: Tiểu thúc ngồi xe lăn ()
Đã lâu rồi Tạ Mộc không có vui vẻ chờ mong như vậy.
Từ sau khi anh hai mất, hai chân cậu bị phế đi, ba năm này, không có một ngày nào khiến cậu cảm thấy có thể vui vẻ được.
Cậu nỗ lực tiếp quản Tạ gia, đề phòng mũi tên bắn lén, ngày ngày đêm đêm thừa nhận đau đớn ở hai đầu gối, mỗi một ngày trải qua, đều lo lắng nhìn không được ánh mặt trời ngày mai.
Tạ Mộc rất mệt, cậu muốn nghỉ ngơi, muốn như trước kia cậu mơ ước, trên lưng xách bàn vẽ, đi đến bất kì nơi nào cậu muốn đi, nhìn ngắm phong cảnh khác nhau, được xem trận tuyết đẹp nhất.
Không thể được, hai chân cậu phế rồi.
Cậu trước kia chỗ nào cũng đều có thể đi, hiện tại lại chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong phòng, thậm chí ngay cả đến hành lang xem tuyết rơi, đều phải chịu đựng đau đớn ở hai chân.
Quá khổ sở, tuy là nam nhân trải qua ba năm cũng thành thói quen chua xót, nhưng khi nghe được có thể kết thúc tất cả những đau đớn này, tâm tình vẫn là kìm không được mà kích động lên.
Cậu không chú ý tới người đẩy xe lăn cho mình biến thành Tạ Thời, thanh niên đẩy nam nhân vào đến trong phòng, khi Tạ Mộc lẳng lặng chờ đợi Trình Xuyên bế cậu lên, một đôi tay rắn chắc hữu lực, đem cậu ôm vào trong lòng.
"Chú, nếu chữa khỏi chân, người muốn làm cái gì?"
Thanh niên hơi cúi đầu, môi cách Tạ Mộc rất gần, nhiệt khí phả lên vành tai bởi vì thân thể yếu ớt mà lạnh lẽo trắng nõn, nơi đó giống như chậm nửa nhịp, mới từng chút từng chút đỏ ửng lên.
Từ góc độ này của Tạ Thời, có thể nhìn thấy trên mặt nam nhân đang bị mình ôm lấy nhiều lên vài phần không được tự nhiên, cậu hơi nghiêng người, tránh đi hơi thở nóng rực của cháu trai.
"Chú đại khái sẽ đi phương bắc đi."
Tay thanh niên nắm thật chặt, lại rất nhanh thả lỏng ra, tốc độ nhanh đến mức Tạ Mộc căn bản không có thời gian phát hiện.
"Chú muốn đi phương bắc, không phải bởi vì bên kia khí hậu khô ráo sao? Nếu chân đã trị khỏi, còn đi đến đó làm gì?"
Thanh âm hắn rất bình tĩnh, giống như nhàn rỗi nói việc nhà, ngữ điệu nhẹ nhàng dần dần làm nam nhân thả lỏng xuống, cậu đáp, "Phương bắc tới mùa đông chính là tuyết rơi lớn, chú vẫn luôn muốn đi xem."
Tạ Mộc có chút ủ rũ, thanh âm cũng hơi hạ thấp, nghe qua quả thực mềm đi một phần, "Vẫn luôn nghe nói trời có tuyết lớn như lông ngỗng, chú còn chưa có thật sự gặp qua."
Thanh niên biểu tình u ám, ngữ khí không đổi, "Chú thích tuyết sao?"
"Ừm."
"Chú vẫn luôn muốn vẽ một trời tuyết lớn, tuyết nơi này của chúng ta, rốt cuộc vẫn là quá nhỏ."
Tạ Mộc bị thanh niên nhẹ nhàng đặt lên giường, cậu dựa vào tường, mắt nhìn hướng ra phía tuyết rơi bên ngoài, "Tuyết năm nay, chắc là trận lớn nhất mấy năm gần đây rồi."
Tạ Thời hơi hơi rũ mắt, giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, "Phải, so với phương bắc cũng không kém."
Ánh mắt nam nhân hơi đổi, có chút giống như không nhìn về phía ngoài cửa sổ, thanh âm hạ thấp cơ hồ không thể nghe thấy, nhưng Tạ Thời vẫn là nghe được.
"Không, kém xa."
Tạ Thời đắp chăn kĩ càng giương mắt lên, từ góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy nam nhân nghiêng thân mình, hàng mi thật dài trên đôi mắt như pha lê cong vút, có vẻ cặp mắt ngày thường mang theo thanh lãnh kia ôn hòa hơn chút.
Diện mạo Tạ Mộc rất đẹp, sắc sảo góc cạnh khiến cho người khác nhìn không rời được mắt, nhưng bởi vì ba năm này sấm rền gió cuốn, thủ đoạn sắc bén, đã không ai còn dám thảo luận diện mạo của cậu.
Còn chưa kể, vị gia chủ này không có huyết thống Tạ gia, thủ đoạn cao siêu như thế nào, lại như thế nào mà trị được người Tạ gia chân chính.
Đương nhiên, khi nhắc tới Tạ Mộc, đều sẽ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, lại thuận miệng nhắc một chút vị thiếu gia Tạ Thời này vốn dĩ nên là người thừa kế Tạ gia.
Đây là châm ngòi, cũng là đối với Tạ gia quyền lớn không ở trong tay mà cười nhạo.
Nhưng sau khi Tạ Mộc chủ động nhường chức, loại cười nhạo này liền trở thành một loại chê cười.
Tạ Thời nhìn sườn mặt xinh đẹp cảu nam nhân, trong lòng âm u nghĩ, cậu rốt cuộc có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ cậu xuống đài hay không.
Lại có biết có bao nhiêu người đang mơ ước gương mặt này hay không.
Cho dù đáy lòng âm thầm kích động giống như muốn chơi một trò đùa dai, trên mặt thanh niên vẫn là dương quang sáng lạn mà ôn hòa cười, "Chú nếu muốn đi phương bắc, chờ đến khi chân khỏi rồi liền có thể đến đó mấy ngày lại trở về, dù sao hiện tại lại không phải thời cổ, rất nhanh có thể tới mà."
Tạ Mộc chậm rãi quay đầu qua, có thể bởi vì thanh niên mấy ngày này đối với cậu rất tôn kính, còn vì cậu tìm bác sĩ mà trong lòng cảm kích, trong hai mắt cậu nhiều thêm vài phần ôn hòa.
"Từ sau khi bác sĩ Joseph tuyên bố không chẩn trị người bệnh nữa, có không ít người đã đi tìm ông ta, đều không hề đồng ý, cháu sao lại chắc chắn như vậy?"
Tạ Thời tươi cười không đổi, vẫn giống như ánh mặt trời, "Cháu cùng cháu gái nhỏ nhà ông ấy quan hệ rất tốt, bác sĩ Joseph xem mặt mũi cô cháu gái ấy sẽ giúp cháu thôi."
Hắn nói rất bình thường, nhưng hiển nhiên nam nhân hiểu lầm.
"Cháu gái? Là kiểu con gái như thế nào?"
Nhìn cậu bởi vì có chút ánh mắt hứng thú hơi lướt qua, trong lòng Tạ thời đột nhiên có chút không thoải mái, "Là một cô bé tuổi, lớn lên đáng yêu, cũng thật làm cho người ta thích, thời điểm cháu đi, vẫn luôn đối với cháu mà khóc nữa."
Biết chính mình hiểu lầm, Tạ Mộc lộ ra tươi cười nhợt nhạt.
"Là luyến tiếc cháu sao? Cháu còn rất giỏi chọc cho trẻ con thích nữa đó."
Nghĩ đến cô bé đó bị súng chỉ vào, sợ tới mức gào khóc, Tạ Thời cũng cười, "Đúng vậy, mấy đứa trẻ vẫn luôn thích chơi cùng cháu."
Tầm mắt nam nhân nhìn hắn càng thêm vài phần ôn nhu, cậu nói, "Đôi mắt trẻ con rất sáng, thích cháu, là bởi vì cháu rất tốt."
Nói xong, ánh mắt Tạ Mộc có chút ảm đạm.
Cậu cười khổ một tiếng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chú thật ra lại không biết cách để trẻ con thích."
Có thể là bởi vì trên tay cậu dính sát khí làm cho mấy đứa trẻ thấy được đi.
Ai có thể nghĩ đến, hiện tại người chỉ nhìn từ xa cũng có thể làm mọi người né xa ba thước, lúc trước lại ôm trẻ con mà cười vui vẻ chứ.
Trong long đang khó chịu, đột nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm trong trẻo của Tạ Thời.
"Chú, cháu muốn đem tình huống hai chân chú kiểm tra rõ ràng, báo lại cho bác sĩ Joseph."
Biểu tình Tạ Mộc hơi có chút cứng đờ, cậu theo bản năng muốn lui về sau, lại đã quên hai chân mình căn bản không thể động đậy.
"Không phải có bệnh án sao?"
"Đó là thật lâu trước đó rồi, trong khoảng thời gian này chú không phải có xem qua bác sĩ, uống thuốc giảm đau sao?"
Thái độ Tạ Thời ôn nhu, hai tay lại một chút cũng không chậm chạp mà xốc cái chăn vừa rồi chính hắn đã đắp kín lên, nhẹ nhàng dừng lại trên đùi người được mặc quần áo giày dặn kia.
Rõ ràng không cảm nhận được, nhưng nam nhân vẫn rụt rụt thân mình.
"Thôi bỏ đi, để Trình Xuyên kiểm tra là được rồi."
Bộ dáng cậu rõ ràng không muốn để Tạ Thời nhìn thấy hai chân mình, lại càng thêm khơi dậy hứng thú của thanh niên.
Nghĩ thôi cũng biết, Tạ Mộc tàn tật ba năm, ở trên xe lăn ngồi ba năm, hai chân này, nhất định là không thể nào đẹp được.
Hắn vốn dĩ tính tình ác liệt, người khác càng muốn che che giấu giấu không cho hắn xem, Tạ Thời liền càng là muốn xốc lên xem cho rõ ràng.
Đặc biệt người làm ra biểu tình này, là Tạ Mộc.
Thanh niên ngoài miệng ôn nhu nói, "Chú không phải sợ, cháu chỉ sờ tình huống xương cốt bên trong, tuy rằng không phải chuyên nghiệp, nhưng cũng đơn giản thôi mà."
"Thăm dò rõ ràng, mới thuận tiện cho bác sĩ Joseph chọn ra phương án tốt."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đem chân Tạ Mộc nâng lên, tâm tình đùa dai mang theo một tia chờ đợi xem biểu tình chật vật của nam nhân, cởi quần áo cậu ra.
.