Lương Ất Thông vui mừng, dặt dò kẻ dưới chuẩn bị tiệc rượu, chẳng mấy chốc mà mọi thứ đã xong, hắn vào phòng trong thay áo tang ra rồi mới vào bàn.Hắn bây giờ thân là nhiếp chính vương, danh phận còn cao hơn cả hoàng thượng, kẻ dưới dĩ nhiên không dám can ngăn, bàn tiệc đã sẵn sàng, cao lương mĩ vị đủ cả.Lương Ất Thông giành lấy tự mình rót rượu, Đỗ Văn Hạo thấy bình rượu liền mừng thầm, lập tức hiểu gã này muốn làm gì, bình rượu này có hai tầng, có thể đựng hai loại rượu khác nhau, ở chỗ miệng vòi rót có hai lỗ nhỏ để phân biệt hai loại rượu.
Chiêu này Đỗ Văn Hạo cũng đã áp dụng với thủ hạ của Ung vương gia rồi.Đỗ Văn Hạo cười thầm mà mặt lạnh tanh ngồi xuống bàn tiệc, Vương Nhuận Tuyết ngồi xuống bên cạnh, Lương Ất Thông muốn ngồi cạnh Vương Nhuận Tuyết nhưng Đỗ Văn Hạo kéo tay hắn lại: “Vương gia, ngài là chủ nhân, nên ngồi ở vị trí của chủ nhân!”
nói rồi kéo hắn ngồi xuống cạnh mình.Lương Ất Thông tuy có thừa cân, nhưng với nội công luyện được với Lâm Thanh Đại sau một thời gian thì vẫn có thể nhẹ nhàng kéo Lương Ất Thông ngồi xuống.Lương Ất Thông đành ngồi xuống, nhìn Vương Nhuận Tuyết như hoa như ngọc mà không đành lòng, ậm ực nuốt nước bọt, nâng ly rượu lên: “Nào! Để hoan nghênh hai vị, chúng ta hai nâng ly!”
Vương Nhuận Tuyết nâng ly lên, tươi cười đon đả, nhìn những thị vệ và cung nữ thái giám đang hầu hạ nói: “Vương gia, người chúng ta ngồi đây uống rượu, ngài để họ đứng đây, chúng ta muốn nói chuyện cũng không tiện, thật mất hứng!”
“Đúng đúng”
Lương Ất Thông hoàn toàn bị Vương Nhuận Tuyết chinh phục, hồn phách đã sớm siêu lạc, gân cốt mềm nhũn, hắn vội váng bảo bọn người hầu: “Đi ra! Đi ra hết cho ta! Ta không gọi thì đừng có vào!”
thị vệ đại nội và cung nữ thái giám đều cúi người vâng dạ lui ra, rồi đóng cửa lại.Lương Ất Thông lại nâng ly lên: “Nào! Hãy uống cạn ly này trước!”
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: “Ly rượu này nhỏ quá, vương gia chưa nghe ăn thịt miếng to, uống rượu bát lớn sao? Haiz! Hay người Tây Hạ các vị tiếc rượu, không muốn cho chúng tôi uống?”
Nói rồi hắn lấy ly rượu trong tay Lương Ất Thông đổ vào cái bát lớn, rồi đổ cả ly của bọn họ vào bát, rồi lấy bình rượu, mở nắp ra, đổ toàn bộ rượu vào.Để che mắt người khác, loại bình rượu này phần mắt thường nhìn thấy đều đựng rượu bình thường, tầng kẹp giữa đựng rượu độc, mỗi lần cho mộ ít là được, như vậy khi uống hết rượu thêm rượu vào trong mới không bị lộ.Lương Ất Thông có người uống rượu độc, rót cho bản thân rượu bình thường, nhưng bị Đỗ Văn Hạo trộn hết lên như vậy, lại đổ tất cả vào bình, rượu thường cũng thành rượu độc rồi .Lương Ất Thông không biết Đỗ Văn Hạo đã phát hiện ra bí mật của chiếc bình rượu, vẫn cho rằng gã này chỉ là muốn ăn to uống lớn, lại cho rằng mình say vợ gã, muốn dùng rượu chuốc say mình, tên tiểu tử này tuy háo sắc nhưng tửu lượng rất tốt.
bây giờ không thể dùng rượu độc được nữa thì đành phải dùng cách chuốc say hắn thôi, hắn bèn hào hứng nói: “Được lắm! Chúng ta sẽ uống rượu bát ăn thịt miếng to! Đổi bát! Người đâu! Mang một bình nữ nhi hồng ra đây”
Thị vệ bên ngoài vội đáp rồi mang rượu đến.Đỗ Văn Hạo sợ tên này làm càn, vội ngăn lại: “Để ta!”
Bình rượu này lại không liên quan gì cả, Lương Ất Thông đã quyết chuốc say người này, vì vậy không tranh với Đỗ Văn Hạo nữa.Đỗ Văn Hạo mở bình rượu ra, đổ ra bát, hương thơm xộc lên cả phòng: “Rượu ngon!”
Lương Ất Thông cười ha ha, nâng bát trước mặt mình lên nói: “Nào! Lương mỗ xin cạn trước!”
hắn uống ừng ực từng ngụm, cạn hết cả bát rượu!Đỗ Văn Hạo tròn mắt ra, không ngờ tên này tửu lượng khá vậy, tên này không hổ là tửu sắc nhà.Đỗ Văn Hạo cười lớn, bưng bát rượu lên, cũng uống cạn, còn dốc bát cho Lương Ất Thông xem!Rượu cổ đại nặng độ hơn rượu thời hiện đại nhiều, Đỗ Văn Hạo cũng là sâu rượu, tửu lượng không tồi, bát rượu đó chẳng nhằm nhò.Lương Ất Thông ngạc nhiên, không ngờ tửu lượng Đỗ Văn Hạo lại khá vậy, làm hắn nổi máu lên, lại đổ thêm hai bát: “ bát thành người nhà, có dám uống liền bát không?”
“Sao lại không dám?”
Đỗ Văn Hạo không nói hai lời, bưng bát lên uống hết sạch.“Tửu lượng khá lắm!”
Lương Ất Thông cũng uống cạn.Hai người rót ra thêm bát nữa rồi uống sạch, nhìn nhau cười ha ha, đều khâm phục trước tửu lượng của đối phương.Hai người chỉ mải uống rượu mà không biết rằng Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại không hề uống giọt rượu.
Lương Ất Thông thầm nghĩ, thế này không ổn, xem ra không dễ gì chuốc say tên Đỗ Văn Hạo này, hai đại mĩ nhân cũng phải chuốc say, nếu không chẳng nên cơm cháo gì: “Vừa nãy hai chúng ta uống, hai vị phu nhân cũng uống đi, mời!”
Vương Nhuận Tuyết cười đáp: “Thiếp tửu lượng không được bằng vương gia, không dám uống nhiều vậy, hơn nữa uống rượu là để thưởng thức, chứ đâu phải uống như trâu?”
nghe Vương Nhuận Tuyết nói vậy, hắn thấy xẩu hổ muốn chết, hắn uống cạn hai bát rượu lại bị mĩ nhân gọi là uống như trâu, mặt hắn đỏ ửng lên: “Vậy Vương cô nương có ý gì đâu, uống rượu thế nào thì hay?”
“Muốn có ý, dĩ nhiên là quyển hành lệnh, lại rất tận hứng, lại không bị say nhanh, nếu không say mèm lại nằm dưới gầm bàn gáy o o, có gì hay ho chứ?”
Lương Ất Thông vỗ đùi đen đét: “Vẫn là Vương cô nương nói có lí! Đúng đúng! Chỉ có như vậy mới có hứng! chúng ta chơi đoán số hành lệnh”
Đỗ Văn Hạo thấy Vương Nhuận Tuyết nói ra ý này liền biết là nàng muốn kéo dài thời gian, trong lòng thầm khen Vương Nhuận Tuyết không chỉ là tuyệt sắc giai nhân mà còn túc trí đa mưu.
Hôm nay nếu không có Vương Nhuận Tuyết thì không thể ở lại trong hoàng cung Tây Hạ.Trò này thời cổ đại không đơn giản như thời hiện đại, xem hồng lâu mộng là biết liền, quy cách rất giống, một thông lệnh ra, nửa ngày mới uống một li, cũng là mộ trò giết thời gian.Lương Ất Thông tuy rất vội, nhưng không dám làm mất lòng Vương Nhuận Tuyết, đành chiều ý người đẹp, người quay tròn lại bắt đầu chơi.Chập sáng.Hoàng cung Tây Hạ đóng chặt cửa, bên ngoài phòng bị nghiêm cẩn, cách cửa lớn mấy chục bước có thị vệ kiểm tra với những người ra vào cung.Bên ngoài trạm gác có mấy chục chiếc xe ngựa, bên trên có treo cờ hình tam giác bay phấp phới, có thêu chữ Tống to tướng lên trên, đứng đầu là Hứa Văn Cường thị vệ của Đỗ Văn Hạo và Lý Phố.Hai người đang tranh cãi với thị vệ, Lý Phố nói: “Đây là lễ vật đính ước của Tống, tất cả đều được niêm phong, ngài muốn bóc ra kiểm tra, thiếu gì ai chịu trách nhiệm?”
