Khi ánh nắng đầu tiên trong ngày xuyên qua tấm màn che mỏng manh chiếu vào trong phòng, Lâm Tích Lạc mở mắt.
Tối hôm qua, Tô Chính Lượng nghe thấy hắn lần thứ hai đề nghị trở lại bên cạnh hắn, vẫn như cũ lựa chọn trầm mặc.
Năm đó, hắn tuy là vì sợ Tô Chính Lượng bị liên lụy, cho nên mới bí mật rời nước, hiện tại ngẫm lại, khi đó quyết định có chút qua loa.
Biết rõ nội tâm Tô Chính Lượng so với bất luận kẻ nào đều rất yếu ớt, mẫn cảm, không thể chịu nối bất kì đả kích gì, thế mà hắn còn không từ mà biệt rời đi.
Sau đó, cũng bởi vì lòng tự trọng quá cao, khiến hắn khi nghe thấy tin Tô Chính Lượng có người mới, cũng không đủ can đảm về nước xác nhận.
Hai người bởi vì nhất thời hiểu lầm mà hận đối phương năm, dẫn đến Tô Chính Lượng nội tâm vốn yếu ớt đã khó có thể khép lại thương tổn.
năm sau mình lại đột nhiên xuất hiện, còn mang theo chị của em ấy đến trước mặt em ấy, khiến cho nội tâm Tô Chính Lượng cảm thấy khiếp sợ cùng đau xót, lặng lẽ lần thứ hai mang vết thương đã kết vảy kia xé toạc ra.
Đến giờ, rốt cuộc bản thân đã làm gì vậy?
Nội tâm Tô Chính Lượng bị tổn thương sâu sắc, mới dẫn đến tình trạng kháng cự hắn mãnh liệt.
Cậu hiện tại như một con ốc sên, luôn rúc trong vỏ ốc của bản thân, không dám đối mặt với hiện thực hắn còn yêu cậu mà cậu cũng còn yêu hắn.
Mà mỗi khi hắn nhắc đến chuyện này, cậu lại lập tức giống như con nhím, dùng dai nhọn bảo vệ chính mình.
Bởi vậy, muốn cho Tô Chính Lượng lần thứ hai trong lúc thanh tỉnh nói ra câu yêu hắn quả thật có chút khó, điều này khiến cho Lâm Tích Lạc luôn trong tình trạng như cá gặp nước cũng hiểu được có chút trở tay không kịp.
Bất quá, tâm bệnh ắt có thuốc giải, người tháo nút phải là người thắt nút.
Tuy rằng thái độ của Tô Chính Lượng với hắn như cũ có chút lãnh đạm, nhưng đối với cái hôn hôm qua của hắn, cậu cũng không có kháng cự, đối với hắn mà nói, điều này cũng coi như là dấu hiệu tốt.
Huống hồ, hiện tại vừa lúc có cơ hội tốt như vậy, Tô Chính Lượng không phản đối việc hắn bảo vệ cậu.
Như vậy thì cứ từ từ nước ấm nấu ếch, để hắn dần dần bầu bạn bên cạnh cậu.
Đem loại cảm giác luôn có người bên cạnh này biến thành thói quen của cậu, thẳng đến khi cậu phát hiện thì cũng đã không rời khỏi hắn được, cho dù không muốn thừa nhận cũng đã không còn cách nào khác.
Nghĩ đến đây, Lâm Tích Lạc đắc ý.
Trịnh Dục Phong, nếu Lượng thật có thể trở lại bên cạnh tôi, tôi còn phải thật tâm cảm ơn cậu.
Lâm Tích Lạc từ trên giường đứng dậy, thay âu phục, đẩy cửa, đi đến cửa phòng ngủ cách vách.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn khinh thủ khinh cước đi vào.
Trong phòng an tĩnh đến lạ, hết thảy đều im ắng.
Tiếng hít thở đều đều rất nhỏ, mùi chanh phảng phất trong phòng, khiến người khác chìm đắm trong đó.
Xem ra, Tô Chính Lượng chưa dậy.
Lâm Tích Lạc phóng nhẹ cước bộ, chậm rãi đi lên trước.
Nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh ngủ trên giường kia, màu đen trong mắt, lộ ra vô vàn sự sủng nịnh.
Một lát sau, cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, người đang ngủ kia cũng chậm rãi mở mắt.
Tạm ngừng trệ hai ba giây, đầu óc cũng thanh tỉnh.
Cậu trừng lại ánh mắt cực nóng của Lâm Tích Lạc, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, "Ai cho phép anh vào, đi ra ngoài."
Lâm Tích Lạc vô tội bĩu môi, "Anh chỉ muốn đến gọi em rời giường, nếu không lát nữa em đi làm trễ cũng đừng có trách anh."
"Đi làm trễ là chuyện của tôi, mắc mớ gì tới anh?"
Dứt lời, Tô Chính Lượng xốc chăn mỏng lên, từ trên giường đi xuống, lưu loát cầm áo khoác đặt ở một bên chuẩn bị thay, phát hiện Lâm Tích Lạc vẫn không có ý muốn đi, nhu nhu mày, bất mãn nói, "Anh còn muốn đứng đây bao lâu? Tôi muốn thay quần áo, phiền anh đi ra ngoài trước."
Sau đó, khi Tô Chính Lượng lần thứ ba đề cao âm lượng đuổi khách, Lâm Tích Lạc mới miễn cưỡng đi ra ngoài.
Tô Chính Lượng thay quần áo, đẩy cửa, đi xuống.
Tiếng dao nĩa cùng chéb bát từ phòng bếp truyền ra, nùi bánh mì nướng cùng mùi cà phê đặc quẩn quanh trong không khí, phiêu tán tứ phía.
Cô giúp việc mặc một cái tạp dề kẻ ca rô, khẽ ngân một bài hát, đi ngang qua phòng khác để vào nhà bếp, nhìn thấy bóng người đi xuống, vội ngừng việc trong tay lại, hướng cậu hơi hơi cúi người, "Tô tiên sinh, sớm."
"Cô cũng vậy, " Tô Chính Lượng thấy người giúp việc biết mình, trong lòng cảm thấy có vài phần kinh ngạc, bất quá cậu vẫn mỉm cười cùng đối phương nói xin chào, đi tới bàn ăn, ngồi xuống.
Tô Chính Lượng nhìn nhìn chung quanh, bên trong phòng khách to như vậy, hiện tại chỉ có một mình mình, Lâm Tích Lạc không biết chạy đi đâu.
Trong lòng cậu nói thầm, hỏi người giúp việc, "Đúng rồi, Lâm tiên sinh đi đâu rồi?"
Giọng nam trêu tức mang theo ý cười không che giấu từ ban công truyền tới, "Anh mới chỉ đi nhận một cuộc điện thoại, em đã bắt đầu nhớ anh, xem ra, từ giờ trở đi, anh sẽ mỗi giây đều phải ở cạnh em rồi."
"Lâm Tích Lạc, anh nói linh tinh cái gì đó!" Tô Chính Lượng nhìn thấy Lâm Tích Lạc cợt nhả, tay cầm điện thoại đi vào phòng khách, có chút tức giận quay đầu, tiện tay mở tờ báo đã đặt trên bàn.
Dần dần, ánh mắt dừng lại trên tiêu đề to đùng in trên báo, Tô Chính Lượng chỉ vào tờ báo trong tay, nói với nam nhân đối diện, "Tên trộm của vụ kia đã bị bắt, là một tên chuyên nghiệp."
Lâm Tích Lạc nhận tờ báo, ánh mắt ủ dột, lặng yên thâm thúy.
Tô Chính Lượng nhìn biểu tình ác liệt của Lâm Tích Lạc ác, có chút nghi hoặc, "Có gì sai sao?"
Lâm Tích Lạc buông tờ báo, "Ngay cả em cũng cho rằng đây là một vụ trộm bình thường?"
Tô Chính Lượng trầm ngâm một lát, "Hệ thống an ninh ở tập đoàn của anh luôn luôn nghiêm mật, theo lý mà nói khả năng mất trộm là cực kì nhỏ.
Hơn nữa, mục tiêu lại còn là nhằm vào tập đoàn lớn như tập đoàn nhà anh, tên trộm kia quả thật có tính phiêu lưu rất cao.
Có lẽ, hắn cũng chỉ vì tiền mà đến, cho nên cũng không có thể loại trừ khả năng này, bất quá..."
Lâm Tích Lạc truy vấn, "Bất quá cái gì?"
Tô Chính Lượng đột nhiên chuyển đầu đề, "Anh cho rằng vụ trộm lần này cũng liên quan tới đám người kia."
"Theo suy đoán của anh thì là vậy."
"Hắn trăm phương ngàn kế vừa biên vùa diễn, còn đem cả tôi tính kế, mục đích cuối cùng chính là Lâm thị, anh cho rằng người đứng sau màn là ai?"
"Là ai thì anh cũng chưa dám chắc, bất quá nếu phán đoán của anh không sai thì có lẽ là hắn."
"Hắn?"
Lâm Tích Lạc gật gật đầu, "Cơ bản có thể đoán là hắn, nhưng anh vẫn còn cần thêm bằng chứng thuyết phục."
"Nếu anh đã biết là hắn, định làm gì tiếp theo?"
"Lạt mềm buộc chặt, khiến bọn họ lộ dấu viết, đồng thời giải quyết luôn Cố gia."
Tô Chính Lượng hạ mắt, uống một ngụm cà phê, "Vậy Cố Hân Di phải làm sao?"
"Tất nhiên là hủy bỏ đám cưới với cô ấy."
Lâm Tích Lạc thấy Tô Chính Lượng nghe đến chuyện đám cưới, sắc mặt khẽ biến, lập tức đình chỉ không nói tiếp, lấy miếng bánh mì, quệt một ít mứt trái cây lên, "Ăn chút bánh mì đi."
Tô Chính Lượng không nhận bánh mì từ tay Lâm Tích Lạc, cúi đầu uống hết cà phê, lãnh đạm nói, "Tôi ăn no rồi."
Sau đó đứng dậy, đi ra ngoài.
"Anh chở em."
Tô Chính Lượng cũng không quay đầu lại, "Không cần, đêm nay tôi về nhà."
Nhìn Tô Chính Lượng mở cửa rời khỏi nhà mình, Lâm Tích Lạc bỗng nhiên cảm thấy mứt trái cây trong miệng vô cùng chua..