Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn cơm xong một lúc thì Ngô Bân đi về, Văn Thanh bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Bạc Vị Nam như thường lệ ở bên cạnh cậu, Văn Thanh nhìn bé mèo suốt, cậu cứ cảm thấy hôm nay cảm xúc của Tiểu Tra thay đổi thật là thất thường, mới nãy còn bực tức giận dỗi các kiểu, giờ lại vui vẻ đến mức vẫy đuôi loạn xạ.
Văn Thanh đứng rửa bát, không có tay xoa đầu Tiểu Tra, cậu liền cúi xuống hôn lên đầu bé mèo: “Tiểu Tra xấu xa, sao tự dưng bé vui thế?”
Bạc Vị Nam ngửa đầu híp mắt hưởng thụ nụ hôn này, lúc nãy nghe thấy Văn Thanh thừa nhận cậu có người yêu, hơn nữa người yêu đang ở nước ngoài, anh vui cực kỳ, cho dù có thể Văn Thanh nói vậy để ứng phó Ngô Bân thôi, nhưng anh vẫn vui chết đi được.
Văn Thanh dọn dẹp xong thì ôm Tiểu Tra về phòng ngủ, cậu nửa nằm nửa dựa người vào đầu giường, để Tiểu Tra nằm trên bụng, Tiểu Tra hôm nay có vẻ rất vui, cái đuôi cứ vẫy từ nãy đến giờ.
Văn Thanh cúi đầu nhìn bé mèo đáng yêu nhà mình, cảm thấy càng nhìn càng thích, Tiểu Tra so với hồi mới về nhà cậu đã lớn hơn nhiều, ngoại hình bé rất đáng yêu, tính cách cũng rất hợp với cậu, trước khi nuôi Tiểu Tra, cậu chưa bao giờ biết thì ra mình có thể chăm sóc mèo con tốt đến thế.
Văn Thanh nhìn Tiểu Tra khỏe mạnh hoạt bát, cảm thấy rất tự hào, giống như tự mình nuôi lớn một đứa trẻ, mỗi ngày chăm bé, chơi cùng bé, giữ cho bé khỏe mạnh không ốm đau, còn có gì quan trọng hơn điều này chứ?
Đương nhiên là Bạc Vị Nam không biết Văn Thanh đã coi anh thành con trai cậu, nếu không chắc chắn sẽ hộc máu.
Bạc Vị Nam rất thích được Văn Thanh nhìn chăm chú như thế, anh liền lật người, bốn chân hướng lên trời, phơi cái bụng mềm mềm ra.
Văn Thanh lập tức hiểu ý, đưa tay gãi cái bụng nhỏ của Tiểu Tra, động vật chỉ lộ bụng ra trước người chúng tin tưởng nhất, điều ấy biểu hiện sự thân thiết của chúng.
Tay Văn Thanh vẫn gãi bụng cho Tiểu Tra, nhưng mắt cậu chuyển tới bộ phận phía dưới của bé mèo, cậu nhớ tới lời nói ban nãy của Ngô Bân, cho dù là mèo đực hay cái thì đem đi triệt sản cũng có lợi cho bé, giúp cơ thể bé khỏe mạnh hơn, và cũng đỡ được nhiều phiền toái sau này cho chủ.
Bạc Vị Nam phát hiện chỗ Văn Thanh đang nhìn, anh bỗng nhiên có dự cảm bất ổn, vội vàng co người lại thành một cục.
Văn Thanh lập tức bật cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Tra: “Bé đang sợ gì hả? Sợ anh đưa bé đi triệt sản à?”
Bạc Vị Nam lập tức cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi đầm đìa, phản ứng đầu tiên của cơ thể chính là chui vào lòng Văn Thanh, meo meo loạn lên.
Không được đâu, nếu em đem tôi đi thiến, vậy cuộc sống tình dục hạnh phúc suốt quãng đời còn lại của em sẽ biến mất đấy......
Văn Thanh nhìn bộ dáng hoảng sợ của Tiểu Tra thì cười không ngừng được: “Bé con xấu xa, hóa ra bé sợ bị triệt sản đến mức ấy, vậy lần sau nếu bé hư, anh sẽ lấy cái này ra dọa bé!”
“Meo!” Em đừng bắt nạt mèo như vậy chứ......
“Được rồi, không trêu bé nữa, trên mạng người ta bảo tốt nhất là nên triệt sản cho mèo trước lần động dục đầu tiên, giờ bé còn nhỏ lắm, không cần lo đâu. Hơn nữa phẫu thuật sẽ được gây tê mà, không đau chút nào.”
Trước lần động dục đầu tiên......
Nhớ tới hình ảnh khi tắm cùng Văn Thanh lần trước, Bạc Vị Nam lập tức cảm thấy cả người nóng lên, tuy bề ngoài anh chỉ là một con mèo con, nhưng bên trong lại là một người đàn ông trưởng thành đấy!!! Bắt anh ngày ngày nhìn người mình thích mà không được có phản ứng gì, căn bản là không thể mà!!!
Từ sau status mà Bạc Vị Nam tag cậu, Văn Thanh bắt đầu có thói quen mỗi ngày đều lên Weibo, hơn nữa chỗ đầu tiên đến là trang cá nhân của Bạc Vị Nam, nhìn xem anh có viết status mới nào không, cho dù anh chỉ share một bài viết nào đó thôi thì cậu cũng muốn xem, thế nhưng trừ hai status anh tag cậu ra thì từ đó đến nay Weibo của anh vẫn không có gì mới.
Văn Thanh lăn chuột đi đi về về giữa hai status kia, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhớ tới anh, muốn biết giờ anh đang làm gì, mỗi ngày có vui vẻ không, khi nào anh sẽ trở về......
(Tiếng lòng của Bạc Vị Nam: Mỗi ngày tôi đều được em ôm, thi thoảng được em hôn, buổi tối thì chung chăn chung gối, ngày nào cũng vui sướng cực kỳ.)
Tinh tinh tinh, âm báo QQ vang lên.
Văn Thanh mở tin nhắn ra xem, là Sách Hoa Cô Nương nhắn cho cậu.
Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi, gọi Tiểu Thanh Nhi!!
Hàn Sơ Thanh Ảnh: [Hỏi chấm]
Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi, giờ tôi đang có một kịch bản siêu siêu hay, để tôi gửi cho cậu xem, rồi cậu làm thụ chính cho bộ kịch này được không?
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Ế, dạo này tôi không muốn phối kịch lắm.....
Sách Hoa Cô Nương: [lật bàn] Ôi giời ơi, cậu xem xem cậu đã bao nhiêu lâu không phối kịch rồi hả, còn định lười à!
Hàn Sơ Thanh Ảnh: [che mặt]
Sách Hoa Cô Nương: Phụt.......Tỏ vẻ dễ thương cũng vô dụng, ngoan ngoãn phối kịch đi.
Sách Hoa Cô Nương: Đâu rồi? Đâu rồi? Định chơi trò mất tích với tôi hả, nằm mơ đi!
Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi tuyệt vời nhất mà, giọng của cậu thật sự rất hợp với nhân vật thụ trong bộ kịch này đóoo [nước mắt đầm đìa]
Sách Hoa Cô Nương: Khốn khiếp! Cậu căn bản là vì Bạc Tình không tham gia bộ kịch này, nên mới không chịu nhận chứ gì! Cậu sợ hắn ghen đúng không!
Văn Thanh nhìn dòng chữ trên màn hình, giật mình thiếu chút nữa ném cả con chuột máy tính ra ngoài, hai má đỏ bừng lên.
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Không phải.......Không phải thế đâu!
Sách Hoa Cô Nương: [nghi ngờ] không phải thì thôi, cậu cuống lên thế làm gì, đỏ mặt rồi à?
Văn Thanh sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, câm nín.
Bạc Vị Nam hiện giờ cực kỳ nhạy cảm với âm báo tin nhắn của QQ, anh chỉ sợ Ngô Bân lại nhắn tin tán gẫu với Văn Thanh, nên khi Sách Hoa Cô Nương vừa nhắn tới anh đã mở to đôi mắt mèo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rồi.
Anh quay đầu lại, thấy khuôn mặt đỏ ửng của Văn Thanh, đuôi mèo lại bắt đầu vẫy vẫy.
Sách Hoa Cô Nương: Tôi gửi kịch bản cho cậu xem qua trước, cậu đọc xong thì trả lời tôi, tôi chắc chắn với cậu là cậu sẽ thích bộ kịch này đấy.
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Ừ......Được rồi.
Văn Thanh nhấn nút nhận tệp tin gửi đến, nhìn dòng chữ đang tải xuống, trong lòng lại cảm thấy bối rối, cậu đã quen hợp tác cùng Bạc Tình, một năm nay những bộ kịch không hợp tác cùng anh đã ít lại càng ít, cậu giống như đã quên mất lý do vì sao lúc ấy lại quyết định gia nhập giới võng phối.
Trước kia cậu chỉ đơn giản là thích thu âm cho kịch truyền thanh, đến khi biết Bạc Tình mới dần dần thay đổi, sau đó dường như những bộ kịch không có Bạc Tình tham dự, cậu cũng không nhận thu âm nữa?
Văn Thanh thở dài, lần đầu tiên cảm thấy có lỗi với chính mình. Quá quan tâm đến một người đến mức coi nhẹ chính bản thân, hành vi ấy thật không ra gì. Không nhớ là ở bộ phim nào đó đã từng có câu là, một người còn không yêu chính bản thân, thì sao có thể mong người khác sẽ yêu mình?
Văn Thanh mở kịch bản ra, bắt đầu từ từ đọc, còn cuối cùng có nhận làm bộ kịch này hay không, phải xem xong mới biết được.
Thảo nào Sách Hoa Cô Nương nói chắc chắn cậu sẽ thích bộ kịch này, đây là một bộ đam mỹ cổ trang, nhân vật chính là thượng thần lạnh lùng và hoa thần ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Thiên cung vắng lặng, tứ hải thái bình, thượng thần mặc dù pháp lực vô biên nhưng ngày ngày vô cùng rảnh rỗi, một lần tình cờ hắn phát hiện được một cây hoa nhỏ trắng tinh chẳng hề bắt mắt mọc trong một góc, chỗ hoa mọc vừa đẹp vừa thanh tĩnh, cực hiếm khi có người tới, thượng thần liền ngày ngày đi đến nơi ấy giải sầu, hương thơm của gốc hoa không nồng nàn mà chỉ thoang thoảng, dịu dàng tỏa ra xung quanh, chẳng ganh đua với những cỏ cây khác, thượng thần từ những ngày đầu lặng lẽ dần dần sẽ tâm sự những suy nghĩ giấu kín trong lòng hắn cho hoa nghe. Thời gian trôi nhanh, thế sự biến đổi khôn lường, cây hoa kia nhờ thường xuyên gần gũi thượng thần nên được lây nhiễm thần lực, tu hành ngày tiến ngàn dặm, dần dần thành tiên rồi có thể hóa thành nhân hình. Hoa vì ngày ngày ở bên thượng thần nên đã sớm yêu thầm hắn, vậy nên khi hoa có thể hóa thành nhân hình, người đầu tiên y cho xem nhân hình của mình chính là thượng thần, không ngờ rằng thượng thần vốn ngày ngày cùng y trò chuyện từ đó về sau lại không bao giờ nhìn y thêm một lần nào nữa, hoa thần vừa sợ hãi vừa đau khổ, mỗi ngày đều đến nơi hai người trò chuyện trước kia để chờ thượng thần, thế nhưng thượng thần không bao giờ quay lại nơi đó. Hoa thần dù rất đau lòng nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng, mỗi ngày y đều đến ngoài cung điện của thượng thần chờ đợi, ngày ngày ngốc nghếch si dại, thế nhưng ngày ngày chỉ nhận được đau thương. Hóa ra bởi thượng thần khi tu luyện phải vứt bỏ thất tình lục dục mới có thể đạt tới cảnh giới tối cao, khi hoa thần chỉ là một đóa hoa thì hắn có thể ngày ngày trò chuyện với y, thế nhưng khi hoa thần trở thành người, bọn họ nhất định phải chia cách, nếu không hậu quả thế nào, chính thượng thần cũng không đoán trước được. Hoa thần bởi sự lạnh lùng xa cách của thượng thần mà ngày càng tiều tụy, lúc này chiến tranh giữa Ma giới và Thiên cung ngày càng khốc liệt, thượng thần là chiến thần của Thiên giới, vậy nên Ma giới để giành chiến thắng đã phái người ám sát thượng thần, thượng thần hôn mê bất tỉnh, Thiên giới đứng trước nguy cơ sống còn. Sau đó thần y ở Thiên cung nói rằng, muốn hoàn toàn cứu tỉnh được thượng thần cần có một vị thuốc cuối cùng, đó chính là hồn phách của hoa thần. Thái thượng lão quân nói với hoa thần rằng, nếu y tự nguyện dâng hồn phách của mình làm thuốc cứu thượng thần, không chỉ khiến y tan thành tro bụi, mà khi thượng thần tỉnh lại cũng sẽ không còn nhớ được y nữa, bởi vị thuốc cứu mạng thượng thần kia cũng là thuốc vong tình. Hoa thần dù rất đau lòng, nhưng để cứu thượng thần, y vẫn cam tâm tình nguyện hiến dâng hồn phách của mình. Thượng thần sau khi dùng thuốc quả nhiên tỉnh lại, và cũng hệt như lời thần y nói, hắn hoàn toàn quên đi đứa ngốc trước đây ngày ngày si mê quấn quýt bên hắn – quên đi hoa thần. Thiên giới có thượng thần thì chẳng mấy mà đã quét sạch đại quân của Ma giới, từ đó cuộc sống nơi Thiên cung lại lạnh lẽo buồn chán như xưa. Thượng thần từ sau khi tỉnh lại thì luôn cảm thấy mất mát trong lòng, giống như đã đánh mất thứ gì rất quan trọng, hắn ngày ngày điên cuồng tìm kiếm thứ đó khắp Thiên cung, cuối cùng một ngày nọ hắn tình cờ đi tới góc nhỏ khi xưa hắn thường đến, nơi đó bây giờ không ngờ lại mọc một cây hoa trắng nho nhỏ, trái tim thượng thần rối loạn, đầu đau như có ngàn vạn cây kim đâm vào, thế nhưng thượng thần không hiểu tại sao lại thế. Hắn tìm đến tất cả các sách thuốc, thế nhưng vẫn không thể nào chữa khỏi đau đớn trong tim. Thượng thần chuyển cây hoa nhỏ đến trước cửa phòng ngủ của mình, mỗi sáng chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy hoa. Chỉ có điều thượng thần sẽ vĩnh viễn không biết, vào khoảnh khắc hắn xoay người bước đi ấy, cánh hoa trắng nho nhỏ kia khẽ lăn xuống mấy giọt sương, tựa như là giọt lệ đau thương của người yêu thầm lặng.
Văn Thanh say sưa đọc kịch bản này, nhưng đến cuối thấy kết thúc thế mà lại là BE, cậu vội vã nhắn vào QQ của Sách Hoa Cô Nương. (Bad Ending = kết thúc không có hậu)
Hàn Sơ Thanh Ảnh: BE!!
Sách Hoa Cô Nương: Cảm thấy muốn đọc tiếp lắm đúng không?
Hàn Sơ Thanh Ảnh: [khóc lớn] tại sao lại là BE chứ!!
Sách Hoa Cô Nương: Có muốn đọc phần hai không?
Hàn Sơ Thanh Ảnh:!!! Còn có phần hai ư??
Sách Hoa Cô Nương: Đương nhiên rồi, lúc nãy mới gửi cậu phần một thôi, kết phần hai là HE đấy [cười gian] (Happy Ending = kết thúc có hậu)
Hàn Sơ Thanh Ảnh: [vội vàng cướp] mau gửi tôi phần hai đi!
Sách Hoa Cô Nương: [giấu] muốn đọc phần hai hả? Vậy cậu phải đồng ý phối âm cho nhân vật thụ trong bộ kịch này.
Hàn Sơ Thanh Ảnh:........
Sách Hoa Cô Nương: [tung hoa] phần hai diễn biến hay hơn nhiều lắm đó nha, tra công hoàn lương rồi sủng thụ tới trời, cực kỳ ngọt ngào ấm áp!
Hàn Sơ Thanh Ảnh:........
Sách Hoa Cô Nương: Sao sao? Cậu quyết định thế nào rồi? Kịch hay như thế cậu đừng nên bỏ lỡ chứ, bộ kịch này xã đoàn chúng ta dự định đầu tư nhiều công sức lắm đó, cho dù là bước chuẩn bị, hậu kỳ hay là tuyên truyền đều là những người giỏi nhất làm, chất lượng chắc chắn là tốt nhất!
Hàn Sơ Thanh Ảnh:........Vậy nhân vật công chính là ai phối âm thế?
Sách Hoa Cô Nương: Trường Hà.
Trường Hà là một CV phối âm cho giọng công cũng khá nổi tiếng trong giới đam mỹ, Văn Thanh có quen biết anh, giao tình không tệ.
Sách Hoa Cô Nương: Nhập bọn đi!
Văn Thanh do dự một chút, cuối cùng không thắng được sự yêu thích trong lòng, đồng ý nhận phối âm cho thụ trong bộ kịch kia, dù sao dạo này cậu cũng rảnh, bỏ chút thời gian ra làm chuyện mình thích cũng không tệ.
Bạc Vị Nam ở bên cạnh vẫn luôn quan sát, anh thật ra cũng không có ý kiến gì đối với chuyện Văn Thanh hợp tác cùng nam CV khác, bởi trong suy nghĩ của anh, mấy vụ mờ ám với đồn đãi trên mạng chỉ là mây bay thôi, căn bản không thể nào ảnh hưởng đến cuộc sống thật, thậm chí trước khi tiếp xúc với Văn Thanh ngoài đời, anh chỉ coi mấy câu mờ ám với Văn Thanh trên mạng là trò giải trí, cho nên hôm nay anh mới đặc biệt im lặng, không chạy ra quấy rối Văn Thanh.Hết chương
Editor lảm nhảm: Sắp tới đoạn mà tuôi thích nhất truyện rồi hahahaha. Các thím ơi chúng ta sắp có tí thịt để ăn rồi TvT tuôi xúc động quá >v