Tra Công Hoàn Lương Ký

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngọn đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt ngúm, “Xôn xao” một tiếng, cánh cửa bị người ta giật ra. Mấy hộ lý cùng y tá vội vàng đẩy băng-ca đi tới. Lý Huyền Lương tay chân mềm nhũn, lập tức phóng tầm mắt về phía người đang nằm trên xe, hàn ý từ sâu dưới đáy lòng bắt đầu không tự chủ được tuôn trào mãnh liệt.

Sau đó, bác sĩ chính của ca phẫu thuật bước đến gần y, tiếc nuối lắc đầu, trực tiếp thông báo bệnh nhân đã tử vong. Lý Huyền Lương vịn tay vào tường, đáy lòng mơ hồ cảm thấy một sự khó chịu không nói nên lời. Cố gắng giữ cho thân thể được đứng vững, y bình tĩnh tiến lại chỗ băng-ca Mã Thần Nhất đang nằm. Gương mặt hắn bị che phủ bởi một tấm vải trắng, băng lãnh mà gai mắt.

Trong lòng y đấu tranh giãy dụa liên hồi. Kỳ thực, đáng lẽ y phải hận Mã Thần Nhất, y đã từng hận là không thể giết chết hắn cơ mà? Thế nhưng, khi hắn thật sự đã chết đi, y chẳng những không có cảm giác nhẹ nhàng giải thoát, ngược lại tâm tình càng thêm nặng nề gấp bội.

Đôi tay run rẩy, y chậm rãi vạch tấm vải trắng đang che kín gương mặt Mã Thần Nhất ra. Y thầm nghĩ, có lẽ tất cả những chuyện này chỉ là một trò đùa dai, có lẽ chỉ là người nào đó muốn chơi đùa với y mà thôi.

Mã Thần Nhất cái tên hỗn đản này sao có thể dễ dàng chết như vậy được? Chẳng phải người ta vẫn hay nói là kẻ gây tai họa sẽ sống đến một nghìn năm hay sao?

Hành lang bệnh viện vào ban đêm u ám lạ thượng, từng ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, chiếu vào thi thể đã mất đi hô hấp càng thêm trắng bệch thê lương. Mái tóc đen phủ lên cái trán không còn một tia huyết sắc, theo từng động tác run run nơi đôi tay của Lý Huyền Lương mà chậm rãi lộ ra. Y thoáng do dự, dừng lại một chút, cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh. Nửa ngày sau, y cắn răng, dùng sức kéo mạnh tấm vải…

“A…”

Lý Huyền Lương từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giác, mặt đổ đầy mồ hôi. Vẫn nằm ngửa trên giường, y không ngừng thô suyễn thở gấp, đôi mắt bởi vì cảnh tượng lúc nãy trong mộng mà hơi co rút. Đột nhiên, bàn tay y nắm chặt ga giường, nghiêng đầu qua một bên, đau khổ rên rỉ một tiếng.

Đã ba ngày rồi, Mã Thần Nhất liệu có còn sống hay không?

Ngày hôm đó, Mã Thần Nhất cả người đầy máu được người ta chở thẳng vào bệnh viện. Sau khi truyền máu chưa được bao lâu, ngoài cổng bệnh viện có một chiếc xe cứu thương chạy đến, rất nhiều bác sĩ chạy vào rồi nhanh chóng chuyển hắn đi. Nghe y tá nói là phải chuyển viện.

Lý Huyền Lương mấy hôm nay đi làm mà hồn vía cứ như để tận đâu đâu. Y đã mua rất nhiều tờ báo, hi vọng có thể từ trong đó tìm được một chút tin tức có liên quan đến Mã Thần Nhất. Thế nhưng, mấy tờ báo này chỉ toàn đăng những tin tức đầu đề nghe giật gân mà thôi.

Hắc bang hội vì tiền giết con tin, đại công tử Tiền gia mất mạng!

Sòng bạc ngầm nổi lên sóng gió, Mã Quốc Hùng vì “con trai” yêu mà nổi giận, san bằng Trần thị.

Anh em Trần gia trở mặt thành thù, cả hai đồng loạt tử vong.

