Năm năm sau.......
Trong biệt thự Vu gia, Vu Chính Quốc gọi hết tất cả người làm từ trên xuống dưới vào trong nhà, tất cả đều vây quanh nhìn cái TV.
Trong TV, một người đàn ông cực kỳ tinh anh đi ra từ sân bay, khôn khéo trả lời những câu hỏi gian xảo của đám phóng viên.
"Cậu Vu, xin hỏi về sản phẩm XX mới ra mắt, công ty định mời thiên vương đang nổi tiếng tuần này đến làm đại diện cho XX có phải không?"
"Sản phẩm mới của công ty chúng tôi đã được phản ánh rõ ràng dựa vào lượng tiêu thụ trên thị trường, cho nên không cần tới ngôi sao đại diện."
Vu Vũ Hàm gật gật đầu cười lễ phép.
Vu Chính Quốc nhìn TV đến mức làm rơi mất cái tẩu trên miệng: "Cậu nói xem nó đẹp trai như vậy là giống ai?"
Người làm không may bị vớ phải chảy mồ hôi ròng ròng, trong lòng nghĩ: Lão gia à, ông cứ việc nói thẳng là ông rất đẹp trai không phải là nhanh hơn à.
Vu Vũ Hàm đã thay đổi rất nhiều sau với năm năm trước, một thân tay trang đen trông rất cao ráo đẹp trai, tóc dùng keo xịt tóc tạo kiểu trở nên rất nghiêm túc, ngay cả mắt cũng đeo một cái kính gọng màu bạc, không còn cái vẻ nhóc con lớn đầu năm năm trước nữa.
Đột nhiên có một phóng viên báo lá cải lợi dụng khoảng trống xông lên hỏi: "Xin hỏi là tin tức cậu hẹn hò với thiên kim tiểu thư Trần thị ngày trước là thật sao?"
Vu Vũ Hàm cười lạnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn phóng viên kia, nói từng chữ một: "Không phải, tôi đã có người mình thích rồi."
Đám người đang xô xô đẩy đẩy đột nhiên dừng lại, nhìn trái ngó phải, sợ là mình nghe lầm.
Lúc này, tầm mắt của đám người làm đều chuyển lên mặt của Vu Chính Quốc, quả nhiên sắc mặt của lão gia cũng đen thùi lùi.
Vu Vũ Hàm không để ý tới những cặp mắt phát sáng của đám người này, cúi đầu hỏi một phóng viên trong số đó: "Xin hỏi bài phỏng vấn của các cậu có được lên TV không?"
"Đương.... đương nhiên."
Vu Vũ Hàm cầm lấy micro của cậu ta, nhìn thẳng vào máy quay nói: "Em đã nói câu này rất nhiều lần trong những năm qua, nếu đã trốn đủ rồi thì về đi, em sẽ luôn đợi anh ở chỗ đó."
Lời nói thâm tình như vậy khiến nhóm con gái ở đây đều hưng phấn đến mức giậm chân.
"Tít." Vu Chính Quốc tắt TV, khuôn mặt thâm tình của Vu Vũ Hàm liền biến mất, đám người làm ở Vu gia đều rất biết điều mà cúi đầu xuống, tả hết ra làm việc của mình.
Năm năm qua, mỗi khi thiếu gia lên TV là sẽ nói câu này, rốt cuộc người cậu ấy chờ trông như thế nào nhỉ?
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Đoạn phỏng vấn này cũng đang được phát trong một tiệm cơm nhỏ.
Lời thâm tình của Vu Vũ Hàm còn có dòng chữ phụ đề thật to.
"Tài sản Vu gia nhiều như vậy, người được thổ lộ kia chắc lúc trốn trong chăn cũng thấy mừng thầm đi."
Những vị khách trong tiệm cơm đều cười đùa, tiếng cười vang vang, chỉ có duy nhất một bàn là im lặng dị thường.
Đó là một cặp cha con, đứa con khoảng tuổi, nói chuyện vẫn chưa sõi, nhưng nó cảm thấy sắc mặt của baba không tốt lắm nên kéo kéo góc áo của baba.
Rốt cuộc baba cũng khôi phục lại tinh thần, ôm lấy con trai đáng yêu của hắn, tiếp tục ăn cơm, nhưng mắt vẫn không tự chủ mà liếc về phía cái TV kia.
Sau khi phát hiện người trong TV đã thay đổi mới từ từ thở dài.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
"Vu tổng, đây là bảng báo cáo tài vụ và tình trạng tiêu thụ trên thị trường của tháng này."
Vu Vũ Hàm vừa mới tới, nữ thư kí Lâm Hiểu của cậu liền đi theo sau.
"Ừ, cứ đặt trên bàn của tôi là được." Lâm Hiểu lui xuống giống như được đại xá, kết quả lại bị giám đốc gọi lại.
"Nghe nói hai ngày trước bộ phận Marketing có gì đó không ổn?"
Lâm Hiểu hít một hơi khí lạnh, tuần này Vu tổng có một chuyến công tác tại Mỹ, sao có thể nắm bắt tinh tức nhanh nhạy như vậy.
Thật ra chỉ là một cái lỗi nhỏ xíu xìu xiu trong việc cung cấp tình trạng thị trường của bộ phận Marketing mà thôi, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới hoạt động bình thường của quy trình, cho nên quản lí bộ phận Marketing đã không báo cáo chuyện này lên trên.
"Giám đốc, cái đó chỉ là......."
"Tôi không muốn nghe cô nói gì mà chuyện nhỏ này nọ, cẩn thận chặt chẽ, tôi không hy vọng có một ngày mà khách hàng của tôi đến khiếu nại tôi. Nói với quản lí bộ phận Marketing ngày mai đừng tới làm nữa."
Vu Vũ Hàm ngồi vào ghế, ngay cả mắt cũng lười liếc lên một chút.
"Nhưng......."
"Nếu cô không muốn đi làm vào ngay mai thì mời tiếp tục nói." Rốt cuộc Vu Vũ Hàm cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt kia khiến người nhìn lạnh cả người.
"Không, tôi sẽ báo xuống bên dưới." Rốt cuộc Lâm Hiểu cũng cúi đầu.
Mới vừa bước ra khỏi cửa cả người liền tê liệt ngã ngồi xuống đất. Trời má, làm nghiên cứu sinh hơn hai năm, tại sao lại gặp phải tên ác ma như thế này.
Vu Vũ Hàm trong văn phòng lại không hề cảm thấy vừa nãy mình đã thô lỗ đến mức nào với một cô gái, dù sao thì Lâm Hiểu ở trong mắt cậu cũng không phải là phụ nữ.
Vu Vũ Hàm không xem tài liệu trên bàn trước mà ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Vu Vũ Hàm nhìn số điện thoại trên màn hình, nhanh chóng bắt máy.
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, hưng phấn trên mặt của Vu Vũ Hàm lập tức biến mất, mày cau chặt lại.
Để điện thoại xuống, Vu Vũ Hàm tháo kính mắt xuống, lẳng lặng nhìn lên trần nhà, trong đầu nghĩ tới người bên trong bức ảnh.
Năm năm, mỗi lần có chút tin tức liên quan tới Hướng Viễn Thần, Hướng Viễn Thần sẽ lập tức biến mất không để chút tung tích nào, giống như là biết rất rõ hành tung của cậu.
Cho tới năm trước, Vu Vũ Hàm đã không thu được bất kỳ tin tức nào liên quan tới Hướng Viễn Thần nữa, Hướng Viễn Thần giống như đã biến mất khỏi thế gian này.
Vu Vũ Hàm rất muốn nói với Hướng Viễn Thần rằng cậu đã thay đổi bản thân rất nhiều trong những năm qua, không còn non nớt như trước, không còn nhỏ mọn như trước, cũng không để kiểu tóc rối bời tung toé nữa, mặc đu hiện giờ cậu rất bản thân mình như thế này.
Nhưng...... Chỉ cần anh trở về là được.