Hướng Viên Thần ngồi nhìn Vu Vũ Hàm đang cười ngây ngô ở trước mặt, cảm thấy càng khó chịu hơn.
Tay gắp đồ ăn vẫn luôn run run, người không biết còn tưởng là có bệnh.
Hướng Viễn Thần cúi đầu, cắn đầu đũa, lâm vào trầm tư.
Thật ra trong một tích tắc nào đó hắn cũng rất hưởng thụ nụ hôn vừa rồi, thậm chí chỗ da bị Vu Vũ Hàm đụng vào cũng cảm thấy nong nóng, liệu có phải do lâu ngày không xả hay không?
Cứ như thế này thì nhất định sẽ bị Vu Vũ Hàm lợi dụng sơ hở mất, phải nghĩ biện pháp nào đó mới được.
Nếu biết được suy nghĩ lúc này của Hướng Viễn Thần, nhất định Vu Vũ Hàm sẽ nổi điên.
Ngày hôm sau Hướng Viễn Thần mang theo hai mắt gấu trúc đi làm, không ngờ là gặp phải người không hề muốn gặp.
"Good morning, honey." Một đôi tay đặt lên vai hắn từ phía sau.
Mí mắt của Hướng Viễn Thần vốn cụp xuống lập tức hoảng sợ trợn to, quay đầu liền thấy một khuôn mặt có hơi quen quen.
"Anh..... Anh là ai vậy?"
Người kia nghe thấy lời của Hướng Viễn Thần, bày ra dáng vẻ bi thương rơi lệ.
"Ôi, thế mà em lại quên mất anh rồi à? Thật là khiến người ta cảm thấy rất đau lòng."
Anh zai à, có nước mắt đâu mà lâu gớm vậy.
Nhưng nhìn bộ dạng này, Hướng Viễn Thần hình như có chút ấn tượng.
"Anh là cái người tỏ tình với tôi hôm trước!" Chính là tên cuồng tự kỷ kia.
"Cuối cùng em cũng nhớ ra anh. Sao vậy? Sao mặt mày cau có thế?" Cả cánh tay của tên mặt dày này đều khoắc lên vai hắn.
Kỳ lạ, sao người đàn ông này chạm vào lại không có cảm giác giống hôm đó.
"Anh có thể hôn tôi một cái được không?" Hướng Viễn Thần muốn làm rõ một số chuyện.
Không ngờ là Hướng Viễn Thần lại đưa ra yêu cầu này, tên cuồng tự kỷ kia không biết đào đâu ra một thỏi son, chu chu môi bôi xong liền chu môi nghiêng người xuống.
Hướng Viễn Thần hồi hộp nhắm mắt lại, hắn không muốn tin những gì hắn đang nghĩ.
Thấy người kia cách mình ngày càng gần hơn, Hướng Viễn Thần đột nhiên mở to mắt, đấm vào khuôn mặt cuồng tự kỷ kia.
"Có đánh thì đừng đánh vào mặt chứ!" Tên cuồng tự kỷ nói xong câu này, đã bị đấm cho một cái lùi ra phía sau, tội nghiệp nhìn Hướng Viễn Thần.
"Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu." Hướng Viễn Thần nhanh chóng xem thử có bị thương nghiêm trọng hay không, mặt mày vẫn ủ rũ tựa như có nhiều tâm sự.
"Đấm một cái xong đã tốt hơn chưa?"
Hướng Viễn Thần giật mình nhìn người trước mặt, ma xui quỷ khiến mà cúi đầu nói hết mọi chuyện ra.
"Có lẽ tôi đã rung động vì một người rồi, nhưng mà tôi không muốn như vậy."
Tên cuồng tự rất hâm mộ người khiến Hướng Viễn Thần rung động, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm tốt để ghen tị.
"Đúng rồi, tôi có cách này!"
Hướng Viễn Thần ngẩng đầu nghi hoặc nhìn vẻ mặt vui tươi của tên cuồng tự kỷ kia.
+++++++++++++++++++++++++++
"Chỗ này..... Chính là cách mà anh nói đấy hả?" Hướng Viễn Thần nhìn bảng đèn neon trước mặt, nơi này rõ ràng là một quán gay bar mà.
"Tôi về nhà đây." Hướng Viễn Thần cũng từng nghĩ tới cách này, nhưng hắn không thể dùng cơ thể của Nhâm Hạo để làm mấy chuyện như này được.
Cuồng tự kỷ ngăn trước mặt Hướng Viễn Thần, nói với giọng điệu ôn nhu: "Không phải em muốn thử à? Có lẽ anh không hợp, nhưng...... Bên trong chắc sẽ có người hợp đi."
Nghe thấy lời của cuồng tự kỷ, Hướng Viễn Thần nửa tin nửa ngờ bước vào, không làm cái gì cả, chỉ cần thử xem hắn có thể rung động với một người đàn ông nào đó hay không là được.
"Haizzz, đứng nhìn người mình thích bước vào quán gay bar, mình cũng quá vĩ đại rồi." Lúc này cuồng tự kỷ không quên tự kỷ một phen, sau đó theo sát Hướng Viễn Thần bước vào.
Hướng Viễn Thần rất quen thuộc nơi này, lúc trước khi sống lại hắn đã cày được rất nhiều danh tiếng ở đây.
Nhưng hiện giờ hắn lại rất chán ghét sự phóng túng lúc trước, ngủi thấy mùi hương dâm mĩ bên trong là lại thấy buồn nôn.
"Ngồi ở chỗ này đi." Cuồng tự kỷ kéo Hướng Viễn Thần tới cạnh quầy bar.
"Sao nữa?"
"Sau đó, sẽ có người tiến tới." Cuồng tự kỷ mới vừa nói xong liền có một ly rượu đặt trước mặt của hắn.
"Có thể tâm sự với cậu một chút được không?" Một người mặt bộ đồ da bó sát, cậu ta có vẻ ngoài quyến rũ, đứng ở bên cạnh cuồng tự kỷ.
"Có thể có thể, nhưng chúng ta đến một góc sáng sủa nào đó tâm sự được chứ?" Ánh mắt cuồng tự kỷ khiêu khích cậu trai, lấy tay kéo mông đối phương về phía mình.
Cậu trai kia cười vui vẻ, sau đó như người không xương ngã vào người cuồng tự kỷ.
Cuồng tự kỷ nháy mắt ra hiệu với hắn một cái, sau khi biết hắn đã hiểu ý, cuồng tự kỷ liền ôm cậu trai kia tới một góc không người.
Sau đó có rất nhiều đàn ông chạy tới chỗ Hướng Viễn Thần, nhưnhg Hướng Viễn Thần lại không hề phản ứng gì, chỉ cười cười lễ độ một cái rồi gục đầu xuống.
Phản ứng như vậy lại càng khiêu khích đám đàn ông, họ đều muốn đến chinh phục cậu trai lạnh lùng này.
Thật ra trong lòng Hướng Viễn Thần lại nghĩ: Chẳng lẽ tôi giống tiểu thụ nắm à? Sao toàn mấy thằng cơ bắp cuồn cuộn đến thế này!
Thở dài đầy buồn bực, đột nhiên bên cạnh có một ly rượu màu sắc tươi đẹp đặt xuống, Hướng Viễn Thần vừa muốn ngẩng đầu từ chối, khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương liền gắng sức nuốt cái lời đã trào tới bên môi lại.
Người này hình như là người đàn ông lúc nãy đứng cùng với cậu trai kia, mặt là kiểu đáng yêu, lúc mỉm cười còn có chút trẻ con, rất là chói loá, bộ dạng có vẻ giống với Nhâm Hạo ngày trước.
"Từ chối nhiều người như vậy, liệu có hứng thú uống với tôi một ly không?" Người nọ nhếch mép để lộ một cái răng nanh nhỏ, nhìn càng xinh đẹp hơn.
"Hả? Ờ." Hướng Viễn Thần không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, lại bất giác nâng ly lên uống cạn.
Cuồng tự kỷ ở một góc nhìn thấy chuyện phát sinh ở quầy bar này, sắc mặt nghiêm túc đẩy cậu trai trên người đi tới.
"Haha, em đồng ý uống khiến tôi cảm thấy rất vui, tôi đã để ý tới em từ nãy tới giờ rồi." Người kia cười rất vui vẻ, Hướng Viễn Thần cũng ngây ngô cười theo.
Không biết vì sao hắn lại cảm thấy rượu này rất mạnh, nếu không thì đầu hắn cũng không mơ hồ như lúc này.
Hướng Viễn Thần ngã vào lòng người đàn ông trước mặt, hình như nghe thấy đối phương nói một câu: thật đáng yêu.
Đáng yêu cái beep ấy, ông đây là công mà.
Người đàn ông kia vuốt tóc Hướng Viễn Thần, cười càng càng ngày càng kỳ dị.
Thật ra tôi không thích làm mấy loại chuyện bỏ thuốc như thế này, ai bảo em ngon miệng như vậy làm gì.
Đột nhiên Hướng Viễn Thần cảm giác bị một lực rât mạnh kéo ra khỏi lòng của đối phương.
"Anh ấy có bạn rồi!"
Vu Vũ Hàm sắc mặ đen thùi lùi đứng ở phía sau Hướng Viễn Thần, nửa ôm hắn, cánh tay trên eo ngày càng siết chặt lại.
Sao cậu ta lại ở chỗ này được vậy?
Hướng Viễn Thần nhìn thấy Vu Vũ Hàm vẫn cứ cười ngây ngô như cũ: "Cậu siêu quá nha."
Trên mặt Vu Vũ Hàm không hề có ý cười, trừng mắt nhìn người trước mặt, lấy tiền đặt xuống, cởi áo khoác của mình ra khoác lên trên người Hướng Viễn Thần, xong liền mang người rời đi.
"Thật là đáng tiếc, tí nữa là được một đêm xuân rồi." Người đàn ông kia vẫn mỉm cười nhưng lại có chút tiếc nuối.
"Không ngờ là người có tiếng trong gay bar lại có thể để ý một người tới như vậy." Cuồng tự kỷ đi tới, lấy tay xoay xoay cái ly Hướng Viễn Thần vừa uống, ánh mắt tối tăm.
"Anh đang tức giận khi người sẽ không bao giờ thích mình bị cướp đi hả, ha ha." Người đàn ông cười ngả nghiêng.
Cuồng tự kỷ quay đầu trừng mắt liếc người kia một cái, nói: "Cậu mới tức ấy. Rõ ràng bộ dạng thì thụ vc ra, mà suốt ngày đi lừa trên dối dưới, không phải cậu luôn thích như vậy à?"
Người đàn ông nghe vậy cũng không tức giận, vẫn cứ mỉm cười như cũ. Nhìn ra ngoài cửa như đang lâm vào trầm tư.
Hết chương .