Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

chương 12: mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ(12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :Mất trí nhớ

sau khi bị đối xử tệ()【 đinh! Bạc Khâm hảo cảm: 】

Tạ Mộc lông mi run lên, như là bất an, cậu nghiêng thân qua, nhìn phía người đàn ông.

"Bạc tổng, cảm ơn ngài."

Vẻ mặt của cậu có chút chần chờ, đáy mắt thậm chí còn có một tia hổ thẹn, có thể là vì chính mình phía trước cảnh giác, cũng có thể là bởi vì mình cư nhiên lại phải hướng bạn trai cũ trong truyền thuyết tìm kiếm trợ giúp.

Nhưng không thể nghi ngờ, biểu tình của thanh niên đã hoàn toàn không còn thật cẩn thận như trước.

Bạc Khâm duy trì ôn hòa trên mặt, một đôi mắt lại gần như tham lam nhìn phía người yêu nhỏ của anh.

Bất kể là tuổi, hay là tuổi, em ấy luôn là dễ lừa như vậy a.

Chỉ cần một hai câu nói dối, cái thân này, lại sẽ giống như là trước kia, nhẹ nhàng ngã vào trong lòng ngực mình.

Đương nhiên, trước tiên, anh phải che dấu những dục vọng dơ bẩn này xuống, chỉ bày ra, bộ dáng mà Tạ Mộc thích.

Bạc Khâm dạy Tạ Mộc một buổi sáng, giống như trước đây đã từng.

Anh nhìn thanh niên khó hiểu mà lại hoang mang nhíu mày, ánh mắt nhìn phía những văn kiện đó như có cái gì giống như thâm cừu đại hận vậy, trong lòng một bên cảm thấy hiện tại cậu đích xác cùng trưỡ kia bất đồng, lại một bên cảm thấy đáng yêu.

Vừa tới công ty Tạ Mộc là tiểu tâm cẩn thận, nhưng đã học xong chương trình học đại học cậu không thể nghi ngờ cũng là ưu tú, khi đó, chỉ cần Bạc Khâm nhẹ nhàng chỉ điểm, cậu là có thể nhanh chóng thông hiểu đạo lí, mà không phải giống như bây giờ, đại não trống rỗng, giống như nước đổ đầu vịt.

Anh thích Tạ Mộc nỗ lực như vậy, nhưng đồng thời trong lòng cũng rõ ràng, thanh niên rõ ràng thống khổ như vậy lại còn muốn cố chết tiếp tục đi xuống rốt cuộc là vì ai.

Càng là rõ ràng, đáy lòng này, lại càng là như là sóng biển quay cuồng, tra tấn người đàn ông không chiếm được an bình.

Anh không chấp nhận được đồ vật của mình bị người đụng chạm, bởi vậy vứt bỏ người trước mặt.

Nhưng sau khi chờ đến người nọ thật sự không hề lưu luyến đầu nhập vào ôm ấp của người khác, mới hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra chuyện gì cũng có trường hợp đặc biệt.

Bạc Khâm khắc chế không được chính mình muốn đem thanh niên ôm vào trong lòng, lặp lại dục vọng xâm phạm, cố tình anh lại muốn kiệt lực áp chế.

Món đồ chơi, cùng điểm tâm nhỏ âu yếm, là không giống nhau.

Nếu nói Tạ Mộc đã từng là món đồ chơi có thể vứt bỏ có thể chuyển nhượng, như vậy hiện tại, chính là điểm tâm mỹ vị chỉ một mình anh có thể nuốt vào bụng.

Tuy rằng cái điểm tâm này bị người cắn một miếng, nhưng anh, cũng chỉ là nghĩ đem người đụng chạm Tạ Mộc hủy diệt.

Mà không phải, lại một lần nữa vứt bỏ khối mỹ vị đã làm anh dứt bỏ không xong này.

"Tiểu Mộc, em xem nơi này, vị trí này là sai, chính xác phải là......"

Nhìn cho đã mắt thanh niên rối rắm nhìn mấy phần văn kiện ném cho cậu luyện tập kia, Bạc Khâm đứng dậy, tự nhiên chống ở phía sau cậu, tay vòng qua cổ trắng nõn của thanh niên, đầu ngón tay thon dài chỉ trên giấy trắng mực đen, ôn thanh dạy dỗ.

Tạ Mộc nghiêm túc nghe, càng nghe, trên mặt mất mát lại càng nặng.

Cậu hiện tại chỉ có ký ức mười chín tuổi, trong trí nhớ của cậu, cậu có thành tích tốt nhất trong toàn ban, nhưng hiện tại, lại căn bản là nghe không hiểu những này đó đối với mình mà nói là con số trên trời đồ vật.

Càng là cảm thấy chính mình vô dụng, trong mắt thanh niên nhìn về phía người đàn ông, lại càng là ngưỡng mộ.

Bản thân người con trai sẽ tương đối sùng bái người lợi hại, huống chi xem nhẹ từ trước, hiện tại Bạc Khâm vô luận là năng lực, hay là thủ đoạn, thậm chí là thái độ đều làm Tạ Mộc cầm lòng không đậu sùng bái lên.

Đối việc này, Bạc Khâm sớm dã biết trước.

Anh biết người tuổi trẻ Tạ Mộc này thích loại hình gì, cũng biết mình cái dạng gì thì có mị lực lớn nhất, anh đã từng chính là dựa vào ngụy trang lâu dài, thành công dụ Tạ Mộc đi theo mình.

Ở trong lòng người đàn ông, đương nhiên hiện tại cũng sẽ không ngoại lệ.

Rốt cuộc, thiếu niên mười chín tuổi, có thể so với Tạ Mộc vừa mới ra trường dễ lừa hơn nhiều.

Toàn bộ buổi sáng Bạc Khâm đều đang không ngừng phóng thích hormone, chờ tới thời gian ăn cơm, ánh mắt thanh niên nhìn về phía anh đã thân cận không ít.

Nhưng không có luyến mộ Bạc Khâm muốn nhất.

Này không bình thường.

Tạ Mộc vẫn luôn cong, Bạc Khâm vừa rồi phô bày ra loại hình là cậu thích nhất.

Em ấy sao có thể, thờ ơ.

Vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt người đàn ông vẫn là duy trì nhẹ nhàng có lễ ban đầu, ở trong lòng tính thời gian, anh cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra tươi cười, "Đến giờ ăn cơm, chúng ta cùng đi nhà ăn ăn đi."

Nếu là Tạ Mộc trước đây, nhất định sẽ có chút ngượng ngùng đáp ứng, trên đường, còn sẽ lén lút nhìn bóng dáng anh.

Cơm nước xong, anh lại dạy một buổi trưa, buổi tối lại kéo người cùng nhau tăng ca.

Chờ đến buổi tối khi tan tầm, hành lang không có một bóng người, thang máy đóng kín không người, bãi đỗ xe tối tăm, toàn bộ đều là trường hợp tốt đắp nặn ra không khí ái muội.

Bạc Khâm lộ ra rụt rè mà lại ôn hòa tươi cười, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời đã sớm đoán được.

"A? Đã trễ thế này??"

Thanh niên lại không có ngượng ngùng tươi cười trong tưởng tượng, cậu kinh hô đứng dậy, vội vội vàng vàng móc di động ra nhìn nhìn, sau khi xem rõ thời gian, trong mắt tràn đầy kinh hoảng một bên thu thập đồ vật một bên xin lỗi.

"Thực xin lỗi Bạc tổng, tôi phải về nhà, lần sau nhất định mời ngài ăn cơm cảm ơn."

Ánh mắt người đàn ông hạ xuống một chút ám trầm, phảng phất là loài rắn vô cơ đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, lạnh băng mà lại tràn ngập dục vọng, trong đó, còn mang theo một tia tức giận.

"Là có việc gì quan trọng sao?"

Anh kiệt lực duy trì biểu tình trên mặt mình, lại sau khi nghe đến thanh niên trả lời, suýt nữa xé nát trang giấy đè dưới tay.

"Đàm Đào còn đang một mình ở nhà, anh ấy gần nhất trạng thái không tốt cho lắm, tôi có chút lo lắng, thực xin lỗi Bạc tổng, chậm trễ thời gian của ngài lâu như vậy, thật là thực xin lỗi......"

Thanh niên lễ phép mà lại hoảng loạn khom lưng với người đàn ông, bước chân vội vàng liền phải đi ra ngoài.

Bạc Khâm tươi cười hoàn toàn hạ xuống, anh đưa lưng về phía Tạ Mộc, đầu ngón tay thon dài mang theo vết chai mỏng đè lại trang giấy trên bàn, dùng sức tới nỗi trắng bệch.

Ánh mắt người đàn ông hung ác nham hiểm, thanh âm lại dịu dàng cực kỳ, "Vừa lúc anh cũng không có việc gì, không bằng, anh đưa em về nhà đi."

' về nhà ' này hai chữ, anh nói cực nhẹ, phảng phất như nhớ người yêu, nhưng trong mắt, lại tràn đầy đều là ám trầm.

Tạ Mộc đồng dạng đưa lưng về phía anh dừng lại bước chân, 【 xem, cắn câu. 】

【 ký chủ cao minh, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ 】[ Cái hệ thống cứ như đang ở truyện giang hồ cổ trang vậy]

Thanh niên xoay người, trong mắt tràn đầy hoảng loạn nhìn thời gian, "Vậy cảm ơn, cảm ơn Bạc tổng, thật là phiền toái ngài."

"Không có việc gì, anh còn là rất...... thích giúp đỡ mọi người."

Đem bốn chữ này nghiền ngẫm ở giữa môi lưỡi dạo qua một vòng, Bạc Khâm xoay người, môi có chút miễn cưỡng cắn câu, "Tiểu Mộc, có thể chờ anh một chút không? Anh đổi một bộ quần áo."

Tuy rằng thực sốt ruột, nhưng thanh niên vẫn là gật đầu, vội vàng đi ra văn phòng.

Bóng dáng thon dài kia vừa đi ra khỏi phạm vi văn phòng, người đàn ông vừa rồi còn đang miễn cưỡng duy trì tươi cười, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, anh hung hăng nắm chặt thành quyền, trong mắt phảng phất giống như tích tụ gió lốc.

Đàm Đào!

Như thế nào lại, đã quên anh!

Đã từng cái gì từ từ mưu tính đã giả thiết tốt, cái gì nước ấm nấu ếch xanh, đều ở dưới tầm mắt thanh niên tràn đầy lo lắng cho người yêu, hoàn toàn dập nát.

Người trước mắt đã từng lòng tràn đầy chỉ có mình anh, toàn thân tâm yêu anh, nguyện ý vì anh đi tìm chết......

Bị Đàm Đào lừa đi rồi!

Bạc Khâm nhắm mắt lại, lạnh lẽo câu môi, ở trên di động ấn vài cái, đáy mắt tràn đầy khoái ý sắp nghênh đón vừa lòng kết cục.

Anh hiểu Tiểu Mộc của anh.

Biết cậu chịu không nổi cái gì nhất.

Bất kể là tuổi, hay là tuổi......

"Sự việc của Đàm Đào gần đây anh cũng nghe nói một ít, tuy rằng giữa bọn anh là có xích mích không thoải mái, nhưng chỉ cần cậu ta hướng anh xin giúp đỡ, anh vẫn là sẽ giúp cậu ta."

Người đàn ông lái xe, chậm rãi đem xe dừng ở dưới lầu.

Anh hỏi, "Muốn anh đưa em đi lên không?"

Thanh niên quả nhiên cự tuyệt, Bạc Khâm cũng không thèm để ý, cứ như vậy ngồi ở trong xe nhìn cậu lên lầu.

Chờ đến người lên rồi, anh cầm di động, nhìn điểm đỏ cách không xa lắm, ngón tay thon dài gõ gõ màn hình, ánh mắt lộ ra nhất ôn nhu mà lại quyến luyến tình yêu.

Tiểu của anh, thực mau sẽ phải quay lại.

Trở lại, bên người anh.

【 đinh! Bạc Khâm hảo cảm: , đã kích phát tình yêu 】

Tạ Mộc không đi thang máy, mà là đi từng bước một lên lầu.

Gần nhất phương thức rèn luyện của cậu cũng bao gồm cái này, có thể là do cậu nằm trên giường thời gian dài mà không sử dụng đến chân nếu không cũng không hề mềm như bông như vậy.

Thực mau, đã tới căn nhà nhỏ của cậu cùng người yêu.

Đây là nơi bọn họ thề thốt muốn sống cả đời, nơi bọn họ đã nói sẽ cùng nhau về già.

Thanh niên móc ra chìa khóa, mở cửa ra.

Sau khi xem đến cảnh tượng trong cánh cửa, mặt cậu, trong nháy mắt trắng bệch xuống.

Tác giả có lời muốn nói: Sao sao bang!

Tùy năm vị tiểu thiên sứ phát bao lì xì! Hôn hôn mọi người đáng yêu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio