.
Triệu Lan Chi không ngờ rằng mình sẽ ngủ với Thẩm Ngôn thêm lần nữa, rồi lại lần nữa… Chẳng bao lâu sau y đã luyện được thói quen – cứ khi nào muốn thì sẽ nhấc máy lên gọi cho gã.
Y nghĩ một lúc, rồi quyết định gọi tên mối quan hệ giữa hai người là bạn giường – tuy là Thẩm Ngôn hoàn toàn khác những bạn giường trước đây của y. Ở đây, gã hoàn toàn đứng ở phía chủ đạo, còn y lại biến thành kẻ yếu thế.
Đôi khi rảnh rỗi, y lại thấy hơi không cam tâm. Từ bé đến lớn, y vẫn luôn được người ta đặt lên đầu mà tôn sùng – tuy gã đối xử với y rất tốt, trên giường thì tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của y, xuống giường cũng khá là dịu dàng nhưng y cứ thấy hơi sai sai… Dù chỉ là bạn giường đi chăng nữa, thì hai người cũng phải bình đẳng, đúng không?
Mấy hôm nay, Thẩm Ngôn ra nước ngoài công tác. Trước khi đi, gã vật y ra giường mà thỏa thích làm một đêm, mãi đến khi y bị ép khô mới chịu dừng lại. Chờ gã đi rồi, y cũng cũng chẳng có sức đâu mà đi tìm lạc thú mới.
Chuyện này cũng giống như khi bạn hút thuốc phiện vậy. Một khi bạn đã thử qua cảm giác đê mê mãnh liệt của nó, rồi đột nhiên một ngày lại không dùng nữa, thì sẽ thấy… cứ trông trống thế nào.
Hơn nữa, không biết có phải do Triệu Lan Chi tưởng tượng hay không mà từ khi làm bạn giường với Thẩm Ngôn đến giờ, thân thể y trở nên rất nhạy cảm. Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tinh anh cao cấp quần áo chỉnh tề hormone tỏa ra bốn phía của gã, là hai chân y lại như nhũn ra, lập tức muốn xông lên làm vài chuyện oxox. Có thể nói là, trong mắt y, nom gã y như một cái bình xuân dược di động vậy.
Y lên mạng hỏi ý kiến về chuyện này, nhận được hai đáp án – một là, y đã không trải nghiệm kiểu yêu đương nhẹ nhàng quá lâu rồi hai là, thủ đoạn của kẻ kia thật quá xuất sắc!
Thân thể đàn ông là thứ không có tiết tháo nhất – chỉ vẻn vẹn vài lần lên giường là cơ thể y đã nhớ kỹ quan hệ giữa hai người. Mà cũng không thể phủ nhận… Thẩm Ngôn đúng là một cao thủ tình trường thật.
Trong mấy ngày gã đi công tác, ngay cả Đường Kiều cũng nhận ra cái vẻ dục – cầu – bất – mãn của y. Anh có hỏi mấy lần, thì lần nào y cũng bình tĩnh đáp – Thời tiết quá xấu, làm anh khó chịu!
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ – trời trong nắng ráo, không một bóng mây 囧 囧 囧
Nhưng trời đẹp cũng chẳng được mấy hôm, đến giờ tan tầm thứ Sáu, trời bất ngờ trở mưa. Mưa rơi càng lúc càng lớn, không hề có dấu hiệu dừng lại. Phần lớn mọi người đều nhấp nha nhấp nhổm – OMG OMG, trời thế này là có cho người ta được nghỉ không đây!
Triệu Lan Chi cũng không là ngoại lệ – nếu y nhớ không nhầm thì giờ này Thẩm Ngôn đã đến thành phố S, hẳn là đã xuống máy bay rồi.
Y ngồi trước cửa sổ, nhìn mưa bên ngoài tí tách rơi, nhàm chán xoay tới xoay lui điện thoại, ánh mắt đờ ra, không biết là đang nghĩ gì.
Tiếng chuông vang lên làm y bừng tỉnh, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình một lúc rồi mới nhấn nút nghe, nhưng lúc này — thì đối phương đã ngắt máy.
Y thầm chửi một tiếng, cam chịu nhấn nút gọi lại.
Thế mà Thẩm Ngôn lại bắt máy rất nhanh.
Y nói dối không chớp mắt: “Vừa nãy tôi đang họp. Có việc gì không?”
Giọng gã vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi về rồi.”
“À. Nên?”
“Đêm nay em có muốn đến nhà tôi không?”
Ám chỉ của gã rõ ràng quá, làm tim y thốt nhiên chệch một nhịp, nhưng không đồng ý ngay mà chỉ nói: “Lần nào cũng đến nhà anh rồi, không biết lần này Tam gia có muốn thử chỗ mới không?”
Gã khẽ cười một tiếng: “Em muốn đi đâu?”
“Tôi có một căn nhà trong thành phố, Tam gia có muốn đến xem thử?”
“Được.”
Y sung sướng cúp điện thoại, nhìn lên đồng hồ, cũng đến lúc nên về thôi. Đang định ra khỏi phòng thì Đường Kiều lại đến.
Anh nhìn y một chốc, hỏi: “Vừa có chuyện gì vui à?”
“…Sao em lại hỏi thế?”
Anh trợn trắng mắt: “Nhìn anh cười đãng chưa kìa ┌( ಠ‿ಠ)┘ “
Y sờ sờ mặt mình, cười khan: “Haha, làm gì có chứ… QAQ”
Anh cũng chẳng buồn quan tâm đến lý do: “Tối nay đi ăn với em nhé.”
Y hơi bất ngờ: “Hả? Em không phải chăm sóc Duy Thần à?”
“Hôm nay Cẩm Chi cũng đến.” Thấy y ngẩn người, anh lại nói thêm: “Ba chúng ta cùng ăn với nhau.” Ẩn ý là, bạn gái của Triệu Cẩm Chi sẽ không đến – à không, bây giờ phải gọi là vị hôn thê mới phải.
Y im lặng.
“Dù sao thì anh với nó cũng là người một nhà, chẳng lẽ cứ mãi tránh mặt nhau thế này á?”
“…Được rồi, anh sẽ đi giải thích.” Y khoát khoát tay: “Anh đi là được chứ gì!”
—
Quá giờ hẹn năm phút, Thẩm Ngôn ngồi trong xe, nhìn dòng người vội vàng di chuyển qua cửa kính, khuôn mặt dưới ánh sáng mờ mờ nom lại càng không rõ biểu cảm.
Tin nhắn từ Triệu Lan Chi nhảy ra trong điện thoại.
—Có lẽ tối nay tôi phải về muộn rồi. Anh cứ vào nhà trước đi, mật mã là XXXX.
Gã lập tức rep lại: “Tôi không có thói quen chờ người.”
Rồi ném máy sang một bên, bảo với tài xế: “Lái đi.”
—
.
Trời mưa mấy ngày liền.
Triệu Lan Chi biết là Thẩm Ngôn đang giận – gã đã từ chối lời mời của y rất nhiều lần. Y cũng rất ủ rũ, nhưng lại không nghĩ là mình đã sai – nếu gã không tìm y thì y có thể đi tìm người khác, dù sao thì y cũng chẳng thiếu người theo đuổi.
Không biết là vô tình hay cố ý mà y lại đến nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, và chẳng bất ngờ lắm khi thấy gã đang ở đó.
Nhưng hình như Thẩm Ngôn không thấy y. Gã đang ngồi trên quầy bar, bên cạnh là một thiếu niên trẻ tuổi với đôi mắt to ngập nước.
Triệu Lan Chi nhíu mày – y sẽ không thừa nhận là mình hơi tức giận.
Y ngồi xuống cách đó không xa, gọi một ly rượu, không quan tâm đến những kẻ đến gần mình khác.
Mười phút sau, y thấy Thẩm Ngôn gọi nhân viên đến tính tiền, liền uống một hơi hết ly rượu rồi đi ra ngoài trước.
—
Cá nhân Thẩm Ngôn khá là hài lòng với đối tượng đêm nay – gã vẫn luôn thích kiểu thiếu niên mắt to môi đỏ, tốt nhất là dạng mới thành niên không lâu ấy… Bạn giường mới đây của gã là một ngoại lệ – nếu gã nhớ không nhầm thì Triệu Lan Chi đã gần ba mươi rồi.
Gã mở cửa xe, đang định mời người đẹp vào trước thì chợt nhận ra – bên trong đã có người.
“Ngài Thẩm.” Triệu Lan Chi nói: “Đã lâu không gặp.”
Gã nheo mắt lại, nói với thiếu niên: “Em về trước đi, nhớ chờ tôi nhé.”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Gã vào ngồi cạnh y: “Không biết cậu Triệu đây có việc gì?”
Y cũng lười chẳng buồn quanh co: “Sao không trả lời tin nhắn?”
Gã cười nhạt: “Nếu tin nhắn nào đến tôi cũng phải trả lời thì chẳng còn thời gian làm chuyện khác nữa.”
Y hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn đôi mắt hẹp dài của gã: “Về chuyện lần trước, thì tôi xin lỗi. Hôm đó đúng là tôi…”
“Không cần phải nói nhiều.” Gã tỏ ra chẳng quan tâm lắm: “Nếu chỉ là chuyện đó thôi thì em không phải lo. Tôi sẽ không giận vì chuyện cỏn con như thế.”
“Vậy sao anh lại…”
—Chỉ là, đã chán rồi thôi.
Triệu Lan Chi đúng là ngon miệng thật, nhưng tính tình lại quá kiêu ngạo, thỉnh thoảng dỗ dành thì có thể coi như chút tình thú, nhưng nhiều lần thì Thẩm Ngôn gã sẽ không chịu nổi. Nếu phải so sánh ra, thì gã thích kiểu bạn giường dịu dàng ngoan ngoãn như thỏ con hơn nhiều.
Nhưng không hiểu sao… ở trong cùng một không gian nhỏ hẹp khép kín với y như bây giờ, là hứng thú của gã lại dần dần bị khơi dậy.
“Cậu Triệu đã đuổi đối tượng qua đêm của tôi đi rồi, không biết là định bồi thường thế nào đây?”
Triệu Lan Chi thoáng ngẩn người, rồi trườn đến, thẳng thắn lấp kín môi gã.
Thẩm Ngôn ôm eo y, hơi thở càng lúc càng dồn dập, vội vàng đặt người xuống dưới thân.
Y nắm lấy bàn tay đang gấp gáp cởi khuy áo mình, khàn giọng nói: “Đừng, đừng ở chỗ này…”
Gã khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng mút mát vành tai y: “Không phải em vẫn thích kích thích sao?”
Mưa rơi càng lúc càng lớn, từng hạt mưa đánh vào mui xe, lộp bà lộp bộp. Một bàn tay trắng nõn chợt đập lên cửa kính, rồi lại như không chịu nổi nữa mà dần dần trượt xuống, để lại một dấu vết thật rõ ràng.
Seven:
. Tác giả thích kiểu mài ra chân ái nhỉ….
. Có ai thấy bàn tay ở cuối truyện rất quen không?? QAQ