Bầu trời tăm tối, từng ngọn đèn đường tỏa ra chút ánh sáng vàng mờ nhạt. Lý Huyền Lương nổi giận đùng đùng đi qua con hẻm vắng hướng về khách sạn. Mã Thần Nhất đuổi theo sau, túm chặt cánh tay của y, dùng ngữ khí vô cùng khẩn thiết nói: “Tiểu Lương, ngươi trước hết cứ nghe ta giải thích đã…”
Lý Huyền Lương tràn đầy phẫn hận giật tay ra, mắng: “Mã Thần Nhất, ngươi thật sự quá đê tiện mà. Sau này ngươi đừng nghĩ có thể dùng bộ dạng đó lừa gạt ta nữa. Muốn ta làm đồ chơi thế thân cho ngươi ư? Ta nói cho ngươi biết, không có khả năng, ngươi nằm mơ đi!” Nói xong, y vội vã bước nhanh về trước như muốn bỏ hắn lại phía sau.
Mã Thần Nhất nghe vậy thì hoàn toàn biến sắc. Hắn chạy nhanh vài bước để đuổi kịp Lý Huyền Lương, sau đó đẩy y dựa vào sát vách tường, khẩu khí vừa có chút khó nghe rồi lại vừa có chút cố gắng kiềm chế: “Tiểu Lương, tiếp nhận ta đối với ngươi mà nói thật sự khó khăn như vậy sao?”
Lý Huyền Lương lạnh lùng nhìn hắn trừng trừng, “Hanh” một tiếng rồi cúi đầu bước về bên trái nửa bước, Mã Thần Nhất liền ngăn cản. Y lại bước qua phải nửa bước, hắn vẫn tiếp tục ngăn cản. Lý Huyền Lương tràn đầy phẫn nộ đẩy mạnh tay hắn ra, dùng ngữ khí độc địa nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, ngươi hiểu là tốt rồi. Nếu không phải ngươi đem chuyện của Lý Lâm ra uy hiếp ta, ta căn bản là một giây đồng hồ cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Nếu hiện tại chuyện hiệp nghị là giả, vậy ta cũng không cần ở chỗ này thêm để mặc ngươi tùy ý sắp xếp nữa. Thực là mắc cười mà, nói cái gì ta phải tiếp nhận ngươi? Dù ta có là nữ nhân đi nữa thì nghe cũng thấy mắc ói đó. Ngươi nghe cho rõ đây, tiếp nhận ngươi đối với ta mà nói là chuyện tuyệt đối không có khả năng!” Đang vô cùng tức giận nên giọng điệu Lý Huyền Lương cũng không còn chút khách khí nào như lúc bình thường.
Mã Thần Nhất càng nghe, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Hắn ấn mạnh Lý Huyền Lương vào tường, tâm tình đã sắp tới giới hạn, hoàn toàn không thể khống chế được. Cúi đầu nhìn biểu tình trên gương mặt y, hắn gằn từng câu từng chữ: “Những gì ngươi vừa nói đều là thật sao? Nếu như là thật, vậy mấy ngày nay người nằm yên trong lòng ta ngủ say là ai hả? Người khi hôn môi gương mặt sẽ ửng hồng là ai? Người thở gấp không ra tiếng là ai? Ngươi nói ngươi không thể tiếp nhận ta, vậy từ mấy hôm trước ngươi đột nhiên thuận theo ta, rốt cuộc là đang tính toán cái gì?”
Lý Huyền Lương mặt đỏ lên, nhất thời tràn ngập lửa giận: “Mã Thần Nhất, ngươi đừng có cưỡng từ đoạt ý như thế được không? Ta vẫn tưởng rằng tuy ngươi là một tên hỗn đản, nhưng ít ra cũng còn xem như là một con người. Hiện tại xem ra ta đã sai rồi, ngươi đích thực là một tên khốn nạn cặn bã. Sau khi ép buộc người khác xong thì ngươi lại quay sang oán giận họ tại sao không phản kháng ngươi? Ngươi thế nào có thể biến thái như vậy? Đúng là hết thuốc chữa mà! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cút ngay.” Nói xong, giơ chân lên, dùng toàn lực đá hắn một cái thật mạnh.
Gương mặt Mã Thần Nhất lúc này đã hoàn toàn u ám, lực đạo nơi đôi tay cũng bất giác tăng thêm mấy lần. Những lời này, mỗi câu mỗi chữ tiến vào trong tai hắn đều tựa như khắc sâu vào đáy lòng, tựa như dùng một con dao moi sống trái tim đang ứa máu của hắn ra. Từng niềm vui sướng nhỏ nhặt hắn vất vả góp nhặt mấy hôm nay, trong nháy mắt tất cả đều hóa thành tro bụi. Một loại cảm giác phẫn nộ tràn ngập trong lòng hắn, nỗi thống khổ cũng theo đó mà bao trùm lấy hắn, tựa như mỗi lời nói của Lý Huyền Lương đều là một sợi dây xiềng xích, không ngừng siết chặt hắn, đè ép hắn, thật sự đau đớn đến phát cuồng.
Mã Thần Nhất nhãn thần âm ngoan, tâm tình đã không còn khống chế được. Hắn giữ chặt tay Lý Huyền Lương, chân cũng đè lên phía trước, đem toàn thân y gắt gao áp sát vào tường. Tàn bạo nhìn y trừng trừng, trong ánh mắt của hắn phảng phất như mang theo một mối cừu hận thâm sâu: “Vì sao?” Dùng sức siết chặt Lý Huyền Lương đang hết sức kinh ngạc, hắn nghiến răng hỏi: “Ngươi luôn miệng nói ta là tên khốn nạn cặn bã, vậy ngươi là cái gì? Món đồ chơi của tên cặn bã ư? Tiểu Lương, có đúng hay không ngươi căn bản không có trái tim? Cho nên bất kể ta đối xử tốt với ngươi thế nào cũng đều vô dụng, căn bản không thể đả động đến ngươi? Hay là tim ngươi vốn dĩ lạnh lùng, cho nên không cách nào làm nó thấy ấm nóng? Ngươi có phải hay không muốn bức ta phát điên lên, ngươi mới cam tâm? Có phải hay không muốn bức ta hủy hoại ngươi rồi, ngươi mới vừa lòng?”
Lý Huyền Lương bị Mã Thần Nhất đè chặt, thở không ra hơi, ngực phập phồng đau nhức khó chịu, lại nghe hắn nói năng không đầu không đuôi một hồi, cảm thấy dưới đáy lòng ngoại trừ sự nghèn nghẹn bức bối còn có sự căm tức ngút trời. Ngọ nguậy thân người, y trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy lúc này hắn muốn bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu. Y thật sự hoài nghi, buổi tối hôm đó người đã rơi lệ phải chăng không phải hắn, hay là thứ nước đã chảy xuống kia căn bản không phải nước mắt? Y làm sao lại có thể ngu xuẩn đến mức cho rằng, một người khi thống khổ sẽ rơi lệ thì không hẳn là hết thuốc chữa? Lý Huyền Lương cắn chặt khớp hàm, trong ngực thầm mắng chính mình đúng là kẻ ngu si, cho nên mới bị người như hắn sỉ nhục.
“Mã Thần Nhất, ta thực sự đối với ngươi không còn lời nào để nói. Và tim ta lạnh hay nóng cũng không liên quan tới ngươi. Thứ người như ngươi, đê tiện vô sỉ, tiểu nhân cầm thú tất cả đều có hết, ngươi còn có lý do gì hướng người khác kêu gào la hét? Nói thật, ta hiện tại chỉ nhìn ngươi hơn một giây thì đã nhịn không được muốn nôn rồi. Mắc ói muốn chết!” Lý Huyền Lương nói xong, lấy tay vò vò đầu, không muốn liếc nhìn hắn thêm một cái nào nữa.
Mỗi một câu Lý Huyền Lương vừa nói, rơi vào trong lòng Mã Thần Nhất tựa như một con dao tàn khốc không ngừng cắm sâu vào ngực, đau đớn không chịu nỗi. Sắc mặt của hắn ác liệt tới cực điểm, gắt gao nắm chặt tay y. Nửa ngày sau, hắn mới cúi đầu xuống, nhịn không được mà bật cười, cười đến thật thống khổ. Nơi khóe miệng mang theo chút cay đắng, hắn thầm nghĩ đã nhiều năm như vậy rồi, hắn có một người cha không thể thừa nhận cùng một người mẹ luôn xa lạ, cho dù bị người khác ở phía sau lưng thóa mạ hay châm chọc đến mấy, hắn đều cảm thấy không quan trọng.
Thế nhưng, không biết bắt đầu từ lúc nào, cái người trước mắt đây chỉ dùng mấy câu nói ngắn ngủi đã có thể khiến hắn thống khổ, tan nát cõi lòng tới cực điểm.
Như để trút giận, hắn hung hăng bóp chặt gương mặt Lý Huyền Lương, cúi sát xuống nhìn y, điềm tĩnh nói: “Ngươi nói không sai, Mã Thần Nhất ta đê tiện vô sỉ, tiểu nhân cầm thú. Vì vậy, ngươi cũng đừng hòng chạy thoát khỏi tay ta. Cho dù ta khiến ngươi có ác cảm, cho dù ngươi buồn nôn mắc ói, người đều phải nhẫn nại ở cạnh ta, cho đến khi ta chán ghét ngươi mới thôi. Bởi vì… như ngươi từng nói đó, ta là tên cặn bã khốn nạn.” Nói xong, hắn liền chế trụ đôi môi y, không chút do dự hung hăng đặt lên đấy một nụ hôn.
Lý Huyền Lương bị đau, không ngừng giãy dụa. Nụ hôn tựa như nghiêm phạt này khiến hắn sắp sửa lâm vào hôn mê. Đầu lưỡi Mã Thần Nhất không ngừng tiến sâu vào trong, khiến cho toàn bộ hô hấp của y đều trở nên đình trệ, suýt nữa thì ngạt thở.
Bàn tay Mã Thần Nhất thô lỗ vói vào bên trong y phục của Lý Huyền Lương. Không hề báo trước, làn da đột nhiên phải tiếp xúc với thân nhiệt lạnh lẽo của hắn, khiến cho y hoảng hốt rùng mình một cái. Nhưng lúc này, vô luận y có giãy dụa thế nào, đối với hắn đều không có ý nghĩa. Bàn tay hắn vẫn hung hăng chui vào, một đường mò đến vị trí trái tim của y, mạnh mẽ vừa bóp vừa nắn, lực đạo tàn nhẫn bá đạo, tựa như cố ý muốn xem bộ dạng thống khổ của y. Ngẩng đầu lên, rời khỏi đôi môi y, hắn mặt không cảm xúc, “Ngươi ở đây có biết đau không? Không, chắc hẳn là không rồi.” Lực đạo nơi bàn tay lại tăng thêm một phần. Nhìn vẻ thống khổ của Lý Huyền Lương, khóe miệng của hắn bất giác co rúm.
Ngươi cũng biết đau sao? Nhưng dù ngươi có đau đến mấy, nhất định cũng không bằng nỗi đau của ta, thậm chí một phần trăm cũng không bằng.
Lý Huyền Lương gần như không thể chịu đựng nỗi sự kích thích mãnh liệt khiến cho trái tim y thắt lại. Y đau đớn cúi người, theo bờ tường trượt xuống bên dưới. Ngay tức khắc, Mã Thần Nhất liền đỡ lấy y, lực đạo nơi đôi tay cũng trở nên thả lỏng, chậm rãi chuyển sang thong thả vuốt ve hai điểm nộn hồng.
Lý Huyền Lương giống như người sắp chết đuối vớ được cái phao, từng ngụm từng ngụm vội vàng hô hấp. Trong nháy mắt, đôi mắt y đỏ ngầu, đứng dậy bám vào vai Mã Thần Nhất, tức giận đến mức nói không ra lời.
Mã Thần Nhất cười lạnh nhìn y, “Hiệp nghị một năm còn chưa kết thúc đâu. Mà cho dù chỉ còn thời hạn một ngày đi nữa, ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi cũng không thể phản kháng.”
Lý Huyền Lương miệng há hốc, tức giận đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể mắng: “Mã Thần Nhất, ngươi… ngươi cái tên hỗn đản này!” Sau đó, nhịn không được, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
……
Phía cuối con hẻm vắng nơi Mã Thần Nhất cùng Lý Huyền Lương đang đứng rất gần với đường lớn, cách đó không xa lại có một ngã rẽ. Trong bóng đêm dưới ngọn đèn đường, một bóng người tựa lưng vào tường, tay đút trong túi quần, miệng không ngừng nhai kẹo cao su. Nhai một hồi, nhả ra, lại tiếp tục nhai nữa, biểu tình vui vẻ lúc đầu dần dần trở nên khiếp sợ, rồi tái nhợt, cuối cùng cư nhiên lại nở ra nụ cười hứng thú. Làm cái gì a?
Người nọ đã nghe được gần như toàn bộ câu chuyện, cuối cùng nhả viên kẹo đường mùi rượu đã trở nên nhạt nhẽo trong miệng ra, thầm nghĩ: ‘Hóa ra Mã ca thích người mỹ nhân kia a, thú vị! Thú vị lắm!’ Hứa Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, khóe miệng cười đến toe toét, không nghĩ tới tối nay sau khi cơm nước xong nhàn rỗi ra ngoài đi dạo lại có thể để hắn bắt gặp một màn trình diễn siêu cấp gay cấn a.
Tuy rằng không biết bọn họ trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất quá Mã ca hình như không được thuận lợi cho lắm, cư nhiên lại dùng đến những thủ đoạn hèn hạ nhất ép buộc người khác. Lẽ nào… mỹ nhân kia không thích Mã ca? Không sai, thật có cá tính! Thực sự là càng ngày càng thú vị mà. Hắn phát ra tiếng cười đầy quỷ dị, sờ sờ lên cánh mũi, có chút hài lòng suy nghĩ, hình như hắn đã nắm giữ được nhược điểm của Mã ca rồi. Lập tức, liếc nhìn về phía bọn họ một lần nữa rồi đứng dậy, mỉm cười rời đi.
……
Trong khoảng thời gian này, Mã Thần Nhất vẫn cố gắng nhẫn nại không chạm vào Lý Huyền Lương. Nhưng ngay giờ phút này, dục vọng ngày qua ngày tích tụ đã hoàn toàn bùng phát. Kéo Lý Huyền Lương từ trong con hẻm vắng trở về khách sạn, ngay khi vừa đóng cửa, hắn đã gần như điên cuồng lập tức đem y lăn qua lăn lại. Đẩy y vào cửa, lột sạch quần áo, quăng y lên giường tàn nhẫn hoan ái, lại từ trên giường di chuyển vào phòng tắm, rồi từ phòng tắm quay ngược lại giường. Nội tâm chua xót thống khổ của Mã Thần Nhất dường như chỉ còn biết phát tiết thông qua những động tác cuồng bạo tiến nhập vào trong thân thể Lý Huyền Lương. Và cũng chỉ như vậy, hắn mới có cảm giác được cứu vớt, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Liên tục hôn loạn lên tấm lưng đang run rẩy của y, để lại từng vết tích đỏ bầm gai mắt, hắn mặc kệ Lý Huyền Lương cắn lên người mình đến rách da chảy máu, từ đầu đến cuối không hề có lúc nào đình chỉ.
Do từ đầu chống cự quá mãnh liệt, đến bây giờ Lý Huyền Lương gần như đã kêu không ra tiếng, toàn thân xụi lơ nằm yên trên giường để mặc cho Mã Thần Nhất tàn sát. Từng giọt nước mắt khuất nhục theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt ga trải giường. Thế nhưng, Mã Thần Nhất vẫn kiên quyết xem như không thấy, không ngừng hung hăng chiếm đoạt người dưới thân.
Vừa liên tục di chuyển ra vào trong tiểu huyệt ấm nóng, hắn vừa cười, cười đến thật chua xót. Tiểu Lương, ngươi cũng sẽ rơi lệ sao? Cũng sẽ đau đớn sao? Mã Thần Nhất cúi đầu nhìn y, cường ngạnh nắm lấy tay y đặt trước ngực mình, lại cố định gương mặt y, khiến y chỉ có thể nhìn duy nhất hắn mà thôi.
Mã Thần Nhất muốn nhìn một chút, xem Lý Huyền Lương có đúng hay không thực sự đau đớn? Hắn muốn nhìn một chút, xem những giọt lệ của y có đúng hay không nhiều hơn những giọt máu đang rỉ ra từ g ngực của hắn? Nhìn cả nửa ngày, hắn đột nhiên cố sức đâm sâu thẳng vào điểm non mềm tận cùng, rồi hắn lắc đầu, một lần nữa tàn nhẫn đâm xuống. Nghe được tiếng rên rỉ của Lý Huyền Lương, hắn thầm nghĩ, còn xa lắm… ngay cả một phần mười cũng không bằng. Tiểu Lương, nỗi đau đớn của ngươi, so với ta còn kém xa lắm, rất rất xa…
Trước mắt Lý Huyền Lương là một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn lên trần nhà, tựa như trông thấy một luồng ánh sáng, rồi lại phảng phất nhìn thấy từng tia tơ máu đỏ tươi. Luồng sáng dần lan tỏa, nhàn nhạt khắp nơi trong không gian. Đột nhiên, Lý Huyền Lương nhớ tới lúc mẫu thân của y qua đời, khuôn mặt cũng trắng nhợt như thế, vừa xinh đẹp mỹ lệ vừa an nhàn bình thản, tựa hồ trước mắt không có chút thống khổ nào. Lý Huyền Lương có chút không thể kiềm lòng, vươn tay ra, tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng, nửa ngày sau mới miễn cưỡng thốt ra hai chữ: “Cứu con…”
Mã Thần Nhất nắm lấy cánh tay đang vươn ra của Lý Huyền Lương, đột nhiên nghe được câu nói đó, trong nháy mắt dừng lại mọi động tác. Chậm rãi rời khỏi thân thể của y, hắn ngây ngốc nhìn gương mặt bi thương thống khổ cùng những vết thương cứ không ngừng xoáy sâu vào tầm mắt. Cánh tay của hắn bất giác trở nên run rẩy, dùng hết sức lực đem Lý Huyền Lương ôm vào trong ngực, từng giọt lệ tuôn trào khỏi hốc mắt.
Đến tột cùng là vì sao chứ? Rõ rằng hắn yêu y như vậy, không muốn để cho y phải chịu bất cứ thương tổn nào, rõ ràng thầm nghĩ chỉ muốn đem y giữ bên cạnh mình, hảo hảo chăm sóc y mà thôi, chỉ là những nguyện vọng đơn giản như vậy, vì sao không cách nào làm được? Vì sao hai người cứ phải tổn thương đối phương, rồi sau đó cùng rơi vào thống khổ?
Cho tới bây giờ, hắn cũng không hề nghĩ sẽ làm những chuyện như vầy với y. Thế nhưng, hiện tại hắn đã làm gì? Hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?