Đồ chơi mất rồi, cậu không thể tìm lại được.
Bong bóng vỡ rồi, cậu không gắn lại được.
Bây giờ Hạ Châu ghét cay ghét đắng cậu, muốn vạch rõ ranh giới với cậu, cậu cũng không thể nào xoay chuyển tình thế được nữa.
Thế thì thôi vậy.
Tuy rằng trong lòng vẫn buồn bã, vẫn không cam tâm, vẫn còn nhung nhớ.
Nhưng cái khác thì Khâu Ngôn Chí không làm được, chứ mấy chuyện chia tay này thì cậu làm giỏi nhất.
Cậu từng sống trong làng với bà từ nhỏ đến lớn, sau này bà mất rồi, cậu đã được bố mẹ đón vào thành phố.
Sau đó bố vào tù.
Sau đó nữa là mẹ nhảy lầu tự tử.
Cuối cùng Cục Rác Nhỏ cũng rời xa cậu.
Bây giờ, Hạ Châu cũng không cần cậu nữa.
Nói tới cũng lạ, rõ ràng ai cũng nói Khâu Ngôn Chí cậu không tim không phổi, lạnh lùng vô cảm. Nhưng lần nào cũng là người khác bỏ rơi cậu trước.
Mà vẫn còn may, lúc nào cậu cũng có thể chỉnh đốn lại cảm xúc rất nhanh. Lần này, tất nhiên cậu cũng có thể làm tốt.
Khâu Ngôn Chí uống một hơi cạn sạch ly bia trước mặt, móc điện thoại ra gọi cho bố, bàn chuyện muốn hủy bỏ hôn với ông.
Khâu Kình Thương im lặng một lúc, rồi hỏi cậu lý do tại sao.
Khâu Ngôn Chí bình tĩnh đáp, bởi vì trước giờ con chưa từng thích anh ta, sở dĩ con ở bên anh ta chỉ là vì anh ta trông giống với một người mà thôi.
Khâu Kình Thương ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu, nói một câu biết rồi, bố sẽ nói chuyện lại với mẹ con, sau đó thì cúp máy.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy, nếu đã muốn cắt đứt thì phải cắt đứt một cách sạch sẽ, đừng lôi thôi rườm rà làm gì.
Còn níu kéo lưu luyến không buông giống trưa nay lúc ở bệnh viện thì thực sự là khó coi quá đi mất.
Vì thế, Khâu Ngôn Chí lập tức viết mail từ chức, gửi cho trưởng bộ phận nhân sự của công ty.
Đợi ngày mai công ty chuyển nhà dọn hết đồ đạc của mình ở nhà Hạ Châu đi.
Thì đã sạch sẽ hoàn toàn rồi!
Không hiểu sao Khâu Ngôn Chí lại thấy cả người mình nhẹ nhõm hẳn ra.
Cứ như vừa cắt được cục nhọt lúc nào cũng đau âm ỉ vậy.
Khoảnh khắc nó được cắt bỏ.
A, vừa đau vừa đã.
Thư ký trưởng gõ cửa.
“Vào đi.” Hạ Châu nói.
“Sếp Hạ, trưởng phòng Lưu của bộ phận nhân sự vừa mới nhận được một lá đơn từ chức.”
“Đơn từ chức của ai?” Hạ Châu không hề ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu xem tài liệu.
Thư ký trưởng do dự đôi lát, sau đó nói: “… Là cậu Khâu.”
Thư ký trưởng cũng không ngốc, trưa nay lúc báo cáo công việc cho sếp Hạ ở bệnh viện, ban đầu cô ấy cũng chưa phát hiện ra điều gì, nhưng sau đó lại hơi loáng thoáng nhận thấy được e là sếp Hạ và cậu Khâu đã xảy ra mâu thuẫn gì đó với nhau.
Nhưng cô không để ý cho lắm, chỉ nghĩ đó là cãi vã xung đột nho nhỏ của các cặp đôi yêu nhau mà thôi.
Huống hồ là thái độ của cậu Khâu với sếp Hạ khi đó vẫn rất tốt, vẫn luôn cười tủm tỉm, thư ký trưởng còn tưởng rằng cùng lắm sau hai ngày là bọn họ sẽ giảng hòa với nhau rồi, nào ngờ tối nay cậu Khâu lại gửi đơn từ chức.
Hạ Châu nghe xong, động tác trên tay chợt ngừng nhưng đã nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp tục lật tài liệu, hắn thản nhiên như không có việc gì mà gật đầu, nói: “Biết rồi, mau làm thủ tục nghỉ việc cho cậu ta đi.”
“Vâng, thưa sếp Hạ.”
Hạ Châu cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Hôm nay tăng ca, mọi người đã vất vả rồi, cô ra ngoài nói với bọn họ là có thể tan làm được rồi.”
“Tôi biết rồi, sếp Hạ.”
Vốn dĩ thư ký trưởng cũng muốn nói một câu: sếp Hạ, anh cũng vất vả nhưng nhìn sắc mặt của Hạ Châu, cuối cùng vẫn không nói câu nói quá thân thiết ấy ra.
Thực ra thư ký trưởng cảm thấy rất kỳ lạ.
Trưa hôm nay, sếp Hạ hẵng còn bó bột nằm trên giường, dáng vẻ không thể tự lo liệu được, thế mà buổi chiều đã tràn đầy năng lượng, không nhìn ra được vẻ thương tật nào cả.
… Hay là anh ấy giả vờ nhỉ?
Thư ký trưởng nghĩ mãi vẫn không thông.
Thư ký trưởng vô tình liếc mắt qua, nhìn thấy cái thùng rác ở dưới đất, trong lòng chợt kinh hãi.
Trong thùng rác là hai lọ kẹo trái cây sặc sỡ sắc màu.
Người khác có thể không biết, nhưng thư ký trưởng lại rất rõ về nguồn gốc của hai lọ kẹo này.
… Đây là kẹo do sếp Hạ mua riêng cho cậu Khâu.
Ngay lúc này, tiếng chuông nhắc nhở trong điện thoại của Hạ Châu cũng vang lên.
Là Khâu Ngôn Chí.
Không hiểu sao Khâu Ngôn Chí lại kéo hắn vào trong một nhóm chat, trong nhóm chỉ có hắn và Khâu Ngôn Chí.
Tên nhóm là: “Tổ đội hợp tác cua em trai khóa dưới và thoát khỏi trò chơi”
Hạ Châu: “…”
Tiếp theo đó là ba dòng tin nhắn của Khâu Ngôn Chí gửi đến.
“Cua Diệp Minh Húc, tiến độ %, ngài Hạ, tôi phải bắt đầu hành động rồi.”
“Anh có thể báo chuyện chúng ta đã chia tay cho Dương Phong Trình một tiếng giùm tôi được không, Dương Phong Trình là anh họ của Diệp Minh Húc.”
“Chúng ta cùng cố gắng nhé, tôi sắp cút khỏi đây được rồi!”
Sau đó là cái hình một con gà trống giơ nắm tay phải, vẻ mặt sục sôi ý chí chiến đấu.
Hạ Châu: “…”
Suýt nữa là Hạ Châu đã bóp nát luôn cái điện thoại.
“Gọi Dương Phong Trình qua đây.”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn thư ký trưởng, lạnh nhạt nói.
Khoảng chừng hai phút sau, Dương Phong Trình đã đi vào: “Sếp Hạ, nghe nói anh tìm tôi?”
Vẻ mặt Hạ Châu không chút cảm xúc: “Tôi và Khâu Ngôn Chí chia tay rồi.”
Dương Phong Trình: “… Hả?”
Tại sao? Đợi đã, hai người chia tay thì tại sao lại nói cho tôi biết? Sao lại nhìn tôi với ánh mắt đấy, lẽ nào do tôi mà hai người mới chia tay ư?? Tôi đã làm cái gì, sao tôi không biết? Hay là vì mình có quen biết với Khâu Ngôn Chí nên sếp Hạ giận chó đánh mèo lên mình à? Anh ta muốn sa thải mình hả!?
“Ting!”
Lại một tin nhắn khác được gửi đến.
Khâu Ngôn Chí: “Nếu có thể thì tốt nhất là anh nên ra ám hiệu cho anh ta một chút, bảo anh ta không cần phải giữ bí mật, cứ thoải mái tiết lộ thông tin này cho Diệp Minh Húc biết.”
Sau đó là hình một con mèo vàng đang lăn lộn tại chỗ.
Hạ Châu ngẩng đầu tiếp tục nhìn Dương Phong Trình, lạnh lùng nói: “Nói chuyện này lại cho Diệp Minh Húc biết.”
Dương Phong Trình: “… Hả?”
“Ting!”
Khâu Ngôn Chí: “Nhớ là ám chỉ, tốt nhất là khéo léo một tí!”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu úp điện thoại lên bàn, sau đó ngẩng đầu nói với Dương Phong Trình: “Nhớ phải khéo léo.”
Dương Phong Trình: “… Hả?”
“Ra ngoài đi.”
Hạ Châu nói.
Thế là Dương Phong Trình đần mặt ra ngoài.
Cậu ta chả biết chuyện gì vừa xảy ra nữa.
Hạ Châu nói một đống lời kỳ lạ với cậu ta, sau đó cậu ta hả ba lần xong rồi đi ra ngoài.
Dương Phong Trình ngơ ngác ngồi vào chỗ làm việc của mình, sau đó bắt đầu ngẩn người.
Cậu ta ngồi thừ ra đấy một lúc, rồi mới như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đấy, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Minh Húc.
Diệp Minh Húc: “Alo anh?”
Dương Phong Trình nhanh nhảu nói: “Khâu Ngôn Chí với sếp Hạ của bọn anh chia tay rồi!”
Dương Phong Trình nói xong thì vỗ đầu một phát, toang rồi, cậu ta quên phải khéo léo mất rồi.
Diệp Minh Húc im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Anh, sao anh biết?”
Dương Phong Trình đang định hỏi lại biết cái gì thì đã nghe thấy Diệp Minh Húc nói: “Đúng, em thích Khâu Ngôn Chí, nhưng cũng không có nghĩa là anh ấy vừa mới chia tay là em sẽ nhào ra theo đuổi anh ấy ngay.”
Diệp Minh Húc hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Anh, em còn có việc, cúp máy trước nhé.”
Dương Phong Trình nhìn màn hình điện thoại tự động tối lại, chớp mắt sửng sốt.
Á đù? Thằng em họ bé bỏng của mình lại là gay á? Còn thích bạn cùng phòng cũ của mình nữa?
… Tại sao, thế giới lại hỗn loạn như vậy chứ?
“Nói chưa?”
Khâu Ngôn Chí lại gửi một tin nhắn nữa.
Khoảng sáu bảy phút sau mới có hồi âm.
Hạ Châu: “Nói rồi.”
Khâu Ngôn Chí lục icon, lục suốt một lúc lâu mới gửi một hình Teletubbies hoạt bát đầy sức sống.
Sau đó cậu lại nói: “Anh yên tâm đi Hạ Châu, tôi nhất định nhất định sẽ cố gắng hết sức để nhanh chóng quay về, biến mất mãi mãi khỏi thế giới của anh!”
Nhưng lần này bên kia không còn nhắn lại nữa.
“Cậu đang làm gì thế?” Trương Dục Hiên hơi ngà ngà say, lảo đảo sáp lại gần.
“Không có gì.” Khâu Ngôn Chí bình tĩnh cất điện thoại vào.
Khâu Ngôn Chí nhìn lên trên bàn, nhíu mày: “Sao cậu uống nhiều rượu vậy?”
Trương Dục Hiên cười hì hì đáp: “Tửu lượng của tớ tăng lên nhiều lắm đó.”
Không tăng mới là lạ á, lần nào cũng say bét nhè.
Trương Dục Hiên chép miệng, nói: “Nhưng mà đống rượu này chả ngon gì cả.”
Khâu Ngôn Chí liếc nhìn cậu ta, nói: “Thế sao cậu còn muốn uống? Để tớ ra ngoài nói bartender pha rượu cho cậu.”
Trương Dục Hiên lắc đầu: “Không có, bọn họ không pha được, chỉ có… chỉ có Liễu Trừng mới pha được thôi…”
Đột nhiên Khâu Ngôn Chí sực nhớ ra, hồi đầu Liễu Trừng đã từng làm bartender trong quán bar này.
Vừa nhắc đến Liễu Trừng, Trương Dục Hiên lại bật khóc.
“Ngôn Ngôn… Liễu Trừng lừa tớ… hức… cậu ta ngủ với đàn anh của tớ lại còn lừa tớ…”
Ngay đúng vào lúc này, phòng bao bỗng bị mở ra.
Khâu Ngôn Chí sững sờ một chốc.
Trương Dục Hiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước, cũng bất chợt nín khóc.
… Là Liễu Trừng.
Liễu Trừng đóng cửa phòng bao lại, sắc mặt ảm đạm nhợt nhạt.
Cậu ta bước lên vài bước, sau đó đột ngột quỳ xuống đất.
Trương Dục Hiên sợ hãi nấc lên, tỉnh rượu được phân nửa.
Liễu Trừng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Trương Dục Hiên, nói: “Trương Dục Hiên, tôi sai rồi, tôi không nên lừa cậu.”
Trương Dục Hiên: “Cậu… cậu đứng lên trước đi.”
Liễu Trừng: “Trương Dục Hiên, tôi không muốn lừa cậu, chỉ là tôi sợ sau khi cậu biết chuyện thì sẽ đuổi tôi đi.”
Trương Dục Hiên đứng dậy kéo cậu ta: “… Cậu đứng lên đi.”
Liễu Trừng mím chặt môi, sau đó nói: “Tôi thật sự đi đến bước đường cùng rồi, nếu bị Diệp Hoành Viễn bắt được, chắc chắn anh ta sẽ giết chết tôi. Trương Dục Hiên, tôi xin cậu, cậu đừng đuổi tôi đi, đừng đưa tôi cho Diệp Hoành Viễn, tôi cầu xin cậu đấy, được không.”
Liễu Trừng ngẩng đầu, hai mắt cậu ta đỏ bừng, nước mắt ngập ngụa nơi vành mắt.
“Tôi cầu xin cậu đấy, cậu cứu tôi với.”
Trương Dục Hiên chưa từng được ai cầu khẩn như thế, hơn nữa người này còn là Liễu Trừng, người đã ở chung với cậu ta gần một tháng trời, giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho cậu ta, còn mua váy, chọn tóc giả, trang điểm cho cậu ta, ngày nào cũng chọc cho cậu ta vui, chơi chung với cậu ta.
Trương Dục Hiên đến gần lau nước mắt trên mặt Liễu Trừng đi, hơi luống cuống nói: “Cậu… cậu đứng lên đi, tôi không… không đuổi cậu đi đâu, tôi không đuổi cậu đâu.”
Liễu Trừng đứng dậy, lau nước mắt, nín khóc, mỉm cười: “Trương Dục Hiên, cậu tốt bụng quá.”
Trương Dục Hiên quay đầu đi, hơi mất tự nhiên, nói: “Nhưng tôi cũng không tha thứ cho cậu đâu.”
Liễu Trừng: “Tôi không hy vọng xa vời rằng cậu sẽ tha thứ cho tôi, chỉ cần cậu cho phép tôi ở lại là được rồi.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Trương Dục Hiên lúc mới đầu còn gào thét với Liễu Trừng, đến bây giờ lại gượng gạo đưa khăn giấy cho người ta.
Trình của cậu Liễu Trừng này cũng khá cao đấy chứ.
Khâu Ngôn Chí vừa hóng hớt vừa nghĩ.
… Nhưng mà cũng không hẳn là diễn, tình huống hiện giờ của Liễu Trừng quả thực rất gay go.
“Các cậu uống hết rượu rồi, có muốn tôi đi lấy thêm một ít nữa không?” Sau khi cảm xúc của Liễu Trừng ổn định trở lại, cậu ta chợt lên tiếng.
Trương Dục Hiên: “Tôi muốn cái loại rượu mà lần trước cậu pha cho tôi ấy.”
Khâu Ngôn Chí: “Tôi dễ bị say, lấy cho tôi chai bia là được.”
“Được.” Liễu Trừng nói xong liền rời đi.
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Trương Dục Hiên, cậu thật sự không giận cậu ta ư?”
Trương Dục Hiên chép miệng, đáp: “Tất nhiên là tớ giận rồi, nhưng tớ còn có thể làm gì được nữa, cậu ta… cậu ta đã quỳ xuống luôn rồi, hơn nữa cậu ta cũng không cố ý muốn lừa tớ, cậu ta chỉ thực sự sợ hãi Diệp Hoành Viễn mà thôi…”
Khâu Ngôn Chí: “Trương Dục Hiên, cậu còn thích đàn anh nữa không, còn muốn theo đuổi anh ta không?”
Trương Dục Hiên cúi đầu: “Tớ không biết… Ngôn Ngôn, hình như đàn anh không hề thích tớ chút nào…”
Khâu Ngôn Chí thở dài một hơi.
Trương Dục Hiên hỏi: “Ngôn Ngôn, sao cậu lại thở dài?”
Khâu Ngôn Chí vò đầu Trương Dục Hiên, nói: “Trương Dục Hiên, sau này cậu nhất định phải ở bên một người vừa lương thiện vừa đáng yêu giống như cậu, còn phải cực kỳ thích cậu nữa, biết chưa?”
Lúc Liễu Trừng bưng rượu cocktail qua, Khâu Ngôn Chí lập tức thấy ghét bỏ ly bia trong tay mình.
Ly rượu cocktail kia được pha lẫn bởi màu xanh lam và màu tím, bên trên là xanh lam, bên dưới là tím, dưới ánh sáng của bóng đèn, trông nó giống hệt như một dải ngân hà đang chìm vào đáy ly vậy.
Trương Dục Hiên nói với Khâu Ngôn Chí: “Đây là rượu do Trừng Trừng tự pha chế đó, Trừng Trừng gọi nó là, là… tên gì ấy nhỉ?”
“Hâm Mộ.” Liễu Trừng nói.
“Đúng! Hâm Mộ! Hơn nữa còn cực kỳ cực kỳ ngon luôn!” Trương Dục Hiên nói.
Khâu Ngôn Chí nghe mà có hơi động lòng rồi: “Thật sự ngon đến thế à?”
Liễu Trừng cười, nói: “Nếu cậu muốn uống thì đợi tôi một lát, tôi đi pha cho cậu một ly.”
Sau khi Liễu Trừng đi, Khâu Ngôn Chí ngửi thấy mùi thơm của rượu bèn liếm môi, nói: “Trương Dục Hiên, cho tớ nếm thử trước một ngụm đi.”
Trương Dục Hiên hào phóng đưa cho cậu uống.
Khâu Ngôn Chí nếm thử một chút, quả thực là rất ngon.
Khâu Ngôn Chí không nhịn được uống gần non nửa ly, mới lưu luyến trả lại cho Trương Dục Hiên.
“Ngon đúng chứ, rượu của Trừng Trừng là rượu ngon nhất trong số những loại rượu tớ từng uống luôn đó!” Nét mặt Trương Dục Hiên tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Liễu Trừng trở lại rất nhanh, đưa ly rượu vừa pha xong cho Khâu Ngôn Chí, cười nói: “Nồng độ của loại rượu này không cao lắm, cũng khá hợp với cậu đấy.”
Khâu Ngôn Chí vừa nghe nồng độ không cao là lập tức cảm thấy yên tâm.
Chẳng mấy chốc đã uống cạn ly rượu.
Liễu Trừng nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nói: “Hay là chúng ta đi thôi, giờ cũng đã khá trễ rồi.”
Trương Dục Hiên hơi ngà ngà say, nằm trên sô pha, cởi áo khoác ra ném sang một bên, nói: “Tớ không muốn nhúc nhích đâu, hay là đêm nay chúng ta ngủ ở đây đi, tớ bao phòng nguyên đêm luôn.”
Khâu Ngôn Chí xoa đầu, nói: “Tớ đi vệ sinh cái đã.”
Lúc Khâu Ngôn Chí đứng dậy, thấy hơi chóng mặt.
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì lập tức cảm thấy bất thường.
Cậu hơi choáng váng, nghĩ bụng: chẳng lẽ do hôm nay uống nhiều rượu quá ư?
Cho dù là nồng độ của rượu cocktail thấp, cậu lại uống một cốc rưỡi.
Hơn nữa còn uống không ít bia.
Nhưng cơn say không giống như mấy lần trước.
Toàn thân cứ có cảm giác khô nóng khó tả.
Nóng đến mức Khâu Ngôn Chí đã cởi áo khoác ra rồi mà vẫn còn thấy nóng.
Dường như khắp cơ thể cậu đang không ngừng tỏa ra hơi nóng hừng hực, Khâu Ngôn Chí sờ mặt mình, nóng phát sợ.
Ngay cả ý thức cũng trở nên hỗn loạn.
Khâu Ngôn Chí quay về phòng bao chuẩn bị đi thuê khách sạn, nhưng đột nhiên lại phát hiện phòng bao đã bị khóa trái.
Đi nhầm phòng rồi ư?
Khâu Ngôn Chí nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn số phòng.
Không sai mà, sao lại khóa rồi?
Khâu Ngôn Chí gõ cửa, không có ai trả lời cả.
Lúc cậu đang định gõ mạnh hơn thì bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra trong phòng bao.
Khâu Ngôn Chí dán sát tai lên cửa, mới loáng thoáng nghe rõ hơn một chút.
Sau đó cả người cậu bỗng cứng đờ như tượng.
… Đợi đã.
Sao Trương Dục Hiên lại làm chuyện đó với Liễu Trừng ở trong đấy thế này!!!?
Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy như có thứ gì đó chợt xẹt ngang qua trong đầu mình.
Sau đó cậu nhớ đến ly cocktail màu xanh-tím kia.
Cái ly của Trương Dục Hiên.
Cậu đã uống nó, Trương Dục Hiên cũng uống.
… Đệt.
Vậy mà tên Liễu Trừng đó lại chuốc thuốc Trương Dục Hiên!!!
Khâu Ngôn Chí vịn tay nắm cửa, thở hổn hển.
Vấn đề bây giờ là:
… Trương Dục Hiên có Liễu Trừng, nhưng Khâu Ngôn Chí cậu thì phải làm sao đây!!!?
Quan trọng là cả ví tiền lẫn điện thoại của cậu đều để hết bên trong phòng bao rồi.
Gõ cửa, cửa cũng không thèm mở.
Ngay cả đi thuê khách sạn để tự giải quyết cậu cũng không làm được.
Khâu Ngôn Chí dùng hết sức lục tìm trí nhớ xem gần đây có cái ao hay con sông nào không.
Cuối cùng nhận ra chả có cái nào sất.
Vì thế Khâu Ngôn Chí cố gắng giữ vững chút lý trí cuối cùng mà đi vào nhà vệ sinh.
Khâu Ngôn Chí ném áo khoác xuống đất, vặn vòi nước lên mức lớn nhất, sau đó chúi đầu vào.
Dòng nước lạnh buốt thấu xương xối mạnh lên đầu cậu.
Cả người Khâu Ngôn Chí vừa nóng vừa lạnh, nhưng dù sao đầu óc cũng đã tỉnh táo trở lại.
Khâu Ngôn Chí tức nghiến răng.
Liễu Trừng! Sáng sớm ngày mai chính là ngày chết của mi!
Ngay đúng vào lúc này, đột nhiên Khâu Ngôn Chí lại bị người ta nắm cổ áo kéo ra khỏi bồn nước.
Giọng nói của một người đàn ông trưởng thành vang lên trên đỉnh đầu cậu.
“Khâu Ngôn Chí, cậu đang làm gì ở đây?”
Khâu Ngôn Chí nhìn thấy gương mặt của Hạ Châu.