Tống Y

chương 249: thuốc không đúng bệnh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liên Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, thân hình yêu kiều của nàng lại run lên một cái, giọng nói nhỏ nhẹ đáp: “Tiện thiếp nếu biết chuyện gì dĩ nhiên sẽ nói cho lão gia biết! Nhưng Trần Mỹ Nhân hành sự rất cẩn thận, đến những người thân cận nhất nương nương cũng không tin tưởng, thế nên tiện thiếp cũng không biết nhiều chuyện về nương nương cho lắm, e rằng cũng chẳng có gì để nói cho lão gia biết cả.”

“Có lẽ đối với nàng thì nó không có gì, nhưng đối với ta thì lại rất có tác dụng thì sao. Nàng cứ yên tâm, chỉ cần Trần Mỹ Nhân nương nương không làm gì càn quấy, ta quyết không vu oan cho nương nương. Nhưng nếu như nương nương làm những việc khuất tất, thì ta cũng không bao giờ làm ngơ đâu.”

“Tiện thiếp đã hiểu!”

Đỗ Văn Hạo quay mặt sang ngắm nhìn Liên Nhi, hỏi thẳng luôn vào vấn đề: “Nơi hậu cung, bao nhiêu Phi Tần bị bệnh có phải là do Trần Mỹ Nhân nương nương giở trò không?”

“Tiện thiếp không biết!” Liên Nhi dập đầu đáp: “Không phải Liên Nhi bênh cho nương nương, mà là do tiện thiếp không hề biết gì về chuyện này cả, mong lão gia minh xét!”

Đỗ Văn Hạo kéo nàng lại vào trong lòng, sờ soạn lên thân hình mịn màng của nàng rồi gật đầu nói: “Lão gia biết nàng nói thật, kể cả nương nương có làm chuyện đó rồi đi chăng nữa, thì việc quan trọng như vậy cũng không thể để cho nàng biết được, nếu nàng biết được chuyện này rồi, thì làm sao mà nương nương lại ban tặng nàng cho ta để cắn lại nương nương một cái chứ, đúng không? Người ta hay nói nhân nghĩa vợ chồng, mà vợ thì phải nghe theo chồng chứ, Trần Mỹ Nhân dại gì mà làm chuyện ngu ngốc như vậy!”

Liên Nhi nghe xong nấc lên từng tiếng, khóc thút thít trong lòng Đỗ Văn Hạo: “Lão gia thật là tốt! Tiện thiếp đa tạ lão gia vô cùng!”

“Thôi được rồi! Chỉ cần nàng một lòng một dạ với ta, ta cũng sẽ như vậy với nàng!”

“Vâng! Tiện thiếp đã hiểu rồi.”

Đỗ Văn Hạo lại thuận miệng hỏi tiếp: “Trước khi ta đến đây, thì các nương nương ở trong cung hay đi tìm vị Thái Y nào chữa bệnh vậy?”

“Ừm! Là Phó Viện Phán, đúng rồi, Phó Viện Phán có rất nhiều phương thuốc bí truyền để dưỡng da, làm đẹp hiến dâng cho Hoàng Hậu nương nương, và cho cả nương nương của tiện thiếp nữa! À không, bây giờ thiếp nên xưng là Trần Mỹ Nhân nương nương, nghe nương nương nói hiệu quả rất tốt!”

“Thật vậy sao? Cái nghệ thuật bảo dưỡng của Thái Hoàng Thái Hậu cũng là dùng phương thuốc bí truyền của ông ta đúng không?”

“Có lẽ là vậy! Những việc như vậy đều là bí mật, người ngoài ít người được biết lắm, thế nên tiện thiếp cũng không biết!”

“Trần Mỹ Nhân nương nương còn hay thân thích với ai nhất? Ai là người hay đến Thiên Nhan cung chơi?”

“Thế thì nhiều lắm, hồi trước khi Vương An Thạch vẫn còn làm tể tướng thì ông ấy và thuộc hạ rất hay đến chơi.”

“Nghe nói Trần Mỹ Nhân là do Vương An Thạch hiến tặng cho Hoàng Thượng đúng không?”

“Đúng vậy, mọi người đều nói ông ấy vì dâng tặng Trần Mỹ Nhân mà được Hoàng Thượng phong cho chức Tể Tướng.”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lão gia của nàng tuy mới chỉ một lần được gặp mặt Hoàng Thượng, nhưng thấy Hoàng Thượng không phải thuộc hạng người hồ đồ chút nào. Cho dù Hoàng Thượng rất yêu quý Trần Mỹ Nhân, nhưng cũng không phải vì thế mà đem cái chức tể tướng quan trọng như vậy ban cho người khác một cách bừa bãi được, Vương An Thạch cũng là một người rất có thực tài đó.”

“Vâng, thưa lão gia!” Liên Nhi vẫn chưa biết Đỗ Văn Hạo rốt cuộc đứng về phe bên nào, nên cũng không dám nói bừa làm Đỗ Văn Hạo phật lòng, bèn nhẹ nhàng chuyển đề tài câu chuyện sang hướng khác: “Khi Phó đại nhân bận có việc không đến được, thì Đại Phương Mạch Thái Y Ngô Khởi Minh sẽ đến thay cho ông ta, nghe nói Ngô Khởi Minh đại nhân cũng có chút huyết thống với Phó đại nhân.”

Ngô Khởi Minh? Đỗ Văn Hạo vắt óc cố nhớ xem có ấn tượng gì không? Nhưng rốt cuộc Ngô Khởi Minh cũng chẳng để lại ấn tượng gì cho hắn cả, Ngô Khởi Minh chẳng qua cũng chỉ là một Thái Y thông thường ở Thái Y Viện mà thôi. Mà Thái Y thì có đến hàng trăm người, Đỗ Văn Hạo mới chân ướt chân ráo đến đây, nhưng ai cũng biết hắn, còn hắn thì chẳng biết ai cả. Nhưng nếu là cùng hội cùng thuyền với Phó Hạc thì Đỗ Văn Hạo đã có ngay ấn tượng không tốt về người này rồi.

Đang trong lúc nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có tiếng bẩm báo: “Lão gia, thiếu phu nhân, có khẩu dụ của Hoàng Thượng truyền đến, mời lão gia mau mau ra tiếp chỉ.”

Đỗ Văn Hạo lấy làm kinh hãi, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà Hoàng Thượng lại có chỉ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Hai người đều vội vàng trở mình ngồi dậy, gọi thêm một đứa nha hoàn đến giúp thay bộ quan phục, vội vã chạy tới.

Một viên thái giám già đem theo mấy tên thái giám trẻ cùng đám đại nội thị vệ, đang ngồi ngay ở tiền đường uống trà, trông thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, lão thái giám đó vội vã chắp tay nói: “Đỗ đại nhân! Muộn thế này rồi, còn đến đây phá hỏng giấc ngủ của đại nhân, nghe nói đại nhân mới nạp thiếp, không làm lỡ chuyện động phòng hoa chúc của đại nhân chứ? Ha ha ha!”

“Làm gì có, công công chê cười rồi, xin hỏi quý danh của công công là gì?”

“Ta họ Tôn, tên Hủ, là thái giám phục vụ cho Hoàng Thượng ở Ngự Thư Phòng.”

“Ồ thì ra là Tôn công công, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Đỗ Văn Hạo đã từng nghe Tiêu công công nhắc đến viên thái giám già thân cận bên Hoàng Thượng, rất được Hoàng Thượng Tống Thần Tông tin tưởng, chính là vị Tôn công công này.

“Ha ha, mời Đỗ đại nhân tiếp chỉ trước đã, việc này rất hệ trọng không thể chậm trễ thêm nữa!”

Đỗ Văn Hạo vội vã vén áo quỳ xuống tiếp chỉ.

Tôn công công cất cao giọng đọc Thánh Chỉ: “Hoàng Thượng khẩu dụ, tryền Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo lập tức vào cung, khám chữa bệnh cho mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ là Thủy Bình Quận Quân Phùng nương nương, khâm thử!”

“Thần lĩnh chỉ!”

Đỗ Văn Hạo trong lòng hơi có chút nghi hoặc, ban sáng hắn ám chỉ cho Lâm Tiệp Trữ về bảo Đức Phi nương nương giả vờ bị bệnh để hắn có thể vào trong cung chữa bệnh cho mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ, nhưng chờ cả buổi chiều chẳng thấy có động tĩnh gì cả, không ngờ đêm hôm khuya khoắt lại nhờ được Hoàng Thượng hạ chỉ cho hắn vào cung khám bệnh, nàng Lâm Tiệp Trữ này không phải đã thất sủng rồi hay sao? Hơn nữa ngay cả Hoàng Thượng nàng ta cũng lạnh lùng băng giá lắm, không biết làm cách nào mà nàng lại có thể bảo được Hoàng Thượng hạ chỉ cho mình vào cung chữa bệnh cho mẫu thân của nàng cơ chứ?

Sự việc này có lẽ nên quay lại vào buổi chiều chập tối ngày hôm đó.

Khi trời vừa chập tối, Tống Thần Tông và đám tùy tùng đi đến cung Thánh Thụy của Đức Phi nương nương.

Đức Phi nương nương và Lâm Tiệp Trữ đã ăn mặc chỉnh tề, đứng chờ ở cổng nghênh giá, Đức Phi nương nương trông thấy Hoàng Thượng đang tiến lại gần từ đằng xa, liền rỉ tai nói nhỏ cho Lâm Tiệp Trữ nghe: “Muội đừng có mà đến nụ cười của mình cũng keo kiệt không ban cho người khác nữa đấy! Cái mà Hoàng Thượng muốn không phải là một tòa núi băng giá lạnh, mà là một người vợ biết ôn tồn, hỏi thăm, quan tâm, chăm sóc chồng.”

Tuy nói rằng Lâm Tiệp Trữ đã sinh hạ cho Hoàng Thượng hai người con trai và một người con gái, nhưng mỗi lần gặp Hoàng Thượng thì vẫn hồi hộp, tim đập rộn ràng, đến nỗi mồ hôi tay chảy ra ướt đẫm cả lòng bàn tay, nên thấp giọng đáp lời: “Thưa tỷ tỷ! Muội biết rồi!”

Khi Hoàng Thượng đi đến gần, thì mới phát hiện ra bên cạnh nương nương còn có một nữ nhân khác đứng cạnh đó. Hoàng Thượng định thần nhìn kỹ, thì ra là băng mỹ nhân Lâm Tiệp Trữ, lập tức không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Đức Phi và Lâm Tiệp Trữ quỳ xuống nghênh giá: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng.”

“Đứng dậy đi! Băng Nhi, sao nàng lại ở đây?”

Băng Nhi là tên của Lâm Tiệp Trữ do đích thân Hoàng Thượng ban cho nàng, khi nàng vẫn còn được Hoàng Thượng sủng ái. Cái tên này cũng là do Hoàng Thượng nửa đùa nửa thật trêu nàng lạnh lẽo, băng giá như tuyết vậy. Lâm Tiệp Trữ sau khi bị thất sủng, cũng đã lâu lắm rồi không nghe thấy ai gọi mình tên này nữa, bây giờ nghe thấy thế thân thể đột nhiên run lên, nhớ lại những chuyện ngày trước, bất giác xốn xang trong lòng, hai mắt đã chợt ngấn lệ rưng rưng. Lâm Tiệp Trữ nhất thời cứ đứng trơ ra như phỗng không biết nên trả lời Hoàng Thượng ra sao nữa.

Đức Phi nương nương thấy vậy, vội vã đáp lời thay Lâm Tiệp Trữ: “Thưa Hoàng Thượng! Cung Nguyệt Thanh của Tiểu Duyệt có gió xuân lạnh tràn về, làm cho hoa mai muôn nở. Trưa hôm nay, Tiểu Duyệt đến đây tặng cho thiếp một túi cánh hoa mai bị gió thổi rơi rụng xuống đất, nói rằng cánh mai rụng có thể làm bánh Mai Hoa Cao, mà bánh Mai Hoa Cao là vật mà Hoàng Thượng rất thích ăn, nên Tiểu Duyệt đích thân làm một ít qua đây, muốn dâng tặng cho Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng trông thấy Lâm Tiệp Trữ nở một nụ cười hiếm có trên đôi môi của nàng, lại nghe thấy nàng còn đích thân làm món bánh Hoa Mai Cao mang đến cho mình, thì mặt mày tươi cười, rạng rỡ đi đến trước mặt của Lâm Tiệp Trữ, thấp giọng nói: “Bông tuyết nhỏ của ta, sao hôm nay nàng lại biết cách thương Trẫm như vậy chứ?”

“Hoàng Thượng!” Lâm Tiệp Trữ vẫn không biết nên trả lời ra sao, nàng luôn cảm thấy ở bên cạnh Hoàng Thượng, làm việc gì, nói cái gì cũng không thể như ý mình được, như là biến thành một con người khác vậy.

Đức Phi nương nương trông thấy Lâm Tiệp Trữ vẫn cứ ngẩn người ta như vậy, vội vàng vòng tay ra sau lưng Lâm Tiệp Trữ chọc vào eo nàng một cái, làm cho Lâm Tiệp Trữ giật mình sực tỉnh, nàng vội vã trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng! Cây mai trong cung của Băng Nhi, mấy hôm trước có gió lạnh xuân về, làm cho cây mai lại một lần nữa ra hoa, Thái Hoàng Thái Hậu cho người xem bói, thì được biết đó là một điềm tốt lành. Băng Nhi nghĩ rằng, đây cũng là một dịp hiếm có, nên đích thân làm vài món điểm tâm dâng lên để Hoàng Thượng nếm thử, nhưng e mình không có phúc gặp được Hoàng Thượng, nên Băng Nhi mới đến đây để nhờ Đức Phi nương nương dâng tặng giúp Băng Nhi, bây giờ xong việc rồi, Băng Nhi xin được phép cáo từ!” Nói xong, Lâm Tiệp Trữ bèn cúi người lui ra.

Hoàng Thượng nghe thấy mấy câu này thốt ra từ miệng của Lâm Tiệp Trữ, thì vui mừng khôn tả, mừng rỡ nói: “Nàng đừng đi! Trẫm hiếm khi lại được Băng Nhi quan tâm đến Trẫm như vậy, Băng Nhi đã cất công đến đây rồi thì ở lại đây luôn, đêm nay ba chúng ta cùng ăn bánh Mai Hoa Cao thưởng thức cái đêm đặc biệt này!” Nói rồi Hoàng Thượng liền một tay dắt Đức Phi, một tay dắt Lâm Tiệp Trữ đi vào trong cung.

Đúng vào lúc này, cánh cổng bên của tẩm cung của Đức Phi nương nương hé mở ra, một bóng đen phóng ra khỏi đó, và mất dạng trong bóng đêm.

Thiên Nhan cung của Trần Mỹ Nhân.

Có tiếng rơi vỡ loảng xoảng, như là bị một người nào đó cầm lấy tách trà đập mạnh nó xuống đất vỡ choang, mảnh vỡ bắn rơi tung tóe khắp nơi.

“Ngươi nói gì?” Đôi mắt phượng của Trần Mỹ Nhân trợn ngược lên, nhìn chằm chằm vào đứa cung nữ đang quỳ dưới sàn: “Hoàng Thượng lại đến tẩm cung của Đức Phi nương nương?”

“Vâng! Có cả Lâm Tiệp Trữ nương nương cũng ở trong cung Thánh Thụy nữa.”

Hai bàn tay của Trần Mỹ Nhân nắm chặt vào nhau, tức đến độ toàn thân run lên bần bật: “Đức Phi đúng là con tiện nhân lẳng lơ, vô liêm sỉ! Đồ khố rách áo ôm! Nó dám độc chiếm Hoàng Thượng ba ngày hôm nay rồi, đúng là đồ mặt dày thối tha! Giờ lại còn thêm cái con nửa người nửa xác ướp Lâm Tiệp Trữ nữa chứ, bọn chúng muốn tranh cướp Hoàng Thượng với ta hả? Được thôi! Có giỏi thì cứ tranh cướp với ta đi! Xem ai giỏi hơn ai!”

Loảng xoảng…! Choang…!

Trần Mỹ Nhân tức đến phát điên, nắm được những đồ sành sứ nào, đều quăng vứt vỡ loảng xoảng trên sàn.

Các mảnh vỡ của lọ hoa, bình gốm, tách trà nằm ngổn ngang khắp trên nền nhà.

Đứa cung nữ quỳ phía dưới sàn sợ đến im thin thít, không dám ho he lấy một tiếng, chỉ dám quỳ dưới đó thu mình lại, như muốn trốn khỏi tầm mắt của Trần Mỹ Nhân vậy.

Trần Mỹ Nhân đập vỡ hết các thứ có thể đập vỡ được ở trong phòng, thì mới hả được một chút cơn giận đang ngùn ngụt bốc lên trong người. Trần Mỹ Nhân giờ này dường như cũng đã bình tĩnh hơn một chút, nhìn đứa cung nữ đang quỳ dưới sàn nhà: “Cái đồ ngu ngốc này! Sao vẫn còn quỳ ở đây làm gì nữa? Sao vẫn chưa đi theo dõi hai con hồ ly tinh đó tiếp đi, còn quỳ ở đây làm gì? Có tình hình gì mới lập tức báo về cho ta biết!”

Cung nữ đó thở pháo nhẹ nhõm trong bụng, vội vã gật đầu đồng ý, rồi lui ra nhanh như tia chớp.

Lúc này, trong cung Thánh Thụy, tiếng đàn đang vang lên réo rắt.

Lâm Tiệp Trữ ngồi ngay phía trước cây đàn Cổ Tranh đánh đàn trợ hứng cho Đức Phi nương nương nhảy múa, dáng người phấp phới, lồng lộng. Hôm nay, Tống Thần Tông nhã hứng nổi lên ngút trời, Lâm Tiệp Trữ đã làm cho Hoàng Thượng có một cảm giác hoàn toàn mới mẻ về nàng, Tống Thần Tông suy đi tính lại, không ngờ đã sáu năm rồi mình đã không nói chuyện với người mà năm xưa lúc nào cũng uống rượu thưởng trăng với mình. Mấy năm gần đây, Lâm Tiệp Trữ đã trưởng thành hơn, say đắm lòng người hơn xưa rất nhiều. Và điều quan trọng nhất là, khuôn mặt băng giá lạnh lùng của nàng bây giờ cũng biết mỉm cười với người đàn ông của nàng rồi. Tống Thần Tông bây giờ nhã hứng đã lên đên đỉnh điểm, nên cũng lấy một cây sáo ra thổi, tiếng sáo vang lên thanh thoát hòa nhập với tiếng đàn và điệu múa của hai vị nương nương, tạo nên một bức tranh trữ tình đẹp như trong mộng.

Ngày trước, khi Tống Thần Tông và Lâm Tiệp Trữ vẫn còn ân ái với nhau, thì hai người vẫn thường thổi sáo đánh đàn hòa tấu cùng nhau như vậy, cho dù đã mấy năm không hòa tấu cùng nhau, nhưng rất nhanh, hai người đã có thể phối hợp ăn ý với nhau rồi, không hề có chút gì gượng gạo hay xa lạ cả, mà ngược lại họ như hai người bạn tri âm lâu ngày không gặp, nhưng lại càng hiểu ý nhau hơn vậy.

Khi cuộc hòa tấu kết thúc, Tống Thần Tông đặt ống sáo trong miệng mình xuống, ngắm nhìn Lâm Tiệp Trữ, dịu dàng nói: “Băng Nhi, sao trong âm khúc của nàng tiềm trữ một điều gì đó đau buồn thê lương vậy? Có tâm sự gì sao?”

Lâm Tiệp Trữ gật gật đầu, nàng ghi nhớ lời dặn của Đức Phi nương nương là không nên nói xấu Trần Mỹ Nhân trước mặt Hoàng Thượng. Dù sao Trần Mỹ Nhân vẫn là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất hiện nay, nếu không xử lý cẩn thận sẽ làm cho Tống Thần Tông không những không đồng ý Đỗ Văn Hạo vào cung chữa bệnh cho mẫu thân của nàng, mà còn làm cho Tống Thần Tông thấy nàng đang đố kỵ với Trần Mỹ Nhân, nên cố ý tìm lý do để hãm hại nàng ta.

“Là mẫu thân của Băng Nhi bệnh rồi.” Lâm Tiệp Trữ buồn bã nói.

Tống Thần Tông đi đên bên Lâm Tiệp Trữ rồi ngồi xuống, ôm lấy đôi vai của nàng, vỗ về nói: “Trẫm hằng ngày bây giờ cũng ít quan tâm đến nàng, thế bệnh của Quận Quân thế nào rồi? Tìm Thái Y xem bệnh chưa?”

Lâm Tiệp Trữ hiểu rằng nụ cười của nàng bây giờ đáng giá hơn những giọt nước mắt của nàng nhiều. Rốt cuộc cũng là do nàng khác với những Phi Tần khác, nếu dùng lời của Đức Phi nương nương mà nói, thì do Tống Thần Tông đã quá quen với cái điệu bộ lạnh lùng băng giá của nàng rồi, thế nên nụ cười của nàng còn hiếm có hơn cả chuyện hoa mai mấy hôm trước trổ hoa trở lại, nghĩ vậy nên Lâm Tiệp Trữ miễn cưỡng hé miệng cười: “Băng Nhi đã tìm Thái Y rồi, nhưng, Thái Y nói bệnh của mẫu thân phức tạp vô cùng, bọn họ cũng không có cách nào chữa trị cả, thế nên bệnh của mẫu thân ngày càng nặng, nhưng mẫu thân vẫn cứ khuyên Băng Nhi không nên lo lắng quá. Nhưng do Sĩ Nhi lần nào gặp bà, cũng khóc đòi Băng Nhi phải tìm được vị đại phu tài giỏi đến chữa bệnh cho mẫu thân.”

Sĩ Nhi tên là Triệu Sĩ, là con trai của Lâm Tiệp Trữ với Tống Thần Tông, là Thái Tử thứ mười hai của Tống Thần Tông.

Tống Thần Tông nói: “Sĩ Nhi nói cũng đúng, nếu không được thì mau đổi vị Thái Y khác đến khám xem sao.”

Lâm Tiệp Trữ xúc động vô cùng, vội vã hỏi Tống Thần Tông: “Vậy Hoàng Thượng nghĩ xem nên đổi ai cho thích hợp bây giờ?”

Tống Thần Tông nhìn nàng một cái, trầm ngâm đôi lúc rồi mở miệng nói: “Thái Y Viện người nhiều như vậy, có rất nhiều người y thuật cao siêu mà.”

Đôi mắt Lâm Tiệp Trữ mong mỏi nhìn Tống Thần Tông: “Băng Nhi đã đổi biết bao nhiêu Thái Y rồi, nhưng bọn họ đều bảo không chữa nổi, phải nhờ người nào y thuật cao hơn nữa, e rằng mới được.”

Tống Thần Tông lại nhìn Lâm Tiệp Trữ thêm một lần nữa, hai đường lông mày cau vào nhau, im lặng không nói.

Đức Phi nương nương nhìn ra ngay được, Tống Thần Tông đã hiểu ý của Lâm Tiệp Trữ chỉ người y thuật cao siêu chính là Đỗ Văn Hạo. Thế nhưng Tống Thần Tông vẫn cứ đánh trống lảng, rõ ràng là không muốn Đỗ Văn Hạo đi khám bệnh cho mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ. Suy cho cùng, thì cũng là do Trần Mỹ Nhân đứng đằng sau dở trò mới nên như vậy. Trần Mỹ Nhân cứ kêu ca là bệnh của mình vẫn chưa khỏi, không thể thiếu Đỗ Văn Hạo được. Tống Thần Tông âu cũng là lo lắng cho bệnh tình của Trần Mỹ Nhân nên mới do dự như vậy, nên khi tìm Thái Y chữa bệnh cho nàng, thì cũng phải tìm Thái Y có y thuật cao siêu nhất để chữa, điều này cũng nên thông cảm cho Tống Thần Tông, ai bảo Trần Mỹ Nhân bây giờ là người mà Tống Thần Tông cưng chiều nhất.

Do vậy không thể để Tống Thần Tông mở miệng đi vào cái ngõ cụt này trước được! Đức Phi nương nương bèn nhanh nhẩu chen ngang vào: “Bẩm Hoàng Thượng! Đỗ đại nhân nghe nói Hoàng Thượng hay bị ra mồ hôi tay, nên đặc chế ra một loại thuốc nhờ thiếp có cơ hội thì hiến dâng cho Hoàng Thượng sử dụng!”

Đức Phi nương nương bèn đem một hộp thuốc đến đưa cho Tống Thần Tông.

Tống Thần Tông tiếp lấy, cười cười nói: “Ừm, tốt lắm! Con mắt của Đỗ ái khanh quả nhiên không tồi chút nhào, y thuật của Đỗ đại nhân Trẫm rất yên tâm!”

“Đúng vậy, Đỗ đại nhân trị liệu các loại bệnh nan y, tạp chứng đều có rất nhiều kinh nghiệm và tâm đắc. Có rất nhiều bệnh các Thái Y khác nói là hết thuốc chữa rồi, vậy mà chỉ cần qua tay của Đỗ đại nhân thôi, mà căn bệnh cũng sẽ được trị khỏi!”

Lâm Tiệp Trữ lúc này hai mắt đẫm lệ đáp: “Đúng vậy! Nếu như được Đỗ đại nhân xem bệnh cho mẫu thân của thiếp thì tốt biết bao, chỉ tiếc là mẫu thân của thiếp chỉ là Thủy Bình Quận Quân, không đủ tư cách triệu mời Đỗ đại nhân đến khám bệnh. Thần thiếp sau khi sinh hạ Sĩ Nhi và Khuất Nhi, may mà có mẫu thân lo liệu mọi bề, những năm tháng đó Sĩ Nhi và Khuất Nhi lại rất hay bị bệnh, đêm nào cũng khóc, thần thiếp thân thể lại yếu, đêm nào cũng thức trông như vậy cũng không lại, may mà có mẫu thân ôm hai đứa ru ngủ cho đến sáng hôm sau. Nhớ lại khi mới sinh, thần thiếp không có sữa cho hai con bú, lại tìm không được vú nương, hai con đói quá kêu khóc thảm thiết, lại là mẫu thân nấu cháo mớm cho hai con ăn. Khi hai con bệnh, mẫu thân lo lắng hơn cả thần thiếp lo lắng cho con, người đi khắp mọi nơi để tìm Thái Y chữa trị cho hai đứa…Hu…Hu…”

Nói đến đúng chuyện đau buồn của mình, Lâm Tiệp Trữ không cầm nổi lòng nấc nghẹn, khóc dấm dứt không thôi.

Tống Thần Tông cau mày nói: “Ồ vậy sao? Sao Trẫm không biết chuyện này vậy?”

Đức Phi nương nương cười đáp: “Mấy năm đó Hoàng Thượng bận cải cách biến pháp, rất ít khi quan tâm đến hậu cung, mà mấy tên quản sự cũng toàn là những kẻ hám lợi, bịa truyện bảo Lâm Tiệp Trữ bị thất sủng, rồi bỏ mặc Tiệp Trữ không quan tâm, đến cả tiểu Hoàng Tử cũng phải chịu khổ lây, may mà có Quận Quân giúp đỡ lo liệu mọi bề từ bé đến lớn.”

Tống Thần Tông gật gật đầu: “Đúng vậy, mấy năm nay Trẫm cũng bận việc triều chính, không chăm sóc được mẹ con nàng, làm cho nàng phải chịu khổ nhục như vậy, lại còn làm liên lụy đến cả Quận Quân chịu khổ cùng ba mẹ con nàng, thật tội cho Quận Quân quá!”

Lâm Tiệp Trữ khóc lóc, buồn bã trả lời: “Đúng vậy! Bây giờ mẫu thân của thiếp bị bệnh rồi, vậy mà thiếp không thể tìm được vị Thái Y tài giỏi nào đến chữa bệnh cho mẫu thân, chỉ biết đứng nhìn mẫu thân chịu khổ, mà không biết làm thế nào cả!”

Tống Thần Tông suy nghĩ một lúc thở dài nói: “Đúng vậy! Quận Quân chăm sóc Sĩ Nhi và Khuất Nhi bao nhiêu năm như vậy, Quận Quân cũng cao tuổi rồi, bị bệnh thì nàng cũng nên chăm lo cho Quận Quân. Thế này vậy, Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ lệnh cho Đỗ ái khanh đến chữa bệnh cho Quận Quân, hạ lệnh cho hắn phải dốc hết sức chữa khỏi bằng được bệnh của Quận Quân mới thôi!”

Lâm Tiệp Trữ vui mừng lẫn lộn, quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Thần thiếp thay cho mẫu thân bái tạ long ân của Thánh Thượng!”

Tống Thần Tông bèn viết luôn chiếu chỉ tuyên triệu Đỗ Văn Hạo, sau khi giải quyết xong chuyện này, Lâm Tiệp Trữ và Đức Phi nương nương đều vui mừng khôn tả.

Thể theo ý của Tống Thần Tông, đêm hôm nay Đức Phi nương nương và Lâm Tiệp Trữ cùng phải hầu hạ Hoàng Thượng. Nhưng vì lần này Tống Thần Tông đến đây vốn là muốn vui vẻ cùng Đức Phi nương nương, nên Lâm Tiệp Trữ cũng không muốn chen ngang vào giữa hai người. Hơn nữa với tính cách của Lâm Tiệp Trữ thì nàng không bao giờ chịu nằm ngủ ba người chung với nhau cả. Thế nên nhân lúc Tống Thần Tông xuống chiếu gọi Đỗ Văn Hạo vào cung chữa bệnh, bèn tìm cớ chăm sóc mẫu thân rồi cáo từ ra về.

Đỗ Văn Hạo đi theo Tôn công công gấp rút đến cung Nguyệt Thanh của Lâm Tiệp Trữ, lúc này cũng đã là canh ba rồi.

Lâm Tiệp Trữ vẫn đứng ngóng ở cổng của tẩm cung, khi trông thấy từ đằng xa có mấy tên thái giám hộ tống hai chiếc kiệu đi đến, thì đoán ngay ra được đó là Đỗ Văn Hạo, bèn vội vàng đi đến nghênh đón.

Khi kiệu dừng lại, rèm kiệu vén lên, Đỗ Văn Hạo đeo theo hộp thuốc, từ trong kiệu bước xuống, đến trước mặt Lâm Tiệp Trữ thi lễ: “Đỗ đại nhân, cuối cùng đại nhân cũng đến rồi, Đa tạ đại nhân!” Lâm Tiệp Trữ vì quá vui mừng, nên giọng nói có phần run run.

Đỗ Văn Hạo cúi người đáp lễ lại một cái thật sâu: “Xin nương nương đừng khách khí như vậy, mau đưa hạ thần đi gặp Quận Quân để chữa bệnh.”

“Được, xin hãy theo ta!”

Quận Quân Phùng Thị vốn cũng có tẩm cung riêng của mình, nhưng do bị bệnh nên Lâm Tiệp Trữ đưa về đây chăm sóc bà cho tiện. Rất nhanh nàng đã đưa Đỗ Văn Hạo đến phòng nghỉ của Quận Quân.

Cung nữ đứng ở cửa phòng trông thấy Đỗ Văn Hạo đi đến bèn cúi người hành lễ, Đỗ Văn Hạo đi thẳng luôn vào trong phòng, chỉ thấy trong này có một chiếc giường to, trên đó nằm một bà lão gầy gò, tóc tai bạc trắng, mặt như sắp chết, hai mắt hõm sâu, duy có đôi má còn hồng hào đôi chút. Cổ của bà lằn lên những đường gân xanh to đậm, đôi tay gầy gò khô khốc đặt bên ngoài chiếc chăn, trông như vỏ cây tùng trăm tuổi, nhăn nheo không còn sức sống.

Trên đầu giường đặt một chiếc chậu gỗ, trong chậu vẫn còn đọng một ít nước, hiển nhiên cái thau này là nơi chuyên dụng cho bà nôn ói tại đây.

Đỗ Văn Hạo cúi người nhẹ nhàng hỏi: “Thưa Quận Quân, người có nghe được tiếng của vi thần không?”

Hai mắt già nua của Phùng Thị mở ra đục ngầu nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, đôi môi động đậy nhưng không phát ra được tiếng nói.

Đỗ Văn Hạo vươn tay ra sờ vào trán của bà, thấy trán bà nóng rực, vừa lúc đó cung nữ cũng đã bê ra cho Đỗ Văn Hạo một chiếc ghế, hắn liền ngồi xuống rồi quay ra hỏi Lâm Tiệp Trữ: “Quận Quân bị phát bệnh khi nào vậy? Khi mới phát bệnh thì có hiện tượng gì?”

“Cũng được gần một tháng rồi, mẫu thân hồi trước có mắc bệnh về dạ dày, rất hay lên cơn đau và bị trướng dạ dày. Mời mấy vị Thái Y đến chữa, thì bọn họ đều nói đây là bệnh cũ lâu năm rất khó chữa, chỉ có mỗi cách là từ từ mà trị. Khai mấy phương thuốc uống rồi mà vẫn không thấy đỡ hơn chút nào. Sau đó Phó Viện Phán tiến cử Đại Phòng Mạch Thái Y Ngô Khởi Minh đến đây chữa trị, Ngô đại nhân chẩn đoán là tỳ vị bị suy nhược, nên khai một phương thuốc, nhưng mẫu thân uống xong thì bệnh lại ngày càng nặng thêm.”

“Tại sao không đi tìm đệ tử của vi thần là Tiền Bất Thu?”

“Ta đi tìm rồi, nhưng Phó Viện Phán nói là Tiền đại nhân chỉ chuyên về tiểu phương mạch (chuyên về nhi khoa) mà thôi, mà Ngô Thái Y thì lại là người chuyên trị căn bệnh này, nếu như Ngô đại nhân đã hết cách chữa, thì người khác cũng vậy, nên không đồng ý cho Tiền đại nhân đến chữa.”

“Sao Phó Hạc lại có quyền nói như vậy chứ? Thái Y Viện có hàng trăm vị Thái Y, bao nhiêu nhân tài ẩn nấp đầy ra đấy, ông ta làm sao biết được cơ chứ? Vi thần ghét nhất cái thói hống hách này của Thái Y Viện!” Đỗ Văn Hạo càng nói lại càng tức giận, hắn tự vỗ vào đùi mình một cái rồi lại nói tiếp: “Đồ đệ của vi thần Tiền Bất Thu khi chưa bái vi thần làm sư phụ, đã có tiếng là thần y rồi, tuy ông ấy chuyên về tiểu phương mạch, nhưng cũng là một đại phu đa khoa, bệnh gì cũng có thể biện chứng và điều trị được.”

Đang trong lúc nói chuyện, thì Quận Quân mở miệng, trợn mắt lên, miệng khạc khạc, cung nữ đứng cạnh đó vội vã đỡ bà dậy nằm úp bên phía cạnh giường. Quận Quân ọe lên mấy tiếng khan khô, nhưng chỉ nôn ra được một ít nước dịch vị trong dạ dày, rõ ràng là bà không còn gì trong bụng để mà ói nữa cả.

Một cung nữ khác vội vàng đem lên một bát nước ấm, đưa đến cạnh bà, Quận Quân uống liền một hơi gần đến nửa bát, rồi lại nhắm mắt nằm xuống.

Đỗ Văn Hạo nói: “Quận Quân thích uống nước ấm nóng hay uống nước lạnh vậy?”

“Nước ấm! Nhưng lại không muốn ăn cơm, cháo cũng không ăn được một chút nào.”

Đỗ Văn Hạo cầm lấy cánh tay khô gầy trơ trọi của Quận Quân lại, đưa ba ngón tay lên chăm chú bắt mạch cho bà, được một lúc thì hắn lại đổi tay bên kia nghe ngóng tiếp. Sau khi bắt mạch xong, hắn bèn nhẹ nhàng mở miệng của Quận Quân ra kiểm tra lưỡi của bà, sau đó hỏi tiếp về chuyện tiểu tiện, đại tiện, ngủ nghê và những thứ khác của bà.

Sau khi hỏi xong, Đỗ Văn Hạo nói: “Phương thuốc của Ngô Khởi Minh còn ở đây không?”

“Vẫn còn đây! Ta đã chép lại một phần khác rồi.”

“Xin nương nương đưa cho vi thần xem xét một chút.”

Lâm Tiệp Trữ vội bảo người đem phương thuốc của Ngô Khởi Minh lại cho Đỗ Văn Hạo xem. Đỗ Văn Hạo xem xong bèn lắc lắc đầu nói: “Đúng là tên lang băm, bất tài vô dụng, hại người!”

Lâm Tiệp Trữ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ: “Đỗ đại nhân, ý của đại nhân là, bệnh mẫu thân của ta vẫn có thể chữa được?”

“Thưa nương nương! Bệnh của Quận Quân dĩ nhiên là có thể chữa được!” Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng “Vị Thái Y trước chẩn đoán là bệnh lâu năm là hoàn toàn sai lầm, nên biện chứng không chính xác, do vậy kê thuốc uống vào dĩ nhiên là không có tác dụng. Còn Ngô Khởi Minh chẩn đoán là tỳ vị suy yếu thì biện chứng hoàn toàn chính xác. Vành lưỡi của Quận Quân trắng, trong lưỡi thì hồng nhưng mà lại khô, mạch hẹp nhỏ, hơn nữa tần xuất lại đập nhanh, cộng thêm các triệu chứng ấn mạch khác, đích xác là tì vị suy nhược. Thế nhưng Ngô Khởi Minh dùng thuốc lại hoàn toàn sai lầm! Tì vị suy nhược sao lại có thể dùng thuốc có đặc tính khô nóng được cơ chứ? Dĩ nhiên, nếu dùng liều lượng ít thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì to lớn cả, nhưng mà hắn lại cho người bệnh dùng một liều lượng lớn như vậy, dường như đã quá mức yêu cầu cần thiết của căn bệnh này, do vậy nên thuốc đã làm tổn thương dịch vị dạ dày! Người ta hay nói khô nhưng không nên nóng chính là lẽ đó!”

“Thì ra là như vậy!” Lâm Tiệp Trữ vội vàng hỏi: “Đỗ đại nhân xem xem nên dùng thuốc như thế nào? Mau mau kê đơn cho mẫu thân của ta đi!”

Đỗ Văn Hạo gật đầu, đi đến bên bàn cầm bút viết một phương thuốc, đưa cho Lâm Tiệp Trữ nói: “Dịch vị dạ dày của Quận Quân bị tổn thương nặng nề, nên việc làm cấp bách trước mắt là nên bồi dưỡng dịch vị dạ dày, làm trơn tru dạ dày. Bài thuốc này của vi thần là Ích Vị Thang, nên dùng lửa nhỏ đun liu riu, dùng nước đun thuốc thay cho trà chốc chốc đưa cho Quận Quân uống, sau khi uống thuốc thì thân thể sẽ giảm sốt, cái nóng bên trong dạ dày cũng sẽ tự tiêu, sau đó thì nên bồi dưỡng bằng thức ăn để lại sức. Bệnh của Quận Quân cùng lắm chỉ cần uống năm thang thuốc, nửa tháng sau thì có thể khỏi hẳn.”

Lâm Tiệp Trữ nửa tin nửa ngờ hỏi: “Mẫu thân của ta bị bệnh dày vò đã lâu, trong thời gian ngắn như vậy mà đã trị khỏi rồi sao?”

Đỗ Văn Hạo mới nạp được thiếp, nên trong lòng rất vui vẻ, chỉ cười đáp: “Xin nương nương cứ yên tâm! Vi thần sao có thể so bì được với tên bất tài Ngô Khởi Minh đâu! Biện chứng chẩn đoán thì chính xác, còn dùng thuốc thì…”

Lời hắn vừa mới nói đến đây. thì nụ cười trên môi của Đỗ Văn Hạo chợt biến mất, đôi lông mày của hắn cau lại, dường như đang nói chuyện với Lâm Tiệp Trữ, lại giống như hắn đang nói chuyện một mình vậy: “Biện chứng chẩn đoán chính xác, tại sao lại kê một đơn thuốc sai lệch hoàn toàn với căn bệnh như vậy chứ? Ngô Khởi Minh dù gì thì cũng là một Thái Y của Thái Y Viện, đều là trong một vạn đại phu mới chọn được một, thế mà sao hắn ta lại mắc phạm phải một sai lầm vớ vẩn như thế này cơ chứ? Có điều gì đó không ổn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio