Cuối cùng Hướng Viễn Thần cũng bị Vu Vũ Hàm kéo tới công ty, vừa muốn xuống xe đã bị Vu Vũ Hàm giữ chặt lại ngay.
Hướng Viễn Thần có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, kết quả là cũng thấy vẻ mặt bất mãn của Vu Vũ Hàm.
Vu Vũ Hàm nhìn chằm chằm vào chỗ xương quai xanh của Hướng Viễn Thần, trong mắt có cảm xúc gì đó rất khó diễn tả.
Ngay khi Hướng Viễn Thần định cúi đầu xem chỗ đó có gì mà lại khiến giám đốc của chúng ta bất mãn như vậy, lại bị Vu Vũ hàm dùng tay chặn lại.
Những ngón tay mảnh khảnh đóng cả hai cái cúc áo trên cùng của mình lại, còn sửa sang lại cổ áo nữa.
"Thói quen không đóng cúc áo trên của anh vẫn không thay đổi gì cả."
Ngay từ đầu Hướng Viễn Thần đã bị hành động bất thình lình của Vu Vũ Hàm doạ sợ, sau khi thấy hành động và lời nói mập mờ kia, liền hất tay Vu Vũ Hàm ra.
"Lo cho mình trước đi." Hướng Viễn Thần trừng mắt liếc Vu Vũ Hàm một cái, rồi đẩy cửa bước đi, hắn không muốn bị hiểu làm là có quan hệ gì đó với vị giám đốc này đâu.
Đi vào trong thang máy, Hướng Viễn Thần vẻ mặt cười đến gian trá của Vu Vũ Hàm bị ngăn ở bên ngoài.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của Vu Vũ Hàm dần dần biến mất, bỗng không biết có người nào đó mù mắt mà lại nhấn nút mở cửa.
"Giám đốc, tôi đi xuống, anh đi vào đi."
Chân chó (aka: nịnh bợ) thật đáng sợ, Hướng Viễn Thần đảo mắt xem thường, tự giác lùi vào bên trong, vì tức giận mà nới nới cà vạt theo thói quen.
Vu Vũ Hàm cũng mang vẻ đắc ý bước vào, thang máy từ từ đi lên.
"Bạn gái của thư ký Hướng cũng nhiệt tình quá nha."
Hướng Viễn Thần nghe thấy người khác gọi mình, thấy kỳ lạ mà nhìn qua.
Bạn gái? Nhiệt tình? Hướng Viễn Thần chả hiểu gì cả.
Kết quả là có người ngượng ngùng chỉ chỉ vào chỗ cổ của Hướng Viễn Thần, có người cười xấu xa nhìn phản ứng của Hướng Viễn thần.
Hướng Viễn Thần nhìn vào chỗ phản chiếu trong thang máy, kết quả là thấy chỗ mình nới lỏng cổ áo đều là chỗ xanh chỗ tím, đây rõ ràng là......
Nhớ tới hành động vừa nãy của Vu Vũ Hàm trong xe, Hướng Viễn Thần đỏ mặt tía tai hung tợn trừng mắt qua, cái tên kia đã sớm phát hiện ra mà lại không nói cho hắn biết!
Kết quả lại nhìn thấy Vu Vũ Hàm lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng lại không nhịn được mà nở nụ cười.
ĐM nhà cậu! Hướng Viễn Thần dẫm một cái lên giày của Vu Vũ Hàm, dùng sức nghiền.
Thấy vẻ mặt xanh mét của Vu Vũ Hàm, Hướng Viễn Thần cũng không nhịn được cười phá lên.
Một vài đồng nghiệp bị doạ đứng hình trước hai con người có tình yêu này, bởi vì giám đốc của bọn họ thế mà lại cười, hơn nữa vẻ mặt còn được nhân tính hoá.
Tinh một tiếng, rất nhiều người lưu luyến ra khỏi thang máy, đám người lập tức lao ra, Hướng Viễn Thần bị xô xô đẩy đẩy khiến hắn không biết đặt chân ở đâu, đột nhiên một đôi tay vòng qua ôm lấy hắn.
Hướng Viễn Thần ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Vu Vũ Hàm, bị người phía sau không ngừng đụng phải.
Cuối cùng thì người trong thang máy cũng đi ra hết, chỉ còn lại hai người ở tầng cao nhất, Hướng Viễn Thần mất tự nhiên đẩy người ở trước mặt ra...
"Áo của cậu nhăn hết rồi." Vừa rồi Hướng Viễn Thần liếc qua Vu Vũ Hàm thấy áo cậu đã nhăn hết vì bị xô đẩy nãy giờ.
Nhưng ai bảo cậu không vào thang máy chuyên dụng cho giám đốc làm gì, đáng đời!
Không ngờ là Vu Vũ Hàm lại chẳng để ý tới: "Trong phòng nghỉ có bàn ủi."
Đờ ụ, cuối cùng vẫn sai khiến tôi.
Hướng Viễn Thần lại trừng mắt liếc qua.
Vu Vũ hàm nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng nghỉ, tâm trạng tốt đến không tưởng.
Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, gọi Lâm Hiểu ở bên ngoài vào.
"Chuyện kia đã làm tốt chưa?" Trong giọng nói của Vu Vũ Hàm còn mang theo ý cười không thể kiềm chế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái người không cẩn thận vấp ngã kia.
(chắc là nói tới mấy vết bầm ý.)
"Đều ổn thoả, ngày mai là có thể hoàn thành." Lâm Hiểu nhìn theo ánh mắt của Vu Vũ Hàm, quả nhiên chỉ thấy thân ảnh của người kia.
"À mà...!giám đốc." Lâm Hiểu hỏi thật cẩn thận: "Sức mạnh của tình yêu cũng thật lớn nha, hiện giờ anh như mộc xuân phong vậy, hôm nay tôi nghe rất nhiều người nói là thấy anh cười, thật sự là....." gặp quỷ.
Lâm Hiểu nhanh chóng ngưng nói mấy chữ cuối.
"Bình thường tôi rất nghiêm túc à?"
Chẳng lẽ trước kia anh nghĩ mình hài hước lắm à? Trong đầu Lâm Hiểu đang có hàng vạn chữ ĐM chạy qua, đâu chỉ là có nghiêm túc đâu, còn vượt qua cả công lực của Diệt Tuyệt Sư Thái đấy ạ.
(nhân vật trong Ỷ thiên đồ long ký)
"Đi ra đi."
Lâm Hiểu rất sợ tiếng lòng của mình không may trào ra ngoài, nhanh chóng lui ra.
Vu Vũ Hàm quay người lại nhìn mình ở trong gương, quả nhiên, khoé miệng hơi nhếch lên.
Là bởi vì yêu.....!Vu Vũ Hàm nhớ tới lời Lâm Hiểu nói.
Thấy Hướng Viễn Thần cầm âu phục phẳng lì bước ra, cậu cười đến mức gian trá.
Hy vọng là anh sẽ thích lễ vật tân hôn mà em tặng.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
"WHAT! Hai người vẫn chưa làm hoà á?" Lương Bội Văn đang ngai gì đó trong miệng vẫn chưa nuốt xuống, liền giương miệng lên nói rồi.
"Anh cảm thấy cậu ta thích người khác, nên thôi đi."
Người khác? Lương Bội Văn thầm nghĩ: Sao lại có người khác, người ta chỉ có mình anh thôi mà.
Chẳng lẽ là.....
Lương Bội Văn nhất thời cảm thấy chetme mình rồi, vốn nghĩ là Hướng Viễn Thần sẽ ghen, sau đó đem Vu Vũ Hàm làm như này, rồi như này, ai ngờ......! lợn lành chữa thành lợn què.
Trinh tiết của cô chẳng phải là khó giữ được rồi sao?
"Không sao, không sao hết.
Cùng lắm thì chúng ta lại cưới nhau thôi." Lương Bội Văn chỉ có thể diễn vai tỷ tỷ tri tâm, vỗ vỗ vai Hướng Viễn Thần, thật ra trong lòng lại thấy rất đau khổ.
Không ngờ là Hướng Viễn Thần lại kinh ngạc nhìn Lương Bội Văn, chậm rãi nói: "Anh nghĩ không nên làm như vậy nữa."
"BOOM!" Đột nhiên Lương Bội Văn lại hét to một tiếng, doạ Hướng Viễn Thần hoảng sợ.
"Em sao vậy?"
"Không phải anh nói em manh bạo ---- sao."
"......"
"Nhưng mà yên tâm đi, chúng ta chỉ diễn cho Vu Vũ Hàm xem thôi, anh ta cũng không có lý do gì để tham dự, sẽ không có ai biết đâu."
Hướng Viễn Thần cũng gật đầu đồng ý, hiện giờ Vu Vũ Hàm không có cảm giác gì với mình, cũng sẽ không vì quá nhàm chán mà chen một chân vào.
Nhưng ngày hôm sau, Hướng Viễn Thần liền hối hận, đáng lẽ tối qua hắn phải ám sát Vu Vũ Hàm khi cậu ta đang ngủ mới đúng.
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn cuối của chương này chỉ là mở đầu của một câu chuyện chơi ngu thôi.......
(Vĩ) Chỗ "BOOM" với "manh bạo" là chị Văn chơi chữ đấy ạ.
"manh bạo" đại khái là cực đáng yêu ấy, chữ bạo (爆) có nghĩa là: nổ tung; vỡ tung; toé; bùng lên; nổ; phun; nổ...!Tôi để nguyên như vậy cho dễ giải thích..