Nghe xong những lời chính miệng Lâm Tích Lạc nói qua bút ghi âm, hai gò má đỏ ửng của Tô Chính Lượng nháy mắt trắng bệch, môi cắn đến sắp bật máu.
Để che dấu cảm xúc, cậu giả vờ khát nước, trấn định cầm ấm trà, rót cho mình một chén.
Sau đó, chậm rãi uống, nhưng động tác tay run run cầm chén trà lại bán đứng tâm tình cậu lúc này.
Lâm phụ dấu diếm thanh sắc mà nhìn chăm chú vào mấy biến hóa rất nhỏ này của Tô Chính Lượng, xem ra, phòng tuyến tâm lý của cậu đã bị phá vỡ một chút.
Tô Chính Lượng, nhìn như ôn nhuận khiêm tốn, đối với bất cứ chuyện gì đều lạnh nhạt đối mặt, nội tâm lại tương đối mẫn cảm, yếu đuối.
Thêm vào nữa lại sinh trưởng tròn gia đình thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên tâm lý cực kì yếu ớt, khiến từ trong tiềm thức luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, có thể nói, trừ người thân nhất, cậu đều không tin ai.
Chuyện năm trước, đối với Tô Chính Lượng là đả kích rất lớn.
Con trai ông lúc đó không từ mà biệt, khiến tính cách vốn không mạnh mẽ của cậu lại càng thêm yếu đuối, hoảng loạn.
Nếu như có chuyện xảy ra, cậu sẽ không đối mặt mà lập tức như ốc sên lùi vào vỏ bọc.
Tuy nói con trai của ông cùng cậu đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn dùng cả hành động thực tế để chứng minh.
Nhưng Lâm baba biết, với loại tính cách yếu ớt này của Tô Chính Lượng thì cho dù con trai ông có yêu cậu hết lòng, nhưng sâu bên trong cậu, chuyện năm trước vĩnh viễn là cái u ác không lành.
Sáu năm trước, ông có thể chia rẽ được bọn họ, thì hôm bay, dùng trò cũ cũng có thể thành công.
Chỉ cần khiến Tô Chính Lượng hoài nghi con mình, thì nội tâm cậu nhất định sẽ dao động.
Đến lúc đó, chỉ cần có người châm ngòi, đem chuyện giả biến thành thật nói với cậu, nhất định tình cảm lần thứ hai sẽ triệt để tan vỡ.
Tô Chính Lượng chậm rãi đặt chén trà xuống, "Lâm tiên sinh, cho dù Tích Lạc nói như vậy, cũng không thể hiện điều gì cả."
Lâm baba chậm rãi gật đầu, "Quả thật, những lời này của Tích Lạc không chứng tỏ được cái gì cả.
Vậy thì tôi hỏi cậu, cậu có biết Tích Lạc lần này đi Mỹ làm gì không? "
Tô Chính Lượng thành thật trả lời, "Anh ấy nói là đi công tác."
Khuôn mặt màu đồng cổ của Lâm baba treo một tia cười lạnh, " Chỉ là thuận tiện giải quyết công việc thôi, Tích Lạc lần này đi Mỹ là muốn cùng công ty Mạt Thụy thương lượng chuyện hôn sự.
"
Nghe thấy Lâm baba nói như vậy, trong mắt Tô Chính Lượng sinh ra tia do dự, nhưng cậu lập tức mạnh mẽ, trả lời để đem chút do dự này che dấu, " Lâm tiên sinh, lời của ngài tôi sẽ không tin đâu, nhất định ngài vì ngăn cản tôi với Tích Lạc kết giao nên mới cố ý nói như vậy.
Tích Lạc đã nói, hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.
"
"Mãi mãi bên cạnh cậu? Mấy lời ấu trĩ, khờ dại như vậy mà cậu cũng tin? Người thừa kế Lâm thị làm sao có thể ở cùng với một thằng đàn ông một đời? Để người ngoài biết chủ tịch Lâm thị cùng một chỗ với một tên đàn ông, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Nghĩ Lâm gia ta thế nào? Cùng cậu một chỗ, vậy hương khói Lâm gia tính như thế nào? Có lẽ, con trai ta từng yêu cậu, nhưng chuyện này là của năm trước.
Hiện tại, nó đã không còn là tên nhóc năm trước, nó đã là con cháu Lâm gia.
Vì để trở thành một người có thể gánh vác tất cả, từ năm trước nó đã trở nên lạnh lùng, cao ngạo, tâm ngoan thủ lạt, ngăn cơn sóng dữ ập đến Lâm thị, đem Lâm thị hồi sinh một lần nữa.
Sau khi trở lại S thành, chỉ nửa năm nó không tiếc dùng mọi thủ đoạn, thậm chí lợi dụng tình cảm của người khác dành cho nó, không thèm để ý tình huynh đệ, diệt trừ trở ngại phát triển của Lâm gia là Trịnh gia và Cố thị, khiến Lâm thị trở lão đại khu kinh tế Hoa Đông.
"
Lâm baba cười lạnh nói, lúc nói xong còn không quên liếc Tô Chính Lượng một cái.
Tô Chính Lượng hờ hững nghe Lâm baba nói, nội tâm sớm đã loạn thành đoàn, " Lâm tiên sinh, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì? Cái gì mà lợi dụng tình cảm của người khác đối với anh ấy, không để ý tình nghĩa anh em? "
Lâm baba chậm rãi đứng lên, dạo bước đến trước mặt Tô Chính Lượng, từ trên cao nhìn xuống, "Cậu rốt cuộc hiểu được con ta bao nhiêu? Người yêu cậu hiện tại liệu có còn là người trong trí nhớ của cậu năm trước không? "
Lâm baba châm biếm, khiến Tô Chính Lượng không biết nên đáp lại như thế nào, cậu hơi hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt dò xét của đối phương, "Tôi..."
"Đáp không được?"
Lâm baba chú ý tới chiếc nhẫn trên tay trái Tô Chính Lượng, thanh âm trầm xuống, sâu kín nói, " Chiếc nhẫn này là Tích Lạc tặng cậu à? "
Tô Chính Lượng rũ mắt, tay lạnh như băng giật giật, "Vâng ạ.."
Lâm baba xem thường giương mắt, "Loại đồ vật trẻ con hay chơi đùa này mà cậu vẫn coi như bảo bối mà đeo trên tay sao? Tô Chính Lượng, cậu vẫn ngây thơ như sáu năm trước."
Nghe thấy Lâm baba nói câu kia, Tô Chính Lượng gắt gao nắm chặt bàn tay, giọng trầm xuống, không còn chút độ ấm nào, " Lâm tiên sinh, nếu hôm này, ngài tìm tôi là muốn nhịc mạ tôi, vậy thật xin lỗi,, tôi còn có việc, không thể phụng bồi.
"
"Hài tử, không nên tức giận, lời ta nói đều là sự thật, chỗ này của ta có một phần tự liệu cho cậu xem, nhất định cậu sẽ cảm thấy hứng thú.
"
Gương mặt có chút tái nhợt của Tô Chính Lượng hiện lên một tia chán ghét, "Lâm tiên sinh, tôi không muốn xem bất cứ tài liệu nào cả, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, Lâm Tích Lạc yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, cho dù ngài không đồng ý, chúng tôi cũng nhất quyết không rời xa nhau.
"
Tô Chính Lượng nói xong, đã chuẩn bị đứng dậy, xoay người rời đi.
"Còn nhớ rõ bạn tốt Du Thiếu Kỳ của cậu không?"
Nghe được tên Du Thiếu Kỳ, thân thể Tô Chính Lượng đột nhiên lặng đi, cậu nhìn Lâm baba,, ánh mắt hiện lên vài tia kinh ngạc.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì ngày mai, Du Thiếu Kì sẽ phải ra toà, phần tư liệu không những giúp hắn được phóng thích mà còn có thể khôi phục danh dự như trước.
Nếu như giao cho thẩm phán...!"
Khẩu khí Tô Chính Lượng trầm xuống, "Lâm tiên sinh, có thể cho tôi xem phần tài liệu đó không.
"
Lâm baba kéo ngăn kéo bên tay trái ra, lấy tư liệu đưa cho Tô Chính Lượng.
Tô Chính Lượng cầm lấy tư liệu, cẩn thận lật xem.
Vừa mới nhìn trang đầu tiên, cậu liền phát hiện phần tư liệu này chính là phần văn kiện trong miệng Trịnh Huân Minh nói ra.
Nhìn hai trang sau, Tô Chính Lượng nhíu mày đem nó trả lại cho Lâm baba, "Lâm tiên sinh, phần này tư liệu chính là nhật kí ghi lại chứng cứ phạm tội của Du Thiếu Kỳ làm sao có thể làm bằng chứng giúp hắn được phóng thích cùng với việc khôi phục danh dự được? "
"Theo ý của cậu, đây đúng là chứng cứ để kết tội Du Thiếu Kì, nhưng cậu biết tại sao con trai ta biết rõ hành tung đối phương còn cố ý để bọn họ dính vào, làm liên lụy đến Lâm thị không? "
"Lâm Tích Lạc bởi vì biết Trịnh Dục Phong cùng Du Thiếu Kì đứng sau chuyện kia nên mới cố ý giả mù mưa sa khiến bọn họ mắc câu.
"
Lâm baba cố ý đem thanh âm kéo dài, hỏi, "Thật sự là như vậy sao? Cậu nhìn kĩ lại xem.
"
Tô Chính Lượng mở tư liệu ra, cẩn thận nhìn lại.
Một lúc sau, sắc mắt dần trở nên tái nhợt..