Vu Vũ Hàm đứng ở cửa không hề có ý nhường đường, đây cũng không phải là nhà của Hướng Viễn Thần nên chỉ có thể đứng cách Vu Vũ Hàm nói chuyện với Lương Bội Văn.
"Tiếu Tiếu đâu rồi?"
"Em dỗ nó đi ngủ rồi mới qua đây, nhưng.....!không ngờ là hai người đang làm chính sự, xin lỗi nha." Lương Bội Văn cười gian trá, nhìn chằm chằm khiến Hướng Viễn Thần đỏ hết cả mặt.
"Vì sao cô ta lại ở đấy." Vu Vũ Hàm không thể ngờ là hai người này đã ở chung rồi.
"Tôi ở bên cạnh Tiểu Thần, lúc ấy hai chúng tôi cũng định thuê phòng cùng nhau, tiếc là Tiểu Thần lại sợ ảnh hưởng tới thanh danh của tôi.
Nhưng sao anh lại không nói với em về việc đi hầu hạ giám đốc này vậy hả?"
Hướng Viễn Thần ngại ngùng không biết phải nói gì, một thằng đàn ông lại đi làm bảo mẫu cho một thằng đàn ông khác, nói kiểu gì cũng thấy rất xấu hổ.
Vu Vũ Hàm nghe thấy lời của Lương Bội Văn, lông mày nhếch lên, không ngờ là hai người này thật sự muốn ở với nhau, đã vậy tình địch của mình còn ở gần hơn cả mình.
Gần quan được ban lộc, riêng điểm này là cậu đã không thể so được rồi.
May là thời gian làm việc Hướng Viễn Thần đều ở cạnh cậu, điều này khiến Vu Vũ Hàm lấy làm kiêu hãnh.
"Đêm nay Hướng Viễn Thần sẽ không về nhà đâu."
Vu Vũ Hàm nhanh chóng đóng cửa lại, đem lời muốn nói lại thôi của Lương Bội Văn chặn ở bên ngoài.
"Tôi phải về chăm sóc cho Tiếu Tiếu."
Hướng Viễn Thần thấy hơi giận, hắn chán ghét cảm giác bị áp bức này.
"Mang Tiếu Tiếu qua đây luôn đi.
Trợ lý riêng thì phải ở cạnh sếp suốt giờ, bao gồm cả thời gian em ngủ nữa."
"Không hề có một văn bản luật nào quy định như vậy cả."
Một lời này của Hướng Viễn Thần đã kích tới Vu Vũ Hàm, Vu Vũ Hàm trợn to hai mắt, giữ lấy bả vai của Hướng Viễn Thần, lạnh lùng chất vấn: "Không muốn ở cùng với em, chẳng lẽ là muốn ở với người phụ nữ kia sao? Đừng hòng."
Anh zai à, tôi còn chưa nói là ở cùng với Lương Bội Văn mà.
Hướng Viễn Thần còn chưa kịp trình bày đã bị xách vào phòng bếp, dù sao thì Hướng Viễn Thần cũng đang ăn nhờ ở đậu, đành phải thành thành thật thật nấu cơm, chỉ là thừa lúc Vu Vũ Hàm không để ý liền liều mạng đổ bột tiêu với bột ớt vào.
Không ngờ là Vu Vũ Hàm lại ăn hết món này tới món khác, còn cực kỳ hài lòng mà gật gật đầu.
Hướng Viễn Thần đành phải sắm vai một cô vợ nhỏ đi rửa bát, nhìn dáng vẻ như ông tướng của Vu Vũ Hàm mà không ngừng chửi thầm, nguyền rủa cậu ta sẽ phải chạy vào WC suốt cả đêm.
Quay về nhà bế Tiếu Tiếu đang mơ mơ màng màng sang, Tiểu Tiếu dụi dụi mắt, cười ngây ngô rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Lúc này Vu Vũ Hàm thấy rất không vui, bởi vì Hướng Viễn Thần thế mà lại cười hạnh phúc như vậy với người mà cậu không thể ngờ tới, cho dù đó là con nít cũng không được!
Cuối cùng hai người lại làm ầm ĩ về chuyện Tiếu Tiếu sẽ ngủ ở đâu.
"Tiếu Tiếu còn nhỏ, rất dễ lăn xuống đất, tôi phải ngủ cùng với nó."
Vu Vũ Hàm tức đến mức nghiến răng ken két, ngày mai cậu nhất định phải mua một cái giường cỡ lớn cho trẻ em, cậu không muốn chia sẻ sự ôn nhu của vợ với người khác.
Hướng Viễn Thần tất nhiên thấy rất vui vẻ, dù Vu Vũ Hàm có súc sinh tới cỡ nào cũng không dám làm gì trước mặt trẻ con.
Vu Vũ Hàm tắm rửa xong, cứ để tóc còn ươn ướt nằm xuống bên cạnh hai người, nhìn khuôn mặt say ngủ của hai người kia mà khẽ mỉm cười.
Như này thật sự có cảm giác như một nhà ba người, mà vừa nãy lại như một cuộc cãi vã vì việc chia phòng ngủ cho con trai.
Nhớ tới việc hôm nay Hướng Viễn Thần đã đứng dựa vào tường cả ngày trời, cậu liền xốc chăn lên, nhìn thấy người kia mặc bộ đồ thể thao kín mít, Vu Vũ Hàm cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ nhìn mình thèm thuồng đến vậy cơ à? Cũng không sợ nóng sao.
Xắn quần thể thao lên, nhẹ nhàng mát xa cẳng chân, chắc vì đứng một chỗ quá lâu nên có hơi cứng.
Nhìn mình khó nói chuyện tới vậy sao? Thà đứng nguyên ngày cũng không chịu nói tiếng nào với mình.
Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, Hướng Viễn Thần ngủ rất say, không hề cảm thấy có người đang mát xa cho hắn.
Chỉ thi thoảng sẽ rên nhẹ một tiếng khi được ấn thoải mái.
Giờ khổ nhất vẫn là Vu Vũ Hàm, khi nghe thấy tiếng rên thoải mái đó, cậu lập tức nổi lên phản ứng.
Vốn định ăn người ta luôn tại chỗ, nhưng khi thấy Tiếu Tiếu đang ngủ ngon lành ở một bên, Vu Vũ Hàm chỉ biết bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Ngã người xuống giường, đây không gọi là tự làm tự chịu thì là gì nữa?
Hướng Viễn Thần thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, từ từ mở mắt ra, mất một lúc lâu mới nhớ là mình đang ở ổ địch.
Hắn muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện cơ thể đang bị người ôm chật cứng.
truyện ngôn tình
Quay đầu sang liền thấy khuôn mặt phóng đại của Vu Vũ Hàm chỉ cách mặt của hắn cm!!
Lông mày khẽ run run, người trước mặt mở to mắt, mở miệng nói ngả ngớn: "Chào."
Chào cái thằng cha nhà cậu! Hướng Viễn Thần đẩy đối phương ra, lại không cẩn thận đụng phải Tiếu Tiếu.
"Tiếu Tiếu, có sao không con?" Hướng Viễn Thần xoa mặt của Tiếu Tiếu, thân thiết hỏi.
Không ngờ là Tiếu Tiếu lại cực kỳ bình tĩnh, trong mắt hiện lên sự bình tĩnh mà ngày thường không hề có, hỏi: "Chú kia là ai vậy ạ?"
Chú cái đầu nhà mày! Vu Vũ Hàm mắng thầm, Tiếu Tiếu đáng yêu vui vẻ ngày trước chạy đâu mất rồi?
Tiếu Tiếu đột nhiên bĩu bĩu môi, bắt đầu gào khóc, miệng còn nói lắp ba lắp bắp: "Chú kia.....!lườm....!lườm con."
Hướng Viễn Thần đành phải nhanh chóng dỗ dành, đau lòng kéo Tiếu Tiếu ôm vào lòng.
Phải biết là từ nhỏ tới giờ Tiếu Tiếu không hề thích khóc, cùng lắm thì chỉ thút tha thút thít mấy tiếng mà thôi, đây là lần đầu tiên nó khóc lớn trước mặt hắn.
Hắn vừa dỗ dành vừa quay đầu trừng mắt với cái tên Vu Vũ Hàm - người vừa mới lườm con hắn.
Vu Vũ Hàm chớp chớp mắt, nếu mà tuổi tác cho phép thì cậu cũng muốn khóc lớn lên.
Trời đất chứng giám a, thằng nhóc này sao dám nói dối trắng trợn như vậy, rốt cuộc là giống ai không biết?
Tiếng khóc nức nở của Tiếu Tiếu ngày cảng nhỏ lại, cái đầu rúc vào cổ của Hướng Viễn Thần, ngửi mùi hương dễ chịu trên người ba ba, thi thoảng còn thút thít mấy tiếng nghe đáng thương hề hề.
Nhưng Vu Vũ Hàm lại thấy rất rõ, Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, khóe mắt còn dính chút nước mắt, nhưng lại làm mặt quỷ với cậu, lại còn lè lưỡi nữa.
Chết tiệt! Hóa ra là diễn kịch nãy giờ!
Từ hôm nay trở đi, Vu Vũ Hàm nhận ra là cậu không chỉ tranh giành đàn ông với Lương Bội Văn, mà ngay cả với đứa trẻ mà cậu không thể nắm chắc phần thắng này nữa.
Hơn nữa thằng nhóc này ngày càng tinh quái, tiểu quỷ thích giả vờ đáng thương.
Con đường truy thê của Vu Vũ Hàm hình như càng ngày càng dài ra thì phải.