“Tiểu Lương, ta xin thề, những gì ta nói đều là sự thật. Nếu ngươi có điểm không tin tưởng ta cũng đừng vội cự tuyệt, chờ nghe ta giải thích rõ ràng đã, được không?” Mã Thần Nhất thả tay ra khỏi y phục của Lý Huyền Lương, cẩn trọng nói.
Lý Huyền Lương ngước nhìn Mã Thần Nhất, sau đó lặng lẽ ngồi xuống nghe.
Đầu tiên, về chuyện Mã Thần Nhất dùng đĩa ghi hình của Lý Lâm uy hiếp Lý Huyền Lương, bắt y phải làm thế thân cho Cao Lộ, Mã Thần Nhất giải thích rằng nếu lúc đó hắn không nói thế thì hắn không tìm ra lý do nào khác để có lưu lại y bên cạnh.
Kế tiếp là về quan hệ giữa hắn cùng Cao Lộ. Chuyện này xuất phát từ lúc hắn tốt nghiệp cao trung ra nước ngoài du học, nơi đất khách quê người do ngẫu nhiên mà gặp được Cao Lộ. Lúc đó, Cao Lộ đang làm thêm ở sân golf. Đối với Cao Lộ, Mã Thần Nhất có ấn tượng khá tốt, bởi vì dáng điệu Cao Lộ khi tươi cười rất giống Lý Huyền Lương. Hơn nữa, Cao Lộ còn là người đồng tính luyến ái. Dưới tình huống được Cao Lộ tương đối chủ động, quả thật hai người đã có một khoảng thời gian hoang đường bên nhau.
Thế nhưng, thời gian hai người bên nhau rất ngắn, đại khái chỉ có nửa năm. Vừa kết thúc kì du học, Mã Thần Nhất lập tức chia tay Cao Lộ quay về nước. Đã khá nhiều năm hai người không liên lạc với nhau rồi, hắn còn tưởng đã chấm dứt hoàn toàn, không ngờ hôm nay Cao Lộ đột nhiên về nước, sau đó còn xuất hiện trước mặt hắn. Vừa nghe được địa chỉ nhà hắn, Cao Lộ liền nói đã lâu không gặp, muốn đến thăm.
Vừa nãy, hai người cứ giằng co trước cửa cũng chỉ là do Cao Lộ nói rằng khó khăn lắm mới về nước một lần, muốn trò chuyện với Mã Thần Nhất một chút, xem như họp mặt bạn cũ. Nhưng điều Mã Thần Nhất không hề nghĩ tới chính là Cao Lộ lại chạm mặt Lý Huyền Lương.
Mã Thần Nhất nói xong rồi, thấy Lý Huyền Lương vẫn mặt không biểu tình liền có chút bất an ôm lấy y, nói: “Tiểu Lương, nếu ngươi vẫn không tin ta, ta có thể dẫn ngươi đến Mỹ đăng ký kết hôn. Hiện tại kết hôn đồng tính đã được xem là kết hôn hợp pháp. Hơn nữa, ta xin thề, sau này cả đời ta chỉ có một mình ngươi…”
Lý Huyền Lương tung chân đá Mã Thần Nhất một cước, trừng mắt phẫn nộ: “Này, ngươi cái tên này rốt cuộc đang nói cái gì? Ta không phải người đồng tính luyến ái!”
Mã Thần Nhất sững sờ, nhìn thật kỹ vẻ mặt của Lý Huyền Lương, thấy y tựa hồ là đang nói thật. Trong ngực hắn nhất thời có chút lo lắng bất an. Hai người đều đã ‘làm’ nhiều lần như vậy rồi, hắn cứ cho rằng Lý Huyền Lương ít nhất cũng đã ngầm đồng ý thân phận đồng tính luyến ái.
Kết quả…
Lý Huyền Lương có chút nhịn không được, lấy tay đẩy Mã Thần Nhất ra, đứng dậy cúi đầu mắng một câu: “Hỗn đản!” rồi mau chóng bỏ đi.
Mã Thần Nhất vội vàng kéo y lại, hỏi: “Tiểu Lương, ngươi muốn đi đâu?”
Lý Huyền Lương trừng mắt nhìn hắn, cắn răng trả lời: “Ta đi tắm cũng không được sao?”
Mã Thần Nhất vừa buông tay ra, Lý Huyền Lương lập tức chạy ào vào phòng tắm. Giữa làn hơi nước nóng bốc lên, sắc mặt y xem ra rất khó coi, “Tên hỗn đản đó lại còn dám yêu cầu mình kết hôn với hắn? Kết hôn? Giữa hai người nam nhân? Chỉ nghĩ thôi đã thấy mắc ói rồi…” Trong đầu đột nhiên hiện lên hình dạng một nam nhân mặc áo cưới, khiến y nhịn không được mà nôn mửa.
Nghe tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm, Mã Thần Nhất thở phào nhẹ nhõm. Như vậy nghĩa là… Tiểu Lương sẽ không đi đúng không? Sẽ ở lại đây đúng không?
Buổi tối ở trên giường, Lý Huyền Lương bất mãn cắn răng liếc mắt về phía sau, lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì mà ôm chặt quá vậy? Ta thở không được.”
Mã Thần Nhất vùi đầu vào sau gáy Lý Huyền Lương, đôi môi chậm rãi lướt dọc trên làn da trắng nõn, “Tiểu Lương, ngươi còn đang giận ta sao?”
Lý Huyền Lương vẻ mặt đầy hắc tuyến, bộ dạng của y rất giống đang tức giận sao? Đưa tay đẩy hắn một cái, y mắng: “Ngươi phiền chết được!”
Mã Thần Nhất vừa hôn Lý Huyền Lương vừa ghé vào tai y, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Lương, ta yêu ngươi.”
Lý Huyền Lương không thể nhịn được nữa, quay đầu lại lớn tiếng nói: “Này, Mã Thần Nhất, ta van xin ngươi. Ngươi đừng có…” Mắc ói như vậy được hay không? Còn chưa nói dứt câu, đôi môi đã bị hắn ngăn chặn.
Mã Thần Nhất sớm đã hiểu rõ những nơi mẫn cảm trên thân thể Lý Huyền Lương, ngón tay chỉ chạm lúc nhẹ lúc mạnh vài cái thì nhanh chóng có thể khiến y nổi lên phản ứng. Cắn vào vành tai y một cái, hắn nhẹ giọng nói: “Tiểu Lương, cho ta đi…”
Thân thể Lý Huyền Lương không cách nào chống cự nỗi với tốc độ nơi đôi tay của Mã Thần Nhất. Y run rẩy, cắn răng đè xuống đôi bàn tay không ngừng loạn động ấy, miệng rên rỉ bảo hắn mau dừng tay.
Thế nhưng, mồi ngon đã dâng lên tận miệng, Mã Thần Nhất làm sao có khả năng bỏ dỡ nửa chừng? Cho đến khi Lý Huyền Lương mệt đến mức nói không nên lời rồi chìm vào giấc ngủ say, hắn mới đứng dậy giúp y xử lý thân thể sạch sẽ, kế tiếp ôm y ngủ trên giường đến sáng.
Sau đó, Lý Huyền Lương mượn cớ liên tiếp hai ngày không về nhà, bởi vì tên kia cứ lên giường là muốn làm ngay, quả thật giống y như tên lưu manh không biết tiết chế. Càng nghĩ, y càng thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng không phải chỉ vì Mã Thần Nhất, mà quan trọng nhất là vì chính bản thân y. Nghiến răng nghiến lợi vò nát bản vẽ thiết kế trong tay, ném vào thùng rác. Trước đây rõ ràng không phải là như thế, chẳng hiểu vì sao gần đây lại bất thường vô cùng? Thân thể y không cách nào chống lại Mã Thần Nhất được, chỉ cần xoa nắn vài cái thì lập tức phóng thích ra trong tay hắn. Chết tiệt, y rốt cuộc bị làm sao vậy?
Trương Hoằng Văn mang tài liệu đến cho y, hỏi: “A Lương, hôm nay vẫn đến ngủ ở nhà ta sao?”
Lý Huyền Lương gật đầu. Tuy rằng Trương Hoằng Văn rất nhiệt tình cho y ngủ nhờ, thế nhưng cứ làm phiền hắn mãi cũng không phải cách giải quyết, đến cuối tuần y vẫn nên tự tìm chỗ ở mới thôi.
Trương Hoằng Văn vui vẻ nói: “Tối nay ta sẽ mua cá về, phô diễn tài năng cho ngươi xem.”
Thấy Lý Huyền Lương buồn bực “Ân” một tiếng, Trương Hoằng Văn mới cầm bản thảo đi.
Buổi tối sau khi tan tầm, khi Lý Huyền Lương cùng Trương Hoằng Văn vừa mới đón taxi trước cửa công ty, dự định lên xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: “Lý Huyền Lương.”
Lý Huyền Lương nhìn lại, người vừa gọi y cư nhiên là Cao Lộ. Hắn mặc áo kẻ caro, quần bò màu nâu, chân mang giày bốt, đang đứng cách đó không xa mỉm cười với y.
“Hắn là ai vậy?” Trương Hoằng Văn đẩy đẩy Lý Huyền Lương, hỏi. Lý Huyền Lương đáp qua loa là bạn học cũ rồi bảo Trương Hoằng Văn cứ ngồi xe về trước.
Cao Lộ nói: “Bạn học cũ, có thể vinh hạnh uống với ngươi một ly cà phê không?”
Ba chữ bạn học cũ ấy đã khiến Lý Huyền Lương không cách nào cự tuyệt, đành dẫn Cao Lộ đến quán cà phê của Lâm Bằng. Hai người tìm một cái bàn ngồi xuống rồi gọi Lâm Bằng mang ra hai ly cà phê. Trò chuyện mấy câu với Lý Huyền Lương xong, Lâm Bằng lập tức tránh mặt.
Cao Lộ ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, cánh tay ưu nhã đặt trên đầu gối. Hắn uống một ngụm cà phê, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi đang ở chung với Mã Thần Nhất sao?”
Lý Huyền Lương nhìn hắn một cái, trả lời: “Ta chỉ ở tạm nhà hắn thôi.”
Cao Lộ cười cười, “Mã Thần Nhất vẫn luôn rất bá đạo, nhất định là do hắn ép buộc ngươi đúng không? Nghe người ta nói, ngươi vốn không phải là GAY.”
Lý Huyền Lương đang bỏ đường vào ly cà phê Riga, nghe Cao Lộ nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bỗng nhiên, y thấy có cái gì đó không được tự nhiên, nhìn một hồi mới nhận ra là do khóe mắt Cao Lộ có vẽ lên một đường chì cong. Y hơi sững sốt, đường đường là một nam nhân thì vẽ mắt làm cái quái gì chứ? Có khác gì nữ nhân đâu? Chẳng lẽ những người đồng tính luyến ái ở nước ngoài đều như thế? Biến thái chết được!
Tuy nhiên, điều Lý Huyền Lương không biết chính là khóe mắt của y trông rất giống Cao Lộ, đều hơi xếch lên một chút. Bất quá, của y là do tự nhiên, còn Cao Lộ là dùng chì kẽ mắt khéo léo vẽ ra. Chỉ là, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra.
Thấy Lý Huyền Lương không nói chuyện, Cao Lộ gõ gõ ngón tay lên bàn, tiếp tục nói: “Ta có thể thông cảm với ngươi, một thẳng nam nhưng lại bị người khác ép buộc phải làm những chuyện hoan ái đồng tính, trong lòng ngươi nhất định vẫn luôn nghĩ làm sao mới có thể thoát khỏi Mã Thần Nhất, trở lại cuộc sống ban đầu.”
Lý Huyền Lương càng nghe càng thấy không thích hợp. Buông ly cà phê trong tay xuống, giọng nói trở nên không chút khách khí: “Ngươi nói mấy chuyện này với ta là có ý gì? Vào thẳng vấn đề đi, đừng nói quanh co lòng vòng nữa. Ta đây rất ngu dốt, nghe không hiểu.”
Cao Lộ thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Tính tình rất sảng khoái, trách không được tại sao Mã Thần Nhất lại thích thú mà dính chặt lấy ngươi. Được, vậy ta sẽ nói thẳng.” Nhìn chăm chú Lý Huyền Lương, hắn nói: “Ngươi hãy rời khỏi Mã Thần Nhất đi, hắn không thích hợp với ngươi đâu.”
Vừa nghe xong, Lý Huyền Lương liền cau mày. Nói thật, y vốn cũng có nghĩ đến chuyện rời khỏi cái tên hỗn đản kia, thế nhưng lúc này nghe Cao Lộ nói ra, quả thật khiến y phát hỏa. Cái kiểu ra lệnh ấy… hắn dựa vào cái gì? Lý Huyền Lương khuấy khuấy ly cà phê, lạnh nhạt nói: “Ta có rời khỏi hắn hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
Cao Lộ cười khẽ, sau đó từ từ mạch lạc nói: “Bởi vì ngươi chỉ tạm thế chỗ của ta mà thôi. Khi ở nước ngoài, chúng ta vẫn sống chung với nhau. Sau này khi thúc thúc của hắn bảo hắn về nước, chúng ta mới tạm thời chia tay. Hiện tại, ta muốn quay về với hắn, đây cũng không phải chuyện gì quá đáng. Bản thân ta luôn yêu hắn, tính cách chúng ta lại vô cùng hòa hợp, cho đến bây giờ chưa từng gây gỗ. Hơn nữa…” Cao Lộ nở một nụ cười thần bí, “Ta cùng hắn, đều là GAY.”
Càng nghe Cao Lộ nói, trong lòng Lý Huyền Lương càng trở nên nóng nảy, sắc mặt cũng không tốt lắm, “Ta mặc kệ ngươi thích ai yêu ai, nhưng đừng nói ta thế chỗ của ngươi. Ta không có vĩ đại được như vậy đâu, ta chống đỡ không nỗi cái tên cao m kia.”
Không ngờ, Cao Lộ nghe vậy mà lại mỉm cười: “Ngươi nói vậy thì ta ân tâm rồi. Vốn dĩ ta còn nghĩ ngươi sẽ nói muốn cạnh tranh với ta hay gì gì đó. Ngẫm lại cũng đúng, ngươi là thẳng nam, chỉ thích người khác giới và rất kì thị đồng tính luyến ái, đúng không? Khoảng cách giữa ngươi với hắn quá xa, các ngươi làm sao có thể sống cùng nhau? Hơn nữa, ngươi thoạt nhìn hình như chính là lính mới? Các kỹ xảo hoan ái trên giường của người đồng tính ngươi chắc chắn không hiểu. Tuy rằng kỹ xảo của Mã Thần Nhất không tồi, thế nhưng thời gian lâu dài phải hoan ái với một thẳng nam cứng ngắc như ngươi, thế nào cũng thấy mất hứng.”
Sắc mặt Lý Huyền Lương trở nên khó coi đến cực điểm. Cao Lộ người này ăn nói thực sự quá mức trắng trợn. Cái miệng của hắn rốt cuộc có biết đâu là giới hạn không? Chẳng lẽ người nước ngoài phóng khoáng như thế sao? Đến loại sự tình đồng tính luyến ái cũng có thể tùy tiện mang ra nói?
Nhìn sắc mặt Lý Huyền Lương, Cao Lộ chỉ cười: “Lý Huyền Lương, ngươi thấy không phục à? So với ngươi thì ta hiểu rõ Mã Thần Nhất hơn nhiều, sao ngươi lại không tin? Vậy được, ta hỏi ngươi, ngươi biết hắn thích dùng ‘áo mưa’ nhãn hiệu gì không?” Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Lý Huyền Lương, hắn bỏ một chân xuống, tự tin đáp: “Khi hắn làm tình, thích nhất là dùng loại Springlove chất lượng cao, rất mỏng. Hắn có nói với ta, dùng loại đó cảm giác rất tuyệt. Ta dám cá, chuyện này ngươi khẳng định không biết.”
Lý Huyền Lương quả thật không biết, bởi vì y đột nhiên phát hiện ra một việc, chính là Mã Thần Nhất dường như chưa từng sử dụng ‘áo mưa’ khi làm tình với y, trong ấn tượng một lần cũng không có. Cái tên hỗn đản ấy cứ thế mà đè y xuống thượng. Mẹ nó, đúng là súc sinh mà, cư nhiên cả ‘áo mưa’ cũng không mang, muốn xem y như công cụ phát tiết sao? Hỗn đản!
Thấy biểu tình của Lý Huyền Lương, Cao Lộ biết ngay đã nói trúng chỗ hiểm, liền cười cười nói tiếp: “Mã Thần Nhất thích nhất là người khác dùng miệng hầu hạ hắn, ngươi từng giúp hắn thử qua chưa? Kỹ thuật thế nào? Không cắn chặt đến mức làm hắn bị thương chứ?”
Lý Huyền Lương sắc mặt âm trầm bất định, lời này quá mức sỗ sàng rồi. Nhưng mà, cái tên Cao Lộ này phải chăng đang nói ngược? Chính xác là Mã Thần Nhất thích dùng miệng với y mới đúng. Kháo! Hắn đang nghĩ cái gì? Thật con mẹ nó mắc ói! Lý Huyền Lương vội vàng lắc đầu.
Khóe miệng Cao Lộ hơi nhếch lên, thân người nghiêng về phía trước: “Còn nữa, phương thích làm tình hắn yêu thích là thượng từ phía dưới.” Thấy Lý Huyền Lương không hiểu, hắn lập tức bổ sung: “Thụ ở trên, công ở dưới, hiểu không?”
Lý Huyền Lương suy ngẫm cả nửa ngày trời mới hiểu ra. Thượng từ phía dưới… có nghĩa là y ở phía trên Mã Thần Nhất? Tưởng tượng ra cái kiểu tư thế đó… y chẳng thà cắn răng trực tiếp tống cho hắn hai quyền.
Cao Lộ nhấp thêm một ngụm cà phê, “Cho dù ta có nói với ngươi những chuyện này, đối với ngươi mà nói cũng không có tác dụng. Bởi vì về phương diện này phải có động tác phối hợp cùng kỹ xảo, không thể trong một sớm một chiều mà học được. Tất nhiên, ngươi là thẳng nam, chắc cũng không muốn học làm gì. Với lại, ta nghe nói ngươi rất muốn rời khỏi Mã Thần Nhất, khôi phục cuộc sống bình thường khi xưa. Vậy thì ngươi cứ lo thu dọn hành lý, mau chóng rời khỏi biệt thự của Mã Thần Nhất đi, mọi việc còn lại cứ giao cho ta, sau đó ngươi sẽ hoàn toàn tự do rồi.”
Mặc dù biểu tình cùng giọng điệu của Cao Lộ là không nóng không lạnh, thế nhưng nó vẫn làm cho Lý Huyền Lương phẫn nộ. Tuy y quả thật có nghĩ đến chuyện sẽ rời đi, nhưng bị người khác ra lệnh phải rời đi thì lại là chuyện khác. Y thật muốn hỏi Cao Lộ, nếu y không đi thì sao hả?
Kết quả lại bị Cao Lộ giành trước một bước, cướp lời: “Lý Huyền Lương, lẽ nào ngươi không dự định rời đi? Chẳng phải ngươi vẫn nói ngươi là thẳng nam sao? Bây giờ ngươi lại yêu một nam nhân? Ngươi thực sự đã bị Mã Thần Nhất bẻ cong? Và hiện tại, ngươi là GAY?”
Lý Huyền Lương bị Cao Lộ hỏi mấy câu hỏi đó, gương mặt cũng đỏ bừng cả lên. Y có cảm giác trong ngực mình như đang nghẹn lại thứ gì đó mà không cách nào nôn ra được, khó chịu vô cùng.
Cao Lộ hỏi xong thì tiêu sái đặt ly cà phê xuống, đứng dậy nói: “Xin lỗi, chúng ta dừng ở đây thôi, trời cũng không còn sớm nữa. Với lại, ta đến cơn nghiện thuốc lá rồi. Bạn học cũ, hi vọng ngươi nói được thì làm được a. Hôm khác gặp lại, tạm biệt.”
Lý Huyền Lương nhìn theo bóng lưng thon gầy của Cao Lộ, trong đầu là một dấu chấm hỏi to tướng. Hắn nói cái gì? Bộ y có đáp ứng hắn cái gì sao? Đột nhiên, y có một loại cảm giác xung động đổ vỡ.
Lâm Bằng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nét mặt nhìn có chút hả hê: “Thế nào? Người kia là người tình cũ của Mã Thần Nhất hả? Vậy ngươi chính là kẻ thứ ba xen vào rồi?”
Lý Huyền Lương liếc mắt nhìn vẻ tinh quái trên mặt Lâm Bằng, thần sắc có chút phiền muộn, liền lựa lời mà đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể cho hắn nghe.
Lâm Bằng chống cằm suy nghĩ một chút, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Tiểu Lương, ngươi đối với Mã Thần Nhất có cảm giác gì?”
Lý Huyền Lương đưa tay lên vò đầu, biểu tình hết sức khổ não: “Ta không biết, trước đây thì thấy phản cảm, còn hiện tại thì không chán ghét hắn nữa.”
Lâm Bằng lại hỏi: “Ngươi thực sự kỳ thị đồng tính luyến ái?”
Lý Huyền Lương cười khổ: “Tuy ta không tán thành nhưng tuyệt đối không hề kỳ thị. Chỉ bất quá khi chuyện đó xảy ra với ta thì ta có chút không thể tiếp thu. Ta không biết phải giải thích thế nào…”
Lâm Bằng gật đầu, nói: “Ta hiểu. Tiểu Lương, nếu như tên Mã Thần Nhất kia đối với ngươi là thật tâm, vậy tuyệt đối là đáng quí, ngươi nên hảo hảo quý trọng, không nên dễ dàng đẩy hắn ra hoặc là nhường hắn cho người khác. Ngươi không có kinh nghiệm nên không biết, đối với những người đồng tính luyến ái, muốn tìm được người thật lòng thật dạ với mình không hề dễ dàng chút nào. Có người phải mất rất nhiều năm, lại có người thậm chí mất cả đời cũng tìm không được. Tuy cách làm trước đây của Mã Thần Nhất có chút không thích hợp, thế nhưng dù sao hắn cũng đã yêu ngươi nhiều năm như vậy rồi, quả thật là xuất phát từ tình yêu chân thật, ta có thể thông cảm cho hắn. Ngươi suy nghĩ lại đi, ngươi là thẳng nam, như vậy áp lực dành cho hắn phải lớn đến mức nào? Nếu hai người các ngươi làm tổn thương lẫn nhau, sự thống khổ của hắn khẳng định phải lớn hơn ngươi rất nhiều. Cho nên, nếu ngươi không chán ghét hắn, vậy hãy thử chấp nhận hắn xem, ngươi cũng đâu bị tổn thất cái gì.”
Lý Huyền Lương càng nghe càng cảm thấy như bị