Đi xuống tầng, lại đi bộ thêm mười mấy phút, đến một khách sạn gần nhất. Khách sạn này Văn Hạo từng ghé qua, bốn năm trước bọn họ đi đập nước, bị Triệu Vũ đùa bỡn một phen, sau khi trở về bởi vì vượt quá giờ giới nghiêm, cho nên Văn Hạo đã vào ở trọ khách sạn này.
Văn Hạo nhớ tới Cung Trình có thẻ VIP khách sạn này. Cho nên khi Cung Trình lấy tấm thẻ kia ra, Văn Hạo liếc mắt nhìn lại.
Sau lưng Cung Trình như có mắt, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đây là khách sạn gần trung tâm huấn luyện nhất, có khi không muốn về nhà anh đều tới đây, ánh mắt đầu tư chị hai anh rất tốt, anh còn có vài cổ phần khách sạn này, đây là một phần lợi nhuận hàng năm. Nếu em có dư tiền, có thể giao cho chị hai anh mở vốn đầu tư công ty, có thể kiếm lời nhiều hơn so với ngân hàng.”
Văn Hạo không nói gì, thế nhưng cậu đang nghiêm túc cân nhắc chuyện này.
Không ai ghét bỏ tiền, nếu có con đường tốt, cậu cũng muốn làm một ít đầu tư.
Cung Trình đưa thẻ mở cửa cho Văn Hạo, đưa cậu đến cửa thang máy cũng không lên tầng.
Sau khi nhìn Văn Hạo rời đi, vẻ mặt hắn tiếc hận không nói ra được, tuy Cung Trình chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Văn Hạo tiến triển thêm tí nào, nhưng hắn vẫn ôm mong đợi rất cao đối với ngôi nhà ấy. Hi vọng Văn Hạo sẽ thích, hi vọng Văn Hạo vào ở, dù cho chỉ là ở chung một mái hiên thôi cũng đủ vuốt lên bất an trong lòng hắn.
… Văn Hạo quá bình tĩnh.
Lúc Cung Trình làm chuyện này, bức Văn Hạo đến cảnh này sau, khi gặp lại người đó lại bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chính mình. Cung Trình không tin phản ứng Văn Hạo sẽ đơn giản bằng một quyền như thế, Văn Hạo âm thầm bị mình bức về nước, người đó nhất định sẽ còn hậu chiêu nào đó. Nghĩ tới nghĩ lui, phỏng chừng khả năng cao nhất, cũng là thủ đoạn cuối cùng chính là lén lút mang đứa nhỏ về Mỹ.
Lần này, mặc kệ là thế nào, cũng phải giữ chặt người bên mình.
Xoay người lại, tìm một phòng lớn ở lại, Cung Trình gọi điện thoại cho chị hai, xác định thời gian gặp mặt. Chị hai là người bận rộn, dù cho đó là em trai thân thiết cũng phải sắp xếp thời gian. Vốn hành trình một tuần kín mít, thế nhưng vừa nghe sắp gặp Văn Hạo liền lui đẩy nửa ngày, cần phải minh xác biểu hiện thái độ và lập trường của mình.
Văn Tiểu Tĩnh chưa từng gặp Văn Hạo, vài đôi tin tức khiến cô không có ấn tượng tốt hay xấu gì với người này, thế nhưng cô tôn trọng em trai mình. Trong giới thương trường chìm nổi, cô quan sát rất nhiều, đại não xơ cứng chỉ khiến bản thân lạc hậu, chỉ có thể nhanh chóng thức thời mới có thể mò lấy thắng lợi. Văn Tiểu Tình không có bất cứ dị nghị gì đối với đời sống tình cảm của em trai, cô tôn trọng lựa chọn của em trai, nếu muốn đưa người đến trước mặt cô làm quen, đây cũng đủ nói rõ Cung Trình nghiêm túc.
Vào lúc này, Văn Tiểu Tĩnh chắc chắn sẽ không tha chân sau của em trai.
Thời điểm Cung Trình gọi điện tới, Thi Dương khoan thai đến chậm.
Mấy năm qua, từ khi Cung Trình chạy đến Mỹ ‘truy thê’, từng người trong nhóm đều tách ra phát triển.
Khổng Hạo Nhiên được sắp xếp sang tỉnh ngoài cầm quyền, xem ý tứ gia đình có vẻ để hắn từng bước trèo cao, nấu tư lịch, mục tiêu tương lai là chính đàn.
Vương Tử Hồng là người lớn nhất ở giữa bọn họ, vài năm về trước đã sớm phát triển trong giới thương nghiệp, bây giờ thành lập công ty năng lượng mới, lấy được chính sách quốc gia nâng đỡ, sự nghiệp đang như diều gặp gió.
Cung Trình luôn đi thi đấu, quán quân cầm đầy tay, đồng thời nhờ chị hai đi làm đầu tư, đừng nhìn sản nghiệp Vương Tử Hồng to lớn nhất, nhưng nếu bàn về tài sản cá nhân, còn lâu mới bằng Cung Trình. Cung Trình nhiều tiền đến mức ăn nằm cả đời cũng tiêu không hết, sở dĩ còn khổ cực huấn luyện là do hắn xem đấu kiếm như sự nghiệp của mình, quốc gia cần hắn, người nhà cần hắn. Cung Trình vui vẻ lăn lội trong giới thể thao cũng do một phần mặt mũi của Cung gia, người khác dạy con đều lấy hắn làm ví dụ điển hình, bây giờ Cung Trình có quyền có tiền có lợi có tiếng nói, có thể nói Cung Trình là dê đầu đàn trong giới thế hệ này. Cũng chính vì vậy, hắn yêu thích Văn Hạo vẫn không được người nhà tiếp thu, mong đợi quá lớn, thất vọng càng nhiều.
Còn Thi Dương… lại khiến người ta cảm giác sai lệch. Từ sau khi phát sinh chuyện năm đó, Thi Dương bị thế hệ trước sủng quá đà, sau khi tốt nghiệp cũng không làm chuyện gì đúng đắn, sống mơ mơ màng màng, còn học người khác đi bao nuôi minh tinh, người kia không đáp ứng, hình như Thi Dương tốn không ít tiền âm thầm làm không ít thủ đoạn, mãi đến khi người kia ẩn danh, biến mất trong biển người, hắn mới tiêu tan hết. Gần nhất, không ai hấp dẫn được lực chú ý của Thi Dương, cũng không biết lại đang bắt đầu cân nhắc điều gì, vừa nghe Văn Hạo quay về, đã vội vàng chạy tới. Nói thật… giờ Cung Trình có chút đề phòng Thi Dương, tên khốn này vặn vẹo đến hắn cũng thấy sợ. Vất vả lắm mới mời Văn Hạo về, nếu thất bại, hắn có nên diệt Thi Dương không?
“Anh ta ở phòng mấy? Cậu cứ thả người như thế á? Không phải phong cách cậu nha? Muốn anh em giúp chút không?” – Thi Dương vừa tới đã ngồi phịch lên ghế sô pha đối diện Cung Trình, lười biếng nhìn người.
Cung Trình để điện thoại di động xuống, nhíu mày: “Sao cậu biết tôi ở đây? Tôi nghĩ cậu sẽ đến nhà tìm tôi.”
“Chậc! Tôi là người thế nào chứ, đầu thông minh nhà, vừa nghĩ đã biết Văn Hạo sẽ không ở lại căn hộ ấy, với tính khí nhà anh ta, cậu cho anh ta tiền, anh ta còn tưởng cậu đang vũ nhục anh ta, cậu cho anh ta phòng ở, anh ta sẽ hận chết cậu, quái thai như vậy, anh ta ở lại mới là lạ.”
Sắc mặt Cung Trình trầm xuống: “Trước kia tôi cho Hạo tiền, đúng là ngạo mạn cậu ấy, cậu ấy nghĩ thế là bình thường. Huống hồ suy nghĩ của Hạo không sai, vô duyên vô cố, làm gì mà nhận tiền của người khác?”
“Chậc chậc chậc! Nhìn xem, người còn chưa đuổi đến tay mà đã thế. Cậu cứ chiều anh ta đi, sớm muộn gì cũng sẽ bò lên đầu cậu, lúc đó cho cậu hối hận chết.”
“…”
Cung Trình đột nhiên có loại cảm giác Văn Hạo năm đó gặp phải mình, tam quan không hợp bất đắc dĩ. Bây giờ Cung Trình đối với chuyện tình yêu đã khác biệt rất lớn với Thi Dương. Đây chính là yêu cùng không yêu, yêu và yêu tha thiết khác biệt, cái gì kỵ ở trên đầu, cái gì bất bình đẳng, bây giờ sợ rằng Cung Trình hận không thể nâng Văn Hạo ở trong lòng bàn tay, đầu bò thì bò, còn muốn Văn Hạo biến nhỏ ngồi trên tóc hắn nữa cơ, dù cho gảy phân đi tiểu, Cung Trình vẫn cười vui vẻ.
Thi Dương lại như mình năm đó, có một số việc không trải qua, sẽ vĩnh viễn không thể lĩnh hội được. Thi Dương cũng cần phải tỉnh lại, nhưng thời cơ chưa đến bên hắn, Cung Trình chỉ hy vọng có một người có thể dạy Thi Dương tình yêu là gì, sống khỏe sống có ích là gì.
Thi Dương không thấy Cung Trình thất vọng, sau đó nghĩ rồi nói: “Muốn buổi tối hẹn ra ngoài uống rượu không?”
“Hạo lệch múi giờ.”
“Sáng mốt nhá.”
“Uống rượu thì tính sau, tôi hỏi xem Hạo có muốn tới Ngự Hiên không, cùng ăn bữa cơm đi.”
“Chậc, còn phải thế? Tôi sẽ không dẫn anh ta tới chỗ vớ vẩn nào đâu, cậu không nhất thiết phải trông người nghiêm như thế.”
“Thi Dương, tôi là nghiêm túc, Hạo rất quan trọng đối với tôi, vô cùng vô cùng quan trọng, tôi hi vọng cậu có thể tôn trọng Hạo, giống như tôi vậy, đối xử bình đẳng, lấy thiện ý lớn nhất.”
Thi Dương dựa trên ghế sô pha, vắt chéo chân, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, cười như không cười liếc nhìn người, mái tóc hơi vểnh mang vẻ đẹp kì lạ.
Thi Dương không thích lời này của Cung Trình, khiến hắn có một loại xúc động muốn khịt mũi khinh thường, nhưng hắn hiểu rõ Cung Trình nghiêm túc, nếu Thi Dương dám có suy nghĩ và hành động không tốt nào đó với Văn Hạo, Cung Trình sẽ ra tay với hắn.
Thật ra cũng không sao, Thi Dương cũng không chán ghét Văn Hạo, dù sao đó là tình cảm lớn lên cùng nhau. Trước đây Thi Dương không đứng về phía Văn Hạo là vì hi vọng Cung Trình không đối phó với gia đình mà thôi, giờ đối mặt cũng đã đối mặt rồi, tội gì hắn phải đi sắm vai kẻ ác.
“Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, cậu che chở người ta chặt như thế, tôi ăn người ta kiểu gì? Cậu cho rằng tôi vội vàng chạy qua đây là vì cái gì? Tôi cũng muốn gặp bạn cũ đã được chưa?” – Thi Dương khoát tay áo một cái, nở nụ cười.
Cung Trình được Thi Dương chống đỡ, tâm tình tốt hơn, suy nghĩ xem khi nào chính thức giới thiệu Văn Hạo với bạn bè của mình, không phải mấy kẻ lung tung gì đó, mà chính là bạn đời, là người yêu cả đời.
Làm như vậy, sẽ không cần lo lắng ai sẽ ở lúc không có mặt mình mà nói lời khó nghe, chắc Văn Hạo sẽ vui vẻ hơn ít.
“Định giới thiệu Văn Hạo cho mọi người?” – Không hổ là bạn thân Cung Trình, Thi Dương vừa nhìn đã thấu rõ ý tứ Cung Trình.
Cung Trình gật đầu: “Giới thiệu cho từng người quá phiền phức, không thì làm một tiệc rượu đi.”
“Người cũng không ít, tin tức nhất định sẽ truyền đến tai anh cả nhà cậu.”
Cung Trình cũng cảm thấy phiền phức.
Cung gia là một trong đại lão chính trị Hoa quốc, quyền cao chức trọng. Nhưng cây lớn thì đón gió to, vô số ánh mắt dòm ngó, yêu cầu Cung gia đối với con em gia tộc đặc biệt cao. Làm một ví dụ, phàm là con cháu họ nhà Cung chỉ hơi bước nhầm thôi, người bên ngoài sẽ không nói người kia như thế nào mà sẽ nói Cung gia ai ai ai như thế nào. Bọn họ dùng chính là thể hiện gia tộc cũng là đại diện gia tộc, cho nên trường hợp thừa nhận một người đàn ông, quả đúng là đạp mặt mũi Cung gia xuống dưới đế giày. Người giữ lợi ích nhất Cung gia – Cung Huân nhất định sẽ không đồng ý.
Nghĩ đến anh cả, Cung Trình lại thấy đau đầu, chuyện mình come out trong nhà chậm chạp không tiến triển, chính là do anh cả che trước mắt, thái độ vô cùng cứng rắn. Có một lần bọn họ phát sinh tranh chấp, thậm chí Cung Huân nói qua, hắn có bản lĩnh thì xuất ngoại định cư luôn với Văn Hạo đi, bằng không hắn nhất định sẽ không để cho bọn họ ở bên nhau.
Cung Huân là hiếu tử, phương thức thế hệ trước giáo dục đánh dấu trong lòng hắn, hắn đối xử em trai mình và con mình đều mạnh mẽ, chính sách cứng rắn, nói một không nói hai.
So sánh với nhau, cha Cung Trình – Cung Tuấn Hữu biểu hiện ‘hòa ái dễ gần’ hơn nhiều, ít nhất là đối với sự thẳng thắn của Cung Trình, cho đến tới nay vẫn mang bộ dạng đa mưu túc trí, ai mà ngờ được ông đang yê lặng chống đỡ con lớn và đối kháng với con nhỏ. Mẹ Cung Trình lại có chị hai nói gió bên tai, thái độ mờ ám, chị hai ý là đã mềm không ít, chỉ là muốn mẹ gật đầu đồng ý cũng cần phải nấu thêm. Còn có ông bà ở bên trên, còn có các cô dì chú bác thân thích đều chưa biết chuyện Cung Trình thích đàn ông.
Cho nên, lần này Cung Trình muốn mở tiểu tiệc rượu giới thiệu Văn Hạo, một khi thân thích to nhỏ biết trong nhà có chuyện cười này, sợ là sẽ sôi trào len, nhà không ngày nào yên tĩnh.
Đại nghiệp trong nhà to lớn, chính là phiền toái như vậy.
Thi Dương nhìn ra Cung Trình do dự, liền nhắc nhở một câu: “Tốt quá hóa dở, có một số chuyện làm việc phải thẳng thắn dứt khoát, nhưng cũng có một số việc phải từ từ mới là tốt nhất, nếu cậu không muốn đưa mình và Văn Hạo dồn đến đường cùng thì cậu cứ khinh suất đi.”
Cung Trình gật đầu, hắn cũng đồng ý lời giải thích của Thi Dương, là do chính mình sơ suất, vội vã chứng minh chân tâm của mình với Văn Hạo. Bước đi này không thể thực hiện được, hắn không cam lòng cứ tính như thế, thoáng suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì làm nhỏ đi, chỉ cần người cốt lõi nhất trong giới chúng ta, thái độ của bọn họ thật ra quan trọng hơn.”
Thi Dương biết không khuyên được Cung Trình, cũng chỉ có thể gật đầu: “Ứng cử viên cậu tới xác định, tôi sắp xếp phòng tiệc… Đúng rồi, nhớ gọi Vương Tử Hồng. Tôi thấy cậu không ưa anh ta, anh ta giúp Văn Hạo đưa tin tức cho người nhà cậu biết là không đúng, nhưng mấy năm nay Văn Hạo vẫn luôn liên hệ với Vương Tử Hạo, xem như là bạn của Văn Hạo, đến lúc vào tiếc cũng sẽ che chở Văn Hạo một chút.”
“Người của tôi, không cần kẻ khác che chở.” – Sắc mặt Cung Trình trầm xuống. Hai năm trước sau khi Cung Trình về nước tìm hiểu nguồn gốc tra ra Vương Tử Hồng, Vương Tử Hồng bộc trực thú nhận mình là giúp đỡ Văn Hạo, quan hệ cả hai lại một lần nữa đóng băng, cho nên Vương Tử Hồng dứt khoát phát triển ở bên ngoài không trở lại, hai năm qua cũng là nguyên đán năm nay nhìn thấy người một lần, nghe nói đã đính hôn, qua năm sẽ kết hôn.
Thi Dương bất đắc dĩ cười: “Một con thỏ trắng tiến vào bầy sói, dù cho sói đầu đàn che chở nó, thỏ trắng vẫn thấy sợ sệt thêm mà thôi, vào lúc đó phải thả một đồng loại bên cạnh nó, có người làm bạn, tâm trạng thỏ trắng mới tốt hơn.”
Cung Trình không thích ví dụ của Thi Dương, hắn cảm thấy mình không phải sói đầu đàn, hắn muốn làm trung khuyển bảo vệ bên cạnh thỏ trắng, không rời không bỏ. Thế nhưng Cung Trình biết rõ Thi Dương nói đúng, có bạn bè bên người, Văn Hạo sẽ không khẩn trương hơn.
Chuyện đã định, thế nhưng thời gian cụ thể cần phải thương lượng, hai ngày nữa là tết, ăn tết bận rộn, người người đi bận rộn không hẳn tụ đầy đủ được. Hơn nữa thời gian qua hai năm Văn Hạo về nước, chắc chắn còn muốn gặp rất nhiều bạn, cũng có không ít bữa tiệc, còn không biết có thời gian không nữa.
Thi Dương thấy Cung Trình xác định không được thời gian, nở nụ cười nói: “Cần phải thế không? Hỏi một tiếng đi, nhìn xem cậu khổ sở chưa kìa.”
Cung Trình không để ý, chấp nhận Thi Dương trêu chọc.
Văn Hạo bên này tiến vào khách sạn liền ngủ, vừa cảm giác đến chín giờ tối mới lên, trong điện thoại di động có tin nhắnCung Trình gửi tới, lúc bảy giờ có hỏi cậu đã dậy chưa, tám giờ lại có một tin nhắc nhở Văn Hạo tỉnh dậy nhớ phải ăn cơm. Tin nhắn chín giờ chưa tới, Văn Hạo đang nghĩ ngợi Cung Trình có gửi tin nhắn qua nữa không thì bỗng cửa phòng bị gõ vang.
Lúc này Văn Hạo mới nhớ tới, mình là nghe thấy động tĩnh gõ cửa mới tỉnh lại.
Mặc áo khoác, hơi chỉnh lại chút, mở cửa nhìn, Cung Trình đẩy toa đồ ăn đứng ngoài cửa, vốn nhân viên đang đẩy toa đồ ăn đứng bên cạnh gương mặt bất đắc dĩ.
Cung Trình nói: “Anh đoán chắc em có thể tỉnh dậy rồi, đói bụng chứ? Ăn cơm nhé.”
Văn Hạo nghiêng người tránh ra, trầm mặc nhìn Cung Trình đẩy toa ăn vào phòng, cậu ngáp một cái, đi phòng rửa tay đánh răng rửa mặt.
Ăn xong cơm tối, Cung Trình không rời đi, mà lấy vài thứ ở trong ba lô, Văn Hạo mới biết là báo cáo kiểm trai hai tháng gần đây của đứa nhỏ.
Cung Trình nói sự tồn tại của đứa nhỏ cho Văn Hạo vào sau giáng sinh, vào lúc đó đứa nhỏ đã hơn ba tháng, Văn Hạo từ khi biết được tin tức đến tiếp thu sự tồn tại hài tử tốn mất một tháng, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ bước kế tiếp làm thế nào, cho nên vẫn luôn kéo dài tới trước tết xuân mới trở về. Vào lúc này đứa nhỏ đã hơn năm tháng, trong báo cáo kiểm tra còn có một tấm hình bốn chiều, hai đứa nhỏ mũi nhỏ, thậm chí đôi mắt nhỏ nhắm chặt cũng có thể trông thấy.
Văn Hạo nhìn hai sinh mệnh nhỏ trong bào thao, vẻ mặt mềm mại, trầm mặc rất lâu.
Cung Trình nói: “Hai đứa nhỏ này, một đứa là con trai, một đứa là con gái, em đoán con trai là của em hay con gái là của em.”
Văn Hạo kinh ngạc, cậu còn tưởng đó là hai đứa con trai.
Cung Trình thấy Văn Hạo không tiếp lời, nhún nhún vai: “Thật ra anh cũng không biết, anh để bọn họ lấy phôi thai chất lượng khỏe mạnh nhất, mặc kệ là nam hay nữ, anh đều hi vọng đứa nhỏ bình an khỏe mạnh.”
Trong lòng Văn Hạo khẽ nhúc nhích, câu nói này Cung Trình và suy nghĩ trong lòng cậu không hẹn mà gặp, cậu cũng không cầu đứa nhỏ đại phú đại quý, rồng phượng trong loài người, chỉ hy vọng khỏe mạnh bình an, một đời không lo.