☆ Chương : Cái ôm quen thuộc
---------------------Editor: Mèo--------------------
Tô Chính Lượng trong lòng cả kinh, cuống quít xoay người, thấyTô Chính Thanh bị sóng biển cuốn đi.
"Chị!" Tô Chính Lượng gào lên, hướng phía biển chạy như điên.
Lâm Tích Lạc thấy cảnh này, không cần (phải) nghĩ ngợi chạy theo, nhìn người phía trước sắp bị sóng đạp vào người.
Đồng từ chợt co rút lại, trong lòng Lâm Tích Lạc thầm mắng một tiếng.
Mẹ kiếp, cái tên kia không biết bới, hắn đây là đi chịu chết sao!
Tô Chính Lượng khó khăn di chuyển trên sóng, khi kéo lên được hơn nửa đầu Tô Chính Thanh lại bị làn sóng cao m đập vào người, khiến cậu choáng váng, suýt ngất đi.
Uống vài ngụm nước biển, thêm vào đó là sức nặng của nước, khiến Tô Chính Lượng hô hấp dị thường khó khăn, sắp kiên trì không nổi.
Giữa lúc đó, đôi bàn tay ấm áp đem cậu ôm lấy, thanh âm quen thuộc vang lên, "Nắm lấy anh."
Cảm nhận được lồng ngực rộng lớn khiến cậu không bao giờ quên, sợ hai trong lòng Tô Chính Lượng tiêu đi không ít.
Đối phương đem cậu dán sát vào lồng ngực mình, một tay ôm Tô Chính Thanh, cố gắng bơi vào bờ.
Qua lớp áo ẩm ướt, thân thể ấm áp phía sau như đang truyền hơi ấm cho Tô Chính Lượng.
Giờ khắc này, trái đất như ngừng quay.
Tuy hai người không có làm bất cứ cái gì, nhưng loại cảm giác hoài niệm này khiến Tô Chính Lượng vô cùng an lòng.
Tựa vào lồng ngực Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập cùng với hơi thở hỗn loạn của Lâm Tích Lạc, đại não có chút trống rỗng.
Nháy mắt, cậu liền thiếu dưỡng khí, khí lực trên tay Tô Chính Lượng càng ngày càng mỏng manh, bàn tay nắm lấy Lâm Tích Lạc cũng dần dần buông ra.
"Đừng buông, chúng ta sắp đến bờ rồi, " nghe được thanh âm Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng thần trí khôi phục lại một chút.
Lần nữa nắm chặt lấy tay hắn, cánh cổng ký ức cũng ở lúc da thịt chạm nhau một khắc kia lén lút mở ra.
Quá khứ, giống như máy chiếu phim, đem những hồi ức tốt đẹp, vui vẻ, thống khổ, mất mát, từ trong đầu mà phát lại từng chút một.
Từng vết thương phảng phất như vòi nước đang mở, từng giọt từng giọt mà rỉ ra, từng chút một, tái hiện đến vô cùng rõ ràng.
Giống như đã trải qua một thế kỷ, khi Tô Chính Lượng vừa chạm mặt đất, cảm giác chóng mặt lập tức ập đến, buông lỏng đầu ngón tay lạnh băng ra, liền rơi vào bóng tối...!
Lúc đó, hình như có ai đang nói bên tai cậu, thanh âm trầm thấp đầy từ tính, nhẹ nhàng đến như vậy, nhưng cậu lại vô pháp nghe rõ lời người kia nói.
Muốn mở mắt ra nhìn xem rốt cục là ai đang nói, mí mắt cứ dần nặng xuống.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, sau đó là đôi môi có chút lành lạnh.
Tô Chính Lượng muốn đẩy đối phương ra, nhưng thân thể lại chẳng còn chút sức lực nào.
Lúc môi kề môi kia, mùi thuốc lá theo khí tức mà tràn ngập vào phổi cậu.
Toàn bộ khoang miệng, đều tràn ngập hương vị của người đó, Lâm Tích Lạc.
Sau khi ho khan vài tiếng, Tô Chính Lượng mở mắt.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu, chính là ánh mắt ẩn ẩn lộ ra tia nôn nóng của Lâm Tích Lạc.
Thấy Tô Chính Lượng tỉnh, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tô Chính Lượng nhận thấy ánh mắt của đối phương, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Tô Chính Thanh cả người ướt sũng chạy lại ôm chầm lấy, "Tiểu Lượng, em tỉnh rồi!"
Tô Chính Lượng nhìn thấy Tô Chính Thanh còn nguyên vẹn trước mặt, tảng đá trong lòng rơi xuống.
"Đứa em ngốc, đã không biết bơi còn bày đặt cứu chị, nếu không có Tích Lạc, chúng ta thực sự đã không thể gặp nhau nữa!"
Vỗ nhẹ bả vai Tô Chính Thanh, Tô Chính Lượng an ủi, "Em nào có nghĩ nhiều như vậy, lại nói, chúng ta hiện tại không phải đều rất tốt sao?"
"Đứa ngốc, đáp ứng chị, về sau tuyệt đối không được làm mấy chuyện điên rồ đó nữa."
Tô Chính Lượng mỉm cười nói, "Em biết rồi."
Chu Tuệ đứng một bên, cùng Tô Chính Thanh đỡ Tô Chính Lượng dậy, "May mà mọi người không xảy ra chuyện gì, vừa rồi thật nguy hiểm, đúng rồi, ba người đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm mạo."
Chị em hai người thay quần áo xong, ngồi trong xe, kế hoạch tiếp theo vì tai nạn này mà bị hoãn.
Tô Chính Thanh nhìn thấy Lâm Tích Lạc vẫn mặc quần áo như cũ, nghi hoặc hỏi, "Tích Lạc, anh không thay quần áo sao?"
"Anh không sao, " Lâm Tích Lạc thản nhiên mở miệng, thanh âm bình thản.
Tô Chính Lượng nghe thấy câu trả lời của Lâm Tích Lạc, hơi sửng sốt.
Lập tức, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, cực kì khó chịu.
Tô Chính Thanh có chút sốt ruột, "Vậy cũng không được, để như vậy anh sẽ cảm mạo!"
Lâm Tích Lạc khoát khoát tay, lái xe chạy về phía S đại.
Tô Chính Lượng ngồi trong xe, trên người mặc bộ quần áo có mùi xà phòng thoang thoảng, thư thái nghe nhạc, tựa vào cửa xe ngủ.
Nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, Tô Chính Lượng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ xe kiến trúc quen thuộc dần lùi lại phía sau, chắc đã trở lại S đại.
Một lúc sau, xe vào đến trung tâm quảng trường, dừng lại.
Tô Chính Thanh mở cửa xe, hướng Lâm Tích Lạc dặn dò, "Tích Lạc, anh nhanh về thay quần áo đi, em ngồi xe Tiểu Lượng về."
Lâm Tích Lạc mệt mỏi khẽ lên tiếng, đạp chân ga, phóng như bay rời khỏi.
" Haiz, chuyến du lịch đang tốt đẹp lại bị vì mình mà hủy, hy vọng Tích Lạc không bị cảm", Tô Chính Thanh đi theo Tô Chính Lượng nhỏ giọng nói thầm.
Chu Tuệ theo sát Tô Chính Thanh trấn an, "Chị Tô, không cần lo lắng, thân thể Lâm tiên sinh tốt như vậy, nhất định không có việc gì."
Tô Chính Lượng lặng lẽ không lên tiếng, giờ phút này, tâm tình cậu có chút phức tạp.
Dọc đường, cậu suy nghĩ rất nhiều, cậu không rõ thái độ Lâm Tích Lạc trong khoảnh khắc kia sao lại trở nên như vậy.
Luôn luôn nói năng lạnh nhạt với cậu, đối với chuyện của cậu ngang ngược can thiệp, tại sao còn đưa bộ quần áo dự phòng của mình cho cậu mặc?
Nếu chỉ là che đậy quan hệ giữa cậu và hắn trước mặt chị cậu, hắn căn bản không cần làm việc này.
Hơn nữa, lúc cứu cậu, cậu thấy rõ ánh mắt của Lâm Tích Lạc rất khác so với lúc bình thường.
Lâm Tích Lạc, rốt cuộc lúc đó anh đang nghĩ cái gì?
Hàng chục dấu hỏi to đùng trong đầu Tô Chính Lượng, khiến cậu có chút đau đầu.
Hít một hơi, Tô Chính Lượng bắt mình ngừng suy nghĩ về chuyện của Lâm Tích Lạc.
Chính là, cậu rất nghi ngờ hành động không thể kiểm soát của mình lúc ở biển.
Chính mình thế nhưng không có kháng cự khi tiếp xúc da thịt với hắn, chẳng lẽ, đây là một loại bản năng sinh tồn sao? Như vậy, những hồi ức loạn thất bát tao hồi kia lại tính là cái gì?.