☆ Chương : Tô Chính Lượng nghi hoặc
--------------------Editor: Mèo----------------
Lâm Tích Lạc xoay người sang chỗ khác, quả nhiên, Tô Chính Lượng đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Khẽ mấp máy môi, Lâm Tích Lạc bên tai Cố Hân Di nói, "Hân Di, em vào trước đi."
Ánh mắt Cố Hân Di có chút khó xử, "Nhưng Tích Lạc, buối hòa nhạc hôm nay chính là người ta cố ý mời chúng ta đến, nếu anh đến muộn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Lâm thi."
"Ngoan, vào trước đi, anh sẽ vào sau."
Cố Hân Di không vui chu cái miệng nhỏ nhắn, "Được rồi, anh nhớ phải vào ngay lúc buổi hòa nhạc bắt đầu đó."
Lâm Tích Lạc khẽ gật đầu, xoa đầu đối phương, ý bảo nàng đi vào.
Hành động ái muội của hai người, đều rơi vào mắt Tô Chính Lượng, thái độ của Lâm Tích Lạc đối với Cố Hân Di nhìn giống như là anh trai dỗ em gái nhỏ, vào trong mắt của cậu lại đặc biệt chói mắt.
Bước lên vài bước, cậu không chút khách khí hướng Lâm Tích Lạc đi thẳng vào vấn đề, "Cô ta là ai?"
Lâm Tích Lạc lạnh lùng trả lời, "Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời em."
Tô Chính Lượng híp mắt, tiếp tục uy hiếp, "Tùy anh thôi, bất quá tôi đành phải nói với cô ta anh đã có bạn gái, khiến cô ta đối với anh hoàn toàn hết hy vọng."
Lâm Tích Lạc đối với sự uy hiếp của cậu căn bản không để vào mắt, "Lời của một người xa lạ với lời của tôi, em nói xem, cô ấy sẽ tin em sao?"
Trong mắt Tô Chính Lượng đã ẩn ẩn uất giận, "Anh đã có cô ta, vì cái gì còn đi trêu chọc chị gái tôi?"
"Cũng chẳng liên quan đến em."
"Được, tôi sẽ gọi cho chị tôi ngay bây giờ, " Tô Chính Lượng lấy điện thoại ra, thị uy trước mặt Lâm Tích Lạc.
Đối phương đối với hành vi của Tô Chính Lượng không có chút lo lắng, lại càng giống vẻ đợi xem kịch hay thì đúng hơn, khoanh tay vững vàng đứng đó, "Tùy em thôi."
"Chị, Lâm Tích Lạc với nữ nhân khác ở cùng một chỗ, trùng hợp bị em bắt gặp...!Cái gì? Chị biết?...!Có thật không? Em hiểu rồi, bye bye."
Tô Chính Lượng nghe xong điện thoại, khuôn mặt trắng nõn phiếm một tia xấu hổ, "Chị của tôi thế mà là biết chuyện này, anh làm cách nào lại gạt được chị ấy?"
Lâm Tích Lạc khẽ ngẩng đầu, Tô Chính Lượng theo ánh nhìn của hắn nhìn về phía đại sảnh có dán áp-phích tuyên truyền, tiêu đề bắt mắt hiện rõ trong tầm mắt —— Cách giải thích hoàn hảo về nhạc Jazz và giao hưởng hiện đại.
Phía dưới có ghi —— nhà tài trợ: Tập đoàn Lâm thị & Cố thị Trading.
"Buổi hòa nhạc hôm nay chính là hai nhà Lâm Cố xuất tiền tài trợ, tôi cùng Cố Hân Di tất nhiên phải tham dự."
Gắt gao nhìn chằm chằm cái người vì xấu hổ mà mặt đỏ ửng lên, Lâm Tích Lạc cảm thấy hành động vừa rồi của cậu vô cùng ấu trĩ, rồi lại...!Nghĩ nghĩ, hắn lại nghĩ đến một từ, đáng yêu.
Tô Chính Lượng em thật giống như năm trước, vẫn dễ bị lừa như vậy, nghĩ đến đây, tâm tình của hắn lại trở nên thoải mái, "Lần sau trước khi làm gì, nhớ phải tìm hiểu kĩ đó, Tô tiên sinh."
Tô Chính Lượng vạn phần không tình nguyện cùng Lâm Tích Lạc giải thích, bất quá trong lời nói lại không có chút gì là nhượng bộ, "Thật có lỗi, chuyện này là lỗi của tôi, nhưng Lâm Tích Lạc, chắc chắn vận khí lần sau của anh sẽ không tốt như vậy đâu."
"Thưa quý vị, buồi hòa nhạc sắp bắt đầu..."
Lâm Tích Lạc xoay người rời đi, "Buổi hòa nhạc bắt đầu rồi, thưởng thức vui vẻ."
Tô Chính Lượng không yên lòng xem hết buổi hòa nhạc, chờ buổi hào nhạc kết thúc, liền lái xe đến chỗ Tô Chính Thanh.
Tô Chính Thanh mở cửa, nàng đối với việc Tô Chính Lượng đến cảm thấy ngoài ý muốn, "Tiểu Lượng, trễ vậy rồi em còn đến làm gì?"
"Chị, lúc gọi điện thoại có chút nói không rõ, cho nên em muốn đên đây cùng chị nói rõ ràng."
Tô Chính Thanh đối với cú điện thoại kia của Tô Chính Lượng còn có chút mạc danh kỳ diệu, hiện tại cậu lại cố ý lại đây cùng mình nói chuyện, làm nghi hoặc trong lòng càng sâu.
Đến phòng bếp rót nước, đưa cho Tô Chính Lượng vừa mới ngồi xuống, "Tiểu Lượng, tìm chị có chuyện gì?"
Tô Chính Lượng uống một ngụm, thở dốc vài giây, "Mẹ đâu?"
"Ngủ rồi."
"Chị, việc hôm nay em đến tìm chị ngàn vạn không cần nói cho mẹ, miễn cho mẹ lại lo lắng không đâu."
Tô Chính Thanh bị em mình quay mòng mòng, vội nói, "Ai nha Tiểu Lượng, em lại còn biết thừa nước đục thả câu, nhanh nói cho chị biết rốt cuộc là chuyện gì đi."
Tô Chính Lượng đặt cốc nước xuống, nghiêm túc mở miệng, "Chị, em hỏi chị, chị cùng Lâm Tích Lạc quen nhau như thế nào?"
Tô Chính Thanh vừa nghe, tò mò trong lòng nhất thời thổi bay đến chín tầng mây, đối mặt với vấn đề em trai hỏi mình, cô hơi có chút dở khóc dở cười, "Đại lão gia nhà ngươi chạy tới đây chỉ là vì chuyện này? Chị cùng anh ấy gặp nhau tháng trước trong tiệc rượu.
Ngày đó, lúc uống rượu không cẩn thận làm dơ y phục của ảnh, lúc đó đang muốn giải thích.
Chính là, không biết như thế nào, ảnh nhìn chằm chằm chị một hồi lâu.
Chị em khi đó trong lòng còn nói thầm, người nam nhân này dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, khí độ bất phàm, làm sao vừa nhìn thấy nữ nhân liền ngốc thành như vậy? Lúc ấy chị cũng không để ý lắm, hướng ảnh xin lỗi rồi bỏ đi.
Tiệc rượu nhanh chóng kết thúc, ảnh còn chủ động cùng chị nói chuyện phiếm, nhưng chị đối với hành động trước đó của ảnh cảm thấy có chút bực bội, cho nên cũng không để ý đến ảnh.
Mấy ngày sau, ảnh không biết từ đâu có được số điện thoại của chị, hẹn chị ra gặp mặt, giải thích.
Ảnh nói, lần đó khi gặp chị liền cảm thấy chị rất giống với một người mà ảnh quen, cho nên mới nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Sau đó, ảnh đè nghị hai người làm bạn, chị em đối với loại phương thức làm quen cũ rích này thấy nhiều, cho nên liền cự tuyệt."
Tô Chính Lượng nghe Tô Chính Thanh nói một tràng gian đại hải, đôi lông mày thanh tú dần dần tụ lại một chỗ, "Sau đó thì sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp đoan trang của Tô Chính Thanh có chút ửng đỏ, ánh mắt không giấu nổi hạnh phúc, "Lâm Tích Lạc người này thật đúng là rất can đảm, có khí độ, đối với sự lạnh nhạt của tỷ, ảnh vẫn như cũ kiên trì đến cùng.
Cuối cùng chị em vì một chút không cẩn thận, liền bị ảnh thu phục."
Tô Chính Lượng nhìn chị mình đã hoàn toàn lâm vào trạng thái IQ khi yêu, không khỏi lo lắng, "Vậy trong thời gian hai người yêu nhau, chị có cảm thấy hắn là người trăng hoa không? Với thân phận này của hắn, có một hai tình nhân cũng là thường tình."
Tô Chính Thanh vẻ mặt " Chị hiểu mà ", hướng Tô Chính Lượng bĩu môi, "Chị đương nhiên biết, cho nên chị cũng từng hữu ý vô tình thăm dò nhiều lần, nhưng đều rất bình thường, chị không thấy ảnh một chân đứng hai thuyền.
Giống như tình huống vừa rồi vậy, buổi hòa nhạc kia, chị đã sớm biết, ảnh cùng cô bé kia tham dự buổi hòa nhạc vưới tư cách là nhà tài trợ."
Tô Chính Lượng vẫn như cũ thập phần lo lắng, "Nhưng mà chị à, Lâm Tích Lạc hắn thật là..."
"Được rồi, Tiểu Lượng, em cứ an tâm đi, chuyện của chị, chị tự biết sắp xếp, chuyện em nên lo lắng chính là bản thân mình đó, mẹ ở trước mặt chị nói rất nhiều lần, bảo chị tìm một cô gái tốt cho em đi xem mắt, chị hiện tại đang tại thay em cố gắng Xem xét." Tô Chính Thanh hoàn toàn không cho cậu nói tiếp, nàng ỡm ờ đem Tiểu Lượng đẩy vào phòng ngủ cho khách, "Đã muộn rồi, ở lại đây ngủ đi."
Tô Chính Lượng nhịn không được mỗi khi Tô Chính Thanh cường ngạnh, chỉ đành ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, "Được rồi, đêm nay em không về.
Bất quá đối với Lâm Tích Lạc, chị vẫn phải tỉnh táo đó, dù sao thời gian em quen hắn vẫn nhiều hơn chị.
Có đôi khi, bề ngoài chỉ là gải dối, quá khứ của hắn chị không hề biết, cho nên chị đừng tin tưởng hắn quá."
Tô Chính Thanh đối với khuyên bảo của Tô Chính Lượng không để ý tới, ngược lại đối với lo lắng của cậu có chút không kiên nhẫn, "Được rồi được rồi, dong dài y như bà già, nghỉ ngơi sớm một chút."
Ban đêm.
Tô Chính Lượng nằm trên giường, trong đầu lặp lại nội dung nói chuyện của mình với Tô Chính Thanh, mất ngủ.
Người Lâm Tích Lạc nói đến có thể hay không là mình? Dù sao hai người là song bào thai, trừ bỏ giới tính khác nhau, vẻ bề ngoài cũng gần giống.
Nếu bởi vì bề ngoài chị cùng chính mình giống nhau khiến cho Lâm Tích Lạc chú ý, vậy thì chị với hắn tính là cái gì? Hắn là thật lòng thích chị mình sao? Chính là, nếu theo như chị mình nói, Lâm Tích Lạc đối xử với chị ấy rất tốt, ít nhất hiện giờ mà nói quả thật như thế.
Nhưng nếu hết thảy chỉ là hắn ngụy trang, vậy thì hắn tiếp cận chị của mình với mục đích gì?
Nghĩ đến đây, nghi hoặc trong lòng Tô Chính Lượng càng sâu sắc.
Lâm Tích Lạc, anh rốt cuộc là muốn làm gì?
- ---------------Editor: Mèo -----------.