Chương : Bị thương
----------------Editor: Mèo----------------
Đau đớn kịch liệt nháy mắt ập lại, ngược lại khiến Tô Chính Lượng lập tức tỉnh táo lại, cậu cố nén đau, quay người lại.
Ánh mắt lạnh lẽo chết chóc của Khôn ca chợt lóe, không chút do dự, cứng rắn như đá lần thứ hai đánh lại!
Gần như cùng lúc, tay trái Tô Chính Lượng theo bản năng chặn một quyền mãnh liệt kia lại.
Khôn ca nâng đầu gối, hướng bụng đối phương thúc!
Tô Chính Lượng chợt rùng mình, thân thể linh hoạt hơi hơi ngửa ra sau, tránh được một đòn chí mạng kia.
Sau đó, đối phương lại đấm một quyền sang bên.
Tô Chính Lượng nghiêng người, nắm đấm quét qua bên má trái của Khôn ca, đánh vào phía sau tường.
Va chạm kịch liệt, đau đớn chết lặng, lại không ảnh hưởng đến động tác của cậu.
Chỉ một giây sau, đối phương cũng không yếu thế nâng lên đùi phải, cho cậu một cú đá.
Khuỷu tay Khôn ca ngăn cản khiến cậu không kịp đề phòng đánh trả, sạch sẽ, bước chân vô cùng lưu loát.
Hung hăng cắn răng, cậu nắm chặt hai tay lần thứ hai vung lên, đồng thời, một cú đấm ngay vào trán Tô Chính Lượng!
"Đông!"
Hai cú một lúc, khiến hai người đồng thời lùi về sau mấy bước.
Nín thở ngưng thần, song phương đều không nhượng bộ, giống như cuộc chiến giữa thợ săn và con mồi, không đến thời khắc mấu chốt, cũng không biết được hươu về tay ai.
Người vây xem ngừng thở, nhìn hai nam nhân này đánh giá.
"Năm quyền đánh xong, anh không thắng tôi, " thanh âm thanh lãnh, từ ngữ khí phách, vào trong tai Khôn ca, hết sức chói tai.
Mặt Khôn ca trong nháy mắt biến thành màu xám, gã không ngờ rằng người nam nhân trước mắt có vẻ nhu nhược, thế nhưng lại khó đối phó như vậy.
Trừ bỏ lần thứ nhất bị đánh lén, còn lại vài lần đều chưa đụng được đến đối phương.
Điều này khiến cho gã trở tay không kịp, nếu hôm nay không thắng được cậu, gã làm sao còn mặt mũi ở nơi này?
Gã hung hăng hít một hơi, cả giận nói, "Tiểu tử, vừa rồi tao chỉ dùng đến ba phần lực, hiện tại tao muốn xuất toàn lực."
A Hoàng nhìn thấy sắc mặt Khôn ca rất khó coi, bật người nói, "Khôn ca, đừng nhiều lời với tiểu bạch kiểm này, để huynh đệ tụi em cùng lên bắt hắn! Các huynh đệ, lên!"
( Chương trước cái bạn tóc vàng tên Hoàng Mao nhé, tôi lại dịch thành tóc vàng ế, có thời gian sẽ chỉnh lại)
Mấy chưởng đều hướng đầu Tô Chính Lượng rơi xuống, mấy chục địa quyền cước khiến Tô Chính Lượng không thể chống đỡ được, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Lâm Tích Lạc ngồi trên ghế sa lông, nhớ lại cảm xúc bất thưởng của Tô Chính Lượng cùng hắn, mày khóa chặt lại.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng bất lực, đối mặt với cậu tâm sự nặng nề, cùng một bộ dáng muốn nói lại thôi, đến cuối lại lựa chọn trầm mặc, khiến cảm xúc bất an trong lòng Lâm Tích Lạc càng mãnh liệt.
Trong lúc suy nghĩ, di động đặt trên bàn rung lên mãnh liệt, thanh âm bén nhọn vang lên trong căn phòng lạnh lẽo, phá tan sự yên tĩnh.
Lâm Tích Lạc nhấc điện thoại, mắt nhìn người gọi đến, tên của Tô Chính Lượng rõ ràng lọt vào trong tầm mắt.
"Xin hỏi là Lâm tiên sinh phải không?"
Gọi điện thoại tới lại là một nam nhân trẻ tuổi, có lẽ là do tín hiệu không tốt lắm, thanh âm nghe có vẻ đứt quãng, xác thực không rõ.
"Là tôi."
"Xin chào, tôi là Tần Phong của Đội tuần tra phía Đông.
Vừa rồi, quán bar ở khu Đông xảy ra ẩu đả.
Có một vị nam nhân trẻ tuổi bị thương, bởi vì trên người cậu ấy không có CMND, hơn nữa mấy người tham gia ẩu đả cũng không biết cậu ấy, cho nên chúng tôi chỉ có thể thông qua điện thoại gọi cho cậu."
Lâm Tích Lạc đứng dậy, ly rượu đặt trên bàn bởi vì hắn đứng dậy đột ngột mà rơi xuống đất, phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn thanh thúy, "Người giờ ở đâu?"
"Đã đến bệnh viện ở khu Đông cấp cứu rồi."
"Tôi lập tức tới ngay."
Lâm Tích Lạc lấy chìa khóa xe trên bàn, nhanh chóng rời đi.
Hoả tốc chạy đến phòng cấp cứu ở bệnh viện khu Đông, một nam nhân mặc cảnh phục đang ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứ, chờ Lâm Tích Lạc đến.
Lâm Tích Lạc lòng như lửa đốt nhanh chóng tiến lại, chưa kịp đứng vững, đã vội vàng mở miệng dò hỏi, "Tần cảnh quan, tôi là Lâm Tích Lạc, tình hình hiện tại của Tô Chính Lượng giờ thế nào?"
Tần Phong cau mày chỉ chỉ đèn phía trên phòng cấp cứu, "Còn đang cấp cứu, khi chúng tôi nhận được báo án, chạy tới hiện trường, phát hiện cậu ấy đã hôn mê rồi, trên người có vài vết thương."
Lâm Tích Lạc nhìn dòng chữ sáng màu đỏ " Đang cấp cứu ", trong mắt hiện lên một tầng lo lắng, "Tần cảnh quan, là ai đánh cậu ấy?"
"Còn có thể là ai, không phải là Trương Khôn sao."
Lâm Tích Lạc nhíu mày, "Trương Khôn?"
Tần Phong giải thích, "Hắn là đầu lĩnh lưu lanh ở khu Đông, người báo án nói hắn mang theo vài tên thủ hạ, ở trong quán rượu đòi bắt Tô tiên sinh."
"Tần cảnh quan, người tên Trương Khôn này hiện giờ ở đâu?"
"Đanh ở cảnh cục của chúng tôi, lát nữa tôi sẽ đi qua cho bọn hắn làm ghi chép, à, đúng rồi, " như là nhớ ra cái gì, Tần Phong cầm điện thoại trong tay giơ ra, "Đây là di động của Tô tiên sinh."
Lâm Tích Lạc nhận di động, ánh mắt phức tạp.
Có vẻ yêu say đắm, lại có vẻ thản nhiên ưu thương, chua xót khó có thể nói, ngực ẩn ẩn đau.
Một lúc sai, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phong, "Tần cảnh quan, không biết tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?"
"Lâm tiên sinh mời nói."
"Tôi muốn đến cảnh cục cùng anh, " dừng một chút, mắt Lâm Tích Lạc u ám, lộ vẻ khát máu, "Gặp mặt vị tên Trương Khôn này một chút."
Lâm Tích Lạc đi theo Tần Phong vào cảnh cục.
Mới vừa bước bên trong, liền nhìn thấy vài tên có vẻ ngaoif lưu manh, ngồi trên ghế hai chân bắt chéo, còn không thèm để ý mà dùng ngôn ngữ ô uế trêu đùa vài nữ cảnh viên ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô lại, giống như là đến cảnh cục làm khách.
Tần Phong vừa thấy một màn như vậy, giận tím mặt, "Chúng mày thành thật một chút cho ông, đả thương người còn ở nơi này làm bộ không có việc gì!" Sau đó, chỉ chỉ một tên tóc vàng, quát, "Đặc biệt là mày, đừng quên chuyện kia của mày còn chưa xong đâu!"
A Hoàng nhìn thấy Tần Phong, bật người buông chân đứng dậy, bộ dáng khỉ ôm, trên mặt chất đầy tươi cười khó coi, "Tần cảnh quan, đừng nóng giận, tôi đây không phải đến cho ngài trừng phạt sao?"
Tần Phong đối với Lâm Tích Lạc nói, "Lâm tiên sinh, chính là mấy người này, tôi đi vào chuẩn bị một chút, một hồi cho bọn chúng làm ghi chép.
Cậu nếu muốn nói gì, mau chóng cùng bọn họ nói đi."
Lâm Tích Lạc gật gật đầu, chờ Tần Phong đi vào phòng thẩm vấn, hắn tựa vào bên tường, nheo mắt, không nhúc nhích nhìn chăm chú vào mấy tên trước mắt này.
A Hoàng thấy Tần Phong đi rồi, lại lần nữa bắt chéo chân, "Mập mạp, tiểu tử kia sẽ không phải là vào bệnh viện rồi chứ? Tao còn tưởng tên đó đánh rất khá, không thể ngờ được, đánh hai cái liền hôn mê."
Người kêu mập mạp nói to với giọng vô cùng thô lỗ, " Nhìn cánh tay gầy còm của nó là biết, thế mà còn muốn đấu vưới Khôn ca, thật sự là chán sống mà."
A Hoàng nhân cơ hội huênh hoang, "Cũng không nhìn xem Khôn ca là ai? Dám đánh nữ nhân của Khôn ca, không đem nó đánh chết là may rồi.
Haiz, Khôn ca, nói không chừng chúng ta sẽ bị quản thúc vài ngày đó?"
Trương Khôn nhả khói, từ từ mở miệng nói, "A Hoàng, mày theo tao bao lâu rồi
Lâm Tích Lạc nghe thấy tên kia nhắc tới "Khôn ca", ánh mắt lạnh lẽo, chết chóc nhìn thẳng vào lưng người đối diện.
"Khôn ca, nửa năm rồi."
"Nếu tao nhớ không lầm, hình như mày vào đây năm, sáu lần rồi thì phải?"
A Hoàng gật đầu lia lịa, "Khôn ca, sáu lần."
"Vậy mày tính xem Tần Phong có bao giờ không thả mày đi vào hôm sau không?"
"Nhưng mà Khôn ca, anh xem, tiểu tử kia hình như bị thương rất nặng, em sợ lần này chúng ta phải chịu tội cố ý gây thương tích đó?"
Trương Khôn rít điếu thuốc, cười lạnh nói, "A Hoàng, mày đang sợ cái gì? Tiểu tử này khiến nữ nhân của ông đây chịu nhục trước mặt mọi người, tao không đem nó đánh chết là đã nhân từ lắm rồi.
Ở khu Đông này, Trương Khôn tao chính là luật, đừng quên, chú hai tao là chủ nhân của Cố gia, Cố Hiển, dựa vào địa vị của ổng ở S thành, cho dù tao đánh chết nó thì thế nào?"
"Thật không? Sao tôi chưa bao giwof nghe Cố Hiển nhắc tới có người cháu ngoại nào như cậu nhỉ, Trương Khôn."
Trương khôn giật mình quay đầu, nhìn thấy Lâm Tích Lạc vững vàng nện bước, từng bước tới gần.
Trên khuôn mặt anh tuấn, một đôi mắt lạnh như bắng khiến người khác khiếp sợ, giống như muốn đem gã ăn sống nuốt tươi.
"Mày là..."
"Lâm Tích Lạc.".