Cố Hân Di tâm sự nặng nề quay về nhà, đợi một lúc lâu cũng không thấy cha về, trong lòng càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Năm đó Lâm thị gặp biến lớn, mấy đại gia tộc đều đối với Lâm gia bỏ đá xuống giếng, cha mình mặc dù không tham dự vào, nhưng cũng chỉ mặt lạnh đứng nhìn, cũng không giúp Lâm gia.
Lúc đó, còn hay cùng Trịnh Ngôn của Trịnh gia lui tới thường xuyên, tựa hồ cũng muốn có một phần sau biến này.
Dù vậy, Lâm gia vẫn tự thân cố gắng xoay chuyển thế cục, có một kết cục tốt, từ lúc Lâm Tích Lạc về nước, tập đoàn Lâm thị ngày càng phát triển.
Không chỉ dành lại được toàn bộ tài sản trước đó, mà còn mua lại được Câu lạc bộ thể hình cùng Sở nghiên cứu sợi Nano của Trịnh gia, đẩy hai nhà Lâm Trịnh vào quan hệ nước sôi lửa bỏng.
Nhưng dù sao, hai nhà Lâm Trịnh vẫn là thông gia, em gái Trịnh Ngôn, Trịnh Nhã Tuệ, sau khi mẹ Lâm Tích Lạc qua đời liền được gả qua.
Lúc ấy mình còn nhỏ, đối việc này cũng không biết gì, chỉ là ngẫu nhiên nghe cha nhắc đến, giữa hai người họ, tuổi tác cách xa nhau như vậy, tên ngốc cũng nhìn ra mục đích Trịnh Nhã Tuệ được gả vào Lâm gia.
Hiện tại ngẫm lại, Trịnh Nhã Tuệ gả cho Lâm baba, đơn giản chính là nhìn trúng khối tài sản của Lâm thị đi.
Nhưng Lâm lão gia tử tung hoành ở thương giới vài chục năm, chút tâm tư này của Trịnh gia lẽ nào còn không nhìn ra? Cho nên, Trịnh Nhã Tuệ gả vào Lâm gia gần hai mươi năm, căn bản cũng chưa sinh thêm có Lâm gia một đứa con nào, đến nay, Lâm gia cũng chỉ có Lâm Tích Lạc là con trai độc nhất.
Trịnh gia thấy chuyện này không có hi vọng, trăm phương ngàn kế đợi, rốt cục chờ được đến năm trước, Lâm thị gặp biến, muốn thay thế Lâm thị trở thành lão đại ở S thành.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, vận khí Trịnh gia không tốt, mục đích thâu tóm Lâm thị không thành.
Hiện giờ Lâm Tích Lạc lại trở thành người đứng đầu Lâm thị, sấm rền gió cuốn, thủ đoạn cường ngạnh, càng khiến quan hệ giữa hai nhà trở nên gay gắt.
Bất luận là bên nào, chỉ cần hơi có một tia gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ giương cung bạt kiếm, rút giây động rừng, không ai nhường ai khiến cho hắn bị kẹp ở giữa mấy đại gia tộc, thật là ngồi cũng không yên.
Mà hiện giờ Lâm thị lại xảy ra mất trộm, mặc dù không mất đi thứu gì quan trọng, cảnh sát bước đầu nhận định chỉ là vụ trộm thông thường, nhưng tại thời kì nhạy cảm này, khiến người khác không khỏi hoài nghi liệu đằng sau vụ trộm này co phải đang chứa đựng một âm mưu to lớn khác không.
Giống như vừa rồi Lâm Tích Lạc nói với mình, chuyện này không đơn giản chỉ là một vụ trộm bình thường, nếu như Lâm Tích Lạc đã có suy đoán, lấy chuyện anh ấy xử lí vấn đề, chuyện này nhất định có trá.
Mà đối tượng tình nghi đầu tiên, ắt hẳn là Trịnh gia.
Nghĩ đến Lâm Tích Lạc, biểu tình Cố Hân Di lại có chút phức tạp.
Lâm Tích Lạc người nam nhân này kiệt ngạo bất tuân, cường thế lại vô cùng ngạo mạn, nhưng mình là thật tâm yêu anh ấy.
Vì anh ấy, mình nguyện ý dùng tất cả cổ phần Cố thị mà mình sở hữu đem ra đổi.
Vì anh ấy, mình nguyện ý nghe theo Trịnh Dục Phong, phái người theo dõi Tô Chính Lượng, còn mạo hiểm bắt cóc cậu ta, bắt cậu ta rời khỏi Lâm Tích Lạc.
( kiểu như ngang bướng, không tuân theo quy tắc nào á)
Lâm Tích Lạc chỉ có thể là của Cố Hân Di, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng cướp anh ấy khỏi tay mình.
Lâm thị sau này cũng sẽ do bà chủ là mình tiếp quản, nếu có người mơ ước Lâm thị, muốn đánh chủ ý lên Lâm thị, mình tuyệt sẽ không mặc kệ.
Bất luận là ai, cho dù là cha mình, mình cũng quyết không đáp ứng.
"Hân Di bảo bối, con về rồi!"
Cố Hiển hơi hơi loạng choạng đi vào phòng khách, ông ta nhìn thấy sắc mặt Cố Hân Di hết sức khó coi ngồi trên ghế sa lông, liền ngồi xuống bên cạnh.
"Bảo bối con sao vậy? Hiếm khi cha mới được cao hứng như thế, con sao lại gọi cha về?"
Cố Hân Di ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cha mình, mày nhíu lại, "Cha, con đã sớm nói với cha, không cần phải lui tới với người Trịnh gia, cha lại còn cố tình không nghe, còn chạy đến nhà họ tụ tập?"
"Trịnh Giảng Hòa và cha đều là bạn cũ, chỉ là bàn bè gặp mặt nhau thôi mà."
"Con hỏi cha, chuyện Lâm thị bị mất trộm, cha có liên quan không?"
Cố Hiển nghe thấy Cố Hân Di đi thẳng vào vấn đề, giả ngu nói, "Bảo bối, con nói linh tinh cái gì vậy! Chuyện này, không phải cảnh sát bảo chỉ là vụ trộm bình thường thôi sao, sao cha của con lại liên quan được?"
"Tốt nhất là cha không liên quan, nếu đến lúc điều tra ra chuyện này cùng Trịnh gia có liên quan, con sợ cha cũng không khỏi liên quan.
Cha nên rõ ràng, hiện giờ ở S thành, giữ lời nói chính là Lâm gia, đám lão già bên Trịnh gia, cũng không còn nhiều khả năng, cha còn cùng bọn họ hồ nháo cái gì?"
Cố Hiển đối với lời Cố Hân Di không để ý, ông ta nói, "Bảo bối, trước đó con còn ngồi đây klóc kể lể, nói tên tiểu tử họ Lâm kia đối với con không tốt, như thế nào lại chuyển thái độ nhanh vậy?"
"Cha, bay giờ con là con dâu tương lai của Lâm gia, vạn nhất ngày nào đó Lâm thị xảy ra chuyện, bọn họ lại điều tra ra Cố gia đang âm thầm tính kế, như vậy người đứng mũi chịu sào chắc chắn là con.
Huống hồ chúng ta cùng Lâm thị đã nhiều thế hệ cùng thuyện, nếu Lâm thị xảy ra bất trắc, Cố gia chúng ta chắc chắn cũng bị ảnh hưởng " dừng lại, trong đôi mắt nhỏ dài của Cố Hân Di lộ ra vài phần âm hiểm, "Cha muốn có Lâm thị cũng được, nhưng bây giờ không phải là thời cơ, một khi con chân chính bước vào cửa Lâm gia, ngồi vững vàng vị trí nữ chủ nhân, khi đó, chúng ta bàn bạc kĩ hơn cũng chưa muộn."
Cố Hiển nghe thấy Cố Hân Di nói như vậy, mặt khôi phục bình thường, ông ta vỗ vỗ vai Cố Hân Di, mặt mày hồng hào, trên mặt lóe nụ cười giảo hoạt, "Không hổ là con gái của Cố Hiển, Hân Di, có lời này của con, tương lai Lâm thị cũng sớm là của chúng ta.
Từ nay về sau,cha cam đoan sẽ không có lui tới Trịnh gia nữa."
"Như vậy, chuyện lần này cha không có liên quan?"
Cố Hiển điều chỉnh tư thế ngồi, lắc đầu, "Trịnh Dục Phong có chút kỹ xảo ấy, cũng chỉ có thể lừa được tên tiểu tử họ Lâm kia, vụ trộm lần này, cha cũng chỉ biết một chút, nội dung kĩ càng tỉ mỉ, tên cáo già Trịnh Ngôn kia sao có thể nói cho cha biết? Dù sao ông ta cũng kiêng kị cha là bố vợ tương lai của Lâm Tích Lạc, có một số việc sẽ không nói cho cha biết.
Bất quá, cha nói cho con biết, lần này Lâm thị khả năng sẽ gặp phải chút khó khăn, có thể vượt qua không, vậy thì phải dựa vào vận khí của Lâm Tích Lạc."
Tô Chính Lượng kết thúc một ngày dạy học, đem mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, rời văn phòng.
Hành lang dọc theo cửa sổ, cậu vội vàng bước đi.
Trong lúc lơ đãng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc Audi màu đen đập thắng vào tầm mắt.
Tô Chính Lượng nhìn chằm chằm chiếc xe kia, nhìn thấy thân ảnh trong xe, tâm có chút hoảng loạn.
Siết chặt nắm tay, cậu cúi đầu rời khỏi giảng đường, bước nhanh qua chiếc Audi đang đỗ ở cửa.
Người bên trong xe thấy người mình đợi đang cố ý tránh mặt, bóp tắt mẩu thuốc lá trong tay, mở cửa xe đi ra, "Lượng, dừng lại."
Tô Chính Lượng nghe thấy thanh âm Lâm Tích Lạc, trong lòng không khỏi ngẩn ra, nhưng cậu giả vờ không có nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước.
Lâm Tích Lạc vững vàng đi theo sau Tô Chính Lượng, "Tô Chính Lượng, em mau dừng lại, anh có chuyện muốn nói với em."
Tô Chính Lượng quay đầu, không kiên nhẫn nói, "Có chuyện gì mau nói, nói xong tôi còn muốn về nhà."
Lâm Tích Lạc đi thẳng vào vấn đề nói, "Người bắt cóc em, còn có người gửi thiệp đính hôn cho em, anh đã điều tra rõ thân phận của bọn họ, có thể xác định là cùng một nhóm người.".