Trà Ấm Bán Hạ

chương 2: chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

.

Anh tôi á? Cô gái nhỏ?!

Edit: Chocopieyogurt

"Xoạch.

"

Cửa mở, người bên trong tóc còn hơi ẩm, trong tay còn cầm khăn lông, hình như là vừa mới tắm rửa xong.

Lúc anh thấy Khương Âm thì hơi sửng sốt, thấy mái tóc ướt nhẹp trên trán cô, lại rũ mắt quét qua bộ quần áo đã ướt hết một nửa của cô, không đợi Khương Âm mở lời, đã hỏi: "Làm sao thế?"

"Tôi! " Vừa mới lên tiếng, Khương Âm đã biết có nghĩ trước câu nói cũng vô ích, cô chỉ có bản lĩnh làm mọi chuyện thất bại.

Khương Âm nâng tay lau giọt nước trên trán, sắp xếp từ ngữ lại lần nữa, "Xin lỗi, xin hỏi nhà anh có dụng cụ sửa ống nước không?"

"Ống nước xảy ra vấn đề à?" Anh nhìn thoáng qua phía nhà Khương Âm, lại hỏi, "Phòng bếp sao?"

Khương Âm gật đầu, vừa định giải thích thì thấy người đối diện xoay người về phòng, nói: "Chờ tôi một chút.

"

Không lâu sau anh xách thùng dụng cụ từ trong phòng ra, hơi hơi rũ mắt nhìn Khương Âm thương lượng: "Tôi đi xem với cô nhé?"

Ngón tay cái Khương Âm nắm chặt vết chai ở đốt ngón trỏ của cô, cô có chút căng thẳng, nhưng vẫn gật gật đầu, nhỏ giọng đáp:

"Cảm ơn nhé.

"

Người đối diện trước tiên lắc đầu, dừng lại một chút rồi anh trả lời lại: "Không sao.

"

Giọng nói nghe có vẻ lành lạnh, không phải kiểu dịu dàng, ấm áp.

Nhưng thanh âm của anh tựa như bạc hà mùa hè, thoáng qua làm xua tan cơn bực tức trong lòng người.

Khi vào bếp xem tình hình mới biết được là chỗ tiếp giáp vòi nước xảy ra vấn đề, nhìn thấy nước vẫn phun ra bên ngoài như cũ, hàng xóm của cô hỏi: "Đóng van nước chưa?"

"Tôi vừa mới xuống lầu đóng, cái ngoài cùng bên phải.

" Khương Âm ở phía sau anh giải thích, "Không biết tại sao nước vẫn còn chảy.

"

"! "

"Đó là van ga.

" Nhìn thấy cặp mắt bỗng nhiên mở to kia, người đàn ông kiềm nén tiếng cười sắp phát ra từ trong cổ họng, sửa lại, "Van nước ở ngoài cùng bên trái.

"

"! "

Đợi Khương Âm xoay người chạy ra khỏi cửa xuống lầu khóa van nước, người đàn ông vẫn là không nhịn được, tiếng cười khẽ lặng lẽ lan tỏa khắp nơi.

Chờ đóng van nước, sau khi tốc độ nước chảy chậm lại, Khương Âm thấy anh cầm công cụ lên, việc mà Khương Âm phải dốc hết sức cũng không hoàn thành được, anh rất nhanh đã xử lý xong rồi.

"Không có vấn đề gì lớn, cô có thời gian có thể nhờ thợ đến đổi cái mới, đỡ phải xảy ra vấn đề lần nữa.

"

Khương Âm nghĩ đến dáng vẻ anh cúi đầu sửa ống nước, lại nhìn vệt nước trên quần áo anh, vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ gật gật đầu, thốt ra hai chữ khô khan: "Cảm ơn.

"

Khương Âm lộ ra đỉnh đầu chỉ cao tới bả vai anh, lúc này anh mới hơi rũ mắt nhìn cô chăm chú, đáp: "Không có gì.

"

Lúc cô gái theo đuổi thần tượng nhìn thấy các kiểu ghép đôi lung tung không phải có một câu nói thế này sao: "Đừng hư cấu nữa! Đừng nói nhìn người, anh trai nhà các cô nhìn cột điện cũng thâm tình thế đấy.

Người hàng xóm của cô hình như cũng có một đôi mắt như vậy, con ngươi thâm thúy, lúc chăm chú nhìn người khác thế này, vô cớ lại có vẻ thâm tình.

Sự so sánh lưu truyền rộng rãi kia không tự giác hiện lên trong đầu cô __ tựa như nhìn cây cột điện có tình cảm nồng nàn với anh ấy.

Khương Âm mặc niệm trong lòng "Cảnh báo cột điện!"

Nhưng vẫn là bị anh nhìn đến mức đột nhiên nghẹn lời, quên mất phải nói gì, chỉ cảm thấy trên mặt dần dần nóng ran.

Thật dọa người!

Cấp học ban xã hội, trường đại học lại như am ni cô.

Huống gì vài năm trước cô từ sợ hãi xã hội đạt đến mức tự kỷ, đừng nói đàn ông, qua nhiều năm bản thân Khương Âm chưa nói chuyện với người xa lạ nào, giờ phút này trong lòng đã sắp sụp đổ.

Trốn ở nhà đã lâu, cô đã hầu như không giao tiếp với ai.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng nhìn nhau không nói gì, Khương Âm có thể xấu hổ đến mức dùng chân đạp ra một nhà một phòng ()

() ý hình dung việc vô cùng xấu hổ, xấu hổ đến mức chỉ có thể không nói một lời t, lúc xấu hổ cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm, thời gian dài đến mức dùng chân có thể đạp ra một căn nhà trên mặt đất.

Không nên nhạt nhẽo thế này! Mau nói gì đi chứ! Nội tâm Khương Âm phát điên.

Khương Âm vội dời tầm mắt, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, cảm nhận được gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào mặt, rất không biết cách nói chuyện, tìm đề tài nói: "Hôm nay trời thật nóng.

"

"Ầm ầm!"

Đúng lúc ngoài cửa sổ một tiếng sét đánh xuống thật vang.

Khương Âm: "! "

Nói dối sẽ bị sét đánh sao.

Sự xấu hổ quấy nhiễu trong lòng Khương Âm, sắc mặt cô chậm rãi đỏ lên, đầu ngón tay lại theo bản năng nắm chặt vết chai ở ngón trỏ, muốn chui xuống đất.

Chưa kể không có người có ý định để chuyện này qua đi, Khương Âm nghe được tiếng cười khẽ.

Khương Âm sửng sốt.

Anh đây là! cười hả?

Nhìn anh cả người lạnh lùng thì cười cái gì chứ!

"Ừ," Giọng anh mang theo ý cười, không có chút mặt đỏ tai hồng nào hùa theo nói, "Thật là nóng.

"

"! "

Nhưng không đợi Khương Âm xấu hổ lần nữa, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng "Đùng đoàng" đánh tan sự ngại ngùng của cô.

Khương Âm vốn đang muốn tránh khỏi tầm mắt anh, nghe thấy âm thanh vang lên, trước tiên giật mình, sau đó nhếch khóe miệng, cúi đầu xuống lại.

Người đàn ông cũng ngây người, chớp mắt, tiếp đó bật cười, bất đắc dĩ thở dài.

Cứ như vậy bị gián đoạn, cảm xúc xấu hổ vừa rồi của Khương Âm tiên tan không ít, khi cô ngẩng đầu lên nụ cười bên môi hàng xóm của cô vẫn không hề biến mất.

Nụ cười của anh không rõ lắm, khóe môi hơi hơi cong lên.

Nhờ vào vài lần chạm mặt, Khương Âm luôn cảm thấy anh là loại người có hơi thiên về sự lạnh lùng, nhưng tối nay mặc quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, cùng với nụ cười như người bình thường, khoảng cách bỗng dưng gần hơn.

Tối thiểu đối với Khương Âm mà nói là như vậy.

Anh thu dọn thùng dụng cụ đứng lên, nói với Khương Âm: "Được rồi, cô đi ngủ đi.

"

Chắc là sắp mười một giờ.

Khương Âm mím môi gật đầu.

Có lẽ cuộc sống thường ngày rất đơn điệu, mãi cho đến lúc nằm trên giường, Khương Âm nhớ về hai tiếng sấm kia, tâm tình vẫn rất tốt.

Cùng lúc đó cô lại quyết định, ngày mai đi mua chút quà tặng cho hàng xóm, cảm ơn người ta.

"Hàng xóm là người tốt.

"

Trước khi mơ mơ màng màng thiếp đi, Khương Âm phát cho anh hàng xóm một tấm thẻ người tốt.

Ngày hôm sau, ở ngoài mưa phùn vẫn rơi như cũ, nhìn thấy bầu trời sương mù dày đặc bên ngoài, bước chân đang muốn ra ngoài của Khương Âm ngừng lại, sau đó quay về phòng, bỏ con dao rọc giấy màu trắng bạc kia vào trong túi xách rồi mới cầm cây dù trong suốt ra khỏi cửa.

Với danh nghĩa là mua quà, cô lần lượt mua những thứ mình muốn ăn: sữa chua cuộn (), gà rán, trà sữa!

Chỉ nghĩ thôi cả người Khương Âm đã vui sướng đến mức hóa thành bong bóng xà phòng.

Ngày mưa, thích hợp ở nhà xem phim ăn vặt.

Trong lúc Khương Âm còn đang do dự, nghĩ có nên mua hai phần hai không, bởi vì hương vị rất ngon,

Nhưng cô lại không biết hàng xóm sẽ thích ăn hay không, lại nghĩ cảm thấy hay là thôi đi.

Đến cuối lúc cô xếp hàng mua bánh nếp dừa () cô thích ăn, Khương Âm không nhịn được mua hai phần, như vậy thì phần hoa quả đã chuẩn bị sẽ không quá đơn điệu nữa.

() Là bánh Klepon, một món ăn của Indonesia, một loại bánh mang màu xanh lá dứa, được làm từ bột gạo, và có lớp vỏ dừa nạo phủ bên ngoài (hình minh họa bên dưới.

)

Hơn nữa, lỡ đâu anh ấy lại thích.

Khương Âm về đến nhà trước hết sắp xếp đống đồ ăn của mình, mới cầm quà qua gõ cửa nhà hàng xóm.

Mới vừa mở hé cửa, còn chưa thấy người đâu, Khương Âm đã nói những lời mình chuẩn bị sẵn: "Cảm ơn anh hôm qua giúp tôi sửa! "

"Hôm nay các cậu tăng ca thì cũng quá! "

Khương Âm và người mở cửa trùng hợp cùng lên tiếng.

Lúc này Khương Âm mới nhìn rõ người mở cửa, một người đàn ông đeo kính, hơi gầy.

Không phải hàng xóm của cô.

Người bên trong cũng sửng sốt một lúc rồi mới nói: "Tìm lão Phó hả? Tôi giúp cô gọi cậu ta nhé.

"

Hắn nói xong liền quay đầu gọi người.

"Không cần đâu.

" Khương Âm vội gọi hắn lại, đưa đồ trong tay qua, "Tôi chỉ là đến cảm ơn anh ấy, không có việc gì khác, không cần gọi.

"

Khương Âm vội vàng xua tay: "Các anh chơi đi.

"

Nói xong, cô xoay người qua về phòng, còn gật đầu với người đối diện ý bảo tạm biệt rồi mới đóng cửa.

Cho đến khi đóng cửa thì Khương Âm mới nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ chắc là đang tụ tập, hình như là mỗi tháng sẽ tới đây chơi, có lúc một lần, có lúc hai lần.

Hôm nay có lẽ là lần thứ hai trong tháng này?

Khương Âm nhìn đồ ăn trên bàn sau đó ném hết những ý nghĩ lộn xộn ra sau đầu.

Cô ngồi xếp bằng trên thảm, sau lưng dựa vào gối ôm kê trên sô pha, tìm một bộ phim.

Cả người thoải mái không chịu được.

Cửa nhà đối diện đã đóng mà Đinh Triển vẫn chưa phản ứng lại, hắn nhìn đồ trong tay lắc đầu, tấm tắc lấy làm lạ.

Hắn vừa cảm thán vừa đem đồ đặt ở phòng khách, đi đến cửa phòng bếp, khoanh tay dựa vào khung cửa, nói giọng trêu chọc: "Tiểu Phó ơi, cậu ở sau lưng chúng tớ làm gì đấy?"

Phó Lương Dư múc canh ra, nâng mắt nhìn Đinh Triển một cái, cảm thấy hắn ta cứ quái lạ.

"Hôm nay cậu yên lặng cả ngày! " Đinh Triển đang nói thì chuyển, "Nói đi, cô gái nhỏ lừa từ đâu đến đấy?"

Phó Lương Dư còn chưa cất lời, Tống Na cúi đầu cắt đồ bên cạnh ngẩng đầu lên, nhìn hắn vẻ mặt lờ mờ nói: "Anh em á? Cô gái nhỏ?!"

Động tác múc canh của Phó Lương Dư ngừng một chút, cũng nâng mắt nhìn về phía Đinh Triển.

"Đúng vậy, cô gái nhỏ.

" Dáng vẻ Đinh Triển như thiếu đòn, "Có người gửi quà cho anh cậu, đồ để ở phòng khách đó.

"

"!" Tống Nam giống như nghe được điều gì khủng khiếp, đập con dao trên mặt thớt, xoay người đi về phía phòng khách.

Phó Lương Dư sửng sốt, lập tức buông cái thìa cũng chạy đến phòng khách.

Đinh Triển rũ mắt nhìn bát canh mới múc được một nửa, nhướng mày.

Tống Nam đứng trước đống đồ ăn trong phòng khách, không cách nào xuống tay được chỉ có thể dùng mắt đảo qua đảo lại,

"Bánh nếp dừa," Tống Nam lần lượt nhìn một vòng, "Chanh dây, măng cụt, mận, anh đào! "

"Anhh," Tống Nam nhìn Phó Lương Dư uyển chuyển nói, "Tuổi anh còn trẻ mà bắt đầu ăn cơm mềm rồi sao?"

Phó Lương Dư: "! "

"Nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng.

" Tống Nam vung tay lên, lập tức lấy điện thoại ra từ đâu đó.

Trong nháy mắt lúc Phó Lương Dư còn đang sững sờ nhìn đống đồ kia, chợt nghe Tống Nam bên cạnh báo cáo: "Mợ ơi, tin tốt nè! Anh con không phải gay! Cũng không phải là lãnh đạm với phụ nữ.

"

"! "

Phó Lương Dư nhíu mày liếc nhìn Tống Nam một cái.

"Có thể là việc nuôi dạy của gia đình chúng ta hơi lệch bước.

" Tống Nam vô tri vô giác, vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, "Đoán chừng anh con thích để người ta nuôi! Á!"

Phó Lương Dư giật điện thoại của Tống Nam, thu lại mấy lời cậu ta nói, sau đó mới ném điện thoại lại cho cậu, nói: "Ngày hôm qua anh giúp cô ấy chút việc.

"

Tống Nam đợi nửa ngày, mới xác định anh cậu cũng chỉ nói có một câu này, cậu khó tin nói: "Hết rồi?!"

"Hết rồi.

" Phó Lương Dư buồn bực nhìn cậu, "Em còn muốn nghe cái gì?"

"Đúng vậy, lời giải thích này còn chưa đủ rõ ràng sao?" Đinh Triển đúng lúc nói, "Chỉ là hàng xóm bình thường giúp đỡ nhau, chuyện thường thôi.

"

Chỉ là tại sao nghe lại thấy kì quái thế này.

"Hàng xóm! Đối diện nhà anh em hả?" Tống Nam hưng phấn nói, "Em đi gõ cửa, mời qua ăn cơm chung nha!"

Tống Nam xoay người còn chưa bước được hai bước, chợt nghe Phó Lương Dư nói: "Lại cắt đồ ăn đi.

"

Thấy cậu còn muốn đi, Phó Lương Dư xoay người đi về phía phòng bếp, đồng thời bóng gió nói: "Thích gõ cửa nhà người ta hả, ngày mai anh tìm cho em một công việc giao đồ ăn nhé?"

Tống Nam: "!.

"

Rất biết bắt nạt em trai.

Đây thật sự là chuyện anh trai cậu có khả năng làm ra.

Tống Nam xoay người, mở hộp bánh nếp dừa ra, trong miệng ngậm một cái, trong tay cầm một cái, không cam lòng đi về phía phòng bếp.

Lúc đi ngang qua Đinh Triển, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn hắn nói: "Sao lúc nãy anh không mời cô ấy vào!"

Đinh Triển: "! "

Trách tôi hả!

Tống Nam thở dài.

Khi nào anh cậu mới mang chị dâu về chứ.

Phó Lương Dư vào phòng bếp, nhìn bát canh kia, mới hiểu được vừa nãy tại sao Đinh Triển âm dương quái khí như vậy.

Lúc này chỉ thấy Tống Nam nhai đồ ăn bước vào, Phó Lương Dư cái miệng phồng ra của cậu, tiếp đó nhìn đồ cậu cầm trong tay, lại nhướng mày liếc nhìn Tống Nam, cuối cùng nhìn đến khi cả người Tống Nam phát run mới rũ mắt nói: "Tối nay em cũng rửa bát đi.

"

Tống Nam kháng nghị: "Tại sao lại là em chứ, cũng chừa chút cho bọn họ làm đi!"

Phó Lương Dư cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Em ăn nhiều hơn.

"

Tống Nam: "! "

Người em cao, ăn nhiều hơn thì có làm sao!

Tống Nam oán giận nhét cái bánh nếp dừa kia vào miệng, nghĩ thầm, anh cậu tìm không ra bạn gái thì cũng bình thường, một chút cũng không dịu dàng, không thân mật gì cả.

Nếu không nói với cậu mợ sinh một đứa khác, thì đứa con này bọn họ không trông chờ gì được rồi!

Suy nghĩ của tác giả:

Âm Âm: "Tích", thẻ người tốt nè.

() Sữa chua cuộn

() Bánh nếp dừa (Klepon)

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio