Hướng Viễn Thần từ từ mở mắt ra, thấy bốn phía đều trắng xoá, cả người ê ẩm giống như đã ngủ một giấc rất dài. Chỗ này..... Hình như là phòng bệnh trong bệnh viện.
Đau đầu quá! Hướng Viễn Thần đỡ cái đầu đau như sắp nổ tung ra, nhưng lại đụng phải vải băng quấn quanh đầu. Mình bị thương à?
Hướng Viễn Thần dường như vẫn còn nhớ, hắn nhớ tới bóng lưng quyết tuyệt của Bạch Chí Vũ trong một hôm nào đó, nhớ bộ dạng đau khổ níu giữ của hắn, nhớ vẻ mặt hoảng sợ của Bạch Tiểu Vũ khi vô tình đẩy hắn ngã xuống cầu thang.
Hướng Viễn Thần cười khổ: Có lẽ đây chính là quả báo của hắn.
Cha mẹ Hướng Viễn Thần mất sớm, hắn vẫn luôn được mình bà ngoại nuôi nấng từ nhỏ.
Lần đầu tiên sinh ra dục vọng chính bởi một anh trai ôn nhu mỗi ngày đều tặng sữa cho bà ngoại, từ đó về sau Hướng Viễn Thần mới biết hắn không giống với người bình thường.
Có người từng nói một nửa nguyên nhân khiến con trai thích con trai chính là do gia đình, Hướng Viễn Thần từ chối cho ý kiến.
Lúc còn học trung học, hắn đã quen được người con trai đầu tiên trong đời mình - Nhâm Hạo, trong lớp luôn khiến hắn thấy vui.
Nhâm Hạo tên cũng như người, không chỉ hiền lành mà đối xử với hắn cũng rất ôn nhu.
Hướng Viễn Thần có thể cảm nhận được hơi thở của người cùng giới trên người Nhâm Hạo, hai người cứ thể mà đến với nhau.
Nhưng Hướng Viễn Thần đã mất cha mẹ từ nhỏ, nên hắn cũng không biết hai người yêu nhau thì phải ở chung như thế nào, chỉ biết tuỳ ý đòi hỏi.
Mỗi lần tính tình trẻ con của hắn nổi lên, Nhâm Hạo lại cười cười kiên nhẫn an ủi hắn, hắn cũng dần đắm chìm trong sự ôn nhu này của cậu.
Cho tới năm thứ hai người quen nhau, Hướng Viễn Thần dần không chịu được khi lần nào Nhâm Hạo cũng chưng cái mặt ông ba phải đấy ra. Hắn luôn cảm thấy mỗi lần Nhâm Hạo đều cười cho có lệ với mình.
Vì thế hắn bắt đầu đi tìm thú vui khác bên ngoài, sau đó mỗi ngày đều phát tiết bực tức lên người Nhâm Hạo.
Cho tới khi ngay cả phát tiết Hướng Viễn Thần cũng chẳng muốn tìm Nhâm Hạo, hắn bắt đầu một cuộc sống dâm mĩ.
Đối với sự lạnh nhạt của Hướng Viễn Thần, Nhâm Hạo vẫn một mực nhẫn nhịn, vẫn tiếp tục bao dung hết thảy của Hướng Viễn Thần, nhưng hiện giờ Hướng Viễn Thần lại cực kỳ chán ghét cái loại bao dung này.
Thật ra mỗi lần Hướng Viễn Thần đi ra ngoài săn mỹ nhân đều cảm thấy hơi áy náy với Nhâm Hạo. Cho tới khi Bạch Tiểu Vũ xuất hiện, Hướng Viễn Thần mới cảm thấy rốt cuộc mình cũng tìm được chân ái.
Cơ thể trẻ trung của Bạch Tiểu Vũ đã hút mất hồn của hắn. Bạch Tiểu Vũ vừa khờ dại, vừa hiền lành, giống như một tinh linh lạc vào trần gian, hút chặt cả thể xác lẫn tinh thần của Hướng Viễn Thần. Hướng Viễn Thần cam tâm tình nguyện bị hạ gục.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu kia lại khiến hắn nổi lên tà niệm, đánh bay đi chút áy náy đối với Nhâm Hạo.
Sau ba năm, gần như là Hướng Viễn Thần chỉ nhìn thấy mặt Nhâm Hạo một lần một tuần. Mỗi lần nghe thầy những lời hỏi han an cần của Nhâm Hạo, Hướng Viễn Thần đều cảm thấy cực kỳ phiền, chỉ mong chờ tới lần hẹn tiếp theo với Bạch Tiểu Vũ.
Sở dĩ Hướng Viễn Thần vẫn không chịu chia tay với Nhâm Hạo, đại khái là vì đã ở chung với Nhâm Hạo quá nhiều năm khiến nó trở thành một thói quen rồi, không thể thích nhưng lại không muốn mất đi.
Khi Nhâm Hạo đứng ở xa xa nhìn thấy hắn hôn môi với Bạch Tiểu Vũ, đôi mắt hững hờ của Nhâm Hạo khác xa so với tưởng tượng của Hướng Viễn Thần, trong đó không hề có chút kinh ngạc nào cả.
Dù Hướng Viễn Thần có ngu ngốc đến mấy thì cũng biết chuyện hắn yêu đương vụng trộm một cách lộ liễu như vậy chắc chắn đã truyền tới tai Nhâm Hạo rồi.
Hai người chia tay cũng thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Nhâm Hạo chưa cho hắn cơ hội để giải thích đã đem hành lý của hắn ném ra ngoài.
Cũng giống như miêu tả trong tiểu thuyết Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng, cho tới khi ở chung với Bạch Tiểu Vũ, Hướng Viễn Thần mới nhận ra được giá trị của Nhâm Hạo. Cuộc sống kích tình chỉ có thể thoả mãn thân xác mà thôi.
Không có bộ âu phục được ủi sẵn trước khi đi làm, không có bữa sáng nóng hổi đặt trên bàn mỗi buổi sáng, không ai săn sóc mở đèn vào ban đêm vì sợ hắn về quá muộn, cũng không có ai nằm mãi ở trên ghế sô pha đến mức ngủ gật chỉ vì muốn nói một câu Anh đã về rồi mỗi khi hắn về muộn.
Hướng Viễn Thần cảm thấy cái nhà này thật trống vắng, cũng không biết nơi này có thể gọi là nhà không nữa.
Nhưng Hướng Viễn Thần biết đã không thể quay đầu được nữa rồi, hắn vẫn muốn cuộc sống tự do tự tại như thế này. Hiện giờ Bạch Tiểu Vũ chính là tất cả đối với hắn, nhưng không ngờ là có một ngày thế cân bằng này đã bị phá vỡ.
"Tôi có người mình thích rồi, anh đừng quấy rầy tôi nữa." Đôi môi đỏ mọng mà hắn thích nhất của Bạch Tiểu Vũ lại nói ra những lời độc ác đến như vậy.
"Có thể nói cho anh biết lý do không?" Hướng Viễn Thần cố bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ý muốn níu giữ Bạch Tiểu Vũ.
Hai mắt Bạch Tiểu Vũ lạnh lùng liếc hắn, ánh mắt này hắn chưa từng nhìn thấy khi hai người đang yêu nhau: "Một ông già sắp như anh mà đòi trâu già gặm cỏ non ấy hả? Người đàn ông tôi thích vừa đẹp trai lại có tiền, một ngón chân của anh ấy cũng đủ để đè bẹp anh."
Hướng Viễn Thần nhìn Bạch Tiểu Vũ trước mặt như một người xa lạ, hoàn toàn không thể đánh đồng với người vừa đáng yêu vừa nhiệt tình ngày trước được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Hắn đuổi theo, muốn bắt lấy cánh tay của Bạch Tiểu Vũ hỏi kỹ lại. Không ngờ là Bạch Tiểu Vũ lại hất tay ra khiến hắn ngã ngửa về phía bậc thang đằng sau.
Ấn tượng cuối cùng của hắn chính là cảm giác đau đớn như bị xe cán qua và tiếng hét chói tai của Bạch Tiểu Vũ.
Hướng Viễn Thần bất đắc dĩ cười khổ, hắn đúng là một kẻ thất bại. Có một người luôn âm thầm bên mình mà hắn lại không biết quý trọng, còn nghĩ rằng Bạch Tiểu Vũ mới là người mình yêu nhất, khiến bây giờ hắn phải vào viện nằm, một người ở bên cạnh chăm sóc cũng chẳng có.
Vừa thở dài vừa nhìn về phía cuốn lịch trên đầu giường, hình như đã cách ngày hắn ngã xuống bậc thang khoảng ba bốn ngày rồi. Tứ chi đều không có dấu hiệu gãy xương, chắc là chỉ chấn động não nhẹ mà thôi.
Hắn bước xuống giường muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo chút.
Hắn vặn vòi nước nóng, hất nước lên mặt mới đầu óc thấy tỉnh táo hơn chút, sau đó ngẩm đầu tìm khăn mặt. Đột nhiên, Hướng Viễn Thần cảm giác như bị cái búa tạ đập trúng, khiếp sợ nhìn mặt mình trong gương.
Khuôn mặt trong gương có hơi trắng bệch, nhưng cặp mặt hình hạnh nhân dường như biết cười kia lại rất quen thuộc, còn cả sống mũi nhăn lại mỗi khi cười và đôi môi mềm mại hắn đã chạm vào không biết bao lần nữa.
Nhìn lại gương mặt này mà cảm giác như xa cách một đời, vừa xa lạ lại vừa thân quen.
Nhưng..... Hướng Viễn Thần nhìn theo đường viền hàm mềm mại kia, đột nhiên tỉnh lại trong ký ức. Vì sao? Vì sao hắn lại giống Nhâm Hạo như vậy? Không đúng, đây rõ ràng là Nhâm Hạo!
Không đợi Hướng Viễn Thần suy nghĩ rõ ràng, cửa phòng bệnh bị ai đó đá văng ra, một giọng nói cẩu thả vang lên: "Hạo Hạo ơi, Hạo Hạo à?"
Trước khi Hướng Viễn Thần định mở cửa xem ai tới, đã bị một con gấu ôm lấy, người này vẫn nói rất to khi ghé sát vào lỗ tai hắn: "Hạo Hạo, cuối cùng anh cũng tỉnh, có muốn hôn một cái để chúc mừng hay không?"
Nhìn thấy người đối diện chu mỏ lên, Hướng Viễn Thần không thể nhịn được nữa nên giơ chân đá văng đối phương ra ngoài, hét ầm lên: "Tôi mà con nghe thấy chữ Hạo Hạo một lần nữa thì đừng trách sao tôi lại đá chết cmn cậu!"
Hết chương .
Đôi lời của tác giả: Có phải mọi người đã bị câu cuối của Hướng Viễn Thần doạ rồi đúng không? Hắn chính là kiểu người như vậy đấy, đừng để những lời bi thương phía trên lừa.