Thiệu Càn Càn mém tí phun cả ngụm sữa ra ngoài, cô kéo dép lê, vội vàng chạy ra từ phòng ăn.
Đến trước huyền quan xong, quả nhiên trông thấy Lâm Gia Thố cả người sạch sẽ thoải mái đứng trước cửa.
Thiệu Càn Càn kinh ngạc một hồi: "Sao anh lại tới đây?!"
Lâm Gia Thố nở nụ cười nhàn nhạt: "Hôm nay chẳng phải lớp chúng ta muốn đi chơi cùng nhau sao, đương nhiên đến tìm em đi chung."
"???"
Ánh mắt của Cát Tình chuyển động một vòng giữa hai người, sau đó cười ha hả nói: "Gia Thố con tới đúng lúc luôn, cô còn ngại với tốc độ này của Càn Càn, lề mà lề mề, không biết chừng nào mới ra cửa được."
"Mẹ, con làm gì có."
"Còn không có à, ăn cơm mà ăn nửa ngày, nhanh lên nhanh lên, đi vào xách túi ra lẹ đi, đợi chốc nữa đến muộn đấy."
"Sao mà đến trễ được, một tiếng nữa lận."
Cát Tình: "Thì cũng không nên để Lâm Gia Thố chờ ở đây cả buổi được, đi mau đi mau."
Thiệu Càn Càn không còn cách nào, đành phải bỏ một nửa bữa sáng của mình, đeo túi lên rồi theo chân Lâm Gia Thố ra ngoài.
"Không vui sao? Ăn không no à?" Lâm Gia Thố một tay cắm ở trong túi, một tay khác tùy ý vỗ đầu cô.
Thiệu Càn Càn khẽ liếc nhìn anh: "Không có, em ăn no. Chỉ là......Chỉ là mới sáng sớm anh tới nhà em chi vậy, lạ lùng lắm luôn."
"Lạ lùng chỗ nào." Trong mắt của Lâm Gia Thố có phần đắc ý, "Anh không phải là bạn trai của em à, đến nhà em đón em thì làm sao."
"Nhưng ba mẹ em đều ở nhà ——"
"Anh chẳng tin thầy Thiệu không biết quan hệ của chúng ta đâu." Lâm Gia Thố hơi oan uổng nhìn cô, "Cả trường đều đã biết, thầy Thiệu mà còn không hay tin thì đúng là không nhanh nhẹn lắm."
"......"
"Thôi, không nói chuyện đó, giờ nói một chút xem hôm nay chúng ta xuất phát thế nào đi."
Thang máy đã tới lầu một, Thiệu Càn Càn đi ra, nghi hoặc dòm anh: "Anh không lái xe sao? Vậy anh tới đây bằng cách nào."
"Chú nhỏ đưa anh qua đây, nhưng mà ổng có việc nên đi rồi." Lâm Gia Thố nói, "Hơn nữa bọn mình tới quảng trường sau đấy còn đi xe buýt nữa, tóm lại anh lái xe thì không phù hợp lắm."
Thiệu Càn Càn cảm thấy anh nói cũng hợp lý, vì thế gật gật đầu nói: "Thế đi theo em đi, chúng ta ngồi tàu điện ngầm qua đó."
"Ừ, được đấy."
Sau khi đến ga tàu điện ngầm, Thiệu Càn Càn một mạch đi đến chỗ quét thẻ, đi được vài bước thì phát hiện Lâm Gia Thố không theo kịp, lại quay trở lại.
"Anh làm gì vậy?"
Lâm Gia Thố chỉ chỉ máy tự động bán vé một góc: "Anh không có thẻ, phải mua vé nhỉ."
"Quét bằng điện thoại là được rồi."
Lâm Gia Thố nhíu mày, rõ ràng là không tin.
Thiệu Càn Càn nhìn chằm chằm bộ dạng mơ hồ của anh, nhịn không được nói: "Đừng bảo, anh không biết quét thẻ trên máy điện thoại nhé? Anh không ngồi tàu điện ngầm bao lâu rồi."
Lâm Gia Thố có chút xấu hổ, bởi vì nói thật ra, anh cũng không biết mình đã bao lâu không ngồi, hình như thật lâu trước đây vì kẹt xe nên mới ngồi, nhưng sau đấy thật sự không chịu nổi đông người, kết quả liền không ngồi nữa.
"Thôi thôi, em chỉ cho anh." Thiệu Càn Càn kéo tay áo anh qua song dẫn anh lên phía trước, vừa dắt đi vừa nói nhảm, "Quả nhiên là rich boy mà."
Đang ngày cuối tuần, chỗ tàu điện ngầm chật cứng người.
Lâm Gia Thố nhìn ông chú trung niên đứng sát bên sau lưng anh, lại khẽ nhìn bà chị bên trái đang cọ vào cánh tay anh, mặt dần dần tái mét.
"Thiệu Càn Càn, hay là ra ngoài gọi xe đi."
Thiệu Càn Càn: "...... Anh còn ngại chưa đủ phiền hay sao."
Lâm Gia Thố: "Không có, anh ghét đông người."
Thiệu Càn Càn đè đè huyệt thái dương: "Trên tàu điện ngầm đương nhiên là đông người rồi."
"Anh biết, nhưng anh không ngờ, sẽ đông đến mức này."
Thiệu Càn Càn nhìn sắc mặt nửa xanh nửa đen của anh, trong lòng than thở biết thế lúc nãy cũng không nên chọn ngồi tàu điện ngầm, cứ gọi xe luôn cho đỡ phiền.
"Được rồi được rồi, vậy chúng ta đi —— á!"
Vừa đến ga, tàu điện ngầm phanh lại.
Thiệu Càn Càn không vịn, cho nên theo quán tính lập tức nhào vào lòng ngực của Lâm Gia Thố. Lâm Gia Thố nhìn Thiệu Càn Càn chủ động "Nhào vào trong ngực", mày thoáng nhíu tí tẹo.
Sắc mặt của Thiệu Càn Càn chợt đỏ, vội muốn bò dậy khỏi lồng ngực của anh, nhưng Lâm Gia Thố cứ thế mà ôm eo cô, ngây ngốc không động đậy.
"Anh không phải muốn xuống trạm gọi xe sao, có đi hay không?"
Lâm Gia Thố rũ mắt liếc cô một cái, "Tính lại rồi, không đi nữa."
"Sao anh mỗi lúc một kiểu thế hử?!"
Lâm Gia Thố cười khẽ một tiếng, vòng tay ôm eo cô càng siết chặt hơn. Mỗi lúc một kiểu thì sao, ban nãy không thoải mái là vì bị người khác chen lấn anh, nhưng bây giờ thì thấy thoải mái, là vì người chen anh là cô không được à.
Hơn bốn mươi phút sau, Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố đến trạm. Khi họ đến nơi thì xe buýt mà lớp thuê đang đợi sẵn, mà đa số người cũng đã tới rồi.
Hai người xem như bước vào đúng giờ, chỗ ngồi trên xe buýt đã không còn nhiều lắm, rải rác, không có chỗ ngồi dính liền bên nhau.
Giây phút mọi người thấy hai người họ lên xe liền hú một tiếng đầy ẩn ý, Lôi Nhân Nhân cũng khẽ liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt lạnh nhạt xoay đầu ra ngoài cửa sổ.
"Phương Đàm!" Thiệu Càn Càn nhìn một phát đã thấy vị trí của Kha Tiểu Duy và Phương Đàm, cô vừa định đi qua đó, thì bất ngờ bị bàn tay phía sau ló ra kéo kéo cổ tay.
"Ngồi với anh." Đôi mắt của Lâm Gia Thố quét một vòng, tìm kiếm vị trí thích hợp.
Khoảnh khắc Lâm Gia Thố nói những lời này thì đúng lúc đứng bên cạnh Lôi Nhân Nhân, Lôi Nhân Nhân giật mình, chỉ cảm thấy câu này của anh ngọt ngấy người, cũng ngọt xuyên qua trái tim cô ta.
"Ò ~" Những người khác ở đây cũng cười ầm một trận, thậm chí Phương Đàm cũng lắc lắc ngón trỏ với Thiệu Càn Càn, tỏ ý bảo cô đừng đến đây.
Thiệu Càn Càn đầu đầy vạch đen, mà Lâm Gia Thố như kiểu không nhận ra vậy, nói mấy câu với người kế bên, người đó liền nhường chỗ rồi đến chỗ của người khác ngồi xuống.
Vì thế, hai chỗ ngồi liền trống không.
Ánh mắt của bạn cùng lớp thỉnh thoảng còn đặt trên người bọn họ, Thiệu Càn Càn cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, đỏ mặt nhìn ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, vai phải chợt nặng.
Cô thoáng sững sờ, quay đầu lại liền thấy Lâm Gia Thố vẻ mặt đầy mãn nguyện dựa vào vai cô ngủ.
"...... Anh làm gì đấy?"
Lâm Gia Thố nhắm hai mắt nói: "Dậy sớm, hơi mệt tí, hazz...... Chỗ này khó chịu quá, chân cũng duỗi không thẳng."
Thiệu Càn Càn vươn tay đẩy mặt anh ra, thấp giọng nói: "Người ta nhìn kìa, anh đừng dựa em mà."
Đôi mắt sâu thẳm mở ra, đồng tử nhạt màu nhìn Thiệu Càn Càn, còn có tẻo teo bướng bỉnh: "Anh không chịu, anh muốn dựa."
Thiệu Càn Càn: "............" Ông tướng ei sao ông còn làm nũng nữa zẫy.
"Đừng nói chuyện, anh ngủ." Lâm Gia Thố nhắm mắt lại, tiếp tục không biết xấu hổ tựa vào vai của Thiệu Càn Càn.
Tư thế đó, làm Thiệu Càn Càn thẹn thật sự muốn đẩy ai đó ra, cô chỉ nghĩ, em trai quả nhiên đúng là em trai, bại lộ xong cái là bắt đầu giẫm lên mặt mũi.
Chặng đường đến Dương Minh Sơn mất khoảng phút, lúc Thiệu Càn Càn tỉnh lại, thì cổ đau nhức liên hồi.
"Tỉnh hửm? Đúng lúc tới rồi, đừng ngủ nữa."
Thiệu Càn Càn bật dậy từ trên vai anh: "Sao em lại ngủ mất chứ."
Lâm Gia Thố cười một chút: "Không biết nữa, ngủ mãi rồi bò lên người anh luôn, nhưng mà anh rất tốt bụng, vẫn luôn im lặng cho em tựa vào đó."
"......"
Ngay khoảnh khắc này, xe buýt dừng lại, lớp trưởng đứng dậy ở đằng trước kêu gọi mọi người xuống xe.
Dương Minh Sơn rất rộng, là nơi CS:GO người thật mà mọi người thích đến nhất. Sau khi mọi người xuống xe liền đi theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác mà đi vào nơi thay quần áo.
Counter-Strike lấy bối cảnh hai đội khủng bố (Terrorist) và chống khủng bố (Counter-Terrorist) đối đầu với nhau. Có nhiều kiểu chơi trong Counter Strike, nhưng phổ biến nhất là đặt bom (bản đồ DE_) và giải cứu con tin (bản đồ CS_), cụ thể như sau:
+ Nhiệm vụ đặt/gỡ bom (Bomb Defuse): Đội khủng bố có nhiêm vụ đặt bom (setting bomb) hoặc tiêu diệt toàn bộ đội chống khủng bố, đội chống khủng bố có nhiệm vụ tiêu diệt đội khủng bố hoặc gỡ bom (defuse bomb) do đội khủng bố cài đặt. Đội nào hoàn thành mục tiêu hoặc tiêu diệt phe đối địch thì coi như thắng vòng đó (trừ trường hợp đặc biệt như đội khủng bố đã cài bom nhưng bị đội kia quét sạch, vòng chơi vẫn tiếp tục đến khi một trong hai trường hợp xảy ra: bom nổ hoặc đội kia gỡ bom thành công). Tuy nhiên, trở ngại trong cách chơi này là thời gian. Trong một thời gian nhất định (thường là phút) nếu đội khủng bố không kịp thiết lập quả bom trong thời gian quy định, đội khủng bố sẽ thua.
+ Nhiệm vụ giải cứu con tin (Hostage Rescue): Đôi khủng bố có nhiệm vụ ngăn chặn đội chống khủng bố giải cứu con tin. Còn đội chống khủng bố có nhiệm vụ giải cứu con tin hoặc tiêu diệt toàn bộ đội khủng bố. Trở ngại trong cách chơi này là thời gian. Trong một thời gian nhất định (mặc định là phút) nếu quá thời gian quy định đội chống khủng bố sẽ thua.
Tuy có nhiều phương án nhưng người chơi đa phần thường hay kết thúc ván đấu bằng cách tiêu diệt hết đội bạn mà không cần phải thực hiện nhiệm vụ.
Ngoài ra còn có kiểu chơi hộ tống yếu nhân (người quan trọng): Một người trong đội chống khủng bố được chọn ngẫu nhiên là yếu nhân (VIP), chỉ được cầm khẩu lục USP. Đội chống khủng bố có nhiệm vụ hộ tống yếu nhân đến điểm đào tẩu, đội khủng bố có nhiệm vụ tiêu diệt yếu nhân đó.