Lý Huyền Lương không rõ, rốt cuộc là ai mang chuyện này tiết lộ cho tòa soạn báo mà tin tức viết ra có đến hàng trăm ngàn sơ hở, đây rõ ràng chỉ là suy đoán dựa trên một phần sự thật. Sau này ngẫm lại, chắc là có ai đó đã ngầm ra tay để che giấu sự thật bên trong. Lật tìm khắp các báo, vẫn không thấy nhắc đến Mã Thần Nhất, chỉ có một mẩu tin nhỏ trong góc nói rằng: cháu trai Mã Quốc Hùng cũng bị dính dáng đến án mạng ở Trần thị, hiện tại đang nhập viện cấp cứu, thương thế hết sức nghiêm trọng, khó có khả năng cứu sống…

Lý Huyền Lương ngồi trên giường ngẩn ngơ suy nghĩ cả nửa ngày, đột nhiên xốc chăn đứng dậy, khi trời vừa sáng lập tức đón xe, mau chóng chạy đến tổng công ty Phong Hùng. Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh nói quản lý Hứa Dương không có ở đây, đại khái buổi chiều sẽ quay lại.

Lý Huyền Lương ghé về công ty của mình, xin nghỉ buổi chiều. Và bắt đầu từ trưa, y đã ở trước cửa công ty đợi Hứa Dương.

Khoảng chừng hai giờ chiều thì Hứa Dương lái chiếc Land Cruiser về trước cửa. Hắn bước xuống, vừa đóng cửa, ngẩng đầu lên liền bắt gặp Lý Huyền Lương. Hắn hướng về phía y, khoát khoát tay áo.

“Hey, mỹ nhân…”

Khóe miệng Lý Huyền Lương hơi giật giật, vội nói: “Ánh mắt ngươi vậy là sao?”

Hứa Dương bật cười hắc hắc hai tiếng, “Tìm ta?”

Lý Huyền Lương thoáng do dự một chút, “Anh họ của ngươi… có khỏe không?”

Hứa Dương vừa nghe xong, tiếu ý trên khóe miệng chậm rãi mất đi. Hắn cọ cọ vào mũi, nói: “Phải nói chúc mừng ngươi rồi.”

Lý Huyền Lương sửng sốt, vội vàng hỏi: “Có ý gì?”

Hứa Dương trở nên nghiêm túc đến khó tin: “Ngươi rốt cuộc sắp được giải thoát rồi. Mã ca có lẽ không còn sống được bao lâu nữa, ta đoán chắc không đến hai ngày đâu.”

Lý Huyền Lương nghe thế, huyệt thái dương giật lên kinh hoàng, “Ngươi có gạt ta không vậy? Không phải nói rằng đã chuyển đến bệnh viện tốt nhất, rồi có bác sĩ giỏi nhất giúp hắn phẫu thuật sao? Thế nào mà không cứu được?”

Hứa Dương tựa người vào xe, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Lão thiên gia muốn ngươi chết, ngươi còn có thể nói đạo lý với hắn sao?” Quay đầu lại nhìn Lý Huyền Lương, Hứa Dương thở dài một hơi: “Mã ca chết, đối với ngươi mà nói không phải chuyện tốt ư? Sao ngươi lại làm ra biểu tình thế này? Ngươi nên cười, nên thấy thỏa mãn, Mã ca chết, ngươi sẽ được tự do.”

Lý Huyền Lương hoàn toàn trầm mặc. Nếu là trước đây, có lẽ y sẽ thật sự giống như lời Hứa Dương nói, sau đó thậm chí còn khoái trá nghĩ rằng, tên hỗn đản ấy rốt cuộc đã chết. Thế nhưng, hiện tại vì sao y có cảm giác tội lỗi thế này? Nó như một tảng đá nặng trịch chèn ép trong lòng, làm ngực y bức bối khó chịu.

Đúng rồi, chính là bởi vì tình huống lúc đó Mã Thần Nhất chẳng thà mặc kệ tính mạng của hắn để cứu y, cho nên y mới thấy áy náy, đêm gặp ác mộng, ăn không ngon ngủ không yên. Y nghĩ, nếu Mã Thần Nhất thật sự chết đi, cả đời này y sẽ thiếu nợ hắn, sẽ khó chịu vô cùng, tâm tình không bao giờ được thoải mái. Cho nên, y không muốn hắn chết. Y muốn hắn được sống. Chỉ cần hắn còn sống, y sẽ không thiếu nợ hắn nữa. Đúng, là vì như vậy, cho nên y mới không tài nào vui vẻ cho được.

Lý Huyền Lương ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, do dự hỏi: “Ta… có thể đi thăm hắn không?”

Hứa Dương nghe vậy thì cười cười, vỗ vào cửa xe, nói: “Đương nhiên có thể. Để ta dẫn ngươi đi gặp Mã ca lần cuối. Ngươi cứ việc tha hồ khinh bỉ hắn, thóa mạ hắn, làm gì cũng được, ta sẽ canh chừng giúp ngươi.”

Lý Huyền Lương không còn tâm tình nào mà để ý đến lời trêu chọc của hắn, vội bước lên xe. Khóe miệng Hứa Dương hơi nhếch lên một chút, sau đó hắn cũng ngồi vào ghế lái, chậm rãi lái xe rời khỏi công ty hướng đến bệnh viện.

Tới nơi, cả hai xuống xe, tiếp đó Hứa Dương lại dẫn Lý Huyền Lương đi bộ thêm một đoạn nữa đến cửa sau bệnh viện, ngồi thang máy lên tầng cao nhất. Lý Huyền Lương quan sát chung quanh, thấy môi trường quanh đây phi thường tốt, từng bồn hoa xanh biếc có thể bắt gặp ở khắp nơi, phòng khách ngăn nắp sạch sẽ mà đẹp mắt. Chỉ có điều, người ở đây rất ít, nửa ngày trời chỉ thấy mấy y tá cùng nhân viên đi qua đi lại. Y nghi hoặc suy nghĩ, có phải đến nhầm chỗ rồi không? Đây là bệnh viện lớn rất nổi tiếng cơ mà, sao số bệnh nhân nằm viện lại ít đến như thế?

Thang máy dừng lại, hai người bước ra ngoài. Sàn nhà trên hành lang không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ nào, dọc theo hai bên vách tường là những dãy ghế sô pha mới tinh, cách một khoảng lại có một chậu cây xanh mướt. Một vài bệnh nhân đang ngồi trên sô pha xem báo, bên cạnh có kèm theo nhân viên phục vụ, đấm bóp.

Nhất thời, Lý Huyền Lương đã hoàn toàn minh bạch. Ở đây hẳn là những căn phòng bệnh xa hoa của kẻ có tiền trong truyền thuyết a?

Ngay khi còn đang nghĩ ngợi, Hứa Dương đã dừng bước, quay đầu lại khoát khoát tay áo với y, ý bảo đừng gây tiếng động lớn. Sau đó, hắn nhẹ nhàng mở cửa.

Không gian của phòng bệnh rất lớn, màu sắc ấm áp, tràn ngập ánh sáng mặt trời, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường bệnh, dưới mặt đất là một tấm thảm mềm mại tối màu. Sô pha, giá sách, bàn trà, tất cả đều có đầy đủ. Ngoại trừ việc trên tường có treo cái móc để truyền nước biển, gần như không thể nào nhận ra đây là phòng bệnh.

Bên trong đang có bác sĩ cùng y tá kiểm tra cho Mã Thần Nhất. Hai người bọn họ đành quay trở ra hành lang chờ thêm một lát, đợi đến khi mấy bác sĩ cùng y tá ghi báo cáo kiểm tra xong bước ra ngoài, Hứa Dương mới lại gần hỏi thăm tình hình một chút, sau đó cả hai đi vào.

Có thể là do mất máu quá nhiều nên vẻ mặt Mã Thần Nhất khi nằm trên giường bệnh phi thường tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trên người mặc y phục bệnh nhân có vẻ yếu ớt đến kỳ lạ. Hình dạng này của hắn làm cho Lý Huyền Lương có một cảm giác thật xa lạ.

Hứa Dương ngồi trên ghế sô pha, uống một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại hắn đang ngủ, ngươi có muốn chờ hắn tỉnh lại để nói chuyện với hắn không?”

Lý Huyền Lương nhìn nửa ngày, lắc đầu. Đột nhiên, y có chút nghi hoặc: “Ngươi nói hắn chỉ còn sống được mấy ngày nữa, thế mà chỉ cần truyền nước biển thôi sao? Không cần ống thở oxy để phòng ngừa trường hợp xấu nhất hay gì gì đó à?” Y vừa nói vừa ước chừng, mấy thứ ở đây trông giống như dành cho bệnh nhân mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm hơn.

Hứa Dương giơ ly trà lên, “A a” hai tiếng, ánh mắt cùng giọng nói trở nên úp úp mở mở: “Mấy cái đó… ân, bởi vì chỉ còn sống được mấy ngày nữa, cho nên bác sĩ không muốn hắn phải chịu thêm nhiều đau khổ. Khái khái, để sau này hắn cứ thuận theo tự nhiên mà tắt thở sẽ tương đối hạnh phúc hơn, ha hả. Còn mấy cái ngươi nói, đối với hắn là vô dụng, vô dụng rồi…”

Nói xong, Hứa Dương uống thêm một ngụm trà, rồi “Phốc” một tiếng, nước trà từ trong lỗ mũi hắn phun vọt ra, hắn vội vàng lấy khăn giấy lau sạch. Thấy biểu tình không hài lòng trên mặt Lý Huyền Lương, hắn đành nói thêm: “Mấy thứ dụng cụ thiết bị đó, ôi chao, ta nhìn thấy là tội nghiệp dữ lắm. Ngươi biết không, Mã ca rất thê thảm, khi ta vừa vào phòng bệnh, nhìn thấy hắn liền không kiềm lòng được mà rơi nước mắt.” Rót cho Lý Huyền Lương một tách trà Nhãn Lệ Tinh Nhi mà hắn vừa uống, “Xin lỗi, vừa nãy ta thất lễ quá. Ta phải ra ngoài thu xếp vài việc, ngươi ở đây giúp ta trông chừng Mã ca được không? Đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi, ngươi cứ từ từ nhìn hắn. Nói với hắn mấy lời từ biệt để trên đường xuống hoàng tuyền hắn được an lòng. Ừ, ngươi chắc hiểu phải làm gì rồi đấy.” Khịt khịt mũi, Hứa Dương vỗ vỗ vào vai Lý Huyền Lương rồi giống như một con mèo tinh, mau chóng chuồn ra ngoài.

Lý Huyền Lương ngây ngốc đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó đi đến cạnh giường bệnh.

Đứng trước đầu giường, ngắm nhìn gương mặt đang say giấc của hắn, trong lòng y không rõ là cảm giác gì. Tên hỗn đản này… sẽ chết sao?

Người như hắn, thế nào có khả năng chết dễ như vậy?

Khóe mắt Lý Huyền Lương chợt thấy hơi cay cay. Nhìn Mã Thần Nhất không hề nhúc nhích, y nhịn không được muốn xác nhận xem có khi nào hắn đã bất tri bất giác mà tắt thở hay không. Đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của hắn, y mới thu tay về, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.

Tay trái của Mã Thần Nhất lộ ra bên ngoài, ngay sát mép giường. Toàn bộ mặt trên đều trầy trụa, nắm tay thì gần như thê thảm đến mức không nỡ nhìn, mặc dù có băng gạc băng xung quanh nhưng viền ngoài vẫn đang còn thấy vết máu.

Lý Huyền Lương định giúp hắn bỏ tay vào trong chăn, nhưng y không biết vừa đụng tới cổ tay là đụng ngay chỗ đau của hắn. Vừa vặn lúc này, hắn cũng tỉnh ngủ, cau mày mở mắt ra.

Ánh mắt của hắn trong suốt lạ thường khiến cho Lý Huyền Lương đột nhiên có chút ngây ngốc, cứ yên lặng nhìn hắn màkhông hề phản ứng.

Mã Thần Nhất vừa trông thấy Lý Huyền Lương liền chớp chớp mắt mấy cái, giống như không dám tin vào mắt mình nữa, “Tiểu Lương…”

Lý Huyền Lương nhất thời hốt hoảng, vội vã rút tay về. Y đứng lên, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Y không biết khi Mã Thần Nhất đã tỉnh thì phải đối mặt với hắn như thế nào, rồi nên nói với hắn cái gì. Có thể nói, y vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Mã Thần Nhất thấy vậy thì cười cười. Hắn nhìn lên giỏ hoa quả ở trên đầu tủ một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lương, bóc một quả cam cho ta đi.”

Lý Huyền Lương vẫn nhìn hắn chăm chú. Nửa ngày sau, y gật đầu, lấy một quả cam rồi ngồi xuống, chậm rãi bóc vỏ. Khi hắn nhìn y, y lại nhìn quả cam.

Bóc bỏ xong rồi, y hơi sựng lại một chút, rồi đột nhiên thả quả cam trở lại giỏ. “Đừng ăn cái này, mát lắm. Ta rót cho ngươi một ly nước ấm nhé?”

Mã Thần Nhất lắc đầu. Nhất thời, hai người cứ nhìn nhau mà không nói gì. Một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng nói tiếp: “Tiểu Lương, ngươi mỗi ngày đều đến thăm ta được không?”

Nghe thanh âm vừa suy yếu vừa nhu nhược của hắn, Lý Huyền Lương đột nhiên cảm thấy viền mắt nóng lên. Y cúi đầu không nói, trong ngực có chút đau. Y thật sự không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ thế nào? Đã đến lúc này rồi, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, đáng lẽ hắn phải cùng với người mà hắn thật sự yêu thích ở bên nhau chứ. Lẽ nào trước khi chết, hắn còn muốn đem y trở thành thế thân cho Cao Lộ? Biết rất rõ người trước mắt là giả, nhưng vẫn muốn tự lừa mình dối người…

Thực sự là một tên hỗn đản đáng thương cảm!

Nhìn ánh mắt tràn ngập hi vọng của Mã Thần Nhất, Lý Huyền Lương cuối cùng cũng không đành lòng nào mà từ chối, gật đầu đáp ứng.

Nếu như trước khi chết hắn chỉ có yêu cầu này… Có lẽ, y có thể làm được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio