Tra Công Biến Miêu Ký

chương 15: bé mèo ốm rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng chuông di động vang mãi không ngừng, Văn Thanh nhìn bé mèo cười nịnh nọt, mắt vẫn nhìn bé không dám rời, tay vươn ra cầm lấy di động nhận cuộc gọi.

Từ loa truyền tới thanh âm của Ngô Bân: “Tiểu Thanh, vừa rồi trên QQ em làm sao thế, bỗng nhiên anh thấy em biến mất.”

Văn Thanh nhìn đôi mắt long lanh của bé mèo, cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu: “A......Không có gì đâu anh, vừa rồi là mèo con nhà em nghịch ngợm ấy mà.”

Ngô Bân à một tiếng: “Vậy giờ anh đến đón em nhé, rồi chúng ta cùng đi luôn.”

Văn Thanh đưa tay vuốt vuốt bộ lông của bé mèo, đáp: “Vâng.”

Cúp điện thoại, Văn Thanh nhanh chóng đặt di động xuống, sau đó cực kỳ dịu dàng xoa xoa cổ bé mèo.

Mèo con im lặng đến lạ kỳ, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm Văn Thanh không chớp.

“Tiểu Tra ngoan, anh phải ra ngoài một lát, bé ở nhà tự chơi nhé, anh sẽ gắng về sớm với bé.”

Mèo con vẫn im lặng, đôi con ngươi đen như mực lóe lên tia sáng khiến người khác khó hiểu.

Văn Thanh đặt bé mèo lên ghế, sau đó đứng dậy đi về phía tủ đồ để thay quần áo.

Bạc Vị Nam thừa nhận bản thân mình lòng dạ hẹp hòi, anh thực sự tức giận rồi, từ trực giác của một “con mèo”, anh cực kỳ không thích Ngô Bân, lại càng không thích Văn Thanh có bất cứ tiếp xúc gì với hắn ta, thế nhưng hiện giờ anh ngoại trừ việc dùng thân phận một con mèo để lăn lộn ăn vạ Văn Thanh, thì cũng không còn cách nào khác để ngăn cậu giao thiệp với Ngô Bân.

Tựa như vừa rồi, anh ù ù cạc cạc giận dỗi với Văn Thanh một trận, vẫn không thể ngăn cậu ra ngoài gặp Ngô Bân.

Văn Thanh quay lưng về phía Bạc Vị Nam cởi quần áo ngủ ra, tấm lưng cậu trơn mượt, cái eo thon nhỏ, và dưới bờ mông căng mẩy là đôi chân dài thẳng tắp.

Văn Thanh vừa thay quần áo xong, thì chợt nghe từ đằng sau có tiếng ‘bịch’ vang lên, giống như có cái gì vừa rơi xuống sàn nhà.

Cậu vội vàng quay ra, lập tức sợ tới mặt trắng bệch, bởi Tiểu Tra vừa rồi vẫn ngồi trên ghế giờ đã ngã thẳng xuống sàn, tứ chi cứng đờ, mắt nhắm chặt.

Văn Thanh ngồi xổm trên mặt đất ôm Tiểu Tra vào lòng, tay không ngừng xoa lên thân thể của bé mèo, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tiểu Tra? Tiểu Tra, bé đừng làm anh sợ!”

Mèo con vẫn không nhúc nhích, chẳng hề có phản ứng gì.

Văn Thanh luống cuống, ngực như bị khoét một lỗ, đau đớn khó tả, và cả cảm giác hoảng hốt chưa từng có lan tràn khắp toàn thân.

Văn Thanh đưa tai áp lên ngực mèo con, cẩn thận nghe tiếng tim đập của bé, miệng liên tục gọi tên bé.

“Tiểu Tra bé làm sao vậy, đừng dọa anh mà......”

Hai tay Văn Thanh nhè nhẹ run, một tay ôm Tiểu Tra, tay kia thì lục tung đồ đạc trong phòng, cậu nhớ là cô chủ tiệm thú kiểng vào cái hôm đưa Tiểu Tra đến thì có gửi cậu một tấm danh thiếp, trên đó có địa chỉ và số điện thoại của cửa tiệm, cô còn nói nếu mèo con có vấn đề gì thì đều có thể đưa đến tiệm.

Văn Thanh tìm được tấm danh thiếp kia thì lập tức mang theo ví tiền và di động, ôm mèo con chạy ra ngoài, cậu sợ, cậu thực sự rất sợ Tiểu Tra xảy ra chuyện.

Văn Thanh đưa tấm danh thiếp cho lái xe taxi, lái xe cũng nhận ra Văn Thanh đang sốt ruột, nên giẫm chân ga, tăng tốc phóng thẳng tới địa chỉ kia.

Trái tim Văn Thanh vẫn cứ treo lơ lửng giữa không trung, bé mèo nằm trong lòng cậu bề ngoài vẫn bình an vô sự, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim cũng bình thường, không hiểu tại lại hôn mê bất tỉnh.

Văn Thanh ôm bé mèo thật chặt, đầu cậu nhớ lại xem mấy hôm nay có cho bé ăn thứ gì lạ không, hoặc có thấy dấu hiệu nào biểu hiện cơ thể Tiểu Tra khó chịu, thế nhưng dù cậu nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra nổi, có lẽ nào liên quan tới việc mấy ngày nay Tiểu Tra cư xử khác thường?

Tay cậu chạm phải di động trong túi áo, Văn Thanh do dự một chút, cúi đầu nhìn Tiểu Tra vẫn đang nằm mê man, cuối cùng quyết định mở danh bạ ra, tìm số của Bạc Vị Nam, ấn gọi.

Văn Thanh áp sát điện thoại bên tai, lòng đầy lo lắng khi chờ điện thoại kết nối, chỉ vài giây ngắn ngủi, mà với cậu lại dài đằng đẵng như cả năm trời.

Thế nhưng từ loa chỉ phát ra giọng nữ máy móc lạnh như băng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.......”

Văn Thanh sửng sốt, từ từ ngắt cuộc gọi.

Sau khi thấy Tiểu Tra hôn mê thì phản ứng đầu tiên của cậu là gọi điện thoại cho người ấy, cậu hoảng loạn, cậu lo lắng, cậu muốn nói chuyện với anh.

Thế nhưng không gọi được.

Văn Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, gọi vào một số điện thoại khác, lần này người ở đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh.

“Anh Ngô, em xin lỗi, em gọi điện để nói với anh, mèo con nhà em bị ốm, giờ em phải đưa bé đến tiệm thú kiểng, nên chiều nay em không thể giúp anh chuyển nhà được rồi.”

Ngô Bân phản ứng rất nhanh, vội vã tiếp lời: “Giờ em đang ở đâu? Anh tới đón em, rồi đi đến tiệm thú kiểng cùng em.”

Văn Thanh từ chối: “Không cần đâu anh, giờ em đang trên đường rồi, một mình em đi cũng được mà, chỉ ngại là lần này em không đến giúp anh được.”

Ngô Bân chỉ cần nghe giọng của Văn Thanh là biết chắc giờ cậu đang rất hoảng loạn, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này: “Tiểu Thanh, đừng khách khí với anh Ngô, địa chỉ của tiệm thú kiểng ở đâu, giờ anh tới đó ngay.”

Văn Thanh mím chặt môi, im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Không cần đâu anh à, một mình em đi cũng được mà, anh có nhiều việc như vậy, không cần phải đến đây đâu, thế nhé, em cúp máy đây.”

Ngô Bân còn định nói thêm gì đó, nhưng Văn Thanh đã cúp máy.

Tới tiệm thú kiểng, Văn Thanh ôm Tiểu Tra chạy vào trong, cửa tiệm được bài trí rất ấm cúng, màu sắc chính là màu hồng nhạt ấm, có vài bé mèo với chủng loại khác nhau ngồi trong mấy cái lồng sắt đặt sát tường.

Văn Thanh đi vào phía trong, hô lên: “Có ai không?”

Từ đằng sau quầy thu ngân nhanh chóng nhô lên một cái đầu, đúng là cô gái lần trước đem Tiểu Tra tới.

Cô gái vừa nhìn thấy người đến là Văn Thanh, đôi mắt phía sau gọng kính lập tức sáng ngời, nhanh chóng đi ra: “Ô kìa, là anh Văn Thanh nha! Anh có chuyện gì à?”

Văn Thanh vội vàng đưa Tiểu Tra đang được cậu ôm trong lòng ra: “Cô mau xem xem Tiểu Tra bị làm sao, hôm nay đột nhiên bé ngã từ trên ghế xuống đất, rồi bất tỉnh luôn.”

Cô gái nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệnh của Văn Thanh, vội vã an ủi cậu: ” Anh Văn Thanh đừng nóng vội, để tôi kiểm tra xem sao.”

Văn Thanh vội vàng đưa Tiểu Tra cho cô, cô gái ôm lấy bé mèo rồi nâng nâng tay ước lượng, sau đó vui mừng cười: “Anh Văn Thanh chăm sóc Tiểu Tra tốt quá, nó béo lên nhiều phết nè.”

Văn Thanh mím môi không cười nổi, mắt vẫn nhìn Tiểu Tra chăm chú, vội vàng hỏi: “Tiểu Tra có sao không?”

Vẻ mặt cô gái rất bình tĩnh: “Anh Văn Thanh đừng nóng vội, anh ở bên ngoài chờ một chút, tôi ôm bé vào trong kiểm tra, yên tâm, không có việc gì đâu.”

Văn Thanh vội vã gật đầu, đôi mắt dịu dàng đã hơi rơm rớm nước mắt.

Cô gái xoay người ôm Tiểu Tra vào một căn phòng khác, đóng cửa rồi lập tức đặt mèo con lên chiếc giường chuyên dụng cho thú kiểng, sau đó khoanh tay trước ngực, cười lạnh lùng: “Nè, đồng chí tra công, đừng giả vở nữa, mau đứng dậy cho tôi.”

Bạc Vị Nam biết mình bị phát hiện rồi, lúc này mới từ từ mở to mắt, đứng lên.

Cô gái híp mắt hừ lạnh: “Anh giỏi ghê ha, có biết Thanh Ảnh sama bị anh dọa sợ đến mức nào không hả?”

Bạc Vị Nam quay đầu im lặng, kỳ thực trong lòng đã sớm hối hận rồi, khi anh thấy Văn Thanh muốn thay quần áo để đi ra ngoài, trong lòng liền rất khó chịu, sau đó nghĩ nghĩ, liền nghĩ ra cái tối kiến là giả vờ bị bệnh.

Thế nhưng vừa nghe thấy âm thanh hoảng hốt của Văn Thanh, anh liền có cảm giác mình làm sai rồi, Văn Thanh quan tâm bé mèo này đến mức nào, có phải anh không biết đâu, nếu cậu thấy bé mèo cứ hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn cậu sẽ sợ hãi và sốt ruột lắm.

Cô gái trẻ đảo mắt nhìn chú mèo đang mải mê suy nghĩ đến ngẩn người trước mặt cô, cười he he, đưa tay định xoa cái đầu mèo.

Bạc Vị Nam vụt quay đầu ra chỗ khác, không cho tay cô chạm vào, anh không thích người nào ngoài Văn Thanh chạm vào mình, chỉ chạm một chút cũng không được.

Cô gái trẻ cũng không tức giận, chỉ đưa tay chống cằm nhìn bé mèo từ đầu đến đuôi một lượt: “Xem ra anh ở nhà Thanh Ảnh sama sống sung sướng lắm đúng hông, cái thân mèo bé xíu đã bự lên không ít, à...... Còn biến trở về hình người hai lần rồi, không tệ không tệ......”

Bạc Vị Nam giật mình, ngẩng cái đầu mèo nhìn cô gái trẻ đầy khiếp sợ, sao cổ biết anh từng biến về hình người hai lần?

Cô gái trẻ cười bí hiểm: “Xem ra anh sống cùng Thanh Ảnh sama vui vẻ lắm ha, trên Weibo quan tâm nhau qua lại đúng là ngọt ngào như mật mà!”

Bạc Vị Nam vội vàng hướng về phía cô gái trẻ meo meo loạn lên, hỏi bao giờ anh mới được biến hẳn về hình người? Hiện tại bên cạnh Văn Thanh có tình địch lởn vởn đó, ngày nào anh còn chưa biến về hình người, thì ngày đó trong lòng còn chưa yên tâm nổi! Văn Thanh vẫn đang chờ anh “về nước”, thời gian về cứ kéo dài rồi lại kéo dài, vạn nhất Văn Thanh không chờ nổi nữa thì làm sao bây giờ ờ ờ ờ ờ!

Cô gái trẻ hình như nghe được lời thoại nội tâm của anh, nên cô nghiêng đầu, dùng một cái giọng điệu khiến người ta muốn đập cho cổ một trận – bảo là: “Không cần gấp không cần gấp, đến thời điểm có thể biến về thì tự khắc sẽ biến về thôi, gấp cũng chả làm được cái vẹo gì đâu!”

Bạc Vị Nam tắt thở.

“Thôi, chúng ta vào được một lúc rồi, nếu không ra ngoài thì Thanh Ảnh sama sẽ nóng ruột lắm, anh ngoan ngoãn một chút đi, đừng dọa cậu ấy nữa!”

Bạc Vị Nam không lên tiếng, cứng ngắc gật gật đầu.

Cô gái trẻ ôm bé mèo ra ngoài, lập tức nhìn thấy Văn Thanh hoảng hốt chạy đến: “Tiểu Tra thế nào rồi hả cô?”

Cô gái trẻ cười híp mắt, đặt bé mèo vào lòng Văn Thanh: “Tiểu Tra không sao rồi!”

Văn Thanh nhìn bé mèo đã tỉnh lại, giờ đang nằm trong lòng mình, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vã ôm lấy bé thật cẩn thận: “Tại sao hôm nay Tiểu Tra tự nhiên bị như vậy? Là ăn phải thứ gì lạ hay là bị bệnh rồi?”

Cô gái trẻ đưa tay đẩy đẩy gọng kính trên mặt, cười bí hiểm: “Anh Văn Thanh không cần khẩn trương, Tiểu Tra không ăn gì lạ, cũng không bị bệnh gì đâu. Hẳn là anh cũng biết, mèo là một loài động vật rất mẫn cảm, mà Tiểu Tra thì còn vô cùng bám anh nữa, một khi nó cảm giác chủ nhân quan tâm đến thứ gì khác, hoặc là không quan tâm đến nó nhiều như trước nữa, thì sẽ sinh ra một cảm giác nôn nóng bất an, do đó kéo theo rất nhiều biến chứng khó đoán.”

Văn Thanh nghe vô cùng cẩn thận, biểu tình cũng cực kỳ nghiêm túc, không hề hoài nghi những thứ cậu vừa nghe được chút nào.

Cô gái trẻ thấy Văn Thanh như vậy, bản thân cô lại bắt đầu cảm giác cắn rứt lương tâm: “Khụ khụ, vậy nên, anh Văn Thanh à, mấy hôm nay anh có thường xuyên tiếp xúc với người nào đó, mà bỏ quên Tiểu Tra không?”

Bạc Vị Nam nằm trong lòng Văn Thanh, nghe được thế cũng sửng sốt, khả năng bịa chuyện và đổi trắng thay đen của cô gái này đúng là số một rồi.

Văn Thanh nghe cô gái trẻ nói vậy, phản ứng đầu tiên là tự trách, cậu nhớ tới việc Tiểu Tra không cho cậu nói chuyện với Ngô Bân, tiếc là lúc đó cậu không hiểu tại sao, và cả cuộc điện thoại với Ngô Bân nữa, lúc gọi điện cậu cũng đã thấy Tiểu Tra là lạ rồi, cậu hẳn là không nên đi ra ngoài mới đúng......

Văn Thanh cúi đầu, dịu dàng vuốt ve bộ lông mèo của Tiểu Tra, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Tra, anh xin lỗi.......”

Trong khoảng khắc ấy, Bạc Vị Nam cảm thấy một nỗi hối hận lớn chưa từng có, nói đi nói lại cũng là do anh giả vờ bị bệnh khiến cậu hoảng sợ, vậy mà giờ còn nghe cậu nói xin lỗi, điều ấy khiến anh đau lòng lắm thay......

Cô gái trẻ cũng không dám nói linh tinh nữa, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Anh Văn Thanh không cần tự trách đâu, về nhà anh chỉ cần chơi cùng Tiểu Tra nhiều nhiều là được rồi, cố gắng thường xuyên nói chuyện cùng bé, chơi đùa cùng bé nữa.”

Văn Thanh nhanh chóng gật đầu, nói lời từ tận đáy lòng: “Vâng, tôi nhớ kỹ rồi, hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm, cô giúp Tiểu Tra kiểm tra và còn dặn tôi nhiều điều cần chú ý như vậy.”

Cô gái trẻ nhiệt tình nói: “Anh Văn Thanh khách khí quá! Lần sau có vấn đề gì cứ đến đây nhé!”

Văn Thanh rút ví ra, hỏi: “Phí khám bệnh là bao nhiêu vậy cô?”

Cô gái trẻ liên tục xua tay: “Ấy ấy, lần khám hôm nay là miễn phí! Không mất tiền đâu!”

Văn Thanh nghi hoặc nhìn phản ứng hơi quá mức của cô gái trẻ: “Làm sao lại thế? Cô mở cửa kinh doanh sao có thể làm miễn phí được?”

Cô gái trẻ cười gượng hai tiếng: “Là như thế này, các con mèo bán ra từ cửa tiệm của tôi sẽ được miễn phí khám bệnh trong một năm, vả lại lần này không dùng đến thuốc, cho nên không cần thu tiền đâu!”

Văn Thanh và Bạc Vị Nam nghe được mấy chữ “miễn phí khám bệnh”, đều toát mồ hôi: “Là vậy à, thế thì hôm nay đã làm phiền cô rồi, cám ơn nhé.”

(Cái toát mồ hồi hẳn là mặt thành như này =-=|||)

Cô gái trẻ đắc ý khoanh tay: “Không có gì, hoan nghênh lần sau lại đến!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio