Tra công cảm thấy mình vô cùng oan ức.
Cùng bàn của Lâm Giang Tuyết là người thích buôn chuyện, gặp người nào kể người nấy, còn thêm mắm dặm muối, đến khi giờ tự học buổi tối vừa kết thúc, tin tức mọi người bàn tán là chuyện bộ mao(lông) nơi nào đó của tra công quá dày, dây kéo quần vì vậy nên bị kẹt.
Bọn đàn em của tra công quan tâm cho đại ca mình, liền tụ hợp muốn giúp tra công giải quyết vấn đề, anh em đề nghị tra công nên mặc quần boxer. Người đi đường nhìn thấy tra công liền chuyển mắt nhìn đũng quần của hắn, ánh mắt lấp loé, lén lén lút lút quan sát; thầy chủ nhiệm còn kỳ quái hơn, nghiêm nghị giáo huấn tra công, nếu như hắn mặc quần lót đàng hoàng thì sẽ không có chuyện mao bị kẹt, dẫn đến phiền não như bây giờ.
Tra công: Ta hận.
Tất cả đều tại Lâm Giang Tuyết!
Cục lửa lớn · cặn bã công, trưa ngày hôm sau vẫn hẹn Lâm Giang Tuyết ở hòn non bộ —— chỉ có phấn líu lo mới có thể dẹp loạn lửa giận của hắn!
Giống như lần trước, Lâm Giang Tuyết đến sớm, tra công từ xa nhìn thấy câu, thấy Lâm Giang Tuyết khom lưng dựa vào vách núi bên cạnh, một tay bưng dạ dày, bộ dáng không quá thoải mái.
Tra công cau mày đến gần, "Lâm Giang Tuyết?"
Lâm Giang Tuyết như quay lại bộ dạng lạnh lùng bình thường, thả tay xuống, sống lưng thẳng tắp, xoay người nói: "Cậu đến sớm hơn so với lần trước."
Tra công ngoan ngoãn khó giải thích, nói: "Bởi vì lần trước ăn hai bát cơm, ngày hôm nay chỉ ăn một bát."
Lâm Giang Tuyết: "... Ra vậy."
Tra công nói: "Đau dạ dày?"
Lâm Giang Tuyết: "Ừm."
Tra công: "Uống thuốc chưa?"
Lâm Giang Tuyết: "..."
Tra công sách một tiếng, "Đi phòng y tế."
Lâm Giang Tuyết lạnh nhạt nói: "Không cần. Uống chút nước nóng lát sau liền ổn"
Tra công cau mày, tâm lý khó chịu, thế nhưng hắn không thể ép Lâm Giang Tuyết uống thuốc được. Vì tra công quan niệm, chuyện của chính mình thì phải tự chính mình giải quyết, giống như lúc hắn còn nhỏ không chịu ăn cơm, cha mẹ hắn liền tùy hắn không ăn, đó là sự tự do của hắn.
Kệ đi, cũng không phải mình đau.
Tra công có kinh nghiệm từ lần trước, cong lưng về phía trước nhưng không cảm thấy mỏi như lần trước, để Lâm Giang Tuyết đứng trên tảng đá, cao hơn hắn một cái đầu, vừa mới đưa lưỡi ra, liền nghe bụng Lâm Giang phát ra tiếng ùng ục ùng ục.
Tra công sững sờ, bất khả tư nghị nói: "Lâm Giang Tuyết, đừng nói với tôi cậu vẫn chưa ăn trưa nhé."
bất khả tư nghị: không thể tin được
Lâm Giang Tuyết: "... Chuyện này có quan trọng không?"
Tra công: "Cậu tại sao lại không ăn cơm? Không chờ được đến đây đợi để tôi chơi sao? Cậu cũng quá thèm muốn đi!"
Lâm Giang Tuyết: "..."
Tra công cau mày, buồn bực nói: "Không đúng, cậu trước đây vẫn không ăn. Cậu không cần giảm cân, tôi nghe nói, cơm tối cậu cũng chỉ ăn cơm và súp miễn phí ở nhà ăn, tại sao?"
Chóp mũi Lâm Giang Tuyết ướt một tầng mồ hôi, khẽ nói: "Nếu cậu không làm, vậy tôi đi trước."
"Chờ đã." Tra công kéo Lâm Giang Tuyết lại, bỗng dưng thông minh đột xuất, tra công nói thẳng vào vấn đề: "Thẻ cơm của cậu còn bao nhiêu tiền?"
Lâm Giang Tuyết: "..."
Tra công nhanh miệng nói:"Tôi cho cậu một thẻ ngân hàng trong đó có ba mươi vạn, cộng thêm mười ngàn tiền mặt. Lâm Giang Tuyết, cậu không phải ngay cả cơm cũng ăn không nổi. A? Làm sao, chê tiền tôi bẩn à?"
Lâm Giang Tuyết không nói lời nào, tựa hồ là chấp nhận.
Tra công giận dữ, nắm cổ tay kéo Lâm Giang Tuyết về lại chỗ vách đá, thở hổn hển vài lần mới run giọng nói: "Cậu dựa vào cái gì... Mẹ nó, thực giả tạo mà, ngay cả khi cậu không dùng tiền tôi đưa thì cậu cũng không thể phủ nhận là cậu đang bán thân cho tôi. Dùng tiền của tôi làm cậu hổ thẹn đúng không? Cậu coi thường khi tôi giúp cậu trả nợ, nghĩ tôi lấy cớ đó cản đường tiến của cậu, cậu cảm thấy thật sự xấu hổ đúng không."
Lâm Giang Tuyết vẫn luôn cúi đầu, tra công buông hắn ra, cậu dường như bị hút hết khí lực, co người ngồi xuống tảng đá.
"Cho cậu đói chết." Mí mắt tra công cụp xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Giang Tuyết, "Không ai thèm nhặt xác cho cậu."
Tra công đi xa, quay đầu lại liếc mắt nhìn, Lâm Giang Tuyết bưng dạ dày đứng lên, đi về hướng ngược lại.
Tra công chừng mấy ngày không tìm Lâm Giang Tuyết.
Cục tức lớn như vậy không dễ gì tiêu tan , hắn cũng không còn hứng để chơi cậu nữa rồi!