Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Ốc
Ăn xong cơm tối, Bạc Vị Nam gửi xe lại cho nhân viên cửa hàng trông coi, còn anh và Văn Thanh chậm rãi đi bộ về nhà.
Trên đường không ít người qua lại, Bạc Vị Nam thoải mái dắt tay Văn Thanh cùng đi, cho tới tận nơi xung quanh không có ai, hai bàn tay vẫn không tách rời.
Hai người sóng bước kề vai, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy đối phương, cảm giác an tâm vô cùng.
Trước đây Bạc Vị Nam đã đi qua con đường này vô số lần, nhưng vì người bên cạnh, ngay cả cảnh vật từng thấy nhiều lần cũng thấy đẹp mắt hơn xưa.
Tuy rằng đã tới mùa đông, nhưng đi bộ cả một đoạn đường dài, hai người đều nóng hừng hực. Về tới nhà, vừa mở cửa phòng ra đã thấy mèo con ngậm món đồ chơi nhỏ trong miệng vẫy đuôi tới đón tiếp bọn họ.
Thời gian không còn sớm, Văn Thanh định lấy quần áo đi tắm. Nhưng tới khi mở hành lí của mình ra, cậu mới phát hiện mình quên mang theo áo ngủ.
Văn Thanh cẩn thận nhớ lại lúc trước khi thu dọn quần áo ở nhà cũ, cậu có ra ngoài một lần, sau khi trở về cũng không nhớ rõ mình có bỏ áo ngủ vào giặt không, lúc này thì hay rồi, không có áo ngủ để thay.
Bạc Vị Nam thấy Văn Thanh lộ vẻ mặt khó khăn, liền hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Văn Thanh kể lại mọi chuyện cho anh.
Bạc Vị Nam mở tủ quần áo của mình, lấy ra một cái áo Tshirt size lớn rộng thùng thình đưa cho cậu: “Đêm nay em chịu khó mặc tạm cái này đi, ngày mai có thời gian lại quay về nhà lấy áo.”
Văn Thanh nhận lấy, nói: “Mặc cái này cũng được, không cần phiền phức như vậy.”
Bạc Vị Nam cười cười, tùy ý cậu.
Văn Thanh mang quần áo vào phòng tắm. Nhà tắm của Bạc Vị Nam không chỉ to hơn ở nhà cậu một chút, bên trong còn có một bồn tắm lớn xa hoa.
Cậu không có thói quen tắm bồn, trực tiếp đứng dưới vòi hoa sen.
Đợi tới khi tắm xong, mặc quần áo vào, Văn Thanh mới phát hiện ra chỗ xấu hổ của cái áo Tshirt này.
Chiếc áo rất dài, cũng rất lớn, có thể che được hết mông cậu. Cậu không mang quần vào phòng tắm, cứ mặc như vậy sẽ giống như mặc váy.
Văn Thanh gãi đầu đứng trước gương, tuy nói rằng hở đùi cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng cậu vẫn thấy hơi kỳ quái.
Cậu mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, Bạc Vị Nam còn đang ở trong phòng khách chơi với mèo con, thấy cậu bước ra thì lập tức nhìn chằm chằm vào đôi chân dài thẳng tắp.
Văn Thanh bị anh nhìn, có chút ngại ngùng kéo kéo áo Tshirt trên người, sau đó e dè hỏi một câu: “Sao vậy anh?”
Ánh mắt của Bạc Vị Nam lóe lên, nói: “Không sao.”
Không sao mới là lạ. Biểu hiện bên ngoài của anh có vẻ bình tĩnh thản nhiên, nhưng thật ra trong lòng đã điên cuồng gầm thét. Hóa ra để cho người mình thích mặc quần áo của mình sẽ có lực sát thương cao tới vậy!
Cái áo anh đưa cho Văn Thanh là size cực lớn, vai rộng lộ hết cả xương quai xanh tinh xảo. Điều khiến Bạc Vị Nam không dời mắt nổi còn là hai cái chân trắng trẻo không có gì che khuất ở bên dưới.
Sauk hi Bạc Vị Nam đi tắm, Văn Thanh ôm mèo nhỏ vào cái ổ mới mua cho nó hôm nay, còn cậu thì ngồi xuống giường trong phòng ngủ.
Cho tới khi ở một mình, Văn Thanh lập tức nhớ tới túi thuốc buổi chiều Bạc Vị Nam mua về từ tiệm thuốc, lúc đó cậu không dám nhìn kỹ, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy thật ngại ngùng.
Lúc đó đi tìm tiệm thuốc, trong lòng cậu đã giấu phần tâm tư này. Cậu không biết sao mình lại to gan tới vậy, mặc dù không dám nói thẳng ra nhưng Bạc Vị Nam vẫn mua mấy thứ ấy, là bản thân anh muốn, hay là nhìn thấu tâm sự của mình?
Văn Thanh nghĩ tới đây, giơ tay ôm lấy gương mặt đang nóng bừng của mình, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, còn nghĩ tiếp thì đêm nay sẽ chẳng ngủ được đâu.
Cậu vừa dừng suy nghĩ miên man, chợt nghe âm thanh truyền đến từ phía phòng tắm, hình như Bạc Vị Nam tắm xong rồi.
Chẳng hiểu sao Văn Thanh bỗng dưng thấy khẩn trương, phản ứng đầu tiên là lên giường chui vào chăn giả vờ ngủ.
Bạc Vị Nam mở cửa phòng ngủ, liếc mắt là thấy được ngay thân hình cuộn tròn trên giường kia, trong lòng thầm vui mừng, đóng cửa bước tới bên giường.
Trên giường, người kia nhắm mắt thật chặt, nhưng lông mi lại run rẩy liên tục, phía ngoài lộ ra một cái tay xiết chặt chăn, khớp xương trở nên trắng bệch.
Bạc Vị Nam cười trộm, trình độ giả vờ ngủ quá kém khiến anh nhịn không được muốn đùa dai.
Nghiêng người ngăm xuống cùng Văn Thanh, chóp mũi anh ngửi thấy được mùi sữa tắm giống với của mình, bàn tay ôm lấy hông cậu, nhẹ nhàng ma sát, sau đó trượt vào trong vạt áo.
Làn da dưới tay lành lạnh, mang theo hơi ẩm vừa tắm xong, vuốt ve qua lại dọc theo thắt lưng, tiếng hít thở bên người thoáng cái trở nên dồn dập.
Bàn tay tiếp tục trượt lên trên, mò mẫm một bên đầu nhũ trên ngực cậu, ngón tay nhẹ nhàng cọ sát, chợt nghe thấy người kia thở hổn hển trầm thấp một tiếng, mắt cũng không nhắm nữa, vươn tay đè chặt bàn tay đang chạy khắp người mình lại.
Bạc Vị Nam nhẹ nhàng cười, hôn lên phần vai lộ ra ngoài của Văn Thanh: “Không giả vờ ngủ nữa sao?”
Văn Thanh vừa ảo não vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh, khóe mắt khẽ nhếch lại tạo ra sức quyến rũ khác.
Bạc Vị Nam vươn tay kéo vai Văn Thanh quay người về phía mình, đôi môi gần lại một chút nữa, dịu dàng hạ xuống bờ môi cậu.
Hai người nằm đối mặt với nhau, chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm lấy hông người đối diện.
Bạc Vị Nam từ từ hôn, càng hôn càng triền miên, càng hôn trái tim càng đập rộn ràng, ngọt ngào cứ như bị trúng tà.
Bàn tay dính chặt bên thắt lưng của Văn Thanh lại bắt đầu di chuyển, từng chút từng chút vén áo Tshirt của cậu lên.
Vốn cái chăn đắp trên người hai người đã bị đá xuống sàn, toàn thân Văn Thanh không có gì che chắn, thân thể da thịt trắng noãn lộ ra toàn bộ.
Bạc Vị Nam rời ra, cho Văn Thanh thời gian thở dốc, nụ hôn rực lửa vẫn tiếp tục rơi xuống bên cổ và xương quai xanh của cậu.
Bờ môi chậm rãi đi xuống, cuối cùng hôn lên viên tròn nho nhỏ trên bờ ngực trắng bóc kia. Bạc Vị Nam vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc, thân thể dưới thân khẽ run lên, một lát sau vang lên tiếng thở gấp vội vàng.
Bạc Vị Nam biết chuyện này không thể vội, anh cũng định cho Văn Thanh thời gian thích ứng, tối hôm nay ban đầu chỉ là đùa giỡn, nhưng không ngờ lại tiến triển tới bước này, anh muốn dừng lại cũng không nỡ.
Thân thể dưới thân tuyệt vời như vậy, anh chỉ nhấm nháp một chút đã bị hãm sâu vào bên trong, không thể kiềm chế được.
Đầu lưỡi đùa giỡn hạt đậu nổi lên kia, cảm giác được nó chậm rãi trở nên cứng rắn trong miệng mình, khi thì liếm, khi thì mút, cho tới tận khi hô hấp của Văn Thanh rối loạn, hai tay túm chặt lấy chiếc áo mỏng anh đang mặc.
Bạc Vị Nam vươn tay bóp vòng eo mềm mại của cậu, Văn Thanh khẽ rên một tiếng, thanh âm động tình vô cùng êm tai.
Anh biết mình cũng không nhịn được nữa, dùng vật cứng rắn kia đụng vào người cậu, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần quyến rũ, gợi cảm: “Bảo bối…”
Văn Thanh vừa nghe đã hiểu ý anh, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng hơi nghiêng sang một bên.
Bạc Vị Nam cởi chiếc áo Tshirt còn vắt nửa vời trên người Văn Thanh xuống, sau đó mau chóng cởi quần áo của mình, rồi lột nốt cái quần lót còn lại trên người cậu.
Người dưới thân không phản kháng, hai tay ngại ngùng buông xuống bên người, dâng hiến hết thảy mình có.
Quần lót chậm rãi bị lột bỏ, tuy nói đây không phải là lần đầu tiên Bạc Vị Nam nhìn thấy thân thể trần trụi của Văn Thanh, nhưng hôm nay lại là ngày đặc biệt hơn hết thảy, khiến huyết mạch sôi trào. Điểm tốt đẹp của tuổi trẻ chính là thân thể dưới thân anh chậm rãi rộng mở, mặc dù gắng sức muốn che giấu sự ngượng ngùng, nhưng thân thể hơi run rẩy và đôi mắt ngập nước càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Bạc Vị Nam thành kính hôn lên bụng dưới của Văn Thanh, ngón tay dọc theo lưng cậu chậm rãi đi xuống. Đầu ngón tay tìm được chỗ bí ẩn phía sau, tới địa phương chưa từng bị cái gì xâm phạm, nhẹ nhàng đè ấn, sau đó thanh âm khàn khàn của anh vang lên: “Bảo bối, có thể không? Cho tôi vào, có được không?”
Văn Thanh nhắm mắt lại, từ cổ họng phát ra tiếng thở dài. Thân thể trắng nõn vì động tình mà phủ thêm màu hồng phấn.
Bạc Vị Nam đè nén sự sung sướng như điên trào dâng từ đáy lòng, với tay vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra gel bôi trơn không biết đã cất vào đó từ lúc nào.
Anh thận trọng tách hai chân cậu ra đặt bên hông mình, lấy một cái gối mềm lót dưới thắt lưng cậu, nơi trắng mịn phía sau chậm rãi lộ ra.