☆ Chương : Tô mama nhập viện
---------------Editor: Mèo-------------------
Trong bệnh viện, Tô Chính Lượng ngồi trong phòng bệnh, lo lắng ngồi cạnh mẹ.
Một lúc sau, chợt nghe thấy tiếng giày cao gót của Tô Chính Thanh từ hành lang truyền tới, "Tiểu Lượng, mẹ sao rồi?"
Tô Chính Lượng cố gắng ổn định cảm xúc, bình tĩnh nói với Tô Chính Thanh, "Bác sĩ nói mẹ bị kích thích, hơn nữa thân thể vừa mới phẫu thuật chưa hồi phục hoàn toàn, cộng thêm huyết khi công tâm nên mới bị ngất.
Bây giờ vẫn còn ngủ, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ là sau này không nên bị kinh hách thêm nữa, nếu không cũng sẽ không lạc quan như hôm nay đâu."
Tô Chính Thanh trên mặt bất an thêm một phần kinh ngạc, "Mẹ gần đây không phải vẫn luôn ổn định sao? Như thế nào lại..."
Cả một biển trời ưu thương, khuôn mặt trắng đến trong suốt của Tô Chính Lượng chợt lóe, "Bởi vì mẹ biết chuyện Lâm Tích Lạc đính hôn."
Tô Chính Thanh nhẹ giọng sợ hãi, "Làm sao có thể?"
Tô Chính Lượng cúi đầu tự trách, "Mẹ nghe được trên TV, đều là tại em không tốt, không nên cho mẹ xem tin tức..."
Tô Chính Thanh hung hăng nhíu mày, tiếng nói dễ nghe mang theo chút hàn ý, "Tiểu Lượng, không phải lỗi của em, hết thảy đầu sỏ gây tội đều là tên khốn Lâm Tích Lạc kia.
Nếu không phải tại hắn, mẹ sẽ không biến thành như bây giờ, nếu mẹ có gì không hay xảy ra, chị tuyệt đối sẽ không tha cho hắn."
Thanh âm dịu dàng của Tô Chính Lượng mang theo chút u buồn khó thấy, "Chị, chỉ cần mẹ không sao, chuyện này chúng ta không nói đến nữa, em chỉ sợ mẹ đến lúc đó lại chịu không nổi."
Tô Chính Thanh gật đầu, "Tiểu Lượng, chị biết, chị về công ty sắp xếp công việc lại một chút, tối nay lại đến.
Nếu mẹ tỉnh hỏi em, em nhất định phải nói là chị chia tay với hắn trước, ngàn vạn lần không cần đem sự thật nói cho bà nghe!"
"Em biết mà, chị yên tâm."
Tô Chính Lượng tiễn Tô Chính Thanh đi, lẳng lặng nhìn chăm chú vào mẹ vẫn còn chưa tỉnh, lại càng thêm lo lắng.
Tô mama rốt cục cũng tỉnh, bà mở mắt nhìn thấy con trai đang ngồi cạnh, chậm rãi vươn tay kéo cậu.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi?"
Tô mama cố sức há miệng thở dốc, "Tiểu Lượng, Thanh Thanh đâu?"
Tô Chính Lượng rót một chén nước, giúp Tô mama chậm rãi ngồi xuống, "Chị vừa về công ty, mẹ cứ nghỉ ngơi cho tốt, tối nay chị ấy lại đến."
Tô mama nhăn cái trán, nghiêm túc nhìn Tô Chính Lượng, "Tiểu Lượng, con thành thật nói cho mẹ biết, chị con cùng Tiểu Lâm rốt cuộc là làm sao vậy, cậu ấy như thế nào lại cùng người khác đính hôn?"
Tô Chính Lượng gắt gao nắm chặt tay lại, "Chuyện này con cũng không rõ lắm...!Con chỉ biết Lâm Tích Lạc hắn bắt cá hai tay, chị biết chuyện nên mới cùng hắn chia tay."
Tô mama lắc đầu thở dài nói, "Tại sao có thể như vậy? Mẹ cảm thấy Tiểu Lâm tuyệt đối không phải người như vậy..."
Tô Chính Lượng vô lực ảm đạm nói, "Mẹ, cái này gọi là biết người biết mặt không biết lòng.
Con cùng Lâm Tích Lạc là người quen cũ, con đối với quá khứ của hắn lại càng rõ ràng hơn ai hết.
Kỳ thật con đã sớm khuyên chị ấy, cùng người như Lâm Tích Lạc một chỗ sẽ không hạnh phúc, nhưng Lâm Tích Lạc không từ thủ đoạn mê hoặc chị, làm cho chị ấy nhất thời mất lí trí mới để bị hắn lừa."
"Thật sự là như vậy sao?" Tô mama bán tín bán nghi lẩm bẩm nói, "Nguyên lai Tiểu Lâm hắn là loại người như vậy, thực khiến người ta khó mà tin nổi..."
Tô Chính Lượng rũ mắt, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, "Đúng vậy, mẹ, Lâm Tích Lạc hắn chính là loại người vong ân phụ nghĩa, hư tình giả ý..."
"Hai đứa nó chia tay bao giờ?"
Tô Chính Lượng cúi đầu nhẹ nhàng nói, "Kỳ thật cách đây không lâu, bọn con lo nếu mẹ biết e sẽ không tiếp thu được, cho nên vẫn luôn gạt mẹ, nào biết mẹ vẫn là..."
"Đứa ngốc này, " Tô mama giơ tay lên gõ nhẹ vào trán có vài lọn tóc mỏng của cậu, "Mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, có sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, thật là làm khó cho Thanh Thanh không chỉ chịu đựng thống khổ như thế, lại còn lo lắng cho mẹ."
Tô Chính Lượng miễn cưỡng cười, "Mẹ, mẹ vừa mới tỉnh không nên để bản thân quá mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi nhiều một chút."
Nhìn Tô mama nhắm mắt bình yên ngủ, khổ sở khó có thể hình dung dần dần dâng lên trong lòng Tô Chính Lượng.
Lâm Tích Lạc, anh sẽ cùng người phụ nữ đó đính hôn sao? Nếu là như vậy, vậy thì ngày ấy chuyện anh làm với tôi tính là cái gì?
Chóp mũi hơi hơi chua xót, Tô Chính Lượng nắm lấy tay mẹ, chậm rãi áp lên hai má của mình.
Lâm Tích Lạc, đồ khốn...!
Một tuần sau, Tô mama xuất viện, trong thời gian nằm viện, trừ bỏ chị em hai người ở bệnh viện thay phiên chăm sóc, cũng chỉ có Du Thiếu Kỳ tới thăm vài lần.
Hôm nay, một nhà ba người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, không biết như thế nào, đề tài lần thứ hai chuyển đến trên người Tô Chính Lượng.
"Tiểu Lượng, em cùng Tiểu Tuệ có tiến triển gì không?"
Tô Chính Lượng giả vờ cười, "Bọn em rất tốt nha."
Tô mama nghe thấy câu trả lời của con trai, rất vừa lòng, "Vậy là tốt, con nhớ phải phải chủ động một chút."
"Con biết rồi mà."
"Được rồi, Thanh Thanh, con cũng không cần phải ép em trai con quá, chuyện tình cảm vẫn nên là để phát triển từ từ, dù sao đây cũng là chuyện cả đời.
So với chuyện của em con, mẹ hiện tại càng quan tâm đến chuyện của con hơn."
Khuôn mặt diễm lệ của Tô Chính Thanh có chút lúng túng, "Aiz, mẹ à, chuyện của con con tự lo được mà, mẹ không cần hao phí sức lực đâu."
"Con thì biết cái gì, Thanh Thanh, con đã tuổi rồi, so với em trai con, chuyện chung thân đại sự của con càng làm mẹ sốt ruột hơn."
Tô Chính Lượng nhu nhu huyệt thái dương, thở dài, "Mẹ, kỳ thật việc này mẹ cũng không cần gấp, nếu nói người thích hợp, con thấy Thiếu Kì cũng được nha."
Tô mama hai mắt sáng ngời, vừa lòng gật đầu, "Vẫn là Tiểu Lượng phản ứng nhanh, mẹ sao lại không nghĩ đến cậu ấy nhỉ.".
Truyện Mỹ Thực
Tô Chính Thanh nâng mặt, ánh mắt dao động, "Du tiên sinh quả thật không tồi, chẳng qua..."
"Ai nha Thanh Thanh, không nên băn khoăn quá nhiều, Tiểu Lượng, hôm nào con nói qua với cậu ấy một chút."
"Vâng."
Chị hai người thu thập xong hết thảy, đợi Tô mama đi vào giấc ngủ, sau đó an vị trên ghế sa lông xem TV.
Tô Chính Lượng nhìn chằm chằm màn hình TV, đem chuyện khó nói trong lòng nói ra, "Chị, kỳ thật trong lòng em có chuyện không dám nói cho mẹ biết, em cùng Tiểu Tuệ, thật sự không thích hợp.".