nam nhân kia nghe vậy mặt biến sắc, khom người làm ra một tư thế xin mời.
Đỗ Văn Hạo đưa hòm thuốc cho nam nhân kia, tiến vào trong bình phong. Hắn nhìn thấy phía sau rèm là một thân ảnh màu trắng, ẩn hiện nằm trên giường. Diện mục không rõ ràng nhưng có thể đoán được người này có vài phần tư sắc.
“Tiên sinh đến đây đi”. Tiếng nói nhỏ nhẹ.
“Vâng”. Đỗ Văn Hạo thi lễ, tạm thời không biết nói gì, chợt nhớ tới một câu trong tivi thường xuyên nghe được, nói: “Thảo dân bái kiến nương nương, cung chúc nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
Nam nhân kia giật mình. Hạ thấp giọng nói: “Chỉ có hoàng hậu nương nương mới là thiên tuế, ngươi đừng có nói năng hồ đồ”.
“Thật sao?” Đỗ Văn Hạo nghiêng nghiêng liếc một cái và nói: “Dạ, vậy thảo dân cung chúc nương nương vạn thọ vô cương”.
Nam nhân kia vội dậm chân: “Câu này càng không được, chỉ có Hoàng thượng mới xứng, ngươi thật là...”
Lời của nương nương vọng ra: “Thôi được rồi, hắn không giỏi ăn nói, đừng soi mói nhiều như vậy”.
“Dạ, thưa nương nương”
“Ôi... nói cái gì vạn thọ, thiên tuế cơ chứ? Không phải ta đang có bệnh phải tìm đại phu sao? Quên đi, mau lại đây xem cho ta nào”.
“Đỗ tiên sinh xin mời bắt đầu. Nương nương đã nằm trên giường cả nửa năm nay, nghe nói Đỗ tiên sinh y thuật cao mình, mới vội tới tìm ngài.”
Đỗ Văn Hạo không nói gì thêm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, một tiểu nha hoàn nhẹ nhàng nâng cánh tay trắng nõn từ phía trong rèm ra cho hắn chẩn mạch.