Tên thị vệ đó tỉnh bơ nói: “Cái này chúng tôi không biết, tuy nhiếp chính vương đã hạ chỉ cho qua, nhưng theo quy định, bắt buộc phải bóc ra kiểm tra, nếu không không thể tiến công! Đây cũng là chỉ thị của nhiếp chính vương Lương tướng quốc!”
“Những chiếc rương này đều đã được niêm phong khóa lại, không thể mở được ở đây, nếu thiếu sót gì thì chúng tôi biết bẩm báo lại làm sao! Hay thế này đi, nếu các vị không yên tâm thì phái thêm người đi theo chúng tôi vào trong, đến nơi giao cho người của các vị, kiểm tra xem lễ vật có khớp với giấy tờ không, mà các vị cũng kiểm tra được luôn, được không?”
Tên thị vệ vẫn lắc đầu: “Không được, không qua kiểm tra, thì không được tiến cung bất kì vật gì! Đây là nghiêm lệnh của nhiếp chính vương, chúng tôi không thể vi phạm!”
Lý Phố tức bốc hỏa: “Ngươi đầu óc thật bã đậu! nói thế nào cho ngươi hiểu được bây giờ? Các ngươi không kiểm tra không được, nhưng rương hòm mở ra rồi thì chúng ta càng khó ăn nói hơn, không mang được vào trong, ảnh hưởng đến chuyện nghênh thân, hai bên trách tội xuống, cả hai chúng ta đều không sống nổi mất!”
Hứa Văn Cường nói: “Hay thế này, ngươi đi vào hỏi ý kiến nhiếp chính vương xem thế nào hãy quyết định, lúc đó có thể mời quan nội vụ đến nhận lễ phẩm tại cửa hoàng cung, chúng tôi bàn giao xong rồi các vị kiểm tra được chứ?”
Tên thị vệ này thực ra cũng sợ bị trách tội, nghĩ thế cũng tốt, có chỉ lệnh của nhiếp chính vương, có vấn đề gì cũng không liên quan đến mình, hắn gật đầu: “Được! Ta đi xin chỉ thị! Các vị chịu khó đứng đây đợi”
Nói rồi hắn hớt hải chạy vào cung, hỏi Lương Ất Thông ở đâu rồi chạy đến thẳng Nhân Chính Cung. người uống thâu đêm, Lương Ất Thông đã say mèm, đương nhiên Đỗ Văn Hạo cũng không khá hơn là bao, mà Vương Nhuận Tuyết với Lâm Thanh Đại mặt cũng đỏ gay, may là hai người tửu lượng kém nên không dám uống nhiều, Lương Ất Thông sĩ diện không dám ép hai người đẹp uống, chỉ định chuốc say Đỗ Văn Hạo, ai dè Đỗ Văn Hạo không phải tay vừa, hai người đấu cả đêm, kết quả là hai bên ngang sức.Khi thị vệ đến bẩm báo thì đầu óc Lương Ất Thông đã bị rượu làm cho lú lẫn rồi, định đứng dậy đi tra xét nhưng không dậy nổi, thấy trời đất quay cuồng, muốn nôn thốc nôn tháo ra.Sợ xấu mặt trước mặt mĩ nhân, hắn vội ngồi xuống, nhưng tên thị vệ nói có chuyện gấp nên cho vào để hỏi.Tên thị vệ vào quỳ xuống báo: “Khởi bẩm nhiếp chính vương, lễ vật nghênh thân của Đại Tống đã đến ngoài cửa cung, nhưng không cho kiểm tra, tì chức theo chỉ lệnh của nhiếp chính vương, không kiểm tra không cho tiến cung, nhưng họ dùng dằng mãi không thôi, tì chức không dám tự quyết định nên đến đây bẩm báo xin chỉ thị của vương gia!”
Lương Ất Thông chau mày nhìn Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo đã say mèm, nói chẳng ra hơi: “Vương gia, những lễ phẩm này…đều là vàng bạc châu báu…trước..kh..i ra…khỏi …Đại Tống đều ….đã được kiểm kê…niêm phong lại, ai cũng không dám…động vào, phải đích thân…bàn giao rồi …kiểm…kiểm tra lại, chỉ sợ..nếu mở ra ngoài cửa cung…hì hì…thì sẽ có…”
“Cái này…”
Lương Ất Thông quay sang nhìn Vương Nhuận Tuyết.