Tra Công Chi Tử

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Kiều nhìn cái bóng trên mặt đất thì biết – kẻ tấn công vẫn chưa từ bỏ ý định. Mắt thấy người nọ hạ tay xuống nhưng anh chẳng còn sức mà tránh, trong đầu chỉ còn ý nghĩ muốn Thẩm Duy Thần rời đi thật nhanh. Không thể để người vô tội bị thương vì anh được, huống gì — người đó còn là Thẩm Duy Thần.

“Duy Thần, chạy mau —!” Dùng hết sức hét lên câu cuối cùng, rồi anh cuộn tròn mình lại, cố tránh thương tổn hết mức có thể.

Nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không đến.

Chỉ thấy thiếu niên cao lớn đột ngột xông lên, đấm thẳng vào mặt kẻ tấn công nọ. Người đàn ông kia bị đánh bất ngờ ngã sấp xuống, chửi tục một tiếng.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, anh thấy khuôn mặt cậu đã trắng bệch, đôi mắt hung dữ vằn đỏ. Toàn thân cậu tỏa ra hơi thở tàn bạo, còn đâu dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa đôi mắt đen láy đơn thuần vốn trong sáng, nay cũng chất đầy sự cay nghiệt hung tàn.

Không đợi người nọ đứng lên, cậu đã xốc cổ áo hắn, liên tiếp đấm thêm mấy phát vào mắt hắn nữa. Hắn che mắt thảm thiết kêu: “Bọn mày còn chờ cái gì! Lên hết đi!”

Đồng bọn của hắn rốt cục cũng tỉnh lại, lập tức xông lên vây quanh thằng bé, ngược lại lại không để ý đến Đường Kiều bên kia. Thẩm Duy Thần lúc này chẳng khác gì Atula ở địa ngục, hung ác đạp thẳng vào hông một người, nhưng ngược lại cũng bị một kẻ khác giữ lấy từ đằng sau, không thể động đậy. Bụng cậu thốt nhiên đau đớn, có gì đó tanh tanh từ cổ họng trào lên. Cậu vẫn không ngừng vật lộn, trên lưng lại bị nện thêm mấy nhát—

Cậu thấy Đường Kiều ở đằng kia giãy giụa đứng lên, liều mạng kêu tên cậu, chen vào trong đám người, cố gắng đẩy hết bọn người kia ra. Cậu há hốc miệng muốn đáp lại, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Chuyện sau đó, Thẩm Duy Thần không thể nhớ rõ nữa, chỉ thấy không chỗ nào trên người mình là không đau, cuối cùng là đau đến mức chết lặng, chỉ biết theo bản năng cuộn tròn người lại. Cậu thấy mình như đã chết rồi, chỉ còn là một thi thể nát bươm ngã trên đống máu của chính mình mà thôi.

Lần thứ hai tỉnh lại, trong mũi cậu ngập tràn mùi thuốc tiêu độc của bệnh viện. Cơn đau lập tức xông vào não cậu như thủy triều, làm cậu không nhịn được rên lên một tiếng.

Tay phải cậu bị người nắm lấy – là Đào Phi. Người phụ nữ trung niên vốn còn vài phần xinh đẹp nay lại như già đi cả chục tuổi trong một đêm: “Duy Thần… Thẩm Duy Thần, con là muốn mẹ lo chết phải không—?”

Trên mặt cậu là mặt nạ dưỡng khí, không thể nói được, chỉ có thể mỉm cười an ủi, như thể đang nói — Con không sao đâu, mẹ đừng khóc nữa.

Nước mắt của cô tí tách rơi lên mu bàn tay con: “Giờ con không được nói! Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi… Mẹ bị con dọa sợ chết mất, nếu con có mệnh hệ gì, mẹ…”

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo cô đừng nói thêm nữa. Cậu hiểu – với cô, cậu chính là nơi gửi gắm duy nhất, là toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của cô.

