Mã Thần Nhất nghe vậy, khóe miệng có chút chua xót. Đã rất nhiều ngày nay, hắn chưa từng cùng Lý Huyền Lương nói chuyện đàng hoàng, thậm chí ngay cả một sự đụng chạm bình thường cũng không có. Hắn do dự vươn tay ra, khát khao muốn ôm lấy y.
Thế nhưng, Lý Huyền Lương lại tỏ ra phi thường chán ghét, nghiêng người đi để né tránh cánh tay của hắn. Nhất thời, hắn như bị đông cứng, nét mặt thụ thương vừa xanh vừa trắng. Nửa ngày sau, hắn chậm rãi thu tay về, ngấm ngầm chịu đựng những giằn xé trong nội tâm, từ từ lui về sau một bước, nhìn theo bóng dáng lạnh nhạt của Lý Huyền Lương đang cúi đầu đi ngang qua hắn, bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Mã Thần Nhất vẫn cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lo lắng cùng bất an trong nháy mắt tràn ngập khắp cõi lòng. Hắn thầm nghĩ, có đúng hay không ngay từ đầu hắn đã làm sai? Từ khi gặp được Lý Huyền Lương, hắn đã bắt đầu đi sai hướng?
Trước đây, vì không chiếm được Lý Huyền Lương, hắn thấy không cam lòng. Nhưng hôm nay khi đã chiếm được y rồi, hắn lại càng thống khổ hơn. Rõ ràng hai người chỉ cách nhau có mấy bước chân, khoảng cách gần như vậy, nhưng tại sao cứ phảng phất như xa xôi dày vò đến tận cùng.
Chỉ một ánh mắt chán ghét của Lý Huyền Lương, hoặc là một động tác đề phòng đều làm cho hắn thấy thống khổ dị thường.
Bởi vì một câu nói lơ đãng của y mà đau đến tận tâm can.
Bởi vì y lộ ra biểu tình xa lạ lạnh lùng mà cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Mã Thần Nhất thậm chí đã nhận ra rằng, có lẽ cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng có được Lý Huyền Lương, tất cả đều do một mình hắn đơn phương tình nguyện.
Có đúng hay không chỉ cần hắn buông tay, Lý Huyền Lương sẽ không còn hận hắn, không còn chán ghét hắn nữa? Không cần tiếp tục chịu đựng cưỡng ép cùng ràng buộc, thân thể sẽ không phải gầy gò ốm yếu?
Mã Thần Nhất đau khổ nhắm mắt lại. Đột nhiên, hắn hiểu được, nếu chuyện này còn tiếp tục cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là phí công mà thôi. Cho dù hắn có thể giữ được Lý Huyền Lương cả đời, cái hắn nhận được cũng không phải thứ hắn muốn, ngược lại chỉ càng khiến cho y thêm căm hận hắn. Không bằng, ngay lúc này buông tha cho y, để y rời đi, cho y đạt được giải thoát cùng tự do mà y luôn ao ước…
Sau đó, trở thành hai người xa lạ, không hề dây dưa, cũng không cần xuất hiện trước mặt nhau…
Chỉ mới nghĩ đến đây, Mã Thần Nhất đã hung hăng siết chặt nắm tay lại. Buông tay, nói thì dễ lắm, bảo hắn làm được thực sự quá mức khó khăn. Chỉ có trời mới biết, rốt cuộc hắn đã tốn bao nhiêu tài lực mới đạt được tình trạng ngày hôm nay, mất không biết bao nhiêu công sức mới có thể khiến cho Lý Huyền Lương ở lại bên cạnh hắn, mỗi lần ép buộc y thì nội tâm hắn có bao nhiêu đau đớn? Nếu có một ngày hắn buông tay, y sẽ bay thật xa như chim sơn ca, không bao giờ quay trở về bên hắn, cũng không tìm bất cứ lý do gì để tiếp cận hắn, hai người tất cả đều quay ngược lại điểm khởi đầu…
Mã Thần Nhất cúi đầu xuống, cảm thấy có chút thất bại, sắc mặt khó nén sự nôn nóng cùng thống khổ. Dù là buông tay hay không buông tay hắn đều không cam lòng, rồi lại không biết nên làm thế nào mới có thể cứu vãn được mối quan hệ đang càng ngày càng xấu đi giữa hắn và Lý Huyền Lương.
Khi Lý Huyền Lương tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy Mã Thần Nhất đang mệt mỏi rã rời, tựa người vào ghế sô pha mà ngủ, bên cạnh còn có chai rượu trắng đang ngã nghiêng giống như sắp đổ ra đến nơi. Y thoáng sửng sốt, rồi sau khi do dự một chút, lại gần giúp hắn đặt chai rượu lên bàn cho đàng hoàng, nhân tiện không tránh khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cho dù đang ngủ say, gương mặt hắn vẫn nhíu chặt lại, tựa hồ như có chuyện gì rất không nỡ.
Vào giữa đêm, khi Lý Huyền Lương khó chịu tỉnh lại mới phát hiện chính mình đang giống như một cái bánh chưng bị người ta ôm chặt vào ngực không thể động đậy. Y nhíu nhíu mày, giãy dụa muốn thoát ra, ngược lại càng khiến cho cái người gần ngay trước mắt kia liều mạng siết chặt y hơn.
Mã Thần Nhất leo lên giường từ lúc nào? Ngay cả khi hắn vô thanh vô tức ôm y, y cũng không phát giác? Lý Huyền Lương cắn răng im lặng một hồi, không biết vì sao, từ bỏ sự sợ hãi cùng chán ghét y dành cho hắn, y lại có khả năng tiếp nhận duy nhất chuyện này… trong vô thức không cự tuyệt vòng tay của hắn.
Khi hắn ngủ say, từng nhịp tim đập chầm chậm nặng nề, làn da truyền đến sự nóng ấm. Lý Huyền Lương yên lặng nhìn thẳng trần nhà, từ từ thư giãn vùng lông mày đang nhíu lại, sau đó miễn cưỡng nhắm chặt hai mắt.
Mới ở nhà được một ngày, Mã Thần Nhất lại nói với Lý Huyền Lương hắn phải đi công tác, sau đó rất nhanh chóng rời đi, mấy ngày sau cũng không trở về.
Lý Huyền Lương vẫn tiếp tục sinh hoạt như bình thường, sáng đi làm, tối về nhà ngủ. Hắn nghĩ, nếu như thời gian một năm cứ thế này trôi qua cũng không phải là khó chịu đựng cho lắm.
Mấy hôm trước, khối không khí lạnh đã bắt đầu tan đi, khí trời có chút ấm lại. Tuy vẫn còn khá lạnh, nhưng cũng may ánh mặt trời chiếu xuống rất mạnh mẽ, làm cho tâm tình của y cũng theo đó mà cải thiện.
Tan sở, sau khi tạm biệt đồng nghiệp, Lý Huyền Lương đứng trước cửa công ty, thầm nghĩ tối nay nên ăn gì? Vừa mới bước đi hai bước về phía tiệm cơm, lại quay sang hướng khác, quyết định mua ít thức ăn về nhà tự nấu. Chuẩn bị qua đường, đột nhiên có chiếc xe BMW màu trắng mới cáu “Két” một tiếng dừng trước mặt y.
Lý Huyền Lương thoáng hoảng sợ, bất mãn nhìn về người đang ngồi trước ghế lái. Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt bỡn cợt. Người nọ quan sát y một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên nhếch mép cười, nói: “A ha, Lý Huyền Lương! Hai ta từng gặp nhau rồi, ngươi còn nhớ không?”
Lý Huyền Lương nghi hoặc nhìn người nọ, áo sơmi màu đỏ rực, bên ngoài có thêm chiếc áo khoác, dưới khí trời lạnh lẽo thế này càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn.
“Ngươi là ai?” Lý Huyền Lương thấy hắn có chút quen mặt, nhưng trong nhất thời lại nhớ không ra.
Người nọ toét miệng cười như muốn trêu chọc y đã quên sao? Cọ cọ mũi mấy cái, hắn nói: “Ta là em họ của Mã Thần Nhất, Hứa Dương. Lần trước hai chúng ta có gặp nhau ở khu du lịch, ngươi quên rồi à? Cùng với Tiền Chính Giai tại nhà hàng A Lý Lỗ, lầu hai, nhớ ra chưa?”
Nghe đến cái tên Tiền Chính Giai, sắc mặt Lý Huyền Lương thoáng tái nhợt. Y có chút ấn tượng, lần trước khi đến công ty của Mã Thần Nhất, y cũng từng gặp qua Hứa Dương một lần.
Trong lòng Lý Huyền Lương, y kỳ thực rất chán ghét những kẻ có tiền như thế. Mã Thần Nhất cũng thế, tên họ Trần hay tên họ Tiền cũng vậy, chỉ vì có nhiều tiền mà tùy ý xem người khác là đồ chơi, tùy ý quang minh chính đại đùa bỡn người khác, làm đủ những loại chuyện xấu xa vô nhân đạo mà cứ xem là đương nhiên.
Đối với y, những tên này nên tránh càng xa càng tốt, bởi vì bọn chúng giống như cầm thú vậy, tùy thời có thể cắn xé người khác. Tên thiếu gia Hứa Dương này cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, dù dưới tận đáy lòng Lý Huyền Lương không muốn giao tiếp với người như hắn đến mấy, nhưng nếu xoay người bỏ đi thì mất lịch sự quá. Vì vậy, y trầm mặc gật đầu, tỏ ý đã nhớ ra hắn là ai.
Hứa Dương nhìn trái phải một chút rồi nhiệt tình nói: “Nào, lên xe đi, ta có việc muốn nói với ngươi.”
Lý Huyền Lương ngay tức khắc từ chối: “Không được, ta không có thời gian.”
Hứa Dương nghe vậy, “Nga” một tiếng, sau đó trộm quan sát vẻ mặt của Lý Huyền Lương rồi tiếp tục cười nói: “Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu, ta không giống với Mã Thần Nhất đâu. Ta tìm ngươi thật sự là có việc muốn nói. Như vậy đi, ngươi chưa ăn cơm đúng không? Ta sẽ chạy lại kia đỗ xe, ngay đằng kia, ở đó, ở đó đó.” Hứa Dương chỉ về một nơi cách chỗ này không xa lắm, Lý Huyền Lương nhìn theo, đích thực là bên cạnh có một nhà hàng. “Chúng ta đến đó ăn nhé. Ngươi cho ta chút thời gian đi, chỉ một chút thôi. Có thể vừa ăn vừa nói cũng được, tuyệt đối không tốn bao nhiêu thời gian của ngươi đâu.”
Sắc mặt Lý Huyền Lương không tốt lắm. Y không biết Hứa Dương rốt cuộc muốn nói với y cái gì, có lẽ chỉ là mấy chuyện quái quỉ gì thôi. Vì vậy, y nói: “Nếu thật sự có việc thì cứ nói ngay đây đi.”
Hứa Dương cười “Ha hả” hai tiếng, “Nghe nói ngươi với Mã ca cùng tuổi, vậy ta gọi ngươi là Lý ca nhé. Nếu như ngươi thấy gọi như vậy già quá, ta có thể gọi tên ngươi thôi cũng được. Nói thật, thoạt nhìn thì ngươi trẻ hơn Mã ca rất nhiều, còn hắn cứ như một ông cụ non vậy, hứ! Mới nhìn, ta cứ nghĩ ngươi nhiều lắm cũng chỉ là sinh viên, các ngươi thật sự cùng tuổi sao? Lý ca, ngươi thấy xe của ta vẫn còn ở dưới lòng đường không? Dù sao ngươi cũng phải cho ta tìm một chỗ đỗ xe chứ. Huống hồ, ta ăn mặt ít như vậy, nói chuyện với ngươi xong thì ta đông cứng mất. Ngươi cũng sẽ không nỡ để ta đóng băng đâu, đúng không? Ta vừa nhìn đã biết, ngươi là một ngươi đặc biệt lương thiện. Cho nên quyết định như vậy đi nha, ta sẽ đỗ xe ở chỗ kia.” Nói rồi, quay ngược tay lái đến nhà hàng gần đó.
Lý Huyền Lương vốn muốn cự tuyệt nhưng lại bị hắn cướp lời hoàn toàn. Y có chút ngờ vực, tên Hứa Dương này rốt cuộc muốn tìm y để nói chuyện gì đây?
Bởi vì hôm nay là thứ hai, cho nên nhà hàng có vẻ vắng hơn hôm chủ nhật nhiều. Hứa Dương thấy Lý Huyền Lương không chịu vào phòng riêng, liền chọn một cái bàn ngay ngoài đại sảnh ngồi xuống. Hứa Dương rất có phong thái của người chủ nhà đang mời khách, hỏi Lý Huyền Lương muốn ăn gì rồi gọi món. Sau đó, hắn chống cằm nhìn Lý Huyền Lương ngồi đối diện, nói: “Lý ca, ngồi lâu như vậy rồi, sao ngươi không hỏi xem ta tìm ngươi có việc gì?”
Lý Huyền Lương đặt tay lên bàn, nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Vậy ngươi tìm ta có việc gì?”
Hứa Dương cười ha ha, vừa cười vừa lau lau mí mắt, “Không ngờ Lý ca lại vui tính như thế. Kỳ thực, cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, ta chỉ muốn cùng ngươi chuyện trò tán gẫu thôi.”
Ngay tức thì, Lý Huyền Lương nhìn Hứa Dương bằng ánh mắt đề phòng. Hứa Dương vội vã xua tay, thấp giọng nói, “Lý ca, ngươi yên tâm, ta đã nói rồi, ta không giống Mã ca, không phải người đồng tính luyến ái. Hứa gia chỉ có một mình ta là con trai trưởng, nếu ta là GAY, cha mẹ ta sẽ là người đầu tiên đem ta ra bằm cho nát bét. Tính hướng của ta rất bình thường, tuyệt đối chỉ yêu người khác giới, hơn nữa đối với ngươi, ta không có chút nào ác ý.” Hứa Dương vừa nói vừa vỗ vỗ ngực như để bảo đảm đấy là sự thật.
Nghe xong, sắc mặt Lý Huyền Lương vẫn không tốt hơn chút nào, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Y cảm thấy Hứa Dương đã biết chuyện gì đó của y, giống như rất hiểu rõ tâm lý của y vậy. Cái cảm giác bị hắn nhìn thấu này làm y không được thoải mái.
Hứa Dương tiện tay khui chai rượu, rót ra hai cái ly. Thấy Lý Huyền Lương lắc đầu không uống, hắn liền đặt chai rượu sang một bên, tự mình uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Nói ra cũng không sợ ngươi sẽ chê cười, nhưng ngươi đừng xem ta với Mã ca có họ hàng thân thích, kỳ thực quan hệ giữa ta với hắn không tốt lắm. Từ nhỏ ta đã không quen nhìn hắn tác oai tác oái, nhất là cái điểm luôn ép buộc người khác của hắn thì ta ghét nhất đó.” Thấy Lý Huyền Lương ngồi đối diện vẫn không nói gì, Hứa Dương nói tiếp: “Có thể nói như vầy, ta với hắn từ nhỏ đến lớn đều một mất một còn, cũng từng động tay động chân với nhau. Con người của hắn đối nhân xử thế đặc biệt âm hiểm, có thể phía trước hắn còn cười với ngươi nhưng phía sau thì đâm ngươi một dao. Đôi lúc, ta thật sự hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi…”
Lý Huyền Lương cau mày cắt ngang lời hắn: “Ngươi nói những chuyện này có liên quan gì tới ta?”
Hứa Dương thoáng sửng sốt, rồi xấu hổ cười cười, “Ta cứ tưởng đang cho ngươi thấy rõ lập trường của ta.” Nói đến đây, cơm nước bắt đầu được dọn lên, hắn lập tức nói: “Lý ca, chúng ta ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.” Sau đó, cầm ly rượu hướng về phía Lý Huyền Lương, “Lý ca không uống rượu, vậy ta xin cạn ly trước.” Rất kiểu cách, hắn nâng ly rượu lên uống cạn.
Lý Huyền Lương cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì chợt nghe Hứa Dương mở miệng: “Lý ca, sao ta thấy ngươi có điểm quen mặt a.” Đang nói, đột nhiên hắn vỗ đùi một cái: “Ta nhớ ra rồi, ngươi rất giống một người.” Đánh giá Lý Huyền Lương từ trên xuống dưới mấy lần, hắn vừa gật đầu vừa nói: “Thực sự… thực sự là càng nhìn càng thấy giống.”
Lý Huyền Lương nhíu mày bực bội. Y phản cảm nhất chính là bị người ta nhìn như con khỉ trong sở thú, đặc biệt là với một người không quen biết như Hứa Dương.
Hứa Dương thu hồi ánh mắt, cười nhẹ: “Lý ca, ta nói thật đó. Ngươi rất giống một người bạn học của Mã ca. Khi xuất ngoại chúng ta đã gặp hắn. Hình như hắn gọi là Cao Lộ, ngươi có quen không?”
Cao Lộ? Lý Huyền Lương liếc nhìn Hứa Dương một cái, sau đó cúi đầu, yên lặng ăn tiếp.
“Hắn và ngươi thật sự rất giống nhau, đại khái là có sáu phần tương tự. Ta cảm thấy chỗ giống nhau nhất của các ngươi… ân, chính là dáng điệu tươi cười.” Hứa Dương tiếp tục nói, “Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy qua Lý ca khi cười thế nào, thế nhưng khi ngươi cười rộ lên chắc hẳn giống y như Cao Lộ. Quên nữa, cái người tên Cao Lộ này rất vui vẻ, đặc biệt là rất thích cười. Khi ở nước ngoài thì Mã ca với hắn là một đôi, nhưng sau đó không biết vì sao lại chia tay.”
Lý Huyền Lương chậm rãi gắp một khối thịt viên bỏ vào trong chén, ngẩng đầu nói: “Ngươi có thể nói thẳng trọng tâm câu chuyện không? Ta sắp ăn xong rồi.”
Hứa Dương tựa hồ đã thích ứng được với vẻ lạnh nhạt của Lý Huyền Lương, nghiêng người về trước, “Có phải ngươi ở cùng một chỗ với Mã ca là do bị hắn ép buộc không? Có lẽ, có liên quan đến Cao Lộ?”
Lý Huyền Lương vừa mới gắp khối thịt viên lên, đột nhiên cánh tay run rẩy khiến cho khối thịt viên cùng đôi đũa rơi thẳng xuống sàn, xoay tít mấy vòng. Y kinh ngạc nhìn Hứa Dương, nghèn nghẹn hỏi: “Là Mã Thần Nhất nói với ngươi?”
Ngay tức khắc, Hứa Dương đã thông suốt mọi việc, liền ngã người về sau, nói: “Làm sao có khả năng. Ta với Mã ca như nước với lửa, hắn mà nói cho ta biết mới là lạ đó.” Nói xong, hắn mỉm cười bí hiểm rồi uống một ngụm rượu.
Lý Huyền Lương trừng mắt nhìn hắn cả nửa ngày, đột nhiên “Xoạt” một tiếng đẩy cái ghế ra, dự định bỏ đi. Hứa Dương thầm nghĩ không xong, đã làm y tức giận mất rồi, vội vàng nói: “Lý ca, ngươi đừng nóng giận. Đây đều là do ta đoán thôi, thật đó. Từ nhỏ ta với Mã ca đã đối đầu với nhau, mấy thủ đoạn chơi đùa của hắn ta hiểu rất rõ, không gạt được ta đâu. Hơn nữa, ngươi với Cao Lộ rất giống nhau, cho nên ta mới có thể đoán ra. Ta nói thật, không hề lừa gạt ngươi.”
Lý Huyền Lương không còn tâm trạng nào mà ăn nữa, buồn bực ngồi xuống, trừng mắt nhìn Hứa Dương: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì thì nói thẳng một câu đi, đừng quanh co lòng vòng nữa, phiền quá!”
“Được rồi được rồi, một câu thôi phải không? Hảo!” Hứa Dương “Khái” một tiếng, nói: “Kỳ thực, hôm nay ta tìm ngươi là muốn giúp ngươi thoát khỏi ma chưởng của Mã ca.”
ma chưởng: bàn tay quỷ dữ :D
Lý Huyền Lương sửng sốt, “Ngươi đang nói giỡn à?”
Hứa Dương nhìn chăm chú Lý Huyền Lương, nghiêm túc nói: “Không, ta không hề nói giỡn với ngươi, ta là nói thật. Ta thật sự muốn giúp ngươi.”
Lý Huyền Lương thấy chuyện này quả thật rất buồn cười. Y cười nhạt, “Ngươi với Mã Thần Nhất có họ hàng với nhau, ta dựa vào cái gì mà phải tin tưởng ngươi?”
Hứa Dương thở dài, “Cho nên lúc nãy ta đã bày tỏ lập trường trước với ngươi, ta cùng Mã Thần Nhất tuy có họ hàng thân thích nhưng quan hệ rất xấu. Ta luôn xem hắn không vừa mắt, cho nên sau khi biết chuyện hắn ép buộc ngươi, ta càng không thể cứ mặc kệ ngồi nhìn. Lý ca, lẽ nào ngươi muốn cả đời đều bị hắn ta khống chế sao? Nếu như ngươi muốn rời khỏi hắn, Hứa Dương ta khẳng định sẽ giúp ngươi. Ngươi có thể tin ta.”
Lý Huyền Lương liếc mắt nhìn hắn, “Ta không tin ngươi được. Ngươi nói muốn giúp ta, nhưng chỉ sợ là vì ngươi với Mã Thần Nhất có ân oán gì với nhau, cho nên mới đem ta ra làm cái cớ? Hơn nữa, chuyện giữa ta và Mã Thần Nhất, không cần người khác tới lo.”
Hứa Dương vội vàng nói: “Lý ca, ngươi quả thật đã hiểu lầm ta rồi. Tuy ta với Mã Thần Nhất bất hòa, nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì. Ta chỉ nghĩ ngươi bị người khác khống chế rất tội nghiệp. Có phải Mã Thần Nhất bắt ngươi làm thế thân cho kẻ khác không? Vậy thì thảm lắm, ta thật không muốn thấy ngươi cứ như vậy bị hắn tùy ý định đoạt. Ngươi xem, ta và ngươi đều rất chán ghét Mã Thần Nhất, tức là chúng ta có chung lập trường, ta và ngươi đều có ân oán với hắn, tức là chúng ta có chung một kẻ thù, ta và ngươi không muốn hắn đạt được mục đích, tức là chúng ta có chung nguyện vọng. Vì vậy, chúng ta nên ở cùng trận tuyến, làm chiến hữu của nhau. Ta giúp ngươi, ngươi cũng giúp ta, chúng ta hợp tác vì lợi ích chung, thế nào?”
Lý Huyền Lương đứng dậy, không chút khách khí nói: “Xin lỗi, ta còn có việc phải đi trước.”
Chân còn chưa nhấc lên, đã nghe Hứa Dương đột nhiên hỏi ra một câu: “Lẽ nào ngươi đã thích Mã ca?”
Lý Huyền Lương chợt dừng bước chân, nhịn không được quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cái gì hả? Thế nào có khả năng đó?”
Hứa Dương chống cằm, nở một nụ cười bỡn cợt: “Vậy sao ngươi không cân nhắc chuyện hợp tác với ta mà cứ vội vã bỏ về? Hay là… ngươi bị ngược đến phát nghiện, không muốn rời xa hắn?”
Lý Huyền Lương phẫn nộ đập bàn, “Ngươi nói bậy…”
Hứa Dương nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: “Ngươi cứ ngồi xuống trước đã, ngươi đứng như vậy sẽ làm người khác chú ý tới ngươi đó. Nếu ngươi không phải như ta nói, vậy nghe cho xong kế hoạch của ta đi. Chuyện này đối với ngươi không có bất cứ tổn thất nào. Hơn nữa, ngoại trừ để đạt được mục đích của ta, ta giúp ngươi vì ta còn muốn nhìn thấy hình dạng của Mã ca khi tức giận đến mức giậm chân giậm cẳng.”
Lý Huyền Lương do dự một chút rồi quay trở lại ghế ngồi. Hứa Dương thấy vậy, vội vã mỉm cười: “Ngươi cứ nói với Mã ca rằng ngươi đang quan hệ với ta thì được rồi…”
Lập tức, Lý Huyền Lương ngẩng đầu nhìn Hứa Dương đầy phẫn nộ. Hứa Dương vội vàng giải thích ngay: “Ý của ta là, hai chúng ta đóng kịch cho hắn xem. Chỉ là đóng kịch thôi, ngươi yên tâm, ta không phải người đồng tính luyến ái, lúc nãy ta đã giải thích với ngươi rồi. Hơn nữa, ta đối với nam nhân một điểm cũng không có hứng thú. Ngươi cứ toàn tâm toàn ý làm theo kế hoạch của ta, nói với Mã ca rằng ngươi thích ta, cho nên ngươi muốn rời khỏi hắn. Lúc đó, hắn khẳng định sẽ đến tìm ta, ta với hắn có thể đơn độc giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, dù sao hắn cũng đâu thể làm gì ta. Qua vài ngày hắn sẽ thấy chán rồi tự động đi tìm một thế thân mới. Khi đó ngươi cũng được giải thoát. Bất quá, trước khi hắn tìm được thế thân, ngươi vẫn phải đóng kịch với ta. Sau khi kết thúc, ngươi hoàn toàn tự do. Thế nào?”
Lý Huyền Lương nhìn Hứa Dương, chỉ nói duy nhất một câu: “Ngươi thực sự quá coi thường Mã Thần Nhất rồi.” Móc tiền ra đặt lên bàn: “Tiền ăn chia đôi. Xin lỗi, ta không có cách nào hợp tác với ngươi.” Sau đó, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Dương thấy thế, thầm nghĩ không xong rồi, phải nhanh chóng trả tiền rồi đuổi theo. Hai người một trước một sau rời khỏi nhà hàng. Ở một con hẻm nhỏ ít người lui tới, Hứa Dương rốt cuộc cũng đuổi kịp Lý Huyền Lương. Lý Huyền Lương có chút tức giận, quay đầu lại nói: “Ta van ngươi, ngươi đừng theo ta. Ta không có khả năng đáp ứng cái kế hoạch ngu ngốc như thế của ngươi.”
Khẩu khí của Lý Huyền Lương vô cùng cứng rắn. Tên Hứa Dương kia cư nhiên lại nghĩ ra chủ ý mắc ói đến thế này? Muốn y nói với Mã Thần Nhất y ở cùng Hứa Dương tốt hơn? Rồi lại muốn tự mình giải quyết với Mã Thần Nhất? Kịch truyền hình lúc tám giờ cũng chưa vớ vẩn đến mức đó. Hắn rốt cuộc xem y là cái gì đây hả? Con rối để đùa giỡn sao?
Ngoài trời lạnh lẽo khiến Hứa Dương phải một tay ôm lấy ngực mình, một tay kéo Lý Huyền Lương lại. Lý Huyền Lương xoay người ra sau, không nghĩ ngợi gì cố sức hất tay hắn ra, kết quả chẳng những không hất ra được, hơn nữa tuyết đọng trên mặt đất lúc sáng, bây giờ đã chạng vạng rồi, nhiệt độ xuống thấp hơn làm cho tuyết đóng thành băng, khiến Lý Huyền Lương nhất thời trượt chân, hai người trực tiếp đụng vào nhau. Hứa Dương đưa tay ra ôm lấy Lý Huyền Lương, tiếp xúc với chiếc áo khoác lông làm cho cơ thể ấm lên rất nhiều.
Lý Huyền Lương vừa mới đứng vững thì đã tức giận muốn đẩy Hứa Dương ra. Không ngờ, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng cửa xe đóng “Rầm” một cái, làm cho hai người hoảng hốt vô cùng. Ở đầu hẻm, có một chiếc xe quen thuộc đang đậu, phía trước là Mã Thần Nhất mặt không cảm xúc đang từ từ bước tới gần, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng cùng tức giận.
Lý Huyền Lương bất giác đẩy mạnh Hứa Dương ra. Hứa Dương không đề phòng nên đứng không vững, té lăn quay ra đất. Lý Huyền Lương có chút run rẩy lui về sau hai bước, nhìn Mã Thần Nhất đang chậm rãi đi tới, không hiểu sao một cảm giác sợ hãi lan khắp toàn thân. Y gần như không hề nghĩ ngợi, xoay người chạy thẳng vào sâu phía trong con hẻm.