Ca hát là cách tốt nhất để giết thời gian, Đỗ Văn Hạo rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Ở thời hiện đại uống rượu hát Karaoke hắn cũng có tham gia, và thường là hát rất lâu.
Nằm trong cái hố tuyết này tránh bão, Đỗ Văn Hạo thấy Công Chúa nằm trong lòng hắn có cảm giác như đã đỡ đi rất nhiều. Mặc dù cơ thể nàng vẫn rất nóng, đầu đau như búa bổ, cả người nhức mỏi, lại còn ho mãi không dừng, vậy nhưng Công Chúa vẫn cắn răng phối hợp với Đỗ Văn Hạo ca hát. Nàng biết rằng chỉ cần chịu đựng được đến sáng ngày hôm sau, bão tuyết sẽ ngưng lại, lúc đó Đỗ Văn Hạo sẽ đi hái được thuốc về đun cho nàng uống, khi đó nàng sẽ thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Cứ ca hát như vậy thời gian trôi đi vô cùng nhanh chóng, hai người đang nằm thi nhau hát thì bỗng thấy hố tuyết này cũng sáng lên một chút, thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy hình bóng của nhau nữa.
Trường Công Chúa lúc này mừng rỡ nói: “Trời sáng rồi đúng không?”
Đỗ Văn Hạo ngước đầu lên nhìn lớp băng trên đầu mình, hắn mơ hồ nhìn thấy dường như có một tia nắng chui lọt được vào trong này, trông nó yếu ớt như bạn lặn dưới nước sâu ngước đầu lên nhìn ánh sáng mặt trởi rọi xuống xuyên qua một làn nước dầy vậy, Đỗ Văn Hạo cũng có cảm giác là trời đã sáng, nên hắn đáp: “Có thể là trời sáng rồi cũng nên! Chúng ta ra ngoài thôi!”
“Chờ một chút xem sao, nếu như bên ngoài vẫn còn bão tuyết thì biết làm thế nào đây?”
Nhờ vào tia nắng yếu ớt rọi vào, Đỗ Văn Hạo đã mập mờ trông thấy bóng hình của Công Chúa, nên hắn xoa xoa đầu nàng nói: “Công Chúa sốt cao như vậy, không chờ được nữa đâu. Nếu cứ đợi như vậy bệnh tình xấu đi thì biết làm sao, như vậy nguy hiểm lắm, hay là chúng ta cứ chọc thử một cái lỗ nhỏ, xem tình hình bên ngoài thế nào!”
“Vậy cũng được!”
Đỗ Văn Hạo chui người ra khỏi chăn, rồi cuộn lại cho Công Chúa một cách cẩn thận. Sau đó hắn cúi người xuống lấy ống tên ra chọc thẳng lên lớp băng trên đỉnh đầu của mình.
“Chờ chút!” Trường Công Chúa đột nhiên lên tiếng: “Đừng đào ngay trên đỉnh đầu của mình, như vậy sẽ làm lớp băng sụt xuống đấy! Nếu như bão tuyết vẫn chưa ngưng thì chúng ta không còn chỗ ẩn nấp nữa đâu, ngươi đào nghiêng chếch chếch ra một chút, như vậy sẽ không bị sụt xuống.”
“Đúng, đúng rồi!” Đỗ Văn Hạo thầm chửi mình đúng là đồ mọt sách, ngay cả đến cái lý thuyết thông thường đơn giản như vậy cũng không biết. Rủa xong, hắn bèn cầm lấy ống tên chếch chếch ra phía khác rồi bắt đầu chầm chậm khoét lớp tuyết trên đầu mình. Không lâu sau, hố tuyết dần dần sáng ra trông thấy, tay Đỗ Văn Hạo càng đào càng thấy dễ dàng, hắn biết khoảng cách của hắn với mặt đất đang càng lúc càng gần.
Lúc này hắn đã chắc chắn một điều rằng, bên ngoài lúc này trời đã sáng rồi, chỉ là không biết bão tuyết đã ngừng thổi hay chưa thôi. Hắn bỗng dừng tay lại không đào tiếp nữa, mà đưa tai của mình lên nghe ngóng, một màn tĩnh lặng im phăng phắc không có một tiếng động gì cả, làm cho hắn chẳng biết điều gì đang xảy ra ở phía trên đó.
Lớp tuyết trên đầu hắn lúc này rất mỏng, Đỗ Văn Hạo quyết định, dũng cảm đưa tay lên đấm luôn một phát, chỉ nghe bụp lên một tiếng khô khốc, lớp băng trên đầu hắn đã thủng một lỗ nhỏ
Phù!
Một trận gió lạnh lùa xuống làm cho Đỗ Văn Hạo sợ đến mất mật, nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra, sau khi cơn gió lạnh đó ùa vào thì không thấy có kèm theo những bông tuyết cuốn vào trong đó, nên hắn định thần bình tĩnh lại, Đỗ Văn Hạo đưa tai lên nghe nhưng không hề nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài nữa, lúc này hắn mới mừng rỡ, bèn ghé mắt lên nhìn
Chỉ thấy ở nơi xa thấp thoáng những bóng cây hòe toàn thân phủ tuyết giương mình trong một thế giới màu bạc huyền ảo.
“Trời sáng rồi, gió ngưng rồi!” Đỗ Văn Hạo hô lên mừng rỡ, hắn bây giờ không cần dùng ống tên nữa, mà dùng luôn đôi tay trần của mình đẩy lớp băng trên đầu mình ra một khoảng rộng đủ để một người chui ra ngoài. Rồi hắn quay đầu lại nói với Công Chúa: “Trường Công Chúa, vi thần ra ngoài trước xem xét tình hình, sau đó sẽ quay lại đón Công Chúa ngay!”
Trường Công Chúa lúc này cũng mừng rỡ đáp: “Được! Ngươi cẩn thận một chút!”
Đỗ Văn Hạo chui ra khỏi hố tuyết, vừa bò vừa lăn ra ngoài. Hắn mặc kệ những bông tuyết đang bám đầy trên mình hắn mà đứng dậy dõi mắt ra tứ phía. Một thế giới màu trắng tinh khiết bao trùm hết tất cả tầm nhìn của hắn, và một vầng sáng tươi đỏ treo lơ lửng nơi đằng đông đang dần dần hé lộ.
Đỗ Văn Hạo tiến lên mấy bước, mỗi một bước đều ngập xuống đến tận đầu gối làm cho hắn đi lại vô cùng khó khăn. Hắn đi ngược lại ra chỗ hố tuyết rồi ngó vào trong gọi: “Trường Công Chúa! Bão tuyết đã ngừng thổi rồi, mặt trời cũng đã lên, nhưng bốn bề không có một bóng người nào cả, cũng chẳng có bóng dáng con vật nào hết, rất an toàn. Công Chúa cứ yên tâm nằm trong đó chờ vi thần đi hái thuốc về cho Công Chúa!”
Trường Công Chúa cũng lên tiếng đáp lại: “Ta, ta ở đây một mình sợ lắm! Ngươi, thôi ngươi cứ kéo ta lên đi!”
“Nhưng bên ngoài lạnh lắm, lạnh hơn bên dưới đó rất nhiều, bệnh của Công Chúa sẽ ngày càng nặng hơn đó!”
“Ta không biết! Khụ khụ khụ! Bệnh ta đã nặng lắm rồi, cũng chẳng sợ bệnh tình nặng thêm nữa! Ta muốn đi xem ngươi hái thuốc ra sao, ta muốn ra ngoài, ta sợ lắm! Khụ khụ khụ!!!!”
Đỗ Văn Hạo nghe lời nói của nàng như sắp khóc đến nơi, nên biết rằng nàng đang rất sợ. Phụ nữ thường rất yếu đuối, ngay cả một thân một mình ở trong một căn phòng tối cũng cảm thấy sợ hãi, nữa là một thân một mình giữa nơi đồng không hiu quạnh không một bóng người này. Nghĩ vậy hắn bèn nói: “Vậy cũng được, Công Chúa đưa chăn lên đây trước đã, sau đó vi thần sẽ kéo Công Chúa lên!”
Một lúc sau, một góc của chiếc chăn đã chui lên từ miệng hố. Đỗ Văn Hạo kéo chiếc chăn lên xong, liền rũ sạch tuyết trên đó, rồi nắm chặt lấy tay Công Chúa, kéo nàng ra khỏi hố tuyết.
Lúc này, Đỗ Văn Hạo mới nhìn rõ thần sắc của Trường Công Chúa, tóc của nàng xõa xuống, rối bời, váy áo xộc xệch, trông nàng bây giờ lôi thôi, lếch thếch như một người chạy tị nạn vậy. Đỗ Văn Hạo nín cười giúp nàng vỗ sạch đám tuyết dính trên người, sau đó dìu nàng ngồi lên chiếc chăn, tiếp đó cuộn tròn lại để nàng chui vào trong: “Vi thần sẽ hái thuốc bên quả núi đối diện, Công Chúa sẽ trông thấy vi thần, mà vi thần cũng trông thấy Công Chúa, có chuyện gì nguy hiểm, vi thần sẽ mau chóng quay lại, nếu như có bão tuyết, hay mãnh thú gì đến tấn công thì Công Chúa cứ chui xuống hố tuyết, nếu mãnh thú vẫn cố chui xuống theo thì Công Chúa hãy dùng tên mà đâm nó!”
“Ừm! Ta biết rồi, ngựa của ta đâu?” Trường Công Chúa vẫn nhớ đến con chiến mã của mình, nàng đưa mắt ra tứ phía, nhưng vẫn không trông thấy ngựa của mình đâu cả.
Đỗ Văn Hạo không đành lòng đem chuyện con ngựa chiến của nàng bị ngã gãy chân ra nói cho nàng biết, như vậy càng làm cho nàng thêm đau lòng, nghĩ vậy hắn bèn trả lời: “Có lẽ nó chạy đi mất rồi thì phải.” Đỗ Văn Hạo vẫn nhận ra được cái chỗ mà đêm hôm qua con ngựa đó bị ngã gãy chân, nhưng giờ không còn để lại dấu tích gì nữa, ngựa bị gãy chân như vậy, e rằng không tránh được trận bão tuyết đêm qua, giờ có lẽ đã bị chết vùi dưới đám tuyết rồi.
Đỗ Văn Hạo lúc này lại lên tiếng: “Vi thần đi xong rồi về ngay, Công Chúa đừng lo!”
“Ừm! Ngươi cẩn thận nhé!”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, hắn cầm lấy ống tên trườn trên tuyết mà đi một cách khó khăn, sau đó lên đến sườn núi thì bò người ra leo lên trên đó.
Tuyết trên sườn núi mỏng hơn dưới chân núi rất nhiều, đường hắn đi là đoạn con ngựa chiến bị ngã gãy chân, hắn muốn đến đó tìm xem, xem còn cái gì có thể dùng được nữa không.
Trong trí nhớ của hắn thì vị trí con ngựa bị ngã cách chân núi không xa lắm, khi hắn đi đến nơi bèn đưa mắt ra nhìn bốn phía, tất cả nơi đây đều được phủ một màu trắng bạc mênh mông, bát ngát.
Dựa theo độ dày mỏng của tuyết, và độ to nhỏ của con ngựa, hắn nghĩ rằng kể cả con ngựa có bị vùi trong tuyết đi chăng nữa cũng không đến nỗi bị vùi sâu lắm. Đỗ Văn Hạo bẻ một cành cây, rồi chọc chọc vào mấy chỗ xung quanh.
Trường Công Chúa ngồi dưới chân núi đưa mắt theo dõi hắn, khoảng cách giữa hai người cũng không xa lắm nên nhìn rất rõ nhau. Nàng trông thấy Đỗ Văn Hạo cứ cầm cái que chọc chọc như vậy, không biết hắn đang làm cái trò gì, lẽ nào như vậy có thể tìm ra cây thuốc ư? Công Chúa thầm nghĩ, tên ranh này cũng khá là thần bí, y thuật thì kỳ lạ khác thường, nên có lẽ phương pháp tìm thuốc của hắn cũng quái đản không kém. Đột nhiên, Trường Công Chúa cảm thấy đầu đau như búa bổ, sau đó cảm thấy buồn nôn, sau khi rời khỏi hố tuyết, nhất là khi không có Đỗ Văn Hạo ôm, thì thân hình nàng lại bắt đầu run rẩy trở lại. Người nàng lúc này bắt đầu run lên cầm cập, đầu óc quay cuồng, ho lên sù sụ, nàng chỉ còn biết mỗi một cách là cuốn thật chặt cái chăn lại, rồi dõi mắt theo bóng dáng của Đỗ Văn Hạo, cũng không có sức để mà hỏi nhiều.
Cuối cùng, Đỗ Văn Hạo dường như chọc được vào một vật gì đó, hắn mừng rỡ vứt luôn cành cây sang một bên, rồi cầm ống tên ra sức đào.
Đào được một lúc thì ống tên của hắn kêu rắc lên một tiếng, như là chạm vào một vật gì đó, Đỗ Văn Hạo vội vã bới đám tuyết lên, phát hiện ra dưới đó là một cái yên ngựa.
Đỗ Văn Hạo thầm kêu lên: “Tìm thấy rồi!” Hắn lại hì hục đào bới thêm một lúc, quả nhiên phía dưới đó là con ngựa chiến của Công Chúa đã chết tự lúc nào, thân người nó bây giờ cứng như đá tảng vậy, thanh bảo kiếm và cành cung vẫn nằm trên yên ngựa, bên cạnh có mấy mũi tên nanh sói rơi vãi lung tung gần đó, chắc là lúc ngựa bị ngã, mấy mũi tên nanh sói cũng bị rơi ra từ lúc đó.
Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa buồn. Mừng vì đã tìm thấy con ngựa chiến của Công Chúa, nhưng cũng rất buồn vì nó đã bỏ xác tại nơi này. Hắn khó khăn lắm mới rút được thanh trường kiếm và cung ra khỏi tuyết rồi đeo nó lên người. Nhưng Đỗ Văn Hạo lại trông thấy Công Chúa đang ngồi dưới chân núi theo dõi hắn nên hắn cố tình nói lên thật to: “Công Chúa! Vi thần nhặt được kiếm và cung rồi, nhưng không thấy con ngựa của Công Chúa đâu cả, không biết nó chạy đi đâu rồi!”
Khoảng cách tuy không xa nhưng Công Chúa cũng không thể nào nhìn thấy được con ngựa của nàng đã chết vùi trong tuyết, nên cũng gật gật đầu. Nàng cũng chẳng có hơi sức đâu mà trả lời hắn nữa.
Đỗ Văn Hạo đặt cung tên xuống bên cạnh con ngựa, chờ chút nữa quay lại sẽ lấy, nhưng bảo kiếm thì nhất định phải đeo cùng, phải có nó mới đào được thuốc!
Đỗ Văn Hạo lại kiểm tra xem còn đồ nghề nào hữu dụng nữa không, đột nhiên mắt hắn vụt sáng, hắn nhìn thấy chiếc yên ngựa.
Những phụ tùng đi kèm theo yên ngựa toàn bằng da, nhưng yên ngựa lại làm bằng sắt! Hơn nữa nó lại cong lên nữa, chỉ cần lột nó ra, sau đó đánh cong thêm nó lên là sẽ có một cái nồi để đun thuốc. Khi chưa phát hiện ra cái đồ này, thì Đỗ Văn Hạo đang lo rằng hái thuốc xong thì không biết đun thuốc bằng gì, giờ đây có cái đồ này rồi thì không cần phải lo lắng gì nữa.
Có nồi rồi, nhưng kiếm lửa ở đâu bây giờ? Trên người hắn cũng có mang lửa đâu, hắn tiếp tục tìm kiếm mong rằng ông trời sẽ thương xót hắn, mà cho hắn tìm thấy cái gì đó hữu dụng hơn nữa.
Trên người con ngựa vẫn còn một cái bọc nhỏ, đó là cái bọc đựng đống quần áo ướt mà sau khi Công Chúa ngã xuống hố băng trong hồ thay ra. Đỗ Văn Hạo lột luôn nó ra, hắn đưa tay mò mẫm loạn cả chiếc áo đó lên, đột nhiên hai tay của hắn mò thấy một vật gì đó cưng cứng, hắn vội mở ra xem, quả nhiên đó một cái hỏa liêm (Một dụng cụ dùng để đánh lửa đời nhà Tống) .
Thì ra Công Chúa cải trang nam nhân, không phải mặc bộ áo cánh dài như bọn tú tài hay mặc mà là mặc bộ đồ gọn, ngắn của những người thợ săn hay mặc, mà ăn mặc như thế thì hỏa liêm là vật không thể thiếu được, thế nên bộ quần áo đó luôn luôn trang bị đồ đánh lửa này.
Đỗ Văn Hạo mừng không sao tả xiết, hắn nhét hỏa liêm vào trong người, còn cái yên ngựa cứ tạm thời bỏ đấy đã. Nó cũng hơi nặng nên không tiện đem theo người. Đỗ Văn Hạo quyết định đi hái thuốc xong trước rồi mới quay lại đây lấy cái yên ngựa, nghĩ vậy hắn bèn quay người đi xuống núi, bắt đầu đi tìm những vị thuốc cần cho bài thuốc Ma Hoàng Thang.
Ma Hoàng Thang là do Ma Hoàng, Quế Chi, Cam Thảo, Hạnh Nhân bốn vị thuốc kết hợp với nhau mà thành. Bốn vị thuốc này thường mọc ở những nơi cao ráo, trên sườn núi rất hay bắt gặp chúng. Chỉ cần dùng ống tên đào đào bới bới một lúc là cơ thể tìm thấy bọn chúng, do vậy Đỗ Văn Hạo rất nhanh gom đủ ba vị thuốc Ma Hoàng, Cam Thảo cùng với Hạnh Nhân.
Nhưng, Quế Chi thì hắn tìm mãi vẫn không ra, nguyên nhân là Quế Chi chủ yếu sinh trưởng ở Quảng Đông, Quảng Tây, Vân Nam, còn vị trí của hắn bây giờ là ở vùng núi phía tây của Khai Phong, do vậy Đỗ Văn Hạo tìm đến mỏi cả mắt cũng chẳng tìm thấy bóng dáng của Quế Chi đâu cả.
Làm thế nào bây giờ?
Quế Chi trong bài thuốc Ma Hoàng Thang này là vị thuốc không thể thiếu được, tuy rằng Ma Hoàng cũng có thể làm cho người ta toát mồ hôi, nhưng Quế Chi lại có tác dụng làm thông kinh mạch, làm ấm kinh lạc, hoạt khí thông dương, hỗ trợ dương khí, làm tăng nồng độ máu, toát mồ hôi, và là vị thuốc trị ngoại cảm thương hàn vô cùng hiệu quả, đây là cái mà Ma Hoàng không thể thay thế được.
Bệnh Thái Dương Thương Hàn làm khí huyết ngưng trệ, kinh mạch hỗn loạn, nên rất hay dẫn đến nhiều triệu chứng đau nhức. Những triệu chứng đau nhức này đều là do khí huyết vận hành không được thông suốt tạo nên những tích tụ trong động mạch, mà động mạch lại thông đến tim, vị thuốc Quế Chi lại thuộc về tim nên Ma Hoàng không bao giờ thay thế được tác dụng của nó.
Đỗ Văn Hạo chán chường vô cùng, hắn ngồi phịch luôn xuống trên nền tuyết, mắt nhìn về phía Công Chúa. Nàng giờ đây đã biến thành một điểm đen nhỏ bé đang ngồi ở đó run lên từng hồi chờ đợi hắn, nhưng không có Quế Chi thì làm Ma Hoàng Thang kiểu gì bây giờ?
Trong đầu hắn bây giờ đang quay cuồng suy nghĩ nên tìm vị thuốc nào có thể thay thế được Quế Chi.
Tía Tô? Tía Tô cũng có thể làm cho người ta toát mồ hôi nhưng công hiệu lại chậm hơn Quế Chi, và nó cũng chỉ phù hợp với người ho có nhiều đờm mà thôi, không thích hợp lắm. Gừng cũng vậy, nó chỉ có tác dụng giải hàn, tác dụng của nó cũng khá yếu, chỉ khi nào bị mưa ngấm vào người, người bị nhiễm lạnh thì mới uống nước gừng cùng cho thêm chút hành, bỏ vào ít đường đỏ đun lên uống thì có tác dụng dự phòng bị cảm lạnh, cho dù không thích hợp cũng chẳng biết tìm nó ở đâu nữa.
Hương Lôi? Cái này thì hay dùng trong tình huống bị Cảm Mạo Phong Hàn, hoặc là dành cho những người bị đau bụng do trời nóng uống quá nhiều nước lạnh mà ra, nếu dùng nó cũng không đúng bài thuốc, mà vị thuốc này cũng chỉ mọc ở vùng Hồ Quảng mà thôi, gần Khai Phong chưa bao giờ thấy vị thuốc này cả.
Kinh Giới? Lúc nãy hắn có trông thấy vị thuốc này, Kinh Giới có thuộc tính giải hàn cũng thuộc vào hạng thường thường bậc trung, nhưng dùng nó vào làm Ma Hoàng Thang cũng khá phù hợp cho bệnh Ngoại Cảm, Kinh Giới còn kết hợp với cả Phòng Phong, Khương Hoạt để trị bệnh cảm lạnh, sốt cao, nhức đầu cũng vô cùng hữu hiệu, cái này có thể dùng làm bài thuốc dự phòng cũng khá ổn.
Nghĩ thêm xem còn vị thuốc gì thay thế thích hợp nữa không nhỉ? Phòng Phong? Lúc nãy tìm hết cả dãy núi này, cũng chẳng thấy cái Phòng Phong này đâu cả, nếu tìm ra được vị thuốc này thì khá tốt, Phòng Phong không chỉ có thể làm toát mồ hôi, mà còn quan trọng hơn cả là nó có thể chữa trị được chấn thương sọ não! Tuy rằng không bằng Đới Sảo Thạch nhưng cũng có còn hơn không, nhưng Phòng Phong lại mọc ở vùng Đông Bắc và phía đông vùng Nội Mông, còn ở vùng Khai Phong này làm gì có nó xuất hiện đâu cơ chứ. Hơn nữa Phòng Phong lại chỉ là chủ yếu làm người ta toát mồ hôi là chính, không có tác dụng giải hàn,khó mà điều trị khỏi bệnh Ngoại Cảm Thương Hàn của Công Chúa, như vậy vị thuốc này cũng không thích hợp cho lắm.
Khương Hoạt? Vị thuốc này là một bài thuốc làm toát mồ hôi rất tốt, kết hợp với Phòng Phong, Tế Tân…v…v.. Tổng cộng chín vị thuốc nấu thành Khương Hoạt Thang là một bài thuốc giảm đau, làm toát mồ hôi rất tốt, nhưng vị thuốc này đối với người nào tỳ vị yếu uống vào sẽ gây buồn nôn, Trường Công Chúa bị chấn thương sọ não đã có triệu chứng buồn nôn rồi, cho thêm vị thuốc này vào thì e rằng sẽ nôn cả ngày không dứt mất, do vậy không thể dùng nó được.
Bạch Chỉ? Tác dụng của Bạch Chỉ là làm thông mũi, người bị tắc mũi, rỏ nước mũi hay dùng loại thuốc này để thông mũi, nhưng thuốc này đặc tính lại ôn hòa nên cũng chẳng sử dụng được.
Tế Tân?
Mắt của Đỗ Văn Hạo sáng lên, đúng rồi!! Tế Tân!! Chính là nó rồi!!
Hà Nam chính là nơi sản sinh ra Tế Tân, vị thuốc này rất thích hợp chữa trị Ngoại Cảm Thương Hàn, đầu đau nhức mỏi. Tế Tân có thể làm cho người ta toát mồ hôi tuy hiệu lực không thể so bì được với Ma Hoàng và Quế Chi nhưng khả năng giải hàn của nó cũng khá lớn, kết hợp với Ma Hoàng có thể nói là vô cùng hữu dụng, hơn nữa Tế Tân thuộc về tâm kinh!! Cái này rất giống với Quế Chi, trong khi không có Quế Chi thì dùng Tế Tân thay thế là hợp lý nhất.
Đỗ Văn Hạo lại suy nghĩ thêm mấy vị thuốc giải hàn nữa, nhưng hắn nhận ra rằng không gì có thể phù hợp hơn Tế Tân được nữa cả, bèn quyết định chọn Tế Tân làm thuốc thay thế.
Đỗ Văn Hạo cầm lấy ống tên bắt đầu đi tìm Tế Tân. Tế Tân ở đây rất dễ gặp, nên rất nhanh hắn đã tìm ra nó, Đỗ Văn Hạo vui sướng chạy về, trên đường về hắn còn nhặt một thanh củi khô về để nhóm lửa.
Đỗ Văn Hạo đến bên con chiến mã của Công Chúa. Hắn đặt thuốc cùng với củi lửa xuống, rồi gỡ lấy cái yên ngựa, tìm một hòn đá vừa tay bắt đầu nện vào cái yên ngựa, một lúc sau yên ngựa đã được đập thành một chiếc nồi xấu xí để đun thuốc.
Sau khi làm xong mọi thứ, Đỗ Văn Hạo vươn lưng ra rồi vỗ vỗ vào nó, quay đầu lại nhìn xuống Công Chúa cười một cái. Đột nhiên hắn thấy thần sắc Công Chúa rất lạ, hắn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì Trường Công Chúa đã kêu lên thất thanh: “Cẩn thận! Có sói đằng sau ngươi đó!”
Đỗ Văn Hạo sợ đến hồn bay phách lạc, hắn quay đầu lại thì phát hiện ra cách đó tầm hơn trăm bước chân có ba con sói nhô đầu ra khỏi mỏm đá gần đó.
Sắc mặt của ba con sói này vô cùng hung tợn, đang hướng ánh mắt sắc lạnh của chúng nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của Đỗ Văn Hạo là vắt giò lên cổ mà chạy! Nhưng khi hắn vừa quay người lại, thì bất giác đứng khựng lại, hắn lập tức nhớ đến bài văn học hồi cấp hai của hắn có một bài cổ văn có tên là “Sói”. Hắn nhớ đại ý bài đó là có một gã đồ tể trên đường đi về gặp phải sói, sau đó gã đồ tể này có một cuộc đấu trí, đấu sức với sói. Cuối cùng gã đồ tể cũng làm thịt được sói. Khi thầy giáo giảng bài có nói rằng nếu gặp sói tuyệt đối không được phép hoảng loạn, càng không được phép bỏ chạy, bởi vì tốc độ của con người tuyệt nhiên không thể so bì với sói được. Hơn nữa đầu và cổ sói rất cứng, nhưng phần hai bên sườn thì lại rất yếu, không chịu nổi một cú trời giáng vào đó được, do vậy đánh sói thì nên đánh vào đường cột sống sói là tốt nhất.
Nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn chưa chuẩn bị chiến đấu với sói, bởi vì hắn tìm mãi cũng chỉ có một mũi tên nanh sói còn sót lại nơi này, còn những mũi tên khác thì đêm qua đào hố tuyết vứt hết lại ở đó rồi.
Đỗ Văn Hạo vội vã rút bảo kiếm trên người mình ra chỉ về phía ba con sói, ánh mắt hắn cháy lên hừng hực, hung tợn sáng quắc rọi thẳng vào ba con sói.
Ba con sói không bị ánh mắt của hắn dọa nạt cho khiếp sợ, mà phân làm ba hướng từ từ bao hướng về phía hắn vậy vào giữa.
Đỗ Văn Hạo không dám lùi lại, cũng không dám quay đầu, hắn hét lên: “Nhanh! Mau chui vào trong hố tuyết nhanh lên!”
Trường Công Chúa tuy rằng rất thích đi săn, cũng đã săn được rất nhiều sói, nhưng đấy là do nàng có một lũ tùy tùng được trang bị vũ khí cẩn thận, cộng thêm cả một lũ chó để bảo vệ. Lúc này thì chỉ có mỗi mình Đỗ Văn Hạo bên cạnh nàng, trong tay cũng chẳng có vũ khí gì cả, nhất thời cũng hoảng loạn, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, mếu máo khóc lóc đáp: “Ta không….”
“Nhanh lên! Công Chúa phải nấp vào trong thì vi thần mới không có gì để lo lắng nữa, lúc đó mới có tinh thần để chiến đấu với sói!”
Trường Công Chúa nhìn thẳng vào ba con sói, theo phản xạ tự nhiên nàng lui lại một bước, rồi đứng lại, rồi lại tiến thêm hai bước gào lên: “Ta không vào đâu? Chúng ta đã nói rồi, sống thì cùng sống! Mà chết thì cùng chết!”
Đỗ Văn Hạo giật mình, quay đầu lại nhìn Công Chúa một cái, thấy nàng vẫn quấn chăn quanh mình, dây buộc lằng nhằng nơi eo, đầu tóc bù xù, mặt mũi nhem nhuốc, lôi thôi lếch thếch đến nực cười, nhưng lúc này đây nàng lại làm cho hắn nhìn thấy được một vẻ đẹp khác lạ vô cùng, vẻ đẹp đó giờ đây đang toát lên một cách rực rỡ hơn bao giờ hết.
Chỉ liếc nhìn Công Chúa một cái, Đỗ Văn Hạo vội quay đầu luôn lại, chỉ trong thời khắc ngắn như vậy ba con sói đã áp sát đến gần hắn! Nhưng khi thấy Đỗ Văn Hạo quay lại thì bọn chúng lập tức dừng bước, dùng ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo trợn mắt nhìn thẳng vào lũ sói, không dám quay đầu lại, hắn lại hét lên: “Trường Công Chúa! Vi thần cần tên! Chỗ này của vi thần có một ngọn tên rồi, những mũi còn lại đều ở trong hố tuyết cả, Công Chúa mau mau vào trong đó lấy ra rồi quăng ra đây cho vi thẩn!”
Trường Công Chúa cũng biết ở trong hố tuyết có tên, nàng cũng biết rằng Đỗ Văn Hạo nói vậy là lừa nàng chui vào trong hố để tránh nạn, nhưng nhất thời cũng không biết trả lời ra sao, nàng chỉ biết ú ớ: “Ta!! Ta!!”
Đỗ Văn Hạo thấy ba con sói càng lúc càng tới sát bên mình thì lo sốt vó, hắn tức quá chửi ầm lên: “Mẹ kiếp Cô muốn chết thì kệ xác cô, chứ tôi chẳng muốn chết tý nào! Sao không chịu nhanh chân vào trong hố tuyết lấy tên cho tôi hả!!! Cô muốn hại chết tôi sao?”
Trường Công Chúa không ngờ Đỗ Văn Hạo lại chửi mình thậm tệ như vậy, tức quá đứng dậm chân tại chỗ, hất văng cái chăn ra, quay người loạng choạng chui thẳng vào trong hố tuyết, thuận theo cái lỗ do Đỗ Văn Hạo đào sẵn trượt luôn xuống dưới.
Đỗ Văn Hạo lúc này cắm luôn thanh kiếm trong tay xuống dưới tuyết, rồi từ từ ngồi xổm xuống nhặt lấy cái cung cùng với mũi tên nanh sói lên. Sói và chó đều sợ động tác của người khi cúi xuống, ba con sói lúc này cũng theo bản năng đó dừng luôn lại, do dự đôi chút tính xem là nên có tấn công hay không.
Đỗ Văn Hạo ngồi xổm xuống dưới tuyết, nắm chắc cái cung âm thầm đặt tên lên dây, rồi từ từ kéo căng ra. Sau đó chầm chậm nhích hai chân lên chuyển thành tư thế quỳ, hít một hơi thật sâu, hắn biết bây giờ phải thật bình tĩnh, sau đó nhìn thẳng vào con sói đi đầu tiên để ước lượng khoảng cách.
Trong tay hắn chỉ có mỗi một mũi tên, nhất định phải một phát giết luôn một con mới được, còn lại hai con thì dùng kiếm đối phó cũng dễ dàng hơn, nên phát tên này nhất quyết không được phép bắn trượt!
Đỗ Văn Hạo đối với khả năng bắn tên của mình không có đến một chút tự tin, hồi trước hắn ở nhà tập bắn, hồng tâm cách có hai mươi mét thôi mà hắn cũng bắn trượt, do vậy hắn phải căn con sói đi đầu đó vào trong tầm hai mươi mét chân đổ lại mới bắn được. Ba con sói này khá to, có lẽ to bằng con bê con mất, cho nên trong vòng hai mươi mét thì cơ hội bắn trúng cũng rất lớn, sau đó khi khoảng cách chỉ còn mười mét thì hắn cũng đủ thời gian quăng cái cung xuống, rút kiếm lên đối phó với hai con sói còn lại.
Vị trí của Đỗ Văn Hạo lúc này là đứng phía sau xác của con ngựa chiến của Công Chúa, do vậy tầm nhìn của ba con sói cũng bị xác của con chiến mã che đi phần nào, nên không trông rõ trong tay Đỗ Văn Hạo có cung tên, mà chỉ thấy hắn quỳ xuống dưới bất động, bọn chúng từ từ cảnh giác tiến tới, tốc độ tăng dần lên, sau đó bước chân của chúng bắt đầu nhỏ lại.
Cuối cùng, con sói đi đầu xông đến Đỗ Văn Hạo, khi chỉ còn mười mét thì thân hình của nó hơi khựng lại một chút, mõm há to ra.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy lông tóc của mình dựng ngược lên, cảm giác sợ hãi trước nguy hiểm đang tràn khắp thân thể của hắn.
Đỗ Văn Hạo đưa tay lên kéo cung kêu xoẹt lên một tiếng, cánh cung bây giờ đã kéo từ hình bán nguyệt thành hình trăng tròn, ngắm chuẩn vào con sói đi đầu.
Con sói đó trông thấy cung tên thì giật mình sợ hãi, đang định chồm tới thì khựng luôn người lại.
Đang lúc con sói khựng người lại như vậy, thì Đỗ Văn Hạo đã ngẵm chuẩn chính giữa ngực của nó bắn vút một phát, mũi tên xé gió bay ra!
Mũi tên như một ngôi sao băng, xoẹt qua một cái, trúng luôn giữa ngực con sói!
Con sói kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngược ra đằng sau, liền sau đó nó vẫn bò dậy được, cúp đuôi chạy thẳng, con sói này là sói đầu đàn, nên khi nó bỏ chạy thì hai con kia cũng quay đầu bỏ chạy theo, ba con sói nháy mắt đã chạy ra xa hơn trăm bước.
Lúc này, con sói đầu đàn do vết thương quá nặng, không thể bỏ chạy được nữa, đành đứng trên mỏm đá, quay người lại nhìn Đỗ Văn Hạo.
Cũng trong lúc này, Trường Công Chúa đã bò ra được khỏi hố tuyết, trong tay cầm một đống mũi tên nanh sói, mồm miệng thét gọi, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến bên Đỗ Văn Hạo.
Nhưng chỉ chạy được vài bước thì Công Chúa liền sững người lại, bởi vì nàng đã trông thấy Đỗ Văn Hạo đứng đó tay cầm trường cung, còn ba con sói đã chạy đi đâu mất.
Công Chúa vừa mừng vừa kinh ngạc, nàng đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, thì phát hiện ra cách đó tầm trăm bước chân trên một mỏm đá có một con sói đang đứng trên đó, trước ngực của nó vẫn còn găm một mũi tên nanh sói.
Tiếp sau đó, con sói loạng quạng hai cái, đổ gục luôn xuống mỏm đá, chỉ còn lại hai con sói kêu hú bên cạnh, xong rồi cắp đuôi vội vã bỏ chạy, một lúc sau đã mất hút sau khe núi.
Tuy rằng Đỗ Văn Hạo tay cầm trường cung đứng hiên ngang trước gió, trông rất là oai hùng, nhưng thực chất thì chỉ có hắn mới biết được bản thân hắn lúc này ra sao. Hai chân của Đỗ Văn Hạo không ngừng run lên lẩy bẩy, tim hắn đập lên loạn xạ, như có hàng nghìn hàng vạn cái chuông kêu réo trong đó vậy. Đỗ Văn Hạo cảm giác toàn thân gân cốt của hắn như bị người khác cắt đi hết cả, hắn những tưởng mình phải ngồi sụp luôn xuông đất vì sợ hãi, nhưng không hắn vẫn đứng vững được, không những vậy lại còn có một dáng đứng rất oai phong nữa.
Trường Công Chúa trông thấy thế thì mừng như điên dại, nàng tập tễnh chạy trên tuyết đến bên cạnh Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo lúc này trông rất phong cách, rất oai hùng, hắn chầm chậm quay người lại, rồi nhoẻn miệng cười với Công Chúa: “Công Chúa đừng có lại đây, vi thần sẽ xuống ngay đây!” Công Chúa nghe hắn nói vậy mới chịu dừng lại.
Đỗ Văn Hạo nhún vai trông vẻ rất bất cần đời, coi như không có chuyện xảy ra, hắn bước xuống chân núi rồi chỉ tay về phía con sói hỏi: “Con mồi kia có cần đi lấy về không?”
Trường Công Chúa vẫn còn rất sợ, nàng e rằng những con sói còn sống sẽ quay lại, nên nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy bèn lắc đầu lia lịa đáp: “Không không! Ta không muốn! Ngươi mau xuống đây đi! Nhanh lên!!!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới khoác cái cung lên vai trông rất phong độ, rồi ôm lấy đống thuốc cùng với bảo kiếm, củi lửa, và cả cái nồi xấu xí nhảm nhở được hắn tạo ra từ cái yên ngựa, từ từ đi xuống chân núi, sau khi xuống đến chân núi, hắn vứt hết mấy thứ đó xuống đất, rồi lại nhoẻn miệng cười với Công Chúa.
Trường Công Chúa lại khóc, đôi mắt phượng của nàng ngấn lệ nhìn Đỗ Văn Hạo, rồi đột nhiên vồ thẳng vào người của hắn, ôm chặt lấy, khóc rưng rức.