☆ Chương : Bị theo dõi
---------------Editor: Mèo------------
Ngày hẹn rất nhanh đã đến.
Tô Chính Thanh kiên quyết muốn chọn đồ cho Tô Chính Lượng, cậu đành phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh.
Áo sơ mi ngắn tay màu hồng nhạt, cà vạt sọc bạc trên nền trắng, càng làm cho làn da trắng nõn của Tô Chính Lượng trở nên sáng ngời.
Quần tây xám mịn cắt may khéo léo, chặt chẽ đem hai chân cậu bao lấy, tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Tô Chính Thanh khoanh tay, dựa vào bên tường nhìn chăm chú cái con người tràn ngập khí tức thanh tú tuấn nhã, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, trên mặt còn mang chút tự hào.
"Quả nhiên Tiểu Lượng mặc bộ này trông rất xinh đẹp, thế nào, ánh mắt của chị em rất tốt phải không?"
Tô Chính Lượng điều chỉnh cà- vạt, khẽ nhíu mày, "Chị, phiền chị chú ý cách dùng từ, em trai chị là nam nhân, tại sao có thể dùng cái từ Xinh đẹp này để hình dung."
Tô Chính Thanh vỗ vai Tô Chính Lượng, mày rướn lên, "Được rồi, Tô đại thiếu gia, em rất tao nhã, phong độ, được rồi chứ?"
"Tỷ ngươi này không buông tha người khéo mồm khéo miệng vừa mở miệng, ta đây cái làm đệ đệ chính là cam bái hạ phong a."
"Ha ha, chị, chĩ nghĩ em là ai, em chính là..." Vô ý ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, Tô Chính Thanh nôn nóng, hô to gọi nhỏ, "Nhanh lên, thời gian không còn sớm, Tiểu Lượng, em đi nhanh đi."
Sau đó, cô ỡm ờ mà đẩy cậu ra khỏi cửa, luống cuống tay chân giúp cậu chỉnh quần áo, miệng liên hồi, "Mẹ bảo chị phải chăm sóc em, khi gặp người ta, phải chủ động biết không.
không cần quá câu nệ, đem toàn bộ ưu tú của mình ra mà phô diễn.
Lần đầu tiên rất trọng yếu, nhất định phải để lại ấn tượng tốt với người ta."
Tô Chính Lượng dở khóc dở cười, thấy mẹ cùng chị gái hai người họ một mảnh dụng tâm, chỉ phải liên tiếp gật đầu, "Em hiểu rồi chị, hai người nhất định phải tin tưởng em."
"Tiểu Lượng, đừng khiến chị em mất mặt..."
"Biết rồi mà."
Nhanh chóng đóng cửa lại, bên tai cơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói trong trẻo của Tô Chính Thanh, ý cười trên mặt Tô Chính Lượng lại từ từ rút đi.
Sau khi cùng Lâm Tích Lạc chia tay, cũng có rất nhiều người tỏ tình với Tô Chính Lượng, đề nghị kết giao.
Trong đó, không thiếu người ưu tú, Tô Chính Lượng cũng thuyết phục chính mình, thử cùng bọn họ kết giao.
Nhưng bất luận thế nào, cuối cũng đều chia tay.
Lí do chia tay cơ hồ lần nào cũng giống lần nào, " Anh đối với em rất tốt, phi thường săn sóc, luôn suy nghĩ cho em.
Nhưng em vẫn cảm thấy khoảng cách chúng ta dường như rất xa, thật giống như hai người không cùng một thế giới vậy.
Cho dù bây giwof anh có ở trước mặt em, em cũng không có cách nào chạm được tới anh, lại càng không có cách khiến anh yêu em.
Thực xin lỗi, em không thể chịu đựng được.
Em nghĩ, sâu trong lòng anh, nhất định có người anh mà yêu đến tận tâm can.
Có lẽ, anh chỉ muốn thông qua em có thể thấy chút bóng dáng của người kia mà thôi."
Có lẽ cậu đã quá yêu Lâm Tích Lạc, có lẽ đoạn tình cảm này đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ngoài Lâm Tích Lạc, cậu cũng chưa từng lên giường với ai.
Nhưng khi thấy ánh mắt chờ đợi của chị, cho dù có không tình nguyện, Tô Chính Lượng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt.
Để không cô phụ tấm lòng của người nhà dành cho mình, Tô Chính Lượng chỉ có thể miễn cưỡng cùng cô gái kia gặp mặt.
Vào quán cà phê đã hẹn từ trước, Tô Chính Lượng tìm vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống.
Bởi vì hôm nay là thứ bảy, quán cà phê này lại nằm trong khu phố rất sầm uất, khách đi người tới, náo nhiệt biết bao.
Tới đây đa phần là mấy cặp vợ chồng trẻ, hoặc là đến đây thưởng điểm tâm, hoặc là mấy đôi tình nhân, mỗi người trên mặt đều treo nụ cười hạnh phúc thật khiến người ta hâm mộ.
Một mình một người ngồi chờ người, yên lặng cúi đầu trầm tư, một chút cũng không hòa hợp với khung cảnh lãng mạn ấm áp xung quanh.
Đang tìm cách đối mặt với cô gái xa lạ, các loại cảm xúc hỗn hợp, khiến nội tâm cậu đột nhiên sợ hãi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian chờ đợi khiến Tô Chính Lượng như ngồi trên lửa.
Cảnh giác nhìn bốn phía, vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn mình chăm chú.
Cảm giác nóng rát sau lưng, càng khiến Tô Chính Lượng phiền muộn bất an.
Tô Chính Lượng uống một hớp, nhịn xuống cảm giác muốn bỏ chạy, đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, không ngừng an ủi mình, nhất định là do gần đây quá mệt mỏi, mới sinh ra ảo giác.
"Xin hỏi, anh là Tô tiên sinh sao?"
Thanh âm mát lạnh, ngọt ngào truyền vào trong tai, ngước lên, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú.
Tô Chính Lượng không chần chờ, đứng dậy, "Xin chào, tôi là Tô Chính Lượng, em chính là Chu tiểu thư."
Đôi mắt nghịch ngợm to tròn chớp chớp, lập tức ngọt ngào mỉm cười, "Xin chào, em là Chu Tuệ."
Cuộc xem mắt do Tô Chính Thanh chủ trì cuối cùng cũng kết thúc, không khí tương đối thoải mái, vui vẻ.
Cáo biệt với cô gái xinh đẹp tên Chu Tuệ kia, Tô Chính Lượng mệt mỏi bước ra khỏi quán.
Đi vào gara xe cách đó không xa, cậu chuẩn bị lái xe về nhà.
Mở cửa xe, đang định ngồi vào ghế lái, nghe thấy thanh âm không nóng không lạnh từ phía sau vang lên, "Sao lại có mình em trở về vậy? Cô gái kia đâu rồi?"
Nghe thấy thanh âm này, đồng tử Tô Chính Lượng chợt tối đi.
- --------------Editor: Mèo---------------------.