Cheat code
Người chơi có thể sử dụng mã (cheat) như là nhìn xuyên tường, độn thổ,... Có thể dùng cheat code trong chế độ cho phép Cheat, chỉnh trong bảng Console là sv_cheats , ví dụ dùng mã "impulse " thì người chơi có đầy tiền.
Để giải quyết tình trạng sử dụng hack/cheat bừa bãi, nhà sản xuất đã tạo ra một hệ thống chống gian lận gọi là Valve Anti-Cheat (VAC). Nếu người chơi sử dụng cheat/code, VAC trên một máy chủ sẽ phát hiện và khóa tài khoản của họ, nhẹ nhất là năm và nặng nhất là vĩnh viễn.
"Này cả nhà tập trung nè," lớp trưởng vỗ vỗ tay, ra hiệu mọi người nghe lời anh ta nói, "Hey số nam nữ của lớp ta coi như đồng đều, cho nên nam nữ tách nhau ra bốc thăm, bốc để xác định đội của mình, tách ra như vậy cũng đảm bảo số lượng nam nữ trong mỗi đội."
"Ok ~"
"Còn nữa, bốc thăm rồi thì không được đổi đội khác đâu."
"Hiểu rồi hiểu rồi."
Phổ biến quy tắc xong, mọi người liền bắt đầu rút thăm. Thiệu Càn Càn bốc được thăm đỏ, Kha Tiểu Duy cũng đỏ giống như cô, đáng tiếc là, Phương Đàm lại bốc được thăm xanh.
Sau khi bốc thăm thì có thể nhận đồ đi thay, Thiệu Càn Càn lấy xong quần áo giây phút cô muốn đi thay bất ngờ bị một người giữ chặt cổ tay.
"Em là đỏ hả?" Lâm Gia Thố túm cô, mặt đầy không vui.
Thiệu Càn Càn nhìn quần áo trong tay anh: "Yo, anh là đội xanh à."
"Anh muốn đổi với người khác."
"Ei ei ei, mới vừa bảo không được đổi thăm luôn, anh lại phá hư nguyên tắc trò chơi á."
Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn cô: "Nhưng anh muốn chung đội với em."
Thiệu Càn Càn ngẩn ra, ngực bỗng như bị dính mật, chỉ là cô vẫn nghĩ tốt hơn là không nên để người khác không tuân thủ nguyên tắc trò chơi giống Lâm Gia Thố, vì thế kéo kéo anh đi thay đồ: "Anh đừng quậy mà, có phải anh sợ không chung đội với em thì sẽ thua không, sợ bị em headshot đầu cún anh chứ giề?"
Lâm Gia Thố cười nhạo một tiếng: "Em ảo tưởng gì đấy, anh chỉ sợ không có anh thì em bị người ta đánh cho cha mẹ không nhận ra luôn."
Thiệu Càn Càn hừ hừ: "Anh yên tâm đi, cũng không nhớ xem lúc ăn gà là ai đang bảo vệ ai."
"Thiệu Càn Càn, game là game, người thật là người thật, em đừng tưởng người thật mà em còn đánh thắng được anh."
Thiệu Càn Càn trừng mắt lườm anh: "Nhưng bắn súng em không bao giờ thua nhá!"
Lâm Gia Thố hiếu thắng tâm cùng nam nhân lòng tự trọng cũng bị nàng kích khởi tới: "Được, hôm nay anh nhất định phải khiến em tâm phục khẩu phục."
"Em mới đánh anh gọi bố nhé."
"Chậc em có phải muốn đánh nhau không —"
"Ei ei ei, bình tĩnh bình tĩnh, anh là Lâm Gia Thố đấy, đừng mất thể diện......"
Trò chơi đã bắt đầu, hai đội hồng và xanh bị tách ra chia đến hai lối lên núi. Quy tắc của trò chơi này thật ra hết sức đơn gian, mỗi đội đỏ và xanh có người, đội nào toàn quân đều diệt thì được tính là thua.
Thiệu Càn Càn ở đội hồng có người nhưng lại chia thành nhóm nhỏ, nhóm cô có người, nam nữ, trong số con gái thì có cô và Kha Tiểu Duy, còn một cô gái khác là...... Lôi Nhân Nhân.
Tuy rằng quan hệ giữa Thiệu Càn Càn và Lôi Nhân Nhân rất khó xử, nhưng nếu chung nhóm trong trò chơi, cô cũng không có lý do gì mà không trao đổi với người ta, ở trong mắt cô, trò chơi xạ kích thì đồng đội đoàn kết là trên hết, thứ như "Ân oán cá nhân" đương nhiên là để tính sau.
Chia xong mấy nhóm nhỏ, mọi người liền đi lên núi, phần lớn họ đều là lần đầu tiên chơi xạ kích người thật, ngay cả Thiệu Càn Càn cũng thế, vừa rồi cô gáy headshot đầu cún của Lâm Gia Thố đều do cô miệng lưỡi lanh lẹ, verson người thật, cô thực sự không hiểu lắm.
Có lẽ qua mười mấy phút sau, phía trước đột ngột vang lên một trận âm thanh thưa thớt.
"Tìm chỗ núp, đằng trước có người." Thiệu Càn Càn vội nói.
Mọi người nghe xong, từng người liền vội vàng trốn ở đằng sau vật che chắn.
"Mấy người con gái trốn ở sau đi, để đám bọn tôi qua đó xem sao." Một anh chàng nói.
Kha Tiểu Duy: "Các cậu cẩn thẩn đấy."
"Yên tâm đi."
Ba anh chàng xung phong đi đầu, nhưng một lát sau, đằng trước lại không có động tĩnh chiến nhau.
Chợt, bíp ——
Trên người của Kha Tiểu Duy khói mù chứng tỏ tử vong đột nhiên bay lên, Kha Tiểu Duy nháy mắt ngây ngẩn: "Ơ? Sao tui chết vậy."
Chưa từng chơi người thật nhưng cũng đã chơi qua verson giả tưởng rồi, Thiệu Càn Càn trở mình ngay lập tức, nhanh chóng chạy đến phía sau một cây khác: "Có mai phục, bọn họ đang dương đông kích tây."
Quả nhiên, vừa dứt lời, phía bên phải liền xuất hiện vài cái đầu người. Thiệu Càn Càn giơ súng lên, cấp tốc bắn ra phát đầu tiên, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, cô không bắn trúng mà còn khiến cho người đó bỏ chạy. Cô ổn định tinh thần, tức khắc ngắm chuẩn đầu một người khác, lại bắn một phát, cuối cùng cũng trúng.
"A!" Bên cạnh lại có một cô gái bị bắn trúng, Thiệu Càn Càn trong lòng sốt ruột, chạy vội hét lên với Lôi Nhân Nhân còn sống sót, "Chạy trước đi! Bọn họ đông lắm!"
Lôi Nhân Nhân: "Hả? Ừ ừ!"
Cả hai người khom lưng chạy.
Đằng sau có tiếng đội xanh đuổi theo, Thiệu Càn Càn đang lo lắng, đúng lúc này, bên cạnh bất ngờ xuất hiện một bàn tay túm cô qua. Ngay sau đó, một âm thanh trầm thấp lại rơi xuống từ đỉnh đầu: "Muốn chạy đi đâu?"
Giây phút Thiệu Càn Càn nhìn thấy Lâm Gia Thố thì hết hồn, theo bản năng liền muốn giơ súng.
"Đừng lên tiếng." Lâm Gia Thố ấn bả vai cô để cô ngồi xổm xuống, cả anh cũng ngồi trước người cô, một tay che miệng cô lại.
Thiệu Càn Càn trợn mắt dòm anh.
Lâm Gia Thố nhếch môi cười: "Không muốn anh giết, thì đừng hét, sát bên đều là người của đội xanh anh đấy."
"Ưm ưm ưm ——"
"Anh thả em ra, thì em nói nhỏ chút."
Thiệu Càn Càn vội gật đầu.
Lâm Gia Thố buông tay ra, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, Thiệu Càn Càn thở hổn hển mấy hơi thở liền nói: "Quả nhiên là đụng phải anh, thế mà còn dụ con trai của đội chúng em đi trước nữa."
"Cái này gọi là binh bất yếm trá." Lâm Gia Thố duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, "Không phá đội các em thì đánh như nào, nhóm tụi anh toàn là con gái, còn đều là người mới chơi."
"Kết quả đội tụi em còn dư lại mấy người."
"Ừm...... Theo báo cáo trước đó, thì ba cậu bạn vừa rồi cũng đã bị xử lý."
Thiệu Càn Càn hai má phồng lên, có chút tức giận: "Vậy bây giờ anh đang làm gì, không bắn chết em à?"
Lâm Gia Thố cười khẽ, ghé sát vào, trầm giọng nói: "Sao anh nỡ bắn chết em."