Đỗ Văn Hạo nói: “Lão hán miệng sùi bọt mét, bề mặt lưỡi phẳng và trắng, mạch hư, đó là do bệnh hen suyễn, thận hư là nguồn gốc của hen suyễn, hen suyễn lâu ngày cũng có thể làm thận hư mà thận hư không chỉ khiến hen suyễn tái phát , bệnh càng lâu thì hơi thở càng loạn vì vậy với bệnh hen suyễn của lão hán này phải điều trị cả hai triệu chứng đó thì mới trừ tận gốc được”.
“Ừm” Tiễn Bất Thu gật đầu , vẻ mặt ông ta có chút đăm chiêu.
“Phế sinh ra khí, thận là nguồn gốc của khí, phế để thở, thận nạp khí, ho suyễn nguyên nhân do phế hư hay do nghịch khí, tạo đàm không thở được; thận hư, không nạp khí được, làm cho tinh khí con người ta giảm sút, mà phế thành ra xuất nạp thất thường. Cổ xưa cho rằng bệnh suyễn là do phế, thực ra là liên quan đến thận. Cái này gọi là “bệnh lâu không khỏi, cuối cùng cũng dính đến thận”.
“Cũng có đạo lý” Tiễn Bất Thu cười nhạt nói: “Tiên sinh có thể nói phương thuốc điều trị của ngài như thế nào không?”
“Hắc, hắc, kỳ thật cũng không có gì, tại hạ chỉ dùng “Kim Thủy Lục Quân Tiên cùng “Tam Ảo Thang” mà thành.
Diêm Diệu Thủ ngưng thần trong chốc lát rồi hắn nói: “Tam Ảo Thang” này lão hủ biết, nhưng theo lời tiên sinh nói thì “Kim Thủy Lục Quân Tiên” là loại thang thuốc nước gì?”
Đỗ Văn Hạo sửng sốt, Kim Thủy Lục Quân Tiên phương thuốc chuyên trị liệu bệnh viêm phổi mãn tính của người già, bệnh thận hư, đờm dãi, không học giả y khoa nào lại không biết phương thuốc này, Tiễn Bất Thu là thần y đương triều sao cũng không biết chứ?”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn mới vỡ lẽ “Kim Thủy Lục Quân Tiên” là do Trương Cảnh Nhạc đời Minh sáng chế ra, triều Bắc Tống vẫn chưa có phương thuốc này, khó trách ông ta lại không biết. hắn nói: “Phương thuốc này dùng với: Đương quy, Thục địa hoàng,có công dụng bổ phế, thận, Đương quy chủ trị nghịch khí, khí lấy huyết làm cơ sở, suyễn lên tất lui lại. Đương quy có tác dụng làm cho khí huyết thu liễm lại, có công hiệu giống như “đãng tử quy mẫu”. Địa hoàng có thể bổ âm dưỡng huyết, ích tinh điền tủy. Dùng để trị thận hư, dưới thắt lưng bủn rủn, uống vô có thể làm cho âm huyết sung túc, nguyên dương khí trong cơ thể, không cởi mà tự thoát ra”.
Tiễn Bất Thu gật đầu: “Ừ, Tục địa hoàng có công dụng bổ thận âm, trong phương thuốc của lão hủ có dùng Thục địa hoàng. Quan điêm của tiên sinh và lão hủ có chút bất đồng, tiên sinh giải thích cùng hợp lý nhưng hợp lý hay không còn phải chờ xem lão hán dùng thuốc có hiệu quả không?’
“Đó là đương nhiên, mồm miệng nói rất hay nhưng chưa chắc đã chữa khỏi bệnh cho người bệnh”.
Nghe xong những lời này Tiễn Bất Thu có chút chấn động, ông ta chăm chú nhìn Đỗ Văn Hạo hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Đỗ tiên sinh tuổi còn trẻ nhưng đã có quan điểm đó, thật đáng khen. Lão hủ có một chuyện thương lượng không biết nói thế nào cho phải?”
“Tiền tiên sinh có chuyện muốn nói, Đỗ mỗ xin rửa tai lắng nghe”.
“Kỳ hoàng một đạo, tiên sinh đã giải thích theo phương pháp rất khác lạ cách dùng thuốc cũng trái với lẽ thường nhưng cẩn thận suy xét thì cũng có chút đạo lý. Lão hủ rất tán thưởng y thuật của tiên sinh, muốn mời tiên sinh đến Tế Thế đường làm đại phu, tiền lương hàng tháng là mười lượng, hàng năm lại có thêm tiền hoa hồng. Không biết ý của tiên sinh như thế nào?”
Tiền lương một tháng chính là một vạn nguyên. Hơn nữa có cả cổ phần, cổ phần đó không cần bỏ tiền ra mua, chỉ chờ thu lợi nhuận, công việc làm ăn của Tế Thế đường đang hưng vượng Đỗ Văn Hạo cũng đã thấy qua, theo ông ta nói thì tiền lương một năm đã một trăm hai mươi lượng , quá dễ dàng. Không biết trên đời này còn có chuyện nào tốt như thế không? Từ khi bắt đầu đến cổ đại Đỗ Văn Hạo không dám nghĩ đến điều đó nên hắn không khỏi động tâm.
Đỗ Văn Hạo quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Thanh Đại chỉ thấy ánh mắt nàng có một tia ảm đạm rồi lập tức biến mất, đôi mắt phượng sáng như sao nhìn hắn mỉm cười rồi nàng xoay người đi vào nhà.
Nhìn ánh mắt ảm đạm của nàng, Đỗ Văn Hạo thấy áy náy trong lòng, hắn nhớ tới hành động của Lâm Thanh Đại vào thời điểm khó khăn của hắn, thời điêm không có bệnh nhân đến tìm hắn chữa bệnh, phát hiện ra năng lực của hắn, lấy lễ đối xử với hắn,ơn tri ngộ này hắn không thể quên, nàng thân thế đáng thương, một thân cô độc mở dược đường, gian nan vất vả. hắn cần phải trợ giúp nàng không thể tham tài mà bỏ đi được.
Hơn nữa Tế Thế Đường làm ăn phát đạt chính hắn đến đó cũng chỉ như hoa thêu trên gấm, xuất phát điểm để hắn phát triển cũng cao hơn nhưng làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng mới là người thực sự có bản lĩnh, giống như Mao lão nhân gia đã nói: “Một tờ giấy trắng mới có thể vẽ ra bức tranh đẹp” nhất, thi triển một thân sở học của hắn thì không tin là không thể làm nên sự nghiệp.
Nghĩ tới đây Đỗ Văn Hạo chắp tay cao giọng nói: “Đa tạ ý tốt của tiên sinh chẳng qua Đỗ mỗ đã nhận lời làm đại phu tọa đường của Ngũ Vị đường kiêm đại phu bào chế dược liệu, không thể nhận mưu lợi riêng cho mình nữa”.
Tiễn Bất Thu vuốt râu cười nói: “Tại sao lại không được, ta nói với Lâm chưởng quỹ hộ cho tiên sinh là được”.
“Không cần, Tế Thế đường đã có thần y ngài cùng các vị cao đồ, có thêm tại hạ cũng không cần thiết, thiếu tại hạ cũng không sao, tại hạ sẽ không tham gia vào nơi náo nhiệt đó. Hơn nữa Ngũ Vị đường là mái nhà đầu tiên khi tại hạ đến triều Tống, gia đình đầu tiên của taih hạ ở Đống Đạt Huyền, Lâm chưởng quỹ đối đãi với tại hạ như bằng hữu, tại hạ không thể vứt bỏ tình cảm của Ngũ Vị đường được. tại hạ nguyện ý dốc hết sức lực trợ giúp Ngũ Vị đường phát triển, dựa vào chính bản lĩnh của mình để tạo nên sự nghiệp. Đối với lời mời của Tiền tiên sinh tại hạ chỉ có thế chối từ”.
Diêm Diệu Thủ ở bên cạnh hừ một tiếng: “Không biết thức thời!”
Đỗ Văn Hạo cũng không nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôn giá được xưng là diệu thủ hồi xuân, có thể chuẩn đoán chứng co rút cơ cổ thành nhiệt chứng làm cho người ta càng uống thuốc càng rút cơ, còn có thể chẩn đoán lầm chứng ăn nhiều thành chứng thận hư làm cho con cái người ta chỉ còn da bọc xương, tôn giá thật không hổ là diệu thủ! Bản lãnh như thế, Đỗ mỗ không có, cũng không dám trèo cao, không dám sánh vai cùng tôn giá để khỏi bị người đời chửi mắng sau lưng”.
Đỗ Văn hạo châm chọc Diêm Diệu Thủ chẩn đoán lầm bệnh của hai người làm cho Diêm Diệu Thủ xấu hổ, nghe hắn nói đến câu này không nhịn được tức giận nói:” Ai dám chửi mắng sau lưng ta? Ai dám chửi?”
Đỗ Văn Hạo không nhịn được cười: “Không sai, người hung bạo như vậy tất nhiên là không ai dám chửi mắng, hắc, hắc”.
"Ngươi…! Ngươi quả thực là…!"
“Đủ rồi!” Tiễn Bất Thu nói xong pông ta xoay người nhìn chằm chằm Diêm Diệu Thủ: “Đỗ tiên sinh y thuật cao hơn ngươi gấp bội! Hảo ý chỉ cho ngươi lỗi lầm chẩn đoán sai ngươi còn không biết cảm kích lại còn ác ngữ đòi đả thương người sao? Không ra thể thống gì! Hừ! Ếch ngồi đáy giếng tự cho mình là giỏi, tật xấu này của ngươi không đổi, cả đời ngươi cũng không làm nên đại nghiệp”.
“Dạ… ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo” Mặt Diêm Diệu Thủ trắng bạch, hắn khom người lui ra sau không dám nói gì nữa.
Tiễn Bất Thu quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, ông ta thản nhiên nói: “Liệt đồ kê đơn sai sót đó là do lão hủ không biết chỉ dạy, nhưng lão hủ cũng không phải là người không biết dạy đồ đệ, những chuyện này sau này sẽ không đến làm phiền tiên sinh nữa. Nếu tiên sinh không muốn lão hủ cũng không ép buộc. Cáo từ”.
Tiễn Bất Thu chắp tay hướng Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại hai người rồi dẫ theo hai đồ nhi đi ra cửa.
Lâm Thanh Đại nghe bọn họ nói chuyện cảm kích trong lòng, nàng chậm rãi bước tới nói với Đỗ Văn Hạo: “Cảm ơn tiên sinh”.
“Sao lại cám ơn tại hạ? Hì, hì. Tại hạ chỉ nói sự thật”.
“Bởi vì lời nói thật của tiên sinh nên ta mới cảm ơn tiên sinh”.
Ngốc béo, Ngô Thông, Anh Tử cùng đi tới. Ngô Thông hỏi: “Đỗ tiên sinh, hai phương thuốc bí truyền của Tiễn thần y quả thật đã có từ trước à? Nhưng đấy là hai phương thuốc trấn đường của Tế Thế đường, rất nhiều người muốn hỏi mua mà không được. Công thức pha chế của nó rất bí mật. Mới rồi nghe ông ta nguyện ý xuất ra cùng tiên sinh trao đổi lấy phương thuốc chữa bệnh cho lão hán chúng ta rất kinh ngạc. Chúng ta càng ngạc nhiên hơn khi thấy tiên sinh cũng sớm đã biết phương thuốc đó. Tiên sinh đúng là y thuật như thần”.
“Xem ngươi nói kìa, ha, ha. Phương thuốc này có từ lâu đời rồi, hẳn có nhiều ngời biết, sao lại chỉ có mình ông ta biết pha chế ?’
“Sẽ không có một dược đường nào biết về phương thuốc này, đây là phương thuốc bí truyền của Tế Thế đường, không bao giờ truyền cho người ngoài”.
Cái gì là trấn dường bí kíp, tại hạ không biết. hắc hắc, nếu chưởng quỹ cần. tại hạ có thể viết ra được, chúng ta cũng có thể dùng được”.
“Thật tốt quá” Ngô Thông cười sảng khoái: “Chúng ta phải có loại đan dược này…”
“Chúng ta không thể như vậy!” Lâm Thanh Đại lắc đầu nói: “Mọi người đều biết hai phương thuốc đó được công nhận là chiêu bài của Tế Thế đường. nếu Ngũ Vị đường chúng ta sử dụng chúng thì sợ rằng không ai tin nó là của chúng ta, sẽ không ai đến chỗ chúng ta mua thuốc nữa. vì vậy phương thuốc của người khác chúng ta không nên sử dụng, chúng ta không nên để
Thời cổ đại mặc dù không có luật bản quyền cũng như không có luật chống cạnh tranh không công bằng, dân chúng rất tự giác giữ gìn chứ tìn hay nói chính xác là giữ gìn danh tiếng của bản hiệu, Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đơn thuốc này có từ thời xa xưa cũng không phải do bọn họ nghĩ ra, nhưng Lâm chưởng quỹ nói cũng đúng, người ta cũng vì bản hiệu của Tế Thế đường, cho dù chúng ta chế ra cũng không ai tin. Tại hạ có một số phưong thuốc bí truyền, một ngày nào đó tại hạ sẽ viết ra chúng ta sẽ sáng tạo ra một phương thuốc bí truyền của Ngũ Vị đường!”.
“Như vậy tốt lắm!” Lâm Thanh Đại gật đầu, khuôn mặt xinh xắn của nàng tràn ngập niềm vui. Mới vừa rồi Đỗ Văn Hạo thuận miệng nói ra phương thuốc bí truyền của thần y Tiễn Bất Thu, hắn lại cự tuyệt lời mời rất hấp dẫn của Tế Thế đường điều này làm cho Lâm Thanh Đại ngày càng tin tưởng hắn hơn.
::