Tay người đàn ông run rẩy, cứng đờ ôm lấy tay thanh niên mà hôn, "Không có, không có, Tiểu Mộc của anh không bẩn, không bẩn......"
"Đều là Đàm Đào, đều là anh sai, em không bẩn......"
Hắn nhìn thấy, Tạ Mộc cười.
Cười cười, nước mắt liền xuống.
"Tôi cảm thấy, thật sự rất thống khổ......"
"Cùng anh ở bên nhau, hóa ra là thống khổ như vậy, Bạc Khâm, tôi hối hận......"
Không phải......!
Đừng hối hận......!
Xin em......!
Bạc Khâm trước nay chưa từng nghĩ đến, hóa ra chỉ cần một câu nói, cũng có thể khiến hắn cả người đều rơi vào tuyệt vọng.
"Tiểu Mộc, anh sẽ sửa......" Người đàn ông đã nói không nên lời, hắn đỏ mắt, thanh âm khàn khàn cầu xin.
"Cầu xin em, xin em, xin em được không......"
Tạ Mộc gian nan lắc đầu.
"Bạc Khâm, tôi xin anh, buông tha cho tôi đi."
Động tác của người đàn ông bỗng cứng lại.
Hắn run rẩy, mềm nhẹ, giúp thanh niên đắp lại chăn, thanh âm lạc đi nỗ lực giả vờ bình tĩnh, giống như là cái gì cũng chưa nghe được, "Tiểu Mộc, hôm nay em cũng rất mệt, nhanh nghỉ ngơi đi......"
Trong mắt thanh niên đầy đau thương, "Bạc Khâm, tôi rất đau."
"Anh gọi bác sĩ kê thuốc cho em, rất nhanh liền sẽ không đau." Rõ ràng biết cậu nói không phải cái này, người đàn ông tuấn mỹ cúi người, ở khóe môi tái nhợt của thanh niên đặt xuống một nụ hôn.
Nước mắt rơi xuống của Tạ Mộc, hắn cũng nến được.
Là cay đắng.
Bạc Khâm đắp chăn đàng hoàng, thong thả đứng thẳng người, hướng bên ngoài đi ra.
Một bước, hai bước.
Phía sau truyền đến thanh âm của thanh niên, không có phần thiên chân ôn nhu kia, giờ đây tràn đầy bi ai.
"Anh đã từng nói với tôi, cho dù lại thích đồ vật bị người khác động vào, anh cũng đều sẽ thu hồi phần thích thú kia."
"Bởi vì, anh thích sạch sẽ."
"Bạc Khâm......" Cậu run giọng, đôi môi tái nhợt đã từng bị người đàn ông hôn qua vô số lần mở ra.
"Tôi không sạch sẽ......"
"Tôi biết anh để ý......"
"Anh không để bụng ——"
Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, trong mắt tràn đầy lãnh lệ, cơ hồ giống như gào thét mà nói, "Tiểu Mộc, anh yêu em mà!"
"Chúng ta hãy quên những chuyện đó đi, giống như trước kia, thật tốt mà sống, được không?"
Tạ Mộc tái mặt, chậm rãi lắc đầu.
"Anh để ý."
"Tôi cũng để ý."
Cậu hơi nâng mắt, hai con ngươi trong trẻo đối diện với tầm mắt điên cuồng của người đàn ông.
Tạ Mộc nhẹ giọng nói, "Anh vừa rồi hôn tôi, làm tôi rất ghê tởm."
"Giống như là, ngày đó sau khi chúng ta làm, anh cũng cảm thấy ghê tởm giống như vậy."
Mặt Bạc Khâm, càng trắng thêm một tầng.
Thanh niên phảng phất không có nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, còn tiếp tục nói: "Vừa rồi, tôi thậm chí cảm thấy tất cả đều là một ác mộng."
"Bạc Khâm là một người tốt như vậy, sao có thể sẽ biến thành như bây giờ, nhất định là giả, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi."
"Chính là......!Tôi quên không được, anh nhìn tôi cười, anh đuổi tôi rời đi, mỗi một câu anh nói, trên mặt mỗi một cái biểu tình......"
"Tôi yêu anh, nhưng anh lại làm tôi cảm thấy ghê tởm."
"Buông tha tôi, cũng buông tha chính anh đi......"
Buông tha cậu?
Thả Tiểu Mộc của hắn đi?
Sao có thể chứ.
Đem chim nhỏ mình âu yếm thả đi, loại chuyện ngu xuẩn này, một lần là đủ rồi.
Bạc Khâm trên mặt biểu tình dần lạnh xuống, hắn cảm nhận được tim ngày càng đau, trên mặt biểu tình càng thêm lãnh.
"Tiểu Mộc, không cần sợ, em không thể quên được, anh giúp em."
Dù sao, chỉ cần xóa đi ký ức thì tốt rồi.
Rất đơn giản, không phải sao?
Hắn ôn nhu cười, "Như vậy, ở trong mắt em, snh liền lại là người yêu hoàn mỹ kia."
Thanh niên thống khổ nhắm lại mắt, "Anh không thể làm như vậy."
Người đàn ông ôn nhu đáp, "Anh có thể."
Tạ Mộc mở mắt ra, trong mắt tràn đầy đau thương, "Bạc Khâm, anh rốt cuộc, đem tôi xem là cái gì?"
"Như vậy tùy ý xóa đi ký ức của tôi, đem tôi ném cho Đàm Đào, anh thật sự thích tôi sao?"
"Thích."
Bạc Khâm trả lời chém đinh chặt sắt.
Hắn nặng nề nhìn về phía thanh niên, "Tiểu Mộc, anh yêu em."
Tạ Mộc tái mặt, hỏi, "Anh có thể thả tôi hay không, tôi thật sự......!Sắp chịu không nổi nữa......"
Bạc Khâm sao có thể thả Tạ Mộc đây.
Đây là người yêu hắn, hắn muốn cả đời ở bên cậu mà.
Người đàn ông nghĩ, có thể hiện tại, Tiểu Mộc sẽ thống khổ, nhưng chỉ cần quên đi những cái hồi ức không thoải mái đó.
Tạ Mộc toàn tâm toàn ý yêu hắn, liền sẽ lại lần nữa trở lại.
"Ngoan, em phải nghỉ ngơi thật tốt."
Bạc Khâm xem nhẹ đau khổ trong tim, cùng bất an chợt lóe mà qua kia, hắn giống như trước kia, ôn nhu đối với thanh niên dặn dò.
"Anh lập tức quay lại."
Lúc này đây, nhất định sẽ vẹn toàn.
Tiểu Mộc của hắn, cuối cùng sẽ trở lại bên người hắn.
【 Tinh! Bạc Khâm độ hảo cảm: 】
Cửa bị đóng lại, bên ngoài truyền đến âm thanh khóa cửa, Tạ Mộc rụt rụt vào trong chăn.
【 Bạc Khâm không sai biệt lắm là điên rồi đi.
】
Hệ thống nghi hoặc mà nhớ lại bộ dáng vừa rồi rời đi của người đàn ông, 【 hắn nhìn qua thực bình thường a.
】
【 điên rồi.
】 Tạ Mộc khẳng định nói, 【 hiện tại, đốm lửa này đã thiêu đốt đủ lớn, nếu không ngoài dự kiến, hiện tại Đàm Đào hẳn là đang ở bên trong thêm củi.
】
Chăn kéo lên, thanh niên chậm rãi gợi lên khóe môi, có chút sung sướng nói, 【 đốm lửa này, nhất định có thể đem hai người này cháy càng thêm điên.
】.