Trong nháy mắt ấy, Đường Kiều tưởng như mình đã rơi vào một giấc mộng mãi mãi không thể tỉnh lại.
Anh giật mình mở mắt, nhận ra mình đang nằm úp sấp trên cái bàn đầy sách vở, ở chỗ trống duy nhất trên bàn đặt một tờ giấy, trên đó ghi chi chít tên một người – Thẩm Mộ.
Đường Kiều nhìn chằm chằm hai chữ này – anh có thể đảm bảo đó là nét chữ của mình, nhưng lại không quá giống kiểu viết bây giờ của anh, mà trông trẻ con hơn rất nhiều. Cây bút gần đó vẫn chưa được đóng nắp lại, hẳn là chủ nhân của nó vừa viết vừa ngủ quên.
Anh nhìn nó đến thất thần, mãi đến khi có một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai mình: “Đường Kiều.”
Người nọ mặc một bộ váy liền trắng thuần, tóc đen dài đến eo, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo. Anh biết người nọ – nhưng trong trí nhớ cuối cùng của anh, cô không còn xinh đẹp như bây giờ, mà là tái nhợt tiều tụy, hèn mọn quỳ dưới chân anh cầu xin mạng sống.
Anh đã chết rồi sao? Không thì sao có thể nhìn thấy Đào Phi đã chết từ mười năm trước?
“Em Đường Kiều,” Cô nâng cao giọng, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự quan tâm: “Nói cho cô biết, cô vừa nói cái gì?”
Đường Kiều không trả lời. Ánh mắt anh lướt qua bảng đen phía sau cô – trên đó có vài câu tiếng Anh không thể đơn giản hơn, chữ viết tròn trịa rất đẹp. Anh lại nhìn quanh một vòng, nhận ra mình đang…. ở phòng học? Quanh anh có khoảng ba mươi người cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc đồng phục, những khuôn mặt trẻ tuổi không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào anh.
Thấy dáng vẻ lơ đễnh của Đường Kiều, Đào Phi giận thật rồi: “Sau khi tan học, em đến văn phòng của tôi!”
Xung quanh có người hả hê cười đắc ý, nhưng phần lớn là ngạc nhiên – học sinh xuất sắc Đường Kiều luôn là học trò cưng của tất cả các thầy cô giáo, chưa bị gọi lại sau giờ học lần nào đâu! Chẳng hiểu hôm nay người này bị làm sao nữa.
—
Đường Kiều hoảng hốt.
Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, ký ức trong đầu anh mới trở nên rõ ràng. Anh biết nơi này, đây là phòng học năm lớp của anh, người phụ nữ đang giảng bài trên bảng cũng là Đào Phi của mười năm trước. Chẳng lẽ đây mới là sự thật? Mười năm qua hóa ra chỉ là một giấc mơ thôi? Nhưng mà, cảm giác mưa to táp lên người rõ ràng như thế, hạnh phúc và đau đớn Thẩm Mộ mang lại cũng chân thật như thế…. Đến bây giờ, bên tai anh vẫn đọng lại tiếng xe va đập rồi nổ khi ấy, nên tất cả… không thể là giả được.
Trong đầu anh hiện lên một từ – sống lại. Anh thực sự đã chết trong cơn mưa tầm tã ấy rồi, là ông trời ban cho anh một cơ hội nữa, cho anh trở về mười năm trước, cho anh được sống thêm một lần.
Anh không nhịn được bật cười – Trời ạ, ông đối xử với tôi không tệ đâu!
“Tự dưng cười vui vẻ thế làm gì?”
Đường Kiều ngẩng lên, thấy thằng bạn Triệu Cẩm Chi đang thời mập mạp của mình – một cảm giác thân thuộc tự nhiên lan tràn trong lòng anh. Nhìn y thời cấp không được hấp dẫn cho lắm – tuy cao tầm tầm anh, nhưng y lại nặng hơn anh tận kg, trên mũi lúc nào cũng thường trực cặp kính thật dày, làm đôi mắt híp lại thành hai sợi chỉ. Nhìn y bây giờ, Đường Kiều rất khó có thể liên tưởng đến hình ảnh người đàn ông tác phong nhanh nhẹn khôi ngô tuấn tú của mười năm về sau – ây chà, mập gầy đúng là có số cả mà.
Ý cười trong mắt Đường Kiều càng nhiều hơn: “Gặp được mày nên tao muốn cười đấy.”
Triệu Cẩm Chi ngẩn ra: “Mày có bệnh không thế? Cả ngày nay nhìn mày cứ là lạ, còn vừa nãy trong giờ là sao?”
Anh đáp qua loa: “Tự dưng thất thần thôi, không có gì đâu.”
“Tốt nhất là đừng làm cô Đào phật lòng.” Y nghiêm mặt nói: “Thành tích của mày tới giờ đều là A+, trừ môn Tiếng Anh của cổ. Lỡ mà cô ấy tức lên cho mày một điểm A thôi là mày không đủ điều kiện nhảy lớp nữa đâu.”
Thời cấp , Đường Kiều đã nhảy từ lớp lên lớp , chỉ để có thể mau mau thi vào trường đại học của Thẩm Mộ, tiếp tục sớm chiều ở chung với hắn.
Đường Kiều và Triệu Cẩm Chi bằng tuổi nhau, cả hai kém Thẩm Mộ ba tuổi. Từ bé đến lớn, anh luôn bám sau đuôi hắn, cùng ăn một món ăn, cùng đọc một kiểu sách, thậm chí đến phong cách ăn mặc cũng cố bắt chước hắn cho bằng được. Năm ấy Đường Kiều vốn đã thi đỗ vào trường của Thẩm Mộ, đang định vào cùng chuyên ngành với hắn thì lại vì một câu nói của hắn – Anh muốn sau khi tốt nghiệp, em sẽ tiếp nhận sự nghiệp của ba rồi về đây làm bác sĩ tư nhân cho anh – mà chuyển ngay sang ngành Y – dù rõ ràng là anh không thích nó.
Chuyện trong quá khứ lướt nhanh qua đầu anh tựa như một thước phim cũ kỹ. Bấy giờ Đường Kiều mới nhận ra – mình đúng là một thằng ngu hết phần thiên hạ – vì một người chưa từng yêu mình mà vứt bỏ tất thảy lý tưởng, đạo đức, thậm chí là cả lòng tự trọng, để rồi kết cục là một mình chết thảm dưới bánh xe.
“Đường Kiều?” Bàn tay núc ních thịt của Triệu Cẩm Chi vẫy vẫy trước mặt anh: “Sao lại ngẩn ra rồi?”
“À, tao đang nghĩ một chuyện.”
Y giảo hoạt cười: “Đang nhớ Thẩm Mộ hở?”
“…” Dù đúng là đang nghĩ về hắn, nhưng khi nghe cái tên ấy được xướng lên, Đường Kiều vẫn cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
“Nói cũng phải, đã hơn nửa năm rồi, tao cũng nhớ anh ấy lắm. Bây giờ đại học được nghỉ rồi ha, chắc chẳng mấy nữa là ảnh về thôi.”
“Ừ.”
“Anh ấy có nói với mày là bao giờ về không? Lúc ấy ta cùng ra sân bay đón ảnh đi!”
“Nói sau đi.” Anh thực sự không muốn nói tiếp về con người ấy nữa, vội dọn dẹp sách vở rồi đeo cặp lên: “Tao lên văn phòng của cô Đào đây.”
“Ừ đi đi.” Triệu Cẩm Chi dặn dò: “Nhớ phải tỏ ra ngoan ngoãn vào!”
—
Đường Kiều dừng lại trước cửa văn phòng. Xuyên qua cánh cửa không đóng, anh thấy Đào Phi đang cúi đầu nghiêm túc soạn bài, quanh đó là không ít thầy giáo đang ngắm cô không chớp mắt.
Đào Phi mới tốt nghiệp không lâu, đây là năm thứ hai cô công tác ở đây. Tự biết kinh nghiệm của mình còn thiếu sót rất nhiều, nên cô cố gắng hơn người khác nhiều lắm. Khi có học sinh hỏi cô đã có bạn trai chưa, cô chỉ cười nói: “Cô còn đâu thời gian mà tìm bạn trai chứ.”
Đường Kiều gõ cửa: “Cô Đào, là em đây ạ.”
Cô ngẩng lên nhìn anh: “Vào đi, tìm một chỗ mà ngồi.”
“Em cảm ơn cô.”
Làm xong việc đang dở rồi, cô đặt bút xuống, thân thiết nhìn sang anh: “Đường Kiều, hình như hôm nay tâm trạng của em không được tốt lắm?”
Anh áy náy đáp: “Em xin lỗi cô, là tối qua em …”
“Có phải vì học tập quá căng thẳng không?”
“Có lẽ vậy ạ.”
“Đường Kiều, cô rất vui khi thấy em cố gắng như thế nhưng dù sao thì em cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải sinh hoạt điều độ. Cô biết em nỗ lực như vậy là để có thể nhảy lớp, nhưng không thể bỏ bê sức khỏe của mình đâu.” Đào Phi mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền rất đáng yêu: “Thế nào thì, có thực mới vực được đạo chứ.”
Nụ cười ấy làm lòng anh ấm lại: “Em hiểu rồi, em cảm ơn cô ạ.”
“Được rồi, em về đi.”
Đường Kiều đứng lên, nhìn cô tiếp tục vùi đầu vào làm việc, không hiểu sao lại nói: “Cô, cô mau tìm bạn trai đi.”
Cô ngạc nhiên, tưởng học sinh của mình đang nói đùa: “Trẻ con tuổi bây giờ lại thích quản chuyện người lớn hở?”
“Em chỉ nghĩ là, cô tốt như thế, nhất định sẽ tìm được một người đàn ông thương yêu mình.”
Đào Phi thấy buồn cười: “Vậy em nghĩ cô nên tìm ai mới được?”
Không phải dạng thối nát như Thẩm Mộ là được. Đường Kiều chỉ vào một thầy giáo vẫn nhìn trộm cô nãy giờ: “Em thấy thầy ấy không tệ đâu.”
Thầy giáo trẻ kia lập tức đỏ bừng mặt, Đào Phi cũng không được tự nhiên: “Nói vớ vẩn cái gì thế, em mau về đi!”
—
Khi Đường Kiều ra khỏi văn phòng thì học sinh trong trường đã về hơn nửa. Bây giờ là mùa đông, hàng ngân hạnh hai bên đường đã rụng hết lá, nhìn qua rất tiêu điều vắng lặng. Có âm thanh truyền đến từ bãi tập cách đó không xa, anh dừng lại, để mặc cơn gió lạnh lẽo thổi tung mái tóc, tựa như thổi tan mùi máu tươi vẫn vương trên người mình từ thuở nào.
— Anh thực sự đã trở về.
Trước cổng trường đậu không ít ô tô sang trọng, nên có thể thấy – thân phận của học sinh trong trường cũng không phải dạng vừa đâu. Thẩm Mộ thì thôi không nói nữa – Thẩm gia là nhà tài phiệt lớn nhất nhì thành phố S Triệu Cẩm Chi là cậu hai của giám đốc ngân hàng. So với hai người họ, gia thế nhà anh thật chẳng là gì – mẹ anh mất sớm, người cha Đường Hoài Chương là trưởng khoa của một bệnh viện. Anh có thể vào được trường này học hoàn toàn là nhờ phúc của Thẩm gia.
Đường Hoài Chương cho rằng chuyện may mắn nhất đời ông là được Thẩm gia nhìn trúng, rồi trở thành bác sĩ tư nhân của họ nhưng đến chết ông cũng không ngờ rằng cái “may mắn” này đã gây ra bao nhiêu họa cho đứa con độc nhất của mình.
Ba rất bận, trong nhà cũng không thuê tài xế riêng nữa nên Đường Kiều định thuê xe về. Đúng lúc ấy thì anh bắt gặp Triệu Cẩm Chi đang ngồi trong một cửa hàng trà sữa, say đắm nhìn cô gái đứng ở quầy thu ngân.
Anh loáng thoáng nhớ ra – hồi cấp y có thầm mến một người, chẳng qua vì hình tượng không thay đổi mãi đến khi tốt nghiệp nên vẫn không chịu thổ lộ với người ta.
“Xinh không?”
Sự xuất hiện đột ngột của anh làm y giật mình cái thót: “Đường Kiều! Mày mày mày mày mày làm tao sợ muốn chết!!”
Đường Kiều liếc qua cô gái đứng cách đó không xa: “Thích?”
Triệu Cẩm Chi xấu hổ gật đầu.
“Thì lên đi…”
“Không được không được! Cô ấy có bạn trai rồi.”
“Thế hả?” Anh nhướn mày hỏi.
Y ủ rũ cúi đầu: “Bạn trai cô ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, đối xử với cổ cũng tốt lắm.”
“Là ai?”
Y nói ra một cái tên không xa lạ gì với anh. Sau này, cậu trai đó sẽ được phóng viên giới giải trí tranh nhau đưa tin, hôm trước hẹn hò cùng người mẫu hàng đầu, hôm sau lại mờ ám với diễn viên hạng ba – tóm lại là, phong lưu không để đâu cho hết.
Đường Kiều quả quyết: “Hai người họ sẽ chia tay.”
“Mày mày mày! Đừng rủa người ta như thế!” Triệu Cẩm Chi tức giận: “Tao còn thấy cô ấy đăng stt trên QQ, nói cái gì mà đang hạnh phúc lắm..”
Khóe miệng anh giật giật, buồn cười nói: “Chỉ là nhân viên ở tiệm trà sữa mà cũng mơ làm nữ chính ngôn tình? Cẩm Chi, mày không cần phải bận tâm về cô ta, sau này sẽ không thiếu người theo đuổi mày, cô ta chẳng là gì cả.”
“Thật không?” Y nghi ngờ hỏi lại.
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà…” Y nhìn xuống cái bụng tròn vo như bà bầu năm tháng của mình: “Tao nghĩ con gái không thích người mập đâu.”
“Mày sẽ gầy xuống.”
“Hư cấu!” Y tủi thân nói: “Tao trời sinh đã béo rồi, đến uống nước lọc cũng béo!”
“Mày phải tin tao.” Năm ấy sau khi Đường Kiều ở cùng Thẩm Mộ, không biết bị cái gì kích thích mà Triệu Cẩm Chi sụt cân rất nhanh, trong mấy tháng đã từ một thằng mập biến thành thiếu niên anh tuấn. Nhưng ở đời này, Đường Kiều tuyệt đối sẽ không bò lên giường Thẩm Mộ nữa, không biết chuyện kích thích đó có xảy ra không. Nếu không thì…. Triệu Cẩm Chi cứ béo cả đời đi, anh chỉ có thể xin lỗi thôi.