Không biết là ai đã khơi mào trước, đợi đến khi Hướng Viễn Thần khôi phục lại tinh thần thì hai người đã đã ngã xuống chiếc giường lớn trong phòng nghỉ.
Vu Vũ Hàm đè ở trên người mình, mắt kính đã bị ném sang một bên, còn quần áo của mình thì đang rộng mở.
ĐM, tốc độ cởi quần áo nhanh như vậy, quả nhiên là mấy năm qua không hề nhàn rỗi tí nào.
Hơn nữa cái giường trong phòng nghỉ to như thế này, nói không có tà niệm, chó nó tin!
Hướng Viễn Thần bị hôn không ngừng, nhưng trong đầu vẫn không ngừng xuất hiện mấy hình ảnh bổ não.
"Ưm......" Năm năm qua Hướng Viễn Thần đều DIY, đột nhiên bị trêu chọc như vậy, nhất thời không biết phản ứng như nào.
Nhưng ngay khi Hướng Viễn Thần sắp lên đỉnh thì sức nặng trên người bỗng dưng biến mất, ngẩng đầu lên liền thấy Vu Vũ Hàm dùng vẻ mặt có lỗi nhìn hắn.
"Rất xin lỗi, em không cố ý đâu."
Không cố ý, trước đó cậu còn hăng máu như vậy, lừa con nít tuổi à.
Thật ra Hướng Viễn Thần cũng không chịu nổi cái cảm giác bỏ dở giữa chừng này, nhưng hắn không thể không biết xấu hổ mà mở miệng được.
Mà tên Vu Vũ Hàm luôn luôn cầm thú lại muốn làm quân tử, đi vào toilet tắm nước lạnh.
Cuối cùng Hướng Viễn Thần phải tự giải quyết, nghe tiếng nước trong toilet, thầm mắng ở trong lòng.
Kỳ thật nhiều năm qua, muốn quên được cũng rất là khó, hơn nữa mấy ngày nay Vu Vũ Hàm bám dai như đỉa đói, muốn không động tình cũng khó.
Đột nhiên trong đầu Hướng Viễn Thần tràn ngập hình ảnh Vu Vũ Hàm từng đối xử rất tốt với hắn, ngay cả thời điểm tra tra cũng đều quên sạch sẽ.
ĐM như này cũng rẻ mạt quá đi, thế nhưng Hướng Viễn Thần lại dũng cảm thừa nhận.
Nhưng.....!những ngày được theo đuổi như này cũng không tồi, thôi thì cứ hưởng thụ một khoảng thời gian vậy.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
"Đây là cái gì?"
Hướng Viễn Thần nhìn tấm thiệp xanh xanh đỏ đỏ Lương Bội Văn đưa cho, tò mò hỏi.
"Thiệp cưới a, anh zai à, còn khoảng ngày nữa là tới ngày anh đã định, là ngày đại hôn của hai ta.
Không phải là anh đã quên rồi đấy chứ?"
Hướng Viễn Thần có hơi sửng sốt.
Lúc trước chỉ muốn dùng những lời này để lừa Vu Vũ Hàm thôi, nhưng giờ thì thu hồi những lời này kiểu gì đây?
"Sao đấy, chẳng lẽ anh đã yêu cái tên khốn nạn kia đấy à?" Lương Bội Văn lấy giác quan thứ sáu của phụ nữ đã ngửi thấy mùi gian tình, Hướng Viễn Thần do dự nhất định là có liên quan tới tên Vu Vũ Hàm kia.
"Sao có thể....!thể thế được." Hướng Viễn Thần chỉ biết nói có vậy.
"Đến lúc hai ta kết hôn, dọa người ta chạy mất cũng đừng có hối hận đấy.
Ngày kia đi thử đồ cưới, anh nhất định phải tới đó."
Còn muốn thử đồ cưới? Hướng Viễn Thần thấy hơi nhức đầu, sớm biết vậy thì lúc trước nói mình muốn xuất gia có phải tốt hơn không.
Lương Bội Văn cầm thiệp cưới trong tay, ánh mắt trêu ghẹo nhìn vẻ mặt hờn giận của Hướng Viễn Thần.
Xem ra hai người này vẫn có hi vọng, có lẽ cô phải làm một bà mai để giúp hai người này một lần.
Nếu không thì trinh tiết hơn năm độc thân của mình chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong phút chốc mất sao?
Lúc này Hướng Viễn Thần lại hoàn toàn không biết, khuê mật của hắn sắp bán hắn đi mất rồi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Tiếu Tiếu đang ngồi trong phòng khách xem hoạt hình, cười đến mức ngã trái ngã phải.
Bên Hướng Viễn Thần thì đang hơi không được tự nhiên gõ gõ cửa thư phòng của Vu Vũ Hàm.
Từ hôm hai người lăn giường nhưng chưa thành, cứ gặp đối phương là lại thấy không được tự nhiên, càng không nói tới việc ánh mắt ta chạm nhau.
Hướng Viễn Thần cúi đầu đi vào, bầu không khí xấu hổ lập tức hiện ra.
"Có...!Có chuyện gì sao?" Vu Vũ Hàm giả vờ đang bề bộn nhiều việc, cúi gằm mặt xuống, tay cứ lật hết thứ này đến thứ kia, lỗ tai cũng bất giác đỏ lên.
"Ngày kia có thể cho tôi xin nghỉ phép không?"
"Có chuyện gì à?"
"Tôi phải đi thử đồ cưới với Bội Văn."
Cuối cùng tay của Vu Vũ Hàm cũng dừng lại, ánh mắt xuyên qua tròng kính phóng thẳng về phía Hướng Viễn Thần, Hướng Viễn Thần bất giác lùi lại phía sau mấy bước.
"Cậu...!Nếu không muốn....." Quên đi, vừa lúc tìm được lý do hoãn lại.
"Em đi với anh."
"Hả?"
Hướng Viễn Thần cảm giác lỗ tai mình có vấn đề, không thể tin được mà nhìn Vu Vũ Hàm, Vu Vũ Hàm muốn làm thánh mẫu đại bạo phát à? Nhìn mình và người phụ nữ khác thử đồ cưới, rất thiếu ngược đó.
"Em đi với anh." Vu Vũ Hàm nói lại từng chữ một.
Hướng Viễn Thần thực sự muốn cạy sọ của Vu Vũ Hàm ra xem thử có gì bên trong, Vu Vũ Hàm trước kia giống như người sao Hỏa, bây giờ không biết sao lại càng không đáng tin hơn.
Hướng Viễn Thần muốn đi khỏi thư phòng, lại bị Vu Vũ Hàm gọi lại.
"Cái tên Tề Khai Dật bên cạnh Nhâm Hạo, anh có quen không?"
Đừng nói là bây giờ định khởi binh vấn tội đấy nhá, trách mình đã lừa mấy tình nhân nhỏ của cậu ta à?
Hướng Viễn Thần bất lực xoay người, gật gật đầu.
"Hai ngày trước cả hai đều không thấy đâu, bệnh viện nói Nhâm Hạo đã tỉnh lại, Tề Khai Dật liền mang người đi."
Nhâm Hạo đã tỉnh?!
Vu Vũ Hàm nhìn bộ dạng hưng phấn của Hướng Viễn Thần, bất đắc dĩ thở dài, tháo kính mắt xuống, xoa xoa mũi.
"Em nói chuyện này không phải là muốn anh nhớ lại quá khứ, mà là muốn cho anh biết, anh không cần phải suy nghĩ về chuyện đổi trở lại nữa, hiện giờ chỉ cần đứng ở bên cạnh em là được rồi."
Hướng Viễn Thần kinh ngạc nhìn ánh mắt thâm thúy của Vu Vũ Hàm.
"Còn chuyện của tên Bạch Tiểu Vũ kia, em chưa từng phát sinh chuyện gì với cậu ta cả, chỉ là......!Chỉ là em nhất thời hồ đồ mà thôi.
Em không cần ai phải tin hết, chỉ cần mình anh tin mà thôi, hiểu không?"
Hướng Viễn Thần bất giác gật gật đầu trước khí thế áp bức của người kia, hắn không biết vì sao Vu Vũ Hàm lại nói chuyện đó vào thời điểm này, nhưng hắn rất cảm động.
Kỳ thật hắn không cần lời giải thích hay hứa hẹn gì, dù sao thì thời gian cũng đã bào mòn những chuyện đó đi, chỉ cần Vu Vũ Hàm nói muốn hắn tin tưởng, hắn sẽ tin tưởng.
Tình yêu chính là như vậy, không cần có lý do gì cả.
Nhưng......!Vì sao Vu Vũ Hàm lại nói chuyện này với thời điểm hắn sắp kết hôn với người khác?Vấn đề này, Hướng Viễn Thần nghĩ mãi mà chẳng thể hiểu nổi.
Ở một nơi khác, Lương Bội Văn ở trong căn phòng nhỏ tối thui của mình, nhìn dòng tin nhắn trên tay.
Khuôn mặt bị ánh sáng màn hình chiếc nở nụ cười gian trá.......!