Mã Thần Nhất đang đứng trước bàn làm việc tìm tư liệu thì trợ lý Phùng gõ cửa, tiến vào: “Quản lý Mã, chủ tịch cho gọi ngài có chút việc.”
Vẫn cúi đầu, hắn lên tiếng ý bảo đã biết. Sau khi trợ lý Phùng rời đi, ngón tay hắn gõ gõ lên mặt bàn mấy nhịp. Nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười lãnh khốc. Chậm rãi đứng dậy, hắn khoác áo lên người rồi đi ra khỏi phòng.
Khi thang máy tới tầng cao nhất, Mã Thần Nhất ngoài ý muốn gặp phải một người. Người nọ cánh tay bó bột thạch cao treo trên cổ, ngẩng đầu nhìn hắn. Thế là, hai người chỉ cách nhau có vài chục bước chân, dùng ánh mắt sắc bén như mang theo điện tích âm, trong không gian không ngừng bắn phá lẫn nhau.
Mã Thần Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, mở miệng nói: “Ồ, chỉ mới có mấy ngày không gặp, xem ra thương tích của quản lí Hứa không nhẹ a?”
Hứa Dương ở đối diện mặt không đổi sắc, trả lời: “Đa tạ quản lí Mã quan tâm. Chỉ là khớp xương bị rạn nứt một chút thôi, không đáng nhắc tới. So với vết thương lớn phải khâu hơn mười mũi, đây chỉ có thể xem là vết thương vặt, ha ha.”
Mã Thần Nhất hừ lạnh một tiếng, dời ánh mắt đi nơi khác. Sau đó, hai người một trước một sau tiến vào phòng làm việc của Mã Quốc Hùng.
Mã Quốc Hùng tuy rằng đã bước vào tuổi trung niên, thế nhưng nhờ chăm sóc thỏa đáng, ông ta thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Tóc được vuốt kỹ lưỡng về phía sau, nét mặt hồng hào, hai mắt lấp lánh hữu thần. Ông ta đang tựa người vào chiếc ghế bằng da to đùng, các đốt ngón tay khép vào mở ra như suy tính chuyện gì.
Hai người bọn họ sau khi gõ cửa thì trực tiếp đi vào. Mã Quốc Hùng nhìn thấy bọn họ, liên tục xua tay nói: “Nào nào, Thần Nhất Dương Dương, hai đứa ngồi xuống trước đi, ta có việc cần nói với hai đứa.”
Mã Thần Nhất không ngồi, chỉ khoanh tay đứng trước bàn làm việc, còn Hứa Dương thì lại thoải mái dựa lên cạnh bàn, cười nói: “Cậu à, loại thuốc lần trước con mua cho cậu thật có hiệu quả nha. Nhìn sắc mặt câu lúc này tốt hơn trước rất nhiều.”
Mã Quốc Hùng ha ha cười nói: “Không sai không sai, đúng là hàng tốt, lại không có tác dụng phụ gì. Dương Dương thật có lòng.” Nói xong, vỗ vỗ vai Hứa Dương.
Mã Thần Nhất đứng một bên cắt ngang bọn họ: “Chú Mã, chú gọi bọn con có chuyện gì?”
Mã Quốc Hùng lúc này mới rút tay lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Hai đứa hẳn là có nghe nói rồi, nhân vật số một trong giới sòng bạc ngầm Trần Chí Phong, ngày hôm qua trên đường về nhà, ở sườn núi xảy ra tai nạn xe cộ.”
Hứa Dương ở bên cạnh “Xì” một tiếng: “Báo ứng a, tên họ Trần đó mấy năm nay hại chết không biết bao nhiêu mạng người, tuy bên ngoài đồn là tai nạn xe cộ, nhưng bên trong không chừng còn có nội tình gì đó.” Nói rồi, hắn quay đầu sang cười với Mã Thần Nhất, “Mã ca, anh nói có đúng không?”
Mã Thần Nhất mặt không biểu tình, từ chối cho ý kiến.
Mã Quốc Hùng gật đầu nói: “Hắn bị chấn thương đầu, còn có thể bị liệt nửa người, trên cơ bản xem như là phế nhân rồi.”
Hứa Dương nở nụ cười quỷ dị: “Con nghe nói, tối qua tên họ Trần kia vừa lái xe xuống sườn núi thì đụng phải một tốp đua xe nên mới gặp chuyện không may. Nhưng điều kỳ quái chính là, sườn núi đó bình thường đâu có ai tới đua xe, lại còn không sớm không muộn, đúng lúc tên họ Trần đi ngang qua thì bị người ta đụng trúng.” Vừa nói lời này, Hứa Dương vừa nhìn chằm chằm Mã Thần Nhất.
Mã Thần Nhất quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Hứa Dương, làm ra vẻ như không có việc gì, hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Lại một lần nữa, hai người dùng ánh mắt kỳ quái bắn phá lẫn nhau. Vài giây sau, Hứa Dương quay đi, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Cậu, cậu nói xem chuyện này có phải là không bình thường không, có lẽ là có người cố ý nhúng tay vào?”
Mã Quốc Hùng nhìn Mã Thần Nhất một chút, hơi thoáng trầm tư, “Trước tiên khoan nói đến việc này có phải do ai đó ra tay hay không. Lần này Trần Chí Phong gặp chuyện không may, thuộc hạ của hắn khẳng định sẽ mau chóng nổi loạn. Cơ hội hiếm có này, ta muốn hỏi ý kiến của hai đứa một chút.”
Mã Thần Nhất suy nghĩ nhanh một chút, trả lời: “Tên Trần Chí Phong này đố kị nhân tài, đám thuộc hạ của hắn trên cơ bản là không có giá trị sử dụng nhiều. Miếng thịt béo bở này hiện tại đã nằm trên thớt, bị chia năm sẻ bảy cũng là chuyện sớm muộn thôi, vấn đề là chia thế nào cho hợp lý.”
Hứa Dương vuốt mũi, nói: “Vậy lần này chúng ta nên ra tay trước giành ưu thế đúng không?”
Mã Thần Nhất phản đối: “Không được, ra tay trước trái lại chỉ chuốc họa vào thân. Đám người Trần Chí Phong đều có tính cách thô bạo, chúng ta không nên trực tiếp lấy đá chọi đá với chúng.”
Mã Quốc Hùng nhìn Mã Thần Nhất với ánh mắt tán thưởng, sau đó vỗ vỗ vài tay Hứa Dương, nói: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau. Trước tiên cứ yên lặng quan sát xem tình hình biến đổi thế nào rồi hẵng ra tay. Chuyện này ta giao cho hai đứa toàn quyền xử lý, để hai đứa sớm thấu hiểu được thương trường tàn khốc thế nào. Dương Dương, con phải hỗ trợ thật tốt cho Thần Nhất, cố gắng xử lý nhanh gọn mọi việc.”
Hứa Dương cười đến thật xán lạn: “Dạ, cậu cứ yên tâm đi.”
Mã Quốc Hùng thỏa mãn gật đầu.
Khi hai người đã rời khỏi phòng làm việc của Mã Quốc Hùng, Hứa Dương ở phía sau liền cất giọng mỉa mai: “Mã ca, lão đầu vẫn cứ trước sau như một thiên vị anh, là vì anh với ông ấy cùng họ sao?”
Mã Thần Nhất quay đầu lại nhìn Hứa Dương: “Cậu đố kị?”
Hứa Dương liếc nhìn Mã Thần Nhất bằng nửa con mắt: “Thôi đi, anh đừng xem tôi là đồ ngu. Mấy vụ bê bối của Mã gia các người, đừng cho là tôi không biết.”
Mã Thần Nhất sắc mặt khó coi, hừ một tiếng: “Cái tên không cùng họ như cậu có tư cách gì mà biết?”
Hứa Dương biến sắc, “Khác họ thì sao chứ, tốt xấu gì thì trong cơ thể của tôi cũng chảy một nửa dòng máu Mã gia.”
Mã Thần Nhất quan sát Hứa Dương từ trên xuống dưới, “Cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Tự mình tát vào miệng mình thoải mái lắm không?” Nói rồi, xoay người bước đến thang máy.
Hứa Dương bị chọc tức, từ phía sau nhìn theo Mã Thần Nhất, thầm nghĩ: anh giỏi lắm Mã Thần Nhất, thật hối hận vì lần trước không trực tiếp sai người đâm chết anh!
Mã Thần Nhất đi được nửa đường thì đột nhiên dừng bước. Tựa như cảm giác được sự tức giận trong lòng Hứa Dương, hắn quay đầu lại, mỉm cười đầy quỷ dị với Hứa Dương: “Dương Dương à, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận một chút. Nếu tôi xảy ra chuyện gì, người đầu tiên lão nhân nghi ngờ chính là cậu. Coi chừng sau nà y, một phần di sản của Mã gia cũng không chiếm được.”Nói xong, hắn cười nhạt hai tiếng rồi đi vào thang máy, để lại Hứa Dương mặt mày giận dữ phía sau.
Mã Thần Nhất nhìn đồng hồ một chút, tự hỏi không biết Lý Huyền Lương có ăn uống đàng hoàng hay không.
Dựa vào thang máy, hắn nghĩ thầm: buổi tối cứ cố gắng trở về thật sớm đi.
Lý Huyền Lương buồn chán nằm nghiêng trên giường, ánh mắt vô thức nhìn đến chiếc laptop.
Câu nói của Mã Thần Nhất đêm hôm đó vẫn cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác trong đầu y, đồng thời cũng dẫn dắt ý nghĩ của y theo một chiều hướng quái dị. Nghĩ tới nghĩ lui, y rốt cuộc cho ra một kết luận đáng sợ.
Người Mã Thần Nhất thích vốn không phải Cao Lộ? Người hắn thích chính là…
Nghĩ đến đây, Lý Huyền Lương đột nhiên cúi đầu xuống, nhịn không được thở dài một hơi. Y có bị ngu ngốc hay không vậy? Y thật ra đang suy nghĩ cái gì a?
Nói giỡn sao? Bị loại người như Mã Thần Nhất yêu thích, ai có thể tiếp thu cho nổi?
Buồn bực, y bất giác mở thư mục lưu trữ hồ sơ bạn học của Mã Thần Nhất. Những cái tên lần lượt hiện ra, đồng thời cũng có rất nhiều lời nhắn nhủ của bạn học để lại. Lý Huyền Lương tập trung nhìn vào màn hình thật lâu, rồi đột nhiên ngừng lại, ánh mắt rơi vào một cái tên trong đó.
Y nhìn đến chăm chú, lông mày cũng bắt đầu nhíu lại.
Năm XX trung học: Cao Lương (sau khi nhập học đổi tên thành Cao Lộ).
Cao Lương? Lông mày Lý Huyền Lương giật giật mấy cái.
Cao Lương, Tiểu Lương? Đầu óc đột nhiên thông suốt, y rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện.
Bàn tay run rẩy, y không ngừng click chuột vào hai chữ Cao Lương.
Thì ra là thế, thì ra là thế…
Đây chính là trò chơi thế thân của Mã Thần Nhất.
Tiểu Lương, tôi yêu em…
Tiểu Lương, tôi yêu em…
Chỉ khác nhau một chút, nhưng bởi vì đồng âm, thế nên chữ Lương (凉) này mới có thể so với chữ Lương (梁) kia.
Cả hai chữ đều đọc là [liáng], nhưng chữ “Lương” 凉 trong Lý Huyền Lương có nghĩa là lạnh, còn chữ “Lương” 梁trong Cao Lương (được in nghiêng) nghĩa là xà nhà hay cây cầu.
Lý Huyền Lương nắm chặt tay, tâm tình như rơi vào vực sâu không đáy.
Trách không được tên kia mỗi lần gọi Tiểu Lương đều gọi một cách đầy thâm tình như vậy.
Tiểu Lương, Tiểu Lương…
Cái hắn gọi vốn không phải Tiểu Lương, mà là tên của Cao Lộ.
Lý Huyền Lương mặt không cảm xúc, chỉ cảm thấy trong đầu dường như có sợi dây nào đó đứt phựt một tiếng.
Sắc mặt tái nhợt, y nghiến răng nghiến lợi nắm chặt con chuột trong tay…
Mã Thần Nhất, cậu cái tên này… Khốn nạn!
Mặc dù rất muốn trở về sớm, thế nhưng công việc ở công ty rất nhiều, khi Mã Thần Nhất về nhà thì đã khuya. Hắn bước vào phòng, chỉ thấy Lý Huyền Lương nằm nghiêng trên giường, có vẻ như đang ngủ. Vì vậy, hắn cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng, đến bên giường đứng yên một hồi lâu, sau đó mới xoay người vào phòng tắm. Chỉ một lát sau liền có tiếng nước truyền ra.
Ồn ào muốn chết! Lý Huyền Lương mở mắt, nghiến răng kéo chăn che kín đầu.
Mã Thần Nhất tắm rửa xong liền bước đến chỗ Lý Huyền Lương. Hắn ngồi xuống giường, tiện tay rút điếu thuốc ra ngậm vào miệng, lại đột nhiên thấy do dự, sau đó quyết định đặt điếu thuốc sang một bên. Chậm rãi dựa sát vào người Lý Huyền Lương, hắn nhẹ giọng thử kêu một tiếng: “Tiểu Lương?”
Thấy Lý Huyền Lương không phản ứng, hắn lại dựa vào sát hơn nữa, bàn tay chạm nhẹ vào vành tay của y, cánh tay đặt trên vai, “Tiểu Lương…”
Lý Huyền Lương không nhịn được nữa, lấy tay che lỗ tai của mình, cắn răng nói: “Đừng có dựa sát vào như vậy, cậu cái tên chết tiệt này. Còn nữa, không được gọi tôi cái gì Tiểu Lương, tôi có tên có họ đàng hoàng.”
Mã Thần Nhất sửng sốt, “Xin lỗi, tôi đánh thức cậu à?” Vẫn đặt tay lên vai Lý Huyền Lương, hắn hỏi tiếp: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đang tức giận cái gì không?”
Lý Huyền Lương chán ghét né tránh cánh tay của hắn, xoay người gầm nhẹ: “Tôi muốn ngủ!”
Mã Thần Nhất hoàn toàn ngây ngốc không hiểu chuyện gì, lấy tay lau lau mồ hôi trên mặt. Sau đó, hắn quyết định thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Hai ngày nay thân thể cậu khá hơn chưa?”
Lý Huyền Lương trầm mặc không trả lời.
Mã Thần Nhất cau mày, ôm lấy thắt lưng Lý Huyền Lương, “Tôi đang hỏi cậu mà! Nói chuyện xem!”
Lý Huyền Lương cắn răng gạt tay hắn ra, “Cậu buông tay!”
Mã Thần Nhất vẫn kiên quyết ôm chặt y, bất mãn hỏi: “Tôi vừa hỏi cậu đó, cậu có nghe hay không?”
Lý Huyền Lương dự định cố nhẫn nại không trả lời, thế nhưng cánh tay kia cứ càng ôm càng chặt hơn, cuối cùng y đành oán hận nói: “Nghe rồi, cậu mau buông tay đi!”
“Tiểu Lương…”
“Đừng gọi cái tên mắc ói đó!”
“Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
“…”
“Tôi hỏi lại lần nữa, vết thương của cậu ổn chưa?”
“Phiền muốn chết!”
“Để tôi nhìn xem…”
“Cút ngay!”
Mã Thần Nhất có chút bực bội, hắn xoay gương mặt Lý Huyền Lương lại, nhíu mày nhìn y: “Cậu có thể nói rõ ràng xem, rốt cuộc cậu đang phát cáu chuyện gì?”
Lý Huyền Lương dời ánh mắt sang nơi khác, “Tôi muốn ngủ, buông tay.”
Mã Thần Nhất rất tức giận, hắn nói: “Cậu vẫn là muốn phản kháng tôi? Cậu cho là cậu có thể phản kháng tới lúc nào hả?”
“Tôi…” Lý Huyền Lương nhìn vẻ giận dữ của Mã Thần Nhất, đột nhiên từ trong cơn tức giận tỉnh táo lại. Y hiểu rõ, trong mắt tên khốn kiếp này y vốn là thế thân, vậy rốt cuộc y nổi điên gì chứ? Là tức giận vì bị tên khốn kiếp này lợi dụng? Hay là tức giận vì từ đầu đến cuối đều bị hắn đem ra bỡn cợt?
Thế nhưng, những chuyện này không phải đều đã thỏa hiệp hết rồi sao? Lý do y tức giận lúc này hoàn toàn vô căn cứ, hết sức kì lạ. Y mệt mỏi suy nghĩ, y rốt cuộc đang làm cái gì?
Mã Thần Nhất cúi đầu nhìn đôi môi của Lý Huyền Lương, cảm thấy trong lòng khó nhịn, hắn do dự một chút rồi đặt lên trên đó một nụ hôn. Khác với bình thường, Lý Huyền Lương không hề phản kháng, cứ thuận theo nụ hôn ấy, mặc cho chiếc lưỡi của hắn dạo chơi khắp nơi trong khoang miệng mình.
Lấy tay che kín đôi mắt, y đột nhiên nghĩ đến trong tương lai cho dù có rời khỏi Mã Thần Nhất, tất cả cũng không thể quay về như trước được.