“Được được, không nói thì không nói.” Cô cố gắng nén nước mắt lại: “Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng quan tâm đến những chuyện khác nhé.”

Cậu không phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn cô.

Cô như hiểu được con đang nghĩ gì: “Con yên tâm. Đường Kiều không sao đâu, giờ cũng đang ở trong bệnh viện này.”

Lúc này cậu mới gật đầu, nắm lấy tay cô, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Cô vẫn ngồi bên giường bệnh, ngẩn người nhìn con.

Không bao lâu sau, có người gõ cửa. Đào Phi lau nước mắt đi ra mở, liền thấy Đường Kiều đang chống gậy đứng đó. Cô vội vàng đỡ lấy anh: “Sao em xuống giường nhanh vậy?”

“Em không sao.” Anh nhìn về phía giường cậu, im lặng một lúc.

“Nó vừa mới tỉnh. Bác sĩ bảo, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không có việc gì.”

Anh rầu rĩ ừm một tiếng.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Rốt cục là… đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, sao những người đó lại tự dưng tấn công em và Duy Thần?”

“Là tại em.” Anh đáp: “Bọn chúng nhắm vào em mà đến, còn Duy Thần… là vì bảo vệ em nên mới bị đánh lây. Trên thương trường em có đắc tội vài người.”

Cô ngẩn người, đột nhiên hiểu ra: “Thì ra là vậy. Cô hiểu rồi.” Rồi yếu ớt cười: “Thằng bé này chính là như thế, chỉ cần là chuyện liên quan đến em, nó liền như biến thành một người khác vậy.”

“Em xin lỗi.” Anh cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình: “Nếu không phải vì em, nó sẽ không…”

Cô thở dài: “Sao cô có thể trách em được? Nếu năm đó không nhờ em trợ giúp, có khi Duy Thần còn không thể đến với thế giới này. Bao nhiêu năm qua, em đã làm gì cho hai mẹ con cô, bọn cô đều ghi nhớ hết. Với cô, em là học trò, là bạn tốt, là người thân còn với Duy Thần, em lại là anh trai, là trưởng bối, thậm chí là người mà thằng bé sùng bái nhất.”

Cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má con trai: “Đường Kiều, em biết không? Duy Thần rất quan tâm em, quan tâm đến mức em không tưởng tượng nổi đâu.”

Anh trầm giọng đáp: “Em biết.”

“Em là người thân của thằng bé, bảo vệ em là trách nhiệm của nó, em không cần phải hổ thẹn làm gì. Chỉ cần nó không sao thì cô sẽ không để ý, nhưng nếu nó thực sự có mệnh hệ gì…” Cô nghẹn ngào: “Cô cũng đến chết mất.”

Nhìn cậu nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường, không hiểu sao anh lại thấy sợ hãi khôn cùng – may là Duy Thần của anh vẫn còn sống, thật may.

Như là cảm nhận được anh đang đứng đây, Thẩm Duy Thần chưa chợp mắt bao lâu lại có dấu hiệu tỉnh lại. Đôi mắt đen nhánh như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, môi cậu khẽ run, vô thanh nói ra hai chữ – nhưng Đường Kiều biết, cậu đang gọi anh.

Không phải chú Đường, mà chính là tên của anh.

Cậu cứ lẳng lặng nhìn anh như thế, đôi mắt rất sáng, nhìn thẳng vào anh đang đứng cách đó không xa. Không hiểu sao, đột nhiên anh lại không biết phải đối mặt với cậu thế nào, không biết phải báo đáp đứa trẻ vừa liều mạng cứu mình ra sao…

Cuối cùng, anh cũng bước tới, nắm lấy tay cậu.

Khóe môi cậu khẽ cong lên, vẽ thành một nụ cười dịu dàng – khác hoàn toàn thiếu niên toàn thân tỏa ra sát khí nọ.

Anh che mắt cậu lại: “Ngủ đi.”

Hai ngày sau, mặt nạ dưỡng khí trên mặt cậu được tháo xuống. Đào Phi luôn túc trực bên cạnh con trai, một tấc cũng không rời. Trên đùi Đường Kiều bị thương, tuy không quá nặng nhưng anh vẫn quyết định ở lại viện, coi như là ở cạnh cậu luôn.

Anh không nói chuyện này cho Đường Hoài Chương và bạn bè mình biết – anh không muốn bọn họ lo lắng, đồng thời cũng để mình được yên lặng nghỉ ngơi. Nhưng chuyện này vẫn không giấu Triệu Lan Chi được – anh đã mấy ngày không đến công ty rồi, y tìm hiểu một chút là ra, lập tức xách người chạy đến bệnh viện.

Điều làm anh ngạc nhiên là – y thế mà lại dẫn Thẩm Ngôn theo!

Lúc họ đến thì Thẩm Duy Thần đang ngủ, để không quấy rầy cậu, anh liền tỏ ý dẫn họ ra ngoài. Đặt bó hoa và giỏ hoa quả lên bàn rồi, họ đi theo anh, trước khi đi, Thẩm Ngôn không nhịn được quay lại nhìn cậu. Lần thứ hai nhìn thấy đứa bé này, cảm giác khó hiểu trong lòng gã càng thêm rõ ràng, nhưng giờ thì không tiện hỏi thêm.

Đường Kiều dẫn hai người đến vườn hoa trong bệnh viện. Ánh nắng buổi chiều rất ấm áp, không ít bệnh nhân đang phơi nắng ở đây. Triệu Lan Chi lao đến ôm cổ anh: “Cmn chứ, hù chết ông đây! Chuyện lớn như vậy sao em chẳng báo cho ai hết thế?”

Anh vô thức liếc sang Thẩm Ngôn, thấy gã không tỏ vẻ khó chịu gì khi bạn – giường của mình thân thiết với người khác thì mới yên tâm, vòng tay ôm lấy y: “Em xin lỗi.”

“Anh đã bảo em cẩn thận rồi cơ mà.” Y trách cứ.

“Là em sơ suất.” Anh vỗ tay y: “Mau buông ra đi, em sắp không thở nổi rồi.”

Thẩm Ngôn đột nhiên hỏi: “Đứa bé kia cũng không sao chứ?”

“Vâng.” Anh hơi chột dạ: “Không nghiêm trọng lắm.”

Nhìn ra sự bất an rất nhỏ trong mắt anh, gã bâng quơ hỏi: “Lần trước, tôi nghe Triệu Cẩm Chi nói thằng bé đó là con của bạn cháu.”

“…Vâng.”

Gã nheo mắt lại: “Bạn cháu là ai?”

Anh bình tĩnh đáp: “Là một người bạn từ thời cháu còn đi học, không phải người nổi tiếng gì, có lẽ nói ra Tam gia cũng không biết.”

Gã nhướn mày lên: “Thế hả.”

“Này,” Triệu Lan Chi không nhịn được nói: “Giờ là lúc nói mấy chuyện như thế à? Đường Kiều, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh. Những kẻ đã đánh lén em đó, anh nhất định sẽ làm chúng chết thảm!”

Thẩm Ngôn khẽ cười: “Em định làm gì cơ chứ? Giết chúng à?”

Y tức giận nhìn gã: “Không được sao?”

Gã bất đắc dĩ nói với Đường Kiều: “Chuyện này cứ để tôi lo liệu, cậu đừng quan tâm.”

Anh gật đầu: “Vậy cháu nhờ cả vào Tam gia vậy.”

“Không có gì. Bạn của Lan Chi cũng là bạn của tôi.”

Anh lại nhìn y, tỏ vẻ – bạn – giường của anh tốt với anh thật đấy ==

Ánh mắt y hơi né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.

Tuy đã mời hộ lý nhưng Đào Phi vẫn không muốn để người khác chăm sóc con mình, chuyện gì cũng tự tay làm, dẫn đến việc mới có mấy ngày mà cô đã gầy rộc hẳn đi, trong mắt tràn đầy tơ máu. Thẩm Duy Thần đau lòng vô cùng, liền khuyên cô về nhà ngủ một đêm, cộng thêm Đường Kiều bên cạnh thổi gió mới làm cô miễn cưỡng đồng ý.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người là anh và cậu. Anh ôm notebook làm việc, cậu ngồi bên ngắm anh hồi lâu, đột nhiên gọi: “Chú Đường ơi.”

Anh tách tách gõ bàn phím cực nhanh: “Ừ.”

“Chú Đường ơi chú Đường à ”

Anh quay lại nhìn cậu: “Sao thế?”

Cậu lủi người vào chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen như mực nhìn anh, làm nũng nói: “Cháu chán quá ”

“Vậy cháu muốn làm gì?”

“Chú lên đây chơi với cháu đi.”

Anh liền đến ngồi lên giường cậu. Cậu ôm chặt lấy eo anh, chui vào ngực anh cọ cọ như con cún con: “Chú à, lần này cháu có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không?”

Anh cười mắng: “Cút!”

“Chú có nghĩ khi đó cháu rất đẹp trai không? Aizz, đương nhiên là trừ lúc bị đánh ra.”

Trong đầu anh chợt hiện ra dáng vẻ cậu liều mạng xông vào đám người, trong ngực liền thấy hơi khó chịu – một Thẩm Duy Thần như thế, thực sự là… quá xa lạ.

“Chú?” Cậu nhất quyết bám chặt không buông: “Cháu có đẹp trai không, hửm?”

Anh lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Có.”

“Vậy chú có thích cháu không?”

“Có chứ.”

Cậu tủm tỉm cười: “Vậy… chú phải thưởng cho cháu nhé.”

Anh nghĩ một lúc: “Cháu muốn cái gì? Sinh nhật mười sáu tuổi của cháu cũng sắp tới rồi, nói đi, cháu thích gì chú cũng mua cho cháu.”

Cậu đang định đáp thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Anh ra mở cửa – người tới là một đám choai choai tầm tầm Thẩm Duy Thần, một cô gái trong đó mở lời trước: “Xin chào, bọn em là bạn cùng lớp với Thẩm Duy Thần, đến thăm cậu ấy ạ.”

“Xin chào.” Anh để họ vào.

Thấy bạn học của mình đến, cậu hơi ngạc nhiên: “Sao các cậu lại đến đây?”

“Nghe nói cậu nhập viện, tất cả mọi người đều rất lo đó, nên mới cùng nhau đến đây thăm cậu. Giờ cậu khá hơn chưa? Bao giờ thì có thể đi học lại?”

Một cô gái khác nói: “Về bài tập thì cậu đừng lo, tớ… tớ có thể dạy thêm cho cậu.”

Một chàng trai cười rộ lên: “Con nhóc này dở hơi rồi! Học sinh xuất sắc như Thẩm Duy Thần mà cần mày bổ túc á, tao thấy mục đích của mày không chỉ dừng ở đấy, đúng không?”

Đám thanh niên cười cười nói nói, làm bầu không khí trong phòng nhất thời náo nhiệt lên hẳn. Đường Kiều đứng từ xa nhìn lại – Thẩm Duy Thần ngồi ở giữa bọn họ, trên mặt đã không còn nụ cười làm nũng như vừa nãy, mà thay vào đó là vẻ trong trẻo lạnh lùng cộng thêm chút mất kiên nhẫn.

“Thẩm Duy Thần à, đó là anh cậu sao? Nhìn rất đẹp trai đó ”

Cậu liếc qua anh, không nói gì.

Sợ có mình ở đây làm bọn nhỏ mất tự nhiên, anh liền lén lút lẻn ra ngoài, định đi bộ một vòng rồi mới trở về.

Dù rất có khả năng là cậu chỉ thuận miệng nói thế, nhưng anh thực sự muốn tặng quà cho cậu. Trải qua chuyện lần này, anh đã coi cậu như người nhà mà đối xử, chỉ hận không thể ngay lập tức đón họ khỏi căn nhà cấp bốn kia, đưa họ đến một căn hộ xa xỉ, cho họ hưởng thụ một cuộc sống thượng lưu mà họ chưa từng có bao giờ. Đào Phi sẽ không cần làm hai việc một lúc nữa, không cần phải đi sớm về trễ, hay vì chắt bóp cho con mà cả năm không có nổi một bộ quần áo mới nào còn Thẩm Duy Thần sẽ có xe đưa đón hằng ngày, sẽ được đi du học ở trường tốt nhất, có thể làm bất cứ chuyện gì mình thích, trở thành một chàng trai cao phú soái điển hình.

Vừa cao vừa giàu vừa đẹp trai há há há =)))

Đây là món quà tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra – tặng cho cậu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Anh nghĩ ngợi một lúc, lại đến tìm bác sĩ nói chuyện. Bác sĩ nói cậu đang khôi phục rất tốt, mấy ngày nữa là có thể về nhà. Thấy thời gian không còn sớm nữa, anh quyết định quay về phòng bệnh.

Hai thiếu niên đi lướt qua người Đường Kiều, có lẽ vì đang mải nói chuyện mà không để ý đến sự tồn tại của anh.

“Thẩm Duy Thần cũng thật là, người ta đã tốt bụng đến thăm cậu ta, cậu ta còn bày cái mặt đó ra cho ai xem?”

“Haizz, đừng nói vậy chứ, lúc nào nó chẳng như thế, nhưng thực ra không xấu đâu. Nếu mày thấy được dáng vẻ nó tươi cười thì mới là đáng sợ đấy!”

“Haha, nói cũng phải… Ai bảo người ta là nam thần lạnh lùng cao ngạo cơ!”

Anh vô thức đi chậm lại. Nam thần lạnh lùng cao ngạo? Hai đứa nhỏ này thực sự đang nói về Duy Thần nhà anh đấy chứ?

Khi anh đẩy cửa phòng bệnh ra thì chỉ còn mình Thẩm Duy Thần trong phòng. Cậu cười gọi anh: “Chú về rồi ạ.”

Anh ngồi xuống giường, coi như chưa nghe thấy gì, nói: “Quan hệ của cháu với bạn bè tốt thật nhỉ.”

Cậu nhún nhún vai, không quan tâm đến chuyện này lắm: “Cũng tàm tạm ạ.”

“Rất nhiều cô bé thích cháu.”

Vẻ mặt cậu vô tội: “Nhưng cháu có thích bọn họ đâu.”

Anh chuyển chủ đề: “Bác sĩ nói cháu sắp xuất viện được rồi.”

“Hả? Thế thì tốt quá!” Cậu duỗi thắt lưng: “Ngày nào cũng ngồi trong này, cháu sắp chán đến chết rồi!”

“Cũng sắp đến sinh nhật cháu, lúc đấy mở một bữa tiệc mừng xuất viện kiêm tiệc sinh nhật đi.”

Cậu mỉm cười sung sướng như đứa trẻ được quà: “Dạ!”

“Mời bạn cùng lớp cháu nữa, đông người thêm vui.” Anh đề nghị.

Cậu hơi do dự: “Hay là thôi đi ạ, bọn họ đều bận học cả… Mời đám anh Lan Chi là được rồi.”

Anh không nhịn được hỏi: “Ngày nào cũng ở cùng nhiều người lớn như thế, cháu không thấy chán sao?”

“Không ạ, cháu thấy rất vui mà.” Cậu không hiểu lắm: “Sao tự dưng chú lại hỏi thế?”

Anh ngầm thở dài: “Bạn cháu đã cất công đến thăm cháu như thế, cháu không thể mời họ một tiếng được à?”

“…” Cậu không tình nguyện nói: “Cũng không hẳn là thế… Thôi được rồi, tùy ý chú vậy.”

Thực ra Thẩm Duy Thần bị thương rất nặng, nhưng may là cậu còn trẻ, bị gì cũng dễ khỏi, lại thêm mấy ngày nằm viện được Đào Phi chăm sóc cực chu đáo nên mới có thể thuận lợi xuất viện. Đường Kiều mua không ít thuốc Đông y tốt đưa cho Đào Phi, nhờ cô bồi bổ cho cậu thật tốt.

Thẩm Duy Thần đáng thương mỗi ngày bị thuốc bắc đắng muốn chết dày vò, đã không ít lần kháng nghị với cô. Cô nói chuyện này cho anh biết, từ đó về sau, mỗi lần gần đến giờ uống thuốc là cậu lại nhận được một tin nhắn từ anh – nhớ uống thuốc đấy. Đã có thánh chỉ từ anh, cậu có không muốn cỡ nào cũng ngoan ngoãn nuốt thuốc xuống.

Nhà Đào Phi thực sự quá nhỏ, nên Đường Kiều định tổ chức tiệc cho Thẩm Duy Thần ở nhà mình. Lúc này Đường Hoài Chương cũng đang ở nước ngoài, một đám choai choai ở trong nhà có quậy tung trời lên cũng tiện. Vừa lúc Triệu Cẩm Chi vừa kết thúc tuần trăng mật, nên anh cũng mời y đến luôn.

Bữa tiệc rất náo nhiệt – một đám nhóc con mười sáu mười bảy tuổi tụ lại với nhau thì yên tĩnh làm sao? Triệu Lan Chi hơn ba mươi tuổi lúc này cũng chẳng khác gì học sinh cấp ba, chẳng mấy chốc đã tụ lại với bọn nhỏ, xưng anh gọi em như thật.

Khi Đào Phi đẩy một chiếc bánh ga tô bảy tầng đến thì không khí được đẩy lên đỉnh điểm. Mọi người đều lấy ra món quà mình đã chuẩn bị sẵn – tuy không phải đồ đắt tiền gì, nhưng của ít lòng nhiều, có ai là không vui. Triệu Lan Chi tặng cho cậu một cái notebook, còn Triệu Cẩm Chi thì là không ít đồ ngon mang từ nước ngoài về.

Triệu Lan Chi la hét: “Đường Kiều, em định tặng cho ân nhân cứu mạng cái gì vậy?”

Anh chỉ cười không nói.

Đào Phi cười cười: “Được rồi, con mau ước đi!”

Ánh mắt cậu lướt qua mọi người, nhìn thẳng về phía anh, khóe miệng cong lên.

Thẩm Duy Thần năm mười sáu tuổi nhắm mắt lại, ước một điều ước như cậu đã ước suốt bao nhiêu năm qua.

— Cầu cho con và người nọ mãi mãi không xa rời.

Triệu Lan Chi bắt đầu nâng chén rượu lên: “Chúc Duy Thần sinh nhật vui vẻ!”

Mọi người cũng hô to: “Chúc mừng sinh nhật!”

“Còn có, chúc mừng em thuận lợi xuất viện!” Y bá vai cậu: “Nhóc à, tin anh đi, đại nạn không chết, ắt là có phúc về sau!”

Cắt xong bánh ga tô, chưa ăn được mấy miếng là đến lượt — đại chiến bánh gato! Trừ Triệu Lan Chi ra, những người lớn đều né xa đám đông hỗn loạn này. Thấy Triệu Cẩm Chi một mình ngồi trên ghế sô pha, mắt vẫn nhìn chằm chằm anh hai nhà mình, Đường Kiều liền đến bên cạnh y: “Tuần trăng mật thế nào?”

Y rầu rĩ: “Tốt lắm.”

“Còn Lý Vân Thư?”

“Cũng ổn.”

“…” Anh im lặng một lúc rồi nói: “Mày đã nói chuyện với anh ấy chưa?”

Y nắm chặt cái ly trong tay: “Vẫn chưa. Anh ấy không nghe điện thoại của tao, ba mẹ cũng nói anh ấy chưa về nhà.”

“Chắc là bận quá?”

“Tao đã đến mấy cái nhà của anh ấy trong thành phố rồi, nhưng vẫn không thấy. Thật chẳng hiểu giờ anh ấy đang ở đâu nữa.”

…Hình như anh biết đấy, nhưng sáng suốt không nói ra: “Vậy… đây là lần đầu tiên mày thấy anh ấy từ khi về nước à?”

Y khựng lại một lúc: “Nhất định tao sẽ bắt anh ấy lại!”

“Ừ, hai người cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đi. Anh em với nhau, có gì mà không nõi rõ được chứ.” Dừng một lúc, anh thử hỏi: “…Mày không kỳ thị LGBT đấy chứ?”

“Cũng không đến mức đấy.” Y tức giận: “Tao chỉ giận anh ấy giấu diếm tao! Ngay cả mày anh ấy cũng nói rồi, thế mà với tao thì lại…!”

“…Mày đã nghĩ thử chưa, vì sao anh ấy nói với tao mà lại không nói với mày?”

Triệu Cẩm Chi ngẩn ra, một suy nghĩ dần dần hiện ra trong não. Y trợn tròn mắt, chỉ vào người anh: “Mày… Chẳng lẽ mày cũng…”

Anh không nỡ nhìn vẻ mặt này của y, nhẹ gật đầu: “Như mày nghĩ đấy.”

Y đứng phắt dậy, tức đến độ toàn thân run rẩy, vẻ mặt bi phẫn: “Được lắm, được lắm, thì ra bọn mày đã sớm…”

“Cẩm Chi, mày bình tĩnh đã…”

“Bình tĩnh thế đo nào được! Mnc tránh xa tao ra!” Y rống lên một tiếng, trừng mắt nhìn anh rồi chạy biến đi.

Nhìn bóng lưng của y, chẳng hiểu sao anh lại nghĩ – lần này y có gầy đi được không nhỉ?

Tuy Triệu Lan Chi điên cuồng nhảy nhót với đám học sinh trung học nhưng vẫn để ý đến Triệu Cẩm Chi đang ngồi bên này. Thấy em trai đi rồi, y liền đến gần anh, nhướn mày: “Thế nào?”

Anh nhìn y, mặt không đổi sắc.

Triệu Lan Chi vô tâm vô phế cười lớn một hồi rồi châm một điếu thuốc: “Anh biết, sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với chuyện này. Dạo này ba mẹ anh cứ bắt anh đi xem mắt suốt.”

“Rồi anh có đi không?”

“Đấy không phải là trọng điểm!” Y phiền não gãi đầu: “Anh sắp bị bức đến điên rồi!”

Anh hả hê cười ◤(¬‿¬)◥

“Em còn cười!” Y trừng mắt: “Anh nói cho em biết, em cũng sắp ba mươi rồi, chờ ba em trở về, em sớm muộn gì cũng bị ép đi gặp đủ loại phụ nữ!”

Nụ cười trên mặt anh nhạt dần: “Triệu Lan Chi.”

“Hả?”

“Gần đây em đã suy nghĩ về chuyện anh nói lần trước. Đời người không ai biết trước được chữ ngờ, đúng là em phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi khả năng thật.”

“Cho nên?”

“Anh nghĩ xem… Nếu em kết hôn với Đào Phi thì sao?”

Seven: Chương trình xả hàng đến đây là hết

Thặc ra đến cuối tháng này tôi mới thi xong cơ, cơ mà hôm nay high quá nên không nhịn được mà thả ra hết….

Btw, mọi người nhớ ủng hộ hố mới nhà tôi nha: Dự là con cưng đó:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio