Tống Y

chương 241: cuộc hẹn với quý phi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Thần Tông dường như không hề để ý đến cả đám Thái Y quỳ dưới đất, mà chỉ mỉm cười nói: “Đỗ ái khanh! Cái phương thuốc này của ngươi quả nhiên rất hiệu quả, tại sao lúc trước ngươi không sử dụng, mà mãi đến khi Trẫm đến rồi ngươi mới đem ra sử dụng hả?”

“Vi thần không dám làm lỡ mất thời gian chữa trị cho nương nương.” Đỗ Văn Hạo cẩn thận cười nói tiếp: “Vi thần cùng các vị Thái Y của Thái Y Viện đều cố gắng hết sức mình để chữa bệnh cho Đức Phi nương nương, chỉ là có một số tình huống mà bọn thần không biết, dẫn đến những biện chứng chẩn đoán bệnh của chúng thần đều không chính xác, thế nên nương nương uống thuốc vào mà không thấy có hiệu quả gì cả. May mà có những lời nói của thập tam Thái Tử Điện Hạ làm cho thần bừng tỉnh, vỡ lẽ ra biết mình sai ở chỗ nào, vi thần đã điều hòa lại phương thuốc, nên mới có hiệu quả như vậy.”

“Ồ?” Tống Thần Tông cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, liếc nhìn Tiểu Hoàng Tử Triệu Nghĩ bé nhỏ đứng cạnh đó một cái, rồi hỏi: “Đỗ đại nhân, rốt cuộc sự tình ra sao, ngươi hãy nói cho Trẫm biết.”

“Tuân chỉ!” Đỗ Văn Hạo ho nhẹ lên một tiếng để chỉnh lại giọng của mình, rồi mới nói: “Trong lần về quê thăm nhà này, mương nương đi qua suối Tử Khê, vì nhớ đến chuyện sinh hạ Hoàng Tử năm đó, mà lưu luyến, bịn rịn quên mất đường về. Bên suối gió to và độc, nên ngấm vào người của nương nương, làm cho nương nương đêm hôm đó về ho và thở gấp. Vì nương nương vốn có bệnh hen suyễn, nên vi thần cho đó là bệnh cũ tái phát, do vậy vi thần mới dùng hai vị thuốc Phê Ba Diệp Cao, Bán Bối Hoàn, để làm mát phổi trị ho, tuy ho có giảm, nhưng hai vị thuốc đó lại làm cho nương nương hô hấp gấp hơn, do vậy thần đã điều chỉnh lại phương thuốc, tuy rằng…”

Tống Thần Tông vội hỏi: “Ngươi dùng phương thuốc gì mau mau nói rõ ra cho ta nghe!”

Đời nhà Tống từ Thái Tổ Hoàng Đế Triệu Khuông Dận đến nay, trải qua bao đời Hoàng Đế, họ đều vô cùng xem trọng y học, nên cũng có đôi chút hiểu biết về y thuât. Có vị Hoàng Đế còn đích thân, tự tay biên soạn và chỉnh sửa các biện pháp, và phương thức chữa bệnh. Tống Thần Tông cũng hiểu biết chút ít về y thuật, nên muốn nghe Đỗ Văn Hạo nói rõ xem phương thuốc của hắn ra sao.

Đỗ Văn Hạo đáp: “Phương thuốc của hạ thần là Ma Hoàng, Hạnh Nhân, Quyền Thang Tử, Cam Thảo, Nga Quản Thạch, Bán Hạ và Trần Bì. Tuy nương nương đã hết ho, nhưng nương nương lại bị mắc phải các chứng như đi ngoài, tim bị rối loạn, mồ hôi ra nhiều, toàn thân nóng và thiếu sức, cộng thêm ăn không ngon miệng..v..v.. Rất nhiều bệnh vặt khác. Sau khi về đến Thái Y Viện, thần tùy theo bệnh tình của nương nương phát tác ra sao mà cho thêm Bạch Thuật, Hoạch Đáp, Nhu Đạo Căn vào để chữa đi ngoài, và ra mồ hôi, không ngờ nương nương uống thuốc vào bệnh lại càng nặng hơn, nằm bẹp trên giường không dậy được. Khi chúng vi thần đang không hiểu tại sao lại như vậy, thì thập tam Thái Tử nói, trước khi Đức Phi nương nương về quê thăm nhà đã bị cảm gió, nên thần mới sực bừng tỉnh, hiểu ra vấn đề.”

Tống Thần Tông kỳ lạ hỏi: “Bị cảm gió với bệnh tình của ái phi có liên quan đến nhau ư?”

“Có quan hệ vô cùng mật thiết” Đỗ Văn Hạo cúi người nói tiếp: “Bệnh của nương nương, bọn thần đều nghĩ là do bệnh cũ tái phát, mà không biết bệnh hen suyễn mà cộng thêm mỏi mệt sẽ làm cho hô hấp khó khăn, như vậy khi khí hàn độc bên ngoài xâm nhập vào kết hợp với hen suyễn, sẽ làm cho phổi bị tê liệt. Mà phổi bị tê liệt thì làm cho khí hàn độc không thoát ra ngoài được, mà phổi lại nối liền với ruột già. Khi khí hàn độc ở phổi bị áp chế, không thoát ra ngoài được, sẽ bị ép đi xuống ruột già, tạo ra chứng đi ngoài của nương nương. Do phổi bị nghẽn nên bị tụ hỏa, làm cho tức ngực, rối loạn tim mạch, cũng chính vì tụ hỏa nên ép cho mồ hôi tuôn ra ngoài cơ thể, nên nương nương mới ra mồ hôi nhiều như vậy. Những triệu chứng này vô cùng ăn khớp với mạch tượng của nương nương.”

“Mạch tượng ăn khớp như thế nào?”

“Hai tay của nương nương mạch mỏng yếu, mạch Nhân Nghênh và Hữu Thốn phù lên và có nhịp đập rõ hơn những chỗ khác. Mạch Nhân Nghênh nằm ở bên tay trái phía trước cổ tay một thốn. Mạch Nhân Nghênh thịnh thì tức là người bệnh mắc chứng cảm gió. Còn trước cổ tay một thốn lại là nguồn của lục phủ, làm tổn hại đến dương khí, nên có biểu hiện khí độc không thoát được ra ngoài. Mặc dù vi thần đã chẩn đoán được bệnh của nương nương, nhưng vẫn không hề biết trước đó nương nương đã bị cảm gió, thế nên đã làm cho thần có những biện chứng sai lệch về bệnh cho nương nương. Hôm nay, thần nghe lời của thập tam Thái Tử, đối chiếu với phản ứng của mạch tượng của nương nương thì mọi việc đã vô cùng sáng tỏ. Đến giờ thần đã hiểu nguyên nhân vì sao mà các Thái Y trước đây chữa đi chữa lại cho nương nương không có hiệu quả, mà ngược lại bệnh ngày càng nặng thêm rồi.”

“Nguyên nhân vì sao?”

“Bệnh của nương nương thực chất là do khí hàn độc bên ngoài kết hợp với hen suyễn bị kết tụ bên trong mà ra. Vậy mà vi thần đã kê nhầm thành những vị thuốc có tính khô và nóng cho nương nương uống, đơn thuốc như vậy sẽ làm cho dịch trong cơ thể bị mất, khi dịch bị yếu đi sẽ làm cho tụ nhiệt và sau đó sinh ra nhiều biến chứng khác. Sau khi vi thần biết rõ nguyên nhân gây bệnh, bèn điều chỉnh phương thuốc của mình, dùng những vị thuốc hàn lạnh để tiệt trừ khí hàn độc, đồng thời giải nhiệt làm tan tụ nhiệt, thúc đẩy sự bài tiết khí độc. Đồng thời trong phương thuốc này, vi thần còn chú ý đến tình hình khí và dịch bị tổn thương trong cơ thể của nương nương. Phương thuốc của thần dùng thêm một chút Nuy Nhuy Thang, nó làm cho khí hàn độc trong người nương nương được thải ra ngoài, tụ nhiệt cũng được giải, thế nên thần trí của nương nương đã tỉnh táo hơn rất nhiều.”

“Ha ha ha!”Tống Thần Tông ngửa mặt lên trời cười lớn: “Tốt, tốt, tốt lắm, Đỗ ái khanh đúng thật là một thần y.”

Đức Phi nương nương cũng cười, rồi nhẹ giọng nói: “Đỗ đại nhân, đa tạ đại nhân!”

“Vi thần không kịp thời chẩn đoán chính xác làm cho nương nương phải chịu khổ, mong Hoàng Thượng trị tội.”

Nói xong, Đỗ Văn Hạo vén vạt áo dài lên và lại quỳ xuống.

Tống Thần Tông vui vẻ khoát khoát tay nói: “Được rồi, tất cả đám Thái Y trong Thái Y Viện có hơn một trăm người, chỉ có một mình ngươi là chẩn đoán ra bệnh tình của nương nương, tuy là có chậm trễ một chút. Nhưng biểu hiện cũng rất xuất sắc rồi.” Nói đến đây, Tống Thần Tông mới quay đầu sang nhìn bọn Thái Y và Thái Y Viện Viện Sử Trịnh Cốc, cười nhạt nói: “Các ngươi bây giờ đầu đều bạc trắng cả ra, mà vẫn không sánh ngang tài được với Đỗ ái khanh trẻ người non dạ như vậy, thì các ngươi hãy mau mau đi về mà tự suy xét lại bản thân mình đi!”

Bọn Thái Y và Trịnh Cốc cùng dập đầu như người ta đập tỏi vậy: “Chúng thần biết tội, mong Hoàng Thượng trừng phạt.”

“Thôi bỏ đi, tất cả lui hết ra đi.”

Bọn Thái Y cùng Đỗ Văn Hạo đều cúi người đi lui mấy bước rồi mới dám quay người ra khỏi tẩm cung của Đức Phi nương nương.

Đêm hôm đó, Hoàng Thượng ngủ tại cung Thánh Thụy. Đức Phi nương nương sau khi dùng thêm mấy đơn thuốc của Đỗ Văn Hạo kê cho, bệnh đã hoàn toàn được trị khỏi. Từ đó, Hoàng Thượng lại sủng ái lại Đức Phi nương nương, cứ cách ba đến năm ngày là Hoàng Thượng lại vào cung Thánh Thụy thăm nom, Đức Phi nương nương cũng coi như trong cái họa lại được cái phúc.

Đỗ Văn Hạo rời khỏi tẩm cung, mới phát hiện ra nơi sống lưng của hắn mồ hôi đầm đìa. Hắn hồi tưởng lại, nếu như lúc nãy không phải là do mấy câu nói của thập tam Thái Tử Triệu Nghĩ nhắc nhở, thức tỉnh cho hắn tìm ra nguồn gốc căn bệnh, thì hắn cũng không biết giải quyết ra sao nữa. Với cơn giận lôi đình lúc đó của Hoàng Thượng thì hắn gặp rủi ro là cái chắc rồi, không cẩn thận còn mất đầu như chơi ấy chứ. Đúng là gần vua như gần cọp vậy.

Nếu hắn có lòng với vua nhưng lại không muốn làm quan nữa, mà từ quan về ở ẩn, thì e rằng Hoàng Thượng cũng không cho. Hơn nữa nhiệm vụ Thái Hoàng Thái Hậu giao cho hắn còn chưa hoàn thành, kể cả Hoàng Thượng cho hắn đi, thì bà lão trẻ đó cũng tuyệt đối không tha cho hắn đi. Hiện giờ hắn chỉ còn mỗi một cách là cắn răng chịu đựng, tiếp tục công việc của mình mà thôi.

Sau đó mấy ngày, Đỗ Văn Hạo vẫn cố gắng tìm hiểu bệnh tình của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu xem nên chữa thế nào để trị được tận gốc căn bệnh. Cũng may hiện tại, hắn chữa bệnh tạm thời hiệu quả cũng cao, nên cũng không phải gấp gáp vội vàng cho lắm. Thái Hoàng Thái Hậu bắt hắn đi điều tra hậu cung sao xuất hiện nhiều bệnh lạ như vậy, xem rốt cuộc có phải là do Trần Mỹ Nhân làm hay không, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa tìm ra bất kỳ đầu mối nào cho ra hồn cả. Mà hắn cũng không để tâm lắm đến việc điều tra, bởi hắn không muốn mắc thêm vào những rắc rối trong cung, cùng lắm khi Thái Hoàng Thái Hậu hỏi, thì hắn cứ nói mình không đủ năng lực điều tra vụ án này, thế là xong.

Thời tiết ngày càng nóng, ve trên cành cây kêu mãi không biết chán, rất nhiều nơi đã lâu lắm rồi không có một hạt mưa rơi nào, toàn quốc đều đang đối mặt với nạn hạn hán hoành hành dữ dội. Hoàng Thượng ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, Đỗ Văn Hạo cũng vậy. Nhưng Hoàng Thượng bận chuyện quốc gia đại sự, còn Đỗ Văn Hạo thì đang bận tìm ra phương pháp trị tận gốc căn bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương.

Đức Phi nương nương không phải là người vong ân bội nghĩa. Sau khi được Hoàng Thượng sủng ái trở lại, nàng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc vô cùng. Đức Phi nương nương biết tất cả những điều tốt đẹp này, là đều nhờ vào công của Đỗ Văn hạo cả. Câu nói của Đỗ Văn Hạo làm cho nàng biết cách cân nhắc, thực ra buông tha chính là đoạt được, từ bỏ cũng chính là nhận được. Từ đó trở đi, Đức Phi nương nương đã điều chỉnh rất cân bằng trạng thái tâm lý của mình, không còn vì chuyện tranh nhau ân sủng của Hoàng Thượng mà cảm thấy uất ức nữa.

Từ mình mà suy đến người, Đức Phi nương nương giờ đây thỉnh thoảng cũng nhân lúc tâm tình Hoàng Thượng vui vẻ, nàng bèn nhẹ nhàng, khéo léo nhắc Hoàng Thượng đi đến chỗ Hoàng Hậu cùng các Phi Tần khác.

Tuy Hoàng Thượng thực sự không thích nghe những câu nói này chút nào. Vả lại, Hoàng Thượng cũng không phải là người không có chính kiến riêng của mình, nên dĩ nhiên không nghe lời nàng nói. Nhưng lần nào đến đây chơi, Đức Phi nương nương cũng đều lựa lời khuyên giải, nên Hoàng Thượng thấy nàng hay lo cho người khác như vậy, lại càng sủng ái, cưng chiều nàng hơn.

Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu nghe nói Đức Phi nương nương hay khuyên bảo Hoàng Thượng để ý đến các Phi Tần khác, mà không hề có ý tranh giành, chiếm đoạt Hoàng Thượng về làm của riêng cho mình, nên đều khen nàng hết lời, và hay đưa nàng ra làm gương cho những người khác nơi hậu cung.

Hôm nay, cung Thánh Thụy cho một tên thái giám đi mời Đỗ Văn Hạo vào, nói là Đức Phi nương nương mời hắn. Đỗ Văn Hạo đi đến cung Thánh Thụy, thì trông thấy Đức Phi nương nương thần sắc vui vẻ, bên cạnh nàng đều là những người hầu thân tín, bèn nói: “Liễu Nhi tỷ, có chuyện gì mà vui vậy?”

“Dĩ nhiên là có chuyện vui, nên mới gọi đệ đến đây chung vui chứ.”

“Hoàng Thượng đã sách phong cho Kỳ Nhi lên làm Từ Quốc Công Chúa rồi”

Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng vui thay cho Đức Phi nương nương. Cho dù, con trai và con gái của Hoàng Thượng được phong Vương, phong Công Chúa cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ cả, cũng giống như mặt trời mọc lên ở đằng đông vậy. Nhưng buổi sáng sớm mà được nhìn thấy mặt trời mọc thì tâm trạng của người ta cũng thấy thoải mái vô cùng. Chỉ là một chuyện đương nhiên vậy thôi, nhưng trong lòng hắn vẫn hết mực vui mừng, bèn cúi người đáp: “Chúc mừng Liễu Nhi tỷ.”

Đức Phi nương nương vẫy tay bảo Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Đây cũng chỉ là một việc, còn một việc nữa đó là khi nãy Tống Quý Phi đến tìm ta, nói là con gái Quý Phi sắp gả chồng mà đột nhiên ngã bệnh, muốn nhờ ta nói cho đệ đệ biết, liệu đệ có giúp con gái của Quý Phi chữa bệnh được không?”

Đỗ Văn Hạo trông thấy vẻ mặt của Đức Phi nương vô cùng đắc ý, bèn hiểu ngay tại sao nàng lại đắc ý như vậy. Bây giờ trong hậu cung này ai cũng biết, Hoàng Thượng ngoại trừ sủng ái Trần Mỹ Nhân nhất ra, còn sủng ái cả nàng nữa, thế nên địa vị của nàng càng ngày càng cao, cộng thêm việc nàng hay khuyên nhủ Hoàng Thượng chú ý đi thăm các Phi Tần Khác, do vậy các Phi Tần khác cũng cảm kích, và tìm đủ mọi cách để được làm thân với nàng .

Tống Quý Phi cũng là một trong những Phi Tử của Hoàng Thượng, cũng là đối tượng khám bệnh của Đỗ Văn Hạo, nàng có thể trực tiếp cho thái giám đi mời hắn vào hậu cung để xem bệnh cho con gái của nàng. Nhưng nàng không làm như vậy, mà rất khôn khéo đi nhờ vả Đức Phi nương nương trước, rồi bảo Đức Phi nương nương giúp mình. Nàng quả là một người khéo léo, biết điều.

Tôn ti trật tự trong hậu cung rất rõ ràng, trong đám Phi Tử thì Quý Phi xếp hàng cao nhất chỉ sau mỗi Hoàng Hậu mà thôi, còn xếp trên cả Đức Phi nương nương nữa. Thế nên Tống Quý Phi còn cao quý hơn cả Chu, Đức Phi nhiều, nhưng Tống Quý Phi lại không ỷ mình cao quý hơn, mà rất biết điều tự mình tìm đến Đức Phi để thương lượng. Đó là do hiện giờ Đức Phi được sủng ái, Tống Quý Phi nể mặt Đức Phi nên mới làm vậy. Chính vì Đức Phi được nể nang như vậy nên hậu cung có rất nhiều Quý Phi tôn quý đều phải tìm đến nàng để thương lượng. Phụ nữ đúng là rất ưa thích vẻ hào nhoáng bên ngoài, Đức Phi nương nương cũng là nữ nhân nên cũng không ngoại lệ. Do vậy chỉ cần có người biết nể mặt nàng, tôn trọng nàng, thì chỉ cần nhờ nàng giúp gì, thì nàng cũng vui vẻ giúp cho ngay.

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Liễu Nhi tỷ, con gái của Quý Phi nương nương bị làm sao vậy?”

Đức Phi nương nương lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà ta trông Tống Quý Phi có vẻ lo lắng, sốt ruột lắm. Con gái sắp lấy chồng đến nơi rồi mà đột nhiên ngã bệnh thế này tội nghiệp quá. Văn Hạo! Đệ nhận lời đi xem giúp người ta được không? Ta đã đồng ý với người ta rồi! ”

Đỗ Văn Hạo gật đầu đồng ý, kể cả không có Đức Phi nương nương ra mặt nhờ hắn, thì phụng chỉ vào hậu cung chữa bệnh cũng thuộc vào bổn phận của hắn. Nên hắn cũng phải tự đến đó mà chữa cho người ta, không đợi người ta phải đi cầu cạnh hắn, thì hắn mới chịu đi chữa.

Nhưng mà, hắn đã sớm nghe Tiêu công công kể cho hắn, vị Tống Quý Phi này rất biết dùng mưu kế, hồi trước được sủng ái thì luôn độc chiếm Hoàng Thượng làm của riêng tận hơn một năm trời. Trong thời gian đó Tống Quý Phi nghĩ ra đủ mọi cách để cho Hoàng Thượng không chú ý đi thăm các Phi Tần khác, làm cho Hoàng Hậu và các Phi Tần khác rất lấy làm tức giận. Do vậy bọn họ bèn thu thập chứng cứ, dâng lên cho Thái Hoàng Thái Hậu, và Hoàng Thái Hậu xử lý.

Hôm đó Hoàng Thượng cũng vừa vặn đi tuần ở phía nam nên không ở trong cung. Khi Hoàng Thượng quay trở lại, thì Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu đã thương lượng với nhau xong đâu đó hết rồi, không những đem những thói hư tật xấu của Tống Quý Phi phơi bày ra trước mặt Hoàng Thượng, mà còn hiến dâng cho Hoàng Thượng một người con gái xinh đẹp của nhà họ hàng xa. Người con gái đó thân hình yểu điệu, thướt tha, xinh xắn vô cùng, nàng còn sở hữu đôi mắt to tròn quyến rũ mê hoặc lòng người. Quả nhiên Hoàng Thượng chết mê chết mệt người con gái đó, cộng thêm Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thái Hậu ngày nào cũng trách móc Tống Quý Phi trước mặt Hoàng Thượng, thành ra Hoàng Thượng càng ngày càng ghét Tống Quý Phi, từ đó Tống Quý Phi bị thất sủng.

Nhưng rất đáng tiếc, người con gái đó mệnh bạc, được sủng ái chưa được bao lâu thì mang long thai, khi sinh nở do khó đẻ bị băng huyết qua đời. Hoàng Thượng cũng từ ngày đó ngày đêm ôm lấy quan tài của nàng mà than khóc, không thèm ngó ngàng tới việc triều chính nữa.

Nhưng, tuy là người con gái đó đã chết rồi, nhưng Tống Quý Phi cũng vẫn không được Hoàng Thượng sủng ái lại nữa.

Đỗ Văn Hạo nói chuyện với Đức Phi nương nương thêm một lúc nữa, thì hắn mới rời khỏi cung Thánh Thụy mà đi đến cung Tiêu Hiền của Tống Quý Phi

Vẫn chưa đi đến cổng, thì đã trông thấy một chiếc kiệu quan dựng ngay trước cổng. Thời gian hắn làm quan trong triều cũng không phải là ngắn, nên hắn chỉ cần thoáng một cái là đoán được tám chín phần đó là ngựa của ai, là kiệu của ai. Vì vậy mà hắn thoạt nhìn đã nhận ra kiệu này là kiệu của Trần Mỹ Nhân.

Một lão thái giám đứng trước cổng tẩm cung của Tống Quý Phi trông thấy Đỗ Văn Hạo vội vàng cung kính cúi người chạy đến, miệng cười rạng rỡ nghênh đón hắn: “Đỗ đại nhân, đại nhân đến rồi! Sao đại nhân không sai người đưa thư đến thông báo trước, để bọn nô tài ra nghênh đón đại nhân !”

Đỗ Văn Hạo khoát khoát tay, thấp giọng nói: “Trần Mỹ Nhân ở bên trong phải không?”

“Thưa vâng! Trần Mỹ Nhân vừa mới đến được một lúc.”

Tuy Trần Mỹ Nhân cực kỳ xinh đẹp, làm cho người ta nhìn vào cũng đã thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Nhưng Đỗ Văn Hạo rất không thích nàng ta, bởi vì hôm trước hắn vừa gặp nàng ta mà nàng ta đã muốn đánh gẫy chân của hắn. Hắn cho đến bây giờ vẫn nhớ mãi chuyện ngày hôm đó.

Bây giờ, lại biết Trần Mỹ Nhân đang ở trong đó, Đỗ Văn Hạo bèn định quay người bỏ về.

Nhưng đi được hai bước, hắn lại dừng chân đứng lại, thầm nghĩ hắn tránh mặt Trần Mỹ Nhân, thì khác nào khiếp sợ nàng ta. Từ lần hắn trổ tài trước mặt Hoàng Thượng ở tẩm cung của Đức Phi nương nương, được Hoàng Thượng khen ngợi hết lời xong, Đỗ Văn Hạo đi lại trong hậu cung không còn nơm nớp lo sợ như hồi trước nữa rồi. Khi hắn đi khám bệnh, không có chuyện gì đặc biệt cũng không cần dẫn theo Hạ Cửu Bà nữa. Lần này, hắn đến đây là để chữa bệnh cho con gái của Quý Phi nương nương, việc gì phải tránh mặt ai. Mấy người phụ nữ bọn họ kéo bè kết đảng tranh giành Hoàng Thượng với nhau, thì có liên quan gì đến hắn đâu cơ chứ. Nghĩ vậy bèn quay người lại, để lão thái giám dẫn đường, bước vào trong tẩm cung.

Vào đến bên trong đến hoa phòng, lão thái giám gọi bọn cung nữ lại hầu hạ Đỗ Văn hạo, còn mình thì vội vã chạy vào trong bẩm báo.

Đỗ Văn Hạo ngồi không cũng chán, bèn đứng dậy đi đi lại lại ngắm hết toàn bộ hoa cỏ nơi đây. Hắn uống xong cả tuần trà cũng thấy nhạt miệng rồi, mà vẫn chưa thấy lão thái giám quay lại. Trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng có đôi chút tức giận, bèn chửi thầm: “Mụ Tống Quý Phi này... cũng làm cao gớm.”

Trong lúc hắn đang tức giận, thì từ cổng của hoa phòng có một cái đầu thò vào nhìn. Đỗ Văn Hạo vẫn chưa kịp nhận ra đó là cái gì, thì cả thân mình của cái đầu đó đã chui hẳn vào trong phòng rồi. Hóa ra là một thiếu nữ.

Thiếu nữa này mặc một bộ váy màu hồng, tóc đen dài nhưng dường như không được chải chuốt cẩn thận, xõa ra hai bên vai duỗi thẳng xuống đến hông. Thiếu nữ này tầm mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú, nhưng lại có sắc vàng nhạt, hốc mắt thâm sâu, làm cho người ta trông thấy cũng có đôi chút sợ hãi.

Mắt của thiếu nữ đảo lên đảo xuống nhìn Đỗ Văn Hạo. Hai tay vịn vào cánh cửa, như muốn ngã đến nơi vậy.

Hai cung nữ đang đứng hầu bên cạnh Đỗ Văn Hạo vội vàng tiến đên đỡ thiếu nữ nọ: “Ối chao Công Chúa! Sao Công Chúa lại đi ra ngoài vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio