Lý Huyền Lương ngừng giãy dụa, nhưng không phải vì câu nói của Mã Thần Nhất, mà là vì y cảm thấy có điểm không ổn.
Một mùi máu tanh xông vào mũi, hơn nữa lòng bàn tay cũng cảm nhận được dịch thể dinh dính, y buông tay ra, giơ lên trước mắt nhìn một chút, màu đỏ tươi dường như bao phủ khắp nơi. Y chớp chớp mắt, có chút mơ hồ, y có thể khẳng định thứ này chính là máu, chỉ có điều không phải của y.
Mã Thần Nhất thấy Lý Huyền Lương ngây dại liền buông tay ra che đi vết thương, chậm rãi đứng dậy, thắt lưng trắng thuần của áo choàng tắm bị máu tươi thấm ướt thành mảng lớn, dọc theo thắt lưng chảy xuống bắp chân, hết sức dọa người.
Lý Huyền Lương ngây ngốc nhìn bàn tay dính máu của mình, nét mặt có chút kinh ngạc, có chút không biết phải làm sao.
Y vừa nhìn tay mình vừa suy nghĩ, nếu bây giờ Mã Thần Nhất báo cảnh sát, vậy y đúng là hết đường chối cãi. Ai sẽ tin tưởng tên khốn kiếp này đang yên đang lành, sau khi ẩu đả với y thì tự dưng đổ máu không ngừng? Tuy rằng trong tình huống đang đánh nhau, nếu trên tay có cầm dao, rất có thể y sẽ kích động mà đâm hắn. Thế nhưng, ai có thể giúp y chứng minh trên tay y căn bản không có dao? Con mẹ nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thế là, y đành phải nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn.
Mã Thần Nhất tựa người vào bên quầy rượu, cởi áo choàng tắm ra. Thấy Lý Huyền Lương dùng ánh mắt mê man nhìn mình, sắc mặt căng cứng của hắn dần trở lại bình thường, dùng khẩu khí rất kém ra lệnh: “Nhìn cái gì? Đem hòm thuốc trong ngăn tủ phía sau cậu tới đây, hợp đồng của em trai cậu còn nằm trong tay tôi, nếu bây giờ tôi chết thì cậu không có lợi ích gì đâu.” Miệng hắn phun ra một câu đầy châm biếm.
Tuy lời hắn nói rất khó nghe, nhưng ngẫm lại cũng có đạo lý. Lý Huyền Lương đứng dậy chùi chùi tay, đi tìm hòm thuốc.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Mã Thần Nhất cởi áo choàng tắm ra. Vết thương bên hông máu thịt lẫn lộn, dài khoảng chừng hơn cm, phía trên phủ đầy đường chỉ khâu, căn bản còn chưa khép miệng lại đàng hoàng thì đã bị Lý Huyền Lương hung hăng chọc tới, bắt đầu chảy máu lần nữa.
Lý Huyền Lương ném hòm thuốc cho Mã Thần Nhất, ánh mắt dời đi nơi khác, nhịn không được nói: “Cậu tự đi bệnh viện đi, tiền thuốc men tôi chịu.”
Mã Thần Nhất liếc mắt nhìn Lý Huyền Lương, im lặng không lên tiếng, đưa tay tìm kiếm mấy thứ linh tinh gì đó trong hòm thuốc bôi lên vết thương. Lý Huyền Lương không thể làm gì khác hơn, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống giúp đỡ hắn một chút.
Sau khi băng bó qua loa, Lý Huyền Lương dìu Mã Thần Nhất nằm xuống giường, hắn mở lời uy hiếp: “Chuyện tôi bị thương tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, bằng không hậu quả của em trai cậu… Biết chưa?”
Lý Huyền Lương thật muốn lấy gối đè hắn ngạt chết cho rồi, lại có thể dùng chuyện này để uy hiếp sao!? Cái miệng của hắn sao mà thúi dữ vậy?
Mã Thần Nhất nhắm mắt lại, nói: “Cậu đi đi.”
Nói thật thì, Lý Huyền Lương vẫn không hiểu rõ lắm rốt cuộc tình huống này là sao. Khi đã ra đến cửa lớn, y quay đầu nhìn lại một chút, quả thật vô cùng khó hiểu, tên chết tiệt kia ngay cả một câu giải thích cũng không có, cứ thế đuổi y đi.
Vết thương trên lưng người hắn là bị dao đâm, vậy tên kia khẳng định đã đắc tội ai rồi, bằng không với địa vị chú của hắn, ai dám đâm hắn chứ? Lý Huyền Lương đưa tay ra nhìn, cười nhạt một tiếng. Ai kêu hắn thường dùng thủ đoạn chơi người ta dở sống dở chết, báo ứng! Y nhấc chân đạp một cái, khắp nơi đều là hoa tuyết.
Y ngạc nhiên nhìn lên bầu trời, cư nhiên lại có tuyết rơi. Vừa rồi lúc ra khỏi nhà thì không nhận thấy, lúc này trên mặt đất đã phủ kín một tầng. Đút tay vào túi áo, y chậm rãi tiến về phía trước, để lại đằng sau một chuỗi dấu chân tán loạn…
……
Sau đó không lâu, Lý Huyền Lương quay trở lại, tay xách theo một cái túi nhựa, mặt trên có in tên nhà thuốc lớn XXX.
Đi tới trước cửa, y do dự một chút rồi chậm rãi phủ sạch tuyết dính trên đôi giày, đẩy cửa bước vào, xuyên qua phòng khách, đi vào phòng ngủ, liền thấy Mã Thần Nhất đang ngồi tựa vào giường, cau mày nhìn cái ly rỗng trong tay.
Mã Thần Nhất nhìn y chằm chằm một lúc, hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”
Lý Huyền Lương cắn cắn môi, đem thuốc đặt lên đầu tủ, ánh mắt không tự nhiên: “Là vầy… Bây giờ cũng muộn quá rồi, hơn nữa bên ngoài tuyết đang rơi, hại tôi không đón xe được.”
Nói xong, y nhìn Mã Thần Nhất một chút rồi lại vội vàng bổ sung: “Chủ yếu là tôi nghĩ nếu lỡ như cậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử hay gì gì đó, chắc chắn có quan hệ trực tiếp đến hợp đồng của Lý Lâm, cho nên tôi mới quay lại xem cậu có ổn không, chỉ vậy thôi.” Dứt lời, sắc mặt Mã Thần Nhất hình như càng thêm u ám thêm một phần.
Lý Huyền Lương cười khan vài tiếng, “À, tiện đường nên tôi mua cho cậu ít thuốc này.” Y mở túi ra, “Giảm nhiệt hạ sốt đều mua hết cả, tôi nghĩ chắc cậu nên uống nhiều nước, phải không? Vết thương lớn như vậy, đến bệnh viện kiểm tra một chút sẽ tốt hơn đấy.”
Tuy giọng nói của Lý Huyền Lương không được tự nhiên, lý do cũng có vẻ miễn cưỡng, thế nhưng đối với Mã Thần Nhất thì đây đã là những câu dễ nghe nhất từ trước đến nay rồi, đôi lông mày vốn đang nhíu chặt cũng từ từ thả lỏng, “Hôm nay tôi có ghé bệnh viện rồi.” Sau đó, không chút khách sáo đưa cái ly rỗng cho y, “Tôi khát nước, cậu đi rót đi.”
Lý Huyền Lương cầm lấy cái ly, cũng không giống như bình thường để tâm đến giọng điệu sai khiến của Mã Thần Nhất, trái lại chỉ âm thầm lau mồ hôi, cuối cùng cũng tìm được lối thoát, sau đó vội vàng chạy tới phòng khách rót nước; hắn vuốt vuốt cằm, nhìn chăm chú theo bóng lưng y, khóe miệng hơi nhếch lên như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lý Huyền Lương vừa rót nước vừa nghĩ, y nhất định bị thứ gì đó bàng môn tả đạo ám vào người rồi, nhất định, nếu không tại sao y lại quay về chứ? Hơn nữa, y xin thề, y tuyệt-đối-không-phải nhìn thấy Mã Thần Nhất đáng thương nên mới quay lại!
Rót nước xong, người giao cơm cũng vừa đến, Lý Huyền Lương trả tiền rồi trực tiếp mang hộp cơm vào phòng ngủ.
Mã Thần Nhất sai Lý Huyền Lương lấy một cái bàn nhỏ đặt trên giường, y khẽ cắn môi nhẫn nhịn. Hắn lại sai y lấy thêm cái này cái khác nữa, y vẫn cố nhịn. Kết quả, hắn chỉ ăn hai, ba miếng đã buông đũa xuống, khiến y hận đến muốn giết người. Số thức ăn còn lại, y cũng không hề khách khí chén sạch. Dù sao y cũng đang đói bụng, hơn nữa tiền thức ăn là do y trả, làm sao có thể lãng phí chứ, 囧~
Ăn xong, y liền thu dọn chén bát rồi lấy thuốc cho Mã Thần Nhất uống, cuối cùng mới hỏi: “Cậu có thừa chăn gối không, tôi sẽ ra ngoài sofa ngủ.”
Mã Thần Nhất rất thẳng thắn trả lời: “Không có.”
Lý Huyền Lương bắt đầu nghiến răng hỏi: “Thật sao? Kể cả chăn gối để thay đổi cũng không có ư?”
Mã Thần Nhất nói: “Mấy thứ đó đều do người giúp việc theo giờ tới thu dọn, hơn nữa buổi tối ngoài phòng khách lạnh lắm.” Hắn vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, “Cậu cứ ngủ ngay trên giường này đi, dù sao thì giường đôi cũng đủ rộng mà.”
Vừa nhìn cái giường ấy, đáy lòng Lý Huyền Lương đột nhiên tràn lên khí lạnh, “Vậy thôi bỏ đi, tôi tùy tiện kiếm đại một chỗ nào đó ngủ cũng được.”
Mã Thần Nhất nghe thế, nheo mắt lại giở giọng khiêu khích: “Thế nào? Cậu sợ cái giường này à? Hay là sợ tôi?”
Lý Huyền Lương vừa nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn, đen mặt nói: “Nè, cậu nói ai sợ cậu hả?”
Mã Thần Nhất cau mày, không kiên nhẫn thúc giục: “Vậy ngủ ở đây đi, cậu cũng không phải chưa từng ngủ qua.”
Lý Huyền Lương không cam lòng tỏ ra yếu thế, cứng miệng nói: “Ngủ thì ngủ.” Nói xong có chút hối hận, nhưng nghĩ kỹ lại thì tên kia trên người đang mang thương tích, cho dù xảy ra ẩu đả, y cũng nắm chắc phần thắng, lập tức cảm thấy yên lòng.
Vì vậy, y cứ mặc nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh Mã Thần Nhất. Sau khi tắt đèn, cánh tay hắn đột nhiên vươn tới, làm y sợ tới mức vội vàng giữ tay hắn lại, “Cậu muốn làm gì?”
Mã Thần Nhất rất bình tĩnh nói: “Hai người ôm nhau ngủ sẽ ấm hơn. Yên tâm, tôi không làm gì cả, chỉ như vậy thôi.”
Lý Huyền Lương đề phòng nói, “Trong phòng có điều hòa, tôi thấy đủ ấm rồi. Cậu lấy tay ra đi.” Nói xong, gạt tay hắn ra.
Mã Thần Nhất ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng, khiến Lý Huyền Lương ngừng lại động tác, “???”
“Đừng lộn xộn nữa…” Mã Thần Nhất vừa nói vừa áp sáp vào người Lý Huyền Lương, ôm chặt lấy thắt lưng y. Một luồng khí ấm áp phun lên sau gáy, tựa như bị một dòng điện nho nhỏ mơn trớn làn da, khiến y run rẩy đến tê dại.
Lý Huyền Lương không dám cử động, cắn răng chịu đựng, bởi vì thắt lưng của Mã Thần Nhất đang dính chặt vào sau lưng y. Y buồn bực nghĩ, nếu chỉ thế này thì cũng không đến nỗi nào, y thật không muốn tay mình lại dính máu nữa. Sau đó y lại cau mày, một lần nữa tự hỏi bản thân, rốt cuộc tại sao lại quay về? Chẳng lẽ… y bị Đức mẹ Maria ám vào người?
Nhiệt độ ấm áp của người phía sau không ngừng bao phủ lấy cơ thể y, trong một đêm lạnh giá thế này, ngay cả trái tim cũng được sưởi ấm. Cơ thể y có chút ỷ lại, dựa ra phía sau, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần gũi hơn.
Hình như suốt mấy chục năm trong quá khứ, y chưa bao giờ thân mật với ai đến thế. Lý Huyền Lương nhắm mắt lại, lần đầu tiên nghĩ rằng hai người dựa sát vào nhau thế này, cảm giác cũng không phải là tệ lắm.
Bất quá, nếu người phía sau không phải Mã Thần Nhất thì sẽ tốt hơn nhiều. Đổi lại là phụ nữ… có thể y sẽ chấp nhận được.
Hai người vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng như vậy, cho tới khi Mã Thần Nhất đột nhiên ghé vào tai y hỏi: “Đêm nay cậu ở lại đây, có phải chứng minh rằng cậu đã đồng ý với hiệp nghị tôi đưa ra lúc trước?”
“Cái gì? Tôi đồng ý… bao giờ?” Lý Huyền Lương đột nhiên xoay người lại, cánh tay hình như vô ý chạm vào vết thương của hắn, khiến hắn đau đớn “Hừ” một tiếng, cánh tay vòng qua lưng y cũng căng cứng lại.
Lý Huyền Lương vội vàng đè tay hắn xuống, hỏi: “Này, cậu không sao chứ?” Sau đó, tay chân luống cuống bật đèn lên kiểm tra, rất may là vết thương không sao hết. Y thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mã Thần Nhất đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn y.
Lý Huyền Lương vừa há miệng định nói gì đó, Mã Thần Nhất lại đột nhiên không hề báo trước, cúi xuống hôn lên môi y. Nụ hôn của hắn rất sâu rất bá đạo, không ngừng náo loạn, đầu lưỡi bị hắn ngậm cắn, vừa tê dại vừa đau đớn, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống cũng không có cảm giác gì, bàn tay phải đang bắt lấy người hắn dần dần trở nên vô lực.
Mã Thần Nhất có chút vội vã kết thúc nụ hôn này. Nhìn đôi mắt y thoáng vẻ mơ hồ, hắn hỏi: “Cậu thật sự không chịu nổi?”
“A?” Lý Huyền Lương nhẹ thở dốc, cố lấy lại tinh thần.
“Nụ hôn vừa nãy, cậu thật sự không chịu nổi?” Mã Thần Nhất nhìn y, lặp lại câu hỏi.
Gương mặt Lý Huyền Lương thoáng chốc đỏ bừng lên. Y há miệng, định nói gì đó, kế tiếp lại ảo não cúi đầu chùi miệng.
Trong mắt Mã Thần Nhất hiện lên một tia ôn nhu, hắn nhẹ giọng nói: “Về chuyện hợp đồng, tôi có thể lùi một bước.”
Lý Huyền Lương nghe vậy thì có điểm kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mã Thần Nhất kéo chăn trên người xuống, nói: “Tôi sẽ hủy bỏ hợp đồng của em trai cậu, chúng ta lập một hiệp nghị mới.”
Lý Huyền Lương nhíu mày, “Cậu lại muốn làm cái gì đây?”
Mã Thần Nhất day day vùng xung quanh lông mày, “…Hiệp nghị có thời hạn một năm, cho đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ của thế thân mới thôi. Tôi bảo đảm sau này sẽ không dây dưa hay liên lạc với cậu cùng Lý Lâm nữa.”
Hắn ngừng một chút, tiếp tục: “Trong một năm, tôi sẽ không ép buộc cậu làm chuyện đó với tôi. Tuy nhiên có một điều kiện, chính là cậu phải dọn đến đây sống cùng tôi.”
Mã Thần Nhất nhìn y, nói: “Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, cậu nghĩ thế nào?”