Tống Y

chương 402: tiêu chuẩn của thắng bại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Văn Hạo" Đỗ Văn Hạo thấy dáng vẻ làm nũng của Cao Thao Thao vô cùng đáng yêu. Đỗ Văn Hạo không nhịn được ôm lấy nàng, gắn miệng vào đôi môi mọng đỏ của nàng, trong đầu thầm tính toán: thơ Đường, Tống từ. Nàng đương nhiên hiểu rõ từ Bắc Tống về trước, vậy chỉ còn từ Nam Tống về sau. Người nổi tiếng ở Nam Tống cũng không thiếu. Ví dụ như Lý Thanh Chiếu gì đó, Lục Du, Tân Khí Tật, Khương Toạ, Văn Thiên Tường vân vân. Cũng may bản thân mình có bá phụ không chỉ tinh thông Trung y mà còn rất yêu thích thơ, từ cổ. Khi mình còn bé, đã rất nhiều lần bắt mình học thuộc lòng, trong đầu vẫn còn nhớ được một ít, thật sự để đối phó lại cũng không thành vấn đề. Hắn liền nói: "Vậy được rồi, ta cung kính không bằng tuân lệnh.Nhưng mà cũng cần phải nói trước ta ngâm thơ, sáng tác từ không được tốt lắm, nàng cũng đừng làm khó ta. Ta làm không được cũng đừng chê cười ta".

Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao vỗ tay nói: "Ừ. Vậy chúng ta đã định, không được phép chơi xấu".

"Đó là đương nhiên. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy".

"Được. Ngươi còn phải giúp ta đánh đàn" Cao Thao Thao hưng phấn ôm mặt hắn, ngẩng đầu nói.

"Đánh đàn ư? Đàn tranh, cầm, tỳ bà ta đều không đánh được. Nói không chừng nàng phải nút bông".

"Ai bảo ngươi đánh đàn" Cao Thao Thao cười hì hì. Nàng chụp lấy thanh bảo kiếm bên hôn Đỗ Văn Hạo, xoàn xoạt rút kiếm ra một nữa, ánh kiếm lấp lánh, lạnh giá rồi lại ấn thanh kiếm lại nói: "Ta đánh đàn, ngươi múa kiếm'.

"Múa kiếm?"

"Ngươi đường đường là Đại tướng quân, đừng nói với ta là ngươi không biết múa kiếm chứ?"

Quả thật Đỗ Văn Hạo không học qua kiếm thuật. Hắn mới học Cầm nã thủ và Phân thân thác cốt của Lâm Thanh Đại. Nhưng mà Lâm Thanh Đại là võ lâm cao thủ. Hắn có thể bớt chút thời gian học kiếm thuật, có sự trợ giúp của Lâm Thanh Đại hẳn cũng không có vấn đề gì. Bất chợt Đỗ Văn Hạo nhớ tới phim "Tần Dũng" có cảnh lá rụng, mữ nữ đánh đàn, tướng quân múa kiếm, tức thì nhiệt huyết trong lòng bốc lên, hắn gật đầu nói: "Được. Nàng đánh đàn, ta múa kiếm trợ hứng".

"Hay hay hay" Cao Thao Thao hưng phấn nói hay ba lần. "Chỉ tiếc bây giờ trời đã tối đen, nếu không ta thực sự muốn bắt đầu ngay lập tức".

"Ha ha. Ta muốn trước tiên sửa lại toà đình ngắm mưa, có cảnh sắc đẹp, khi đó mới có tâm tình tốt".

"Nói rất đúng. Ngày mai ta cho bọn chúng tiến hành, sẽ hoàn thành trong vòng nửa tháng".

"Ừ, tốt lắm".

Cao Thao Cao thấy sắc trời ngày một tối dần, cảnh sắc bên ngoài đình không còn nhìn thấy rõ, mưa cũng dần dần to lên. Được sự che giấu của màn đêm, lá gan của Cao Thao Thao cũng lớn dần. Nàng ôm cổ Đỗ Văn Hạo, kiễng chân hôn hắn.

Đỗ Văn Hạo ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, đôi ma trảo của hắn không ngừng vuốt ve thân thể lồi lõm hấp dẫn của nàng. Lần này hai người hôn nhau rất lâu, bốn phía chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.

Khuôn mặt Cao Thao Thao đỏ bừng, hơi thử gấp gáp, nàng lên tiếng: "Lần trước chúng ta nói, sau khi việc tang xong xuôi sẽ tìm thời gian đi chơi, nghỉ ngơi thoải mái, hồi phục mấy ngày. Ngươi nói xem chúng ta nên đi chỗ nào?"

"Nàng quyết định. Nàng muốn đi đâu ta sẽ theo nàng đi tới đó" Đỗ Văn Hạo ôm lấy khuôn mặt trơn mịn của nàng, ôn nhu nói.

"Ừ. Để ta suy nghĩ xem thế nào. Chỉ e bây giờ chúng ta vẫn chưa đi được".

"Tại sao vậy?"

"Lúc trước quan Tể tướng Vương Giai nói: trong hơn một tháng qua còn tồn đọng rất nhiều tấu chương chờ ta phê duyệt. Mới vừa rồi ta đã quyết định chấp chính, bây giờ lại bỏ ra ngoài du ngoạn, chỉ e sẽ có ảnh hưởng không tốt, hơn nữa còn làm chậm trễ chính sự. Tốt nhất là chờ đợi đã, để qua quãng thời gian bận rộn này hẵng nói".

"Được. Bây giờ nàng lấy quốc gia đại sự làm trọng, ta rất mừng. Sau này giang sơn Đại Tống ở trong tay nàng, nàng phải hết lòng vì chuyện quốc gia đại sự. Chuyện nhi nữ thường tình cũng có thể bỏ qua đi".

"Ta không" Cao Thao Thao ở trong ngực Đỗ Văn Hạo, lắc lắc thân hình nhỏ nhắn xin xắn, nũng nịu nói: "Ta đã phải xử lý chuyện quốc gia đại sự, ta cũng muốn chuyện nhi nữ thường tình với ngươi. Ta phê duyệt tấu chương cũng muốn ngươi ở bên. Dù gì ta cũng không cho phép người rời khỏi ta".

Đỗ Văn Hạo hôn phớt nàng nói: "Thôi nào, ta cũng không nỡ rời khỏi nàng. Nàng không cho ta rời đi, cả ngày ta ở với nàng, chạm vào mái tóc, vành tay nàng, được không?"

"Ừ" Cao Thao Thao hạnh phúc hôn Đỗ Văn Hạo, nhưng rồi nàng lại khẽ thở dài nói: "Nhưng mà ngươi là tam nha Đô Kiểm Điểm, phụ trách quân đội cả nước, cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, chỉ sợ ngươi không có nhiều thời gian theo giúp ta".

"Không sao. Không phải vẫn còn cấp phó sao? Một mình ta làm, mệt chết đi được mà vẫn không hết".

Bàn tay phải của Cao Thao Thao khẽ bịt miệng hắn, sẵng giọng nói: "Hãy hứa sau này không được nói tới chữ "chết" nha".

"Được" Đỗ Văn Hạo bỏ tay nàng xuống, cười nói: "Nhưng mà sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Thân ta chính là Đại tướng quân trong triều. Sau này một khi xảy ra chiến trận, nhất định phải lãnh binh xuất chinh. Không vị tướng quân nào bách chiến mà không chết".

"Bảo người đừng nói người còn nói. Còn nói nữa ta sẽ phạt ngươi" Cao Thao Thao lập tức dùng miệng ngăn chặn miệng của Đỗ Văn Hạo, hôn hắn một cái rồi gắt lên: "Hơn nữa ta không cho phép ngươi rời khỏi ta, cũng không phê chuẩn cho người dẫn quân xuất chính. Không phải như vậy sẽ tốt sao?"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Được. Dù sao ta cũng không am hiểu binh pháp, lãnh binh xuất chinh, tám chín phần mười sẽ bị đánh bại, làm nàng mất mặt".

"Ngươi còn nói không hiểu binh pháp. Tiên đế tán thưởng ngươi lãnh binh có phương pháp, tinh thông binh pháp, đánh một trận với người Thổ Phiên, lấy ít thắng nhiều. Sau này lãnh binh xuất trận nhất định sẽ là thường thắng tướng quân".

Đỗ Văn Hạo cười hì hì, hắn lắc đầu nói: "Thao Thao, nói thật ta tới tam nha một thời gian, cũng đã hiểu được một chút tình hình của tam nha. Nếu như quân đội Đại Tống của chúng ta bây giờ, muốn đánh thắng trận, đánh bại Tây Hạ cùng nước Liêu quả thật không dễ dàng chút nào".

Trước kia Cao Thao Thao một mực ở trong thâm cung, không hỏi tới chính sự, cũng không hiểu gì về quân đội, lại càng không hiểu binh pháp. Bây giờ vì tiểu Hoàng Đế mới mười tuổi, còn cách tuổi trưởng thành để tự chấp chính những bảy, tám năm. Thời gian buông rèn chấp chính của Cao Thao Thao còn rất lâu, không thể chỉ đối phó qua loa. Nàng cũng muốn tìm hiểu, quản lý tốt. Bây giờ nghe Đỗ Văn Hạo nói quân đội Bắc Tống rất kém cỏi, khó có thể đánh thắng trận, bất giác nàng lắp bắp kinh hãi: "Thật vậy sao? Binh lực của chúng ta kém hơn so với nước Liêu và Tây Hạ sao?"

Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Đại Tống chúng ta chiếm ưu thế. Cho dù là "Tiên, Xuyên" binh. Ngay cấm binh chúng ta cũng có sáu mươi vạn người, chừng đó đủ để tác chiến theo quy tắc thông thường. Sương quân địa phương có hai mươi vạn quân. Sương quân phụ cận kinh thành có mấy vạn quân nhưng tất cả chỉ là binh lính tạp dịch, không có sức chiến đấu, không thể trực tiếp đánh trận. Nếu như tăng thêm Sương quân, tổng binh lực của chúng ta sẽ gần chín mươi vạn người. Mặc khác chúng ta còn một số lượng không xác định hương binh trong dân gian. Phiên binh của Khương tộc cùng các dân tộc thiểu số, cùng với binh lính và quân cung thủ của các nha môn các nơi".

Cao Thao Thao vui vẻ nói: "Nhiều binh lính như vậy ư? So với Tây Hạ và nước Liêu thì thế nào?"

"Quân đội nước Liêu là do Cung trướng quân, quân của các bộ tộc lớn, quân bộ tộc, ngũ kinh hương đinh cùng với quân đội các nước chư hầu hợp thành. Quân Cung trướng của nước Liêu tương đương với Cấm quân của chúng ta, là bộ đội tinh nhuệ chủ lực của nước Liêu, tổng binh lực có mười vạn người ggì đó. Quân bộ tộc của các đại thủ lĩnh thật ra là đội vệ binh của các đại thần cùng các thân vương, binh lực nhiều thì hơn một ngàn, ít thì mấy trăm, tổng binh lực có ba vạn người gì đó. Quân bộ tộc là loại quân đội quân dân kết hợp của các bộ lạc, không phải là quân đội thường trực chính quy, thời binh là dân thường, thời chiến là binh lính. Hơn nữa chủ yếu phụ trách việc bảo vệ nội địa nước Liêu và kinh thành, bình thường không bao giờ tác chiến ở biên giới vì vậy không tính vào số lượng quân đội tác chiến chính quy. Ngũ kinh hương đinh cũng giống như hương đinh của chúng ta, hiệu quả thì như Sương quân chúng ta, cũng là lính tạp dịch, không trực tiếp tham gia đánh trận".

Cao Thao Thao nói: "Rốt cuộc thì nước Liêu có bao nhiêu quân đội?"

"Quân đội chính quy có thể trực tiếp đánh trận không vượt quá hai mươi vạn quân, cộng thêm số lượng lính tạp dịch cùng lực lượng vũ trang địa phương, tổng số cũng không vượt qua con số ba mươi vạn quân".

"Ít như vậy sao?" Cao Thao Thao vui vẻ nói: "Chỉ tương đương một phần ba quân đội chúng ta. Còn Tây Hạ thì sao? Có bao nhiêu binh lính?"

"Quân đội Tây Hạ do quân thị vệ trung ương, Cầm sinh quân cùng địa phương quân hợp lại. Quân thị vệ trung ương Tây Hạ kể cả năm ngàn quân Ngự lâm "Chất tử quân", ba ngàn người là thân binh trọng giáp kỵ binh của Hoàng Đế, hai ngàn năm trăm người là binh lính thiếp vệ kinh thành. Số lượng của quân đội tinh nhuệ chính quy của Tây Hạ "Cầm sinh quân" ước chừng mười vạn người. Tổng số quân đội chính quy không quá mười lăm vạn người. Bởi vì ở Tây Hạ và Đại Liêu, toàn dân là binh lính trong biên chế quân đội. Tổng số quân đội có thể lên tới năm mươi vạn người nhưng mà không thoát ly sản xuất, không thể tính là quân chính quy. Đương nhiên nếu tính thêm bộ phận này thì có thể tăng lên tới sáu mươi lăm vạn quân".

Cao Thao Thao vui vẻ nói: "Như vậy vẫn kém hơn rất nhiều so với chúng ta. Hơn nữa quân chính quy của chúng mới có mười lăm vạn quân. Tổng binh lực Cấm quân của chúng ta đã có sáu mươi vạn người, nhiều hơn chúng rất nhiều. Cho dù tổng binh lực của Tây Hạ và Đại Liêu cộng lại mới miễn cưỡng vượt chúng ta. Nếu chia ra đánh, chúng ta nhất định thắng".

Đỗ Văn Hạo lắc đầu cười gượng nói: "Nhưng hết lần này tới lần khác chúng ta đánh không lại chúng. Hay nói chính xác một chút là khi chiến tranh với Tây Hạ và Đại Liêu chúng ta thắng ít, bại nhiều".

Cao Thao Thao sửng sốt hỏi: "Thật vậy sao?"

"Tại sao lại không. Ta chỉ cần kể ra một số thì nàng sẽ hiểu. Trước tiên hãy nói chuyện chiến tranh Tống Liêu của Thái Tổ hoàng đế'.

"Chờ một chút" Cao Thao Thao cắt ngang lời Đỗ Văn Hạo: "Ta cảm thấy đói bụng, để ta truyền lệnh, chúng ta vừa ăn, vừa nói, được không?"

Đỗ Văn Hạo hôn nàng rồi nói: "Nàng hồ đồ rồi, Thao Thao. Đừng quên nàng là Thái Hoàng Thái Hậu, là quân, ta chỉ là thần tử. Làm gì có thần tử nào ngồi ăn cơm cùng bàn với bậc đế vương. Nàng thấy thuận mắt thì thưởng cho ta mấy khay thức ăn để ta mang về ăn là được".

Cao Thao Thao cười nói: "Ta không. Ta muốn ăn cùng với ngươi".

"Nếu để cho những giám quan Ngự Sử Đài kia biết được, hạch tội ta, ta không không chịu nổi".

"Sợ cái gì? Không phải là không thể làm chúng không biết. Đợi lát nữa truyền lệnh xong, ta sẽ cho người lui ra ngoài, không cho chúng hầu hạ ở bên. Cũng chỉ cần mang tới một chiếc bàn con, cùng thức ăn và một bình mỹ tửu là được. Chúng ta tự mình rót uống rượu. Vừa ngồi lắng nghe trời mưa, vừa nghe ngươi nói chuyện quân đội, gián quan sẽ không biết được.Ta còn muốn ngươi theo giúp ta nhiều việc, có được không?"

Đỗ Văn Hạo thoáng sững người, hắn không trải qua sự giáo dục về lễ giáo phong kiến, cũng không quá quan tâm tới nghĩa vị quân thần liền gật đầu đồng ý.

Cao Thao Thao vui mừng đi ra rìa đình hóng mát, cao giọng nói về hướng chiếc cổng vòm ở phía xa: "Tiểu Tiêu tử".

"Ai! Tới đây!" Cao Thao Thao kêu lên một tiếng, Tiêu công công từ xa trả lời, tay cầm một cái ô vải dầu màu đỏ hấp tấp đội mưa chạy tới, ông ta khom người nói: "Thái Hoàng Thái Hậu có gì phân phó?"

"Truyền lệnh. Hãy mau chọn mấy món ăn ngon cùng một bình mỹ tửu tới đây".

"Dạ!" Tiêu công công trả lời rồi chạy đi truyền lệnh.

Cao Thao Thao đi tới ngồi xuống cạnh lan can, bắt Đỗ Văn Hạo ngồi bên cạnh mình rồi nói: "Văn Hạo, không ngờ ngươi lại hiểu rõ tình hình quân sự của Đại Liêu và Tây Hạ như lòng bàn tay mình".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nói như lòng bàn tay thì vẫn chưa được. Lần trước sau trận đánh quân bộ lạc Thổ Phiên ở Tây Sơn, phủ Thành Đô, ta cũng rất quan tâm về vấn đề này. Trước đây mấy ngày nàng để cho ta tiếp nhận binh quyfn từ tay mấy người, bổ nhiệm ta làm ta nha Đô Chỉ Huy Sứ ta đã muốn tìm hiểu về tình hình quân sự. Ta không thể không biết bất kỳ điều gò có liên quan tới mình. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ta đã bố trí cảnh giới. Ta đã đọc qua các tư liệu quân sự có liên quan tới Đại Liêu và Tây Hạ, mặt khác ta đã tìm đọc các tư liệu từ khi kiến quốc tới nay của Đại Tống, nghiên cứu kỹ càng các tư liệu xuất chính bên ngoài. Bây giờ nàng hỏi ta có thể trả lời. Hơn nữa thủ hạ của ta năm đó đã thăm dò một chút tình hình chinh chiến Tây Hạ của các tướng sĩ. Bọn họ cũng đã cung cấp cho ta khá nhiều tình hình chiến tranh với Tây Hạ. Ta đã hỏi bọn họ tất cả những việc cần hỏi".

Cao Thao Thao vui vẻ nói: "Ngươi quả thực có dụng tâm. Xem ra ta dùng ngươi làm tam nha Đô Kiểm Điểm thực không sai".

"Không sai hay không thì bây giờ vẫn còn chưa nói được. Dù sao ta cũng có dụng tâm".

"Tốt lắm. Ngươi hãy nói tiếp điều đang nói đi. Ta muốn nghe. Những điểm nào ta không biết, ngươi phải nói rõ cho ta biết một chút. Vì sao binh lực của chúng ta đông hơn quân Tây Hạ và nước Liêu nhiều lần mà chúng ta lại bại nhiều hơn thắng?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Đầu tiên phải hiểu chính xác thế nào là chiến thắng.Cái gì gọi là tiểu chuẩn thắng bại của chiến tranh. Đó là bởi vì sau khi xảy ra chiến tranh, hai bên đều thường tự tuyên bố là mình chiến thắng nhưng rốt cuộc là ai thắng ai bại, chỉ có một cách là suy xét các tiêu chuẩn một cách khách quan mới có thể đưa ra kết luận một cách khách quan".

Cao Thao Thao gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi nói rất có lý. Tiêu chuẩn của thắng bại là gì?"

"Ta cũng không phải là một nhà quân sự. Trước kia ta đã từng tham khảo qua Tư Mã Quang vấn đề này. Ông ta đã viết một bộ sách. Tiên đế ban tặng tên là "Tư Trị thông giám", đánh giá lịch sử từ đời nhà Chu tới thời Ngũ đại, trải qua hơn một nghìn năm trong lịch sử, trong đó có khá nhiều nội dung có liên quan tới quân sự chiến tranh. Bộ sách này được tiên đế rất đề cao, tán thưởng. Ta đã lãnh giáo ông ta về tiêu chuẩn thắng bại trong sách của mình. Ông ta nói tiêu chuẩn chủ yếu nhất là mục đích phát động chiến tranh có thực hiện được hay không. Đây là điều chủ yếu nhất. Có rất nhiều mục đích của chiến tranh, có công thành chiếm đất, có hỗ trợ vây Nguỵ cứu Triệu, có tấn công trừng phạt, có phòng ngự chống cự. Mặc kệ là mục đích gì, chỉ cần thực hiện được mục tiêu tác chiến là thắng lợi. Giả sử thương vong của phe mình nhiều hơn bên đối phương thì vẫn có thể được coi là chiến thắng. Nhưng nếu như mục đích chiến tranh không thực hiện được, cho dù có giết được số lượng địch nhân vượt xa số lượng thương vong của bên mình thì cũng không thể nói là thắng lợi. Đương nhiên cũng không tính là bại. Nói cách khác, Tư Mã Quang đã cởi bỏ quan niệm thủ thắng nặng nề, phân tích thắng bại trong chiến tranh. Còn về phần so sánh tỷ lệ thương vong của hai bên, địa bàn được mất, ông ta không quá coi trọng".

Hình như Cao Thao Thao không mấy hứng thú với quan điểm chiến tranh mới mẻ của Tư Mã Quang. Nàng nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Đừng nói về ông ta. Hãy nói xem ngươi nghĩ thế nào?"

"Ta ư? Ta cảm thấy tiêu chuẩn thắng bại của chiến tranh đối với chính khách và giới lãnh đạo quân sự. Khụ khụ. Đối với tướng quân lãnh binh cùng quyết sách của đế vương mà nói, tiêu chuẩn đánh giá cũng không hoàn toàn giống như vậy, có đôi khi thậm chí rất khác biệt".

Cao Thao Thao là Thái Hoàng Thái Hậu buông rèm chấp chính, đương nhiên quan tâm tới tiêu chuẩn của hắn nên hỏi: "Đế vương đánh giá thắng bại trong chiến tranh là như thế nào?'

"Đế vương đánh giá thắng bại của cuộc chiến tranh thì phần nhiều dựa vào góc độ suy xét chính trị, đánh giá tình thế trước cuộc chiến và sau cuộc chiến, đánh giá cái được, cái mất sau cuộc chiến. Đánh thắng một cuộc chiến nhưng quốc gia cuối cùng không đạt được lợi ích, thậm chí phải đối mặt với một tình hình nghiêm trọng. Đối với bậc đế vương mà nói, cuộc chiến tranh đó đã không thắng".

Cao Thao Thao chỗ hiểu chỗ không, gật đầu hỏi: "Còn tướng quân lãnh binh thì sao?"

"Tiêu chuẩn thắng bại của tướng quân là tương đối. Bởi vì nếu thật sự xảy ra chiến tranh, có thể chia ra làm ba mức độ như sau: Mức độ thứ nhất là tình hình thắng bại từ đầu đến cuối của toàn bộ cuộc chiến tranh. Mức độ thứ hai là tình huống thắng bại của chiến dịch đại quy mô. Mức độ thứ ba chính là tình huống thắng bại của những trận chiến. Là một tướng lĩnh quân sự cao cấp nên chú trọng tới mức độ thắng lợi chiến tranh ở mức độ thứ nhất. Nếu như đạt được thắng lợi này thì cho dù có thua một số chiến dịch hay những trận chiến nhỏ thì cũng coi là người chiến thắng".

"Có lý" Cao Thao Thao liên tục gật đầu. "Thắng bại của chiến dịch đại quy mô là như thế nào?"

"Đây cũng là một điều rất quan trọng. Sau một chiến dịch đại quy mô, rất có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương quan thực lực của hai bên, đến nỗi ảnh hưởng tới kết quả của cả một cuộc chiến. Vì vậy nhất định phải tận dụng được kết quả thắng lợi của nhiều chiến dịch đại quy mô mới có thể chuyển hoá thành thắng lợi cuối cùng của cả một cuộc chiến. Nhưng đây không phải là điều tuyệt đối. Vì dù có đôi khi liên tiếp giành được mấy thắng lợi trong chiến dịch đại quy mô nhưng lại thua trong một chiến dịch quan trọng nhất sẽ dẫn tới thất bại trong cả một cuộc chiến. Cuộc chiến giữa Tây Hán Lưu Bang cùng Hạng Vũ chính là một minh chứng tốt nhất".Cao Thao Thao thở dài nói: "Đúng vậy. Tây Sở Bá Vương đánh giết Lưu Bang đại bại nhưng không giết chết Lưu Bang ở Hồng Môn Yến. Kết quả cuối cùng thất bại trong cuộc chiến Cai Hạ, tự vẫn ở Ô Giang".

"Đúng vậy. Thắng bại của trận đánh nhỏ có thể chuyển hoá thành thắng bại của cả một chiến dịch lớn. Nhưng mà phán xét thắng bại một cuộc chiến không thể giới hạn trong những trận đánh nhỏ lẻ. Bởi vì trận đánh riêng lẻ có thể là vì suy sét tới toà cục mà cố ý để thua. Ví dụ như cuộc chiến dụ địch nhân xâm nhập, nhất định phải thua vì thế khi xét đoán thắng bại của hai bên nhất định vẫn phải căn cứ vào kết quả của chiến dịch đại quy mô cùng cả cuộc chiến. Lúc đó mới có ý nghĩa".Những giải thích này dễ hiểu, Cao Thao Thao có thể hiểu được: "Vậy nhận xét của ngươi thế nào?"

Nói tới đây, Tiêu công công đã mang theo người của Ngự Thiện phòng đưa cơm tới. Mấy món ăn ngon, cộng thêm một bình rượu thượng giai tinh khiết cùng cho yến tiệc cung đình.

Sau khi đặt trên bàn đá, cùng với để thêm một chiếc đèn bão trên bàn. Loại đèn này che kín gió, không bị ảnh hưởng bởi mưa gió bên ngoài. Tiêu công công không đợi Thái Hoàng Thái Hậu căn dặn đã cực kỳ biết điều, dẫn tất cả mọi người ra khỏi cửa vườn hoa, đóng cửa lại.

Bên ngoài trời mưa phùn bay lất phất, rơi xuống lá cây, những bông hoa, trong bụi cỏ, tiếng mưa rơi tí tách, không khí tràn ngập tình thơ ý hoạ.

Cao Thao Thao kéo Đỗ Văn Hạo ngồi song song, đích thân rót cho hắn một chén rượu, lại rót cho mình một chén. Nàng bưng chén lên, cười ngọt ngào nói: "Hai chúng ta uống cạn chén này. Chỉ mong hai ta có thể lâu dài ở bên nhau".

Đỗ Văn Hạo cũng bưng chén rượu lên nói: "Trên đời này, nàng là lão đại, chỉ cần nàng không ghét ta, không đuổi ta, sẽ không ai có thể đuổi ta rời khỏi nàng".

Cao Thao Thao cười nói: "Đánh chết ta, ta cũng sẽ không bao giờ đuổi ngươi đi"."Ha ha ha. Lần này chính là nàng nói từ 'chết" trước đó nha. Phạt rượu".

Cao Thao Thao cười khanh khách nói; "Được, được, ta nhận phạt" Nói xong nàng nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó nàng rót một chén khác, ánh mắt đắm đuối nhìn hắn: "Vì tình ý đời này, kiếp này, hai ta cùng uống một chén".

Đỗ Văn Hạo cầm chén rượu, một tay ôm vòng eo nhỏ của nàng nói: "Hay! Cũng vì kiếp sau chúng ta có thể ở cùng một chỗ. Cụng ly".

"Ừ, đúng vậy" Trong mắt Cao Thao Thao ngập tràn niềm hạnh phúc, nàng nhìn Đỗ Văn Hạo, chậm rãi uống chén rượu.

Đỗ Văn Hạo cũng ngửa cổ, uống cạn chén rượu, hắn đặt chén rượu xuống, cầm đôi đũa ngà, gắp một con tôm càng xanh bỏ vào miệng nhỏ nhắn của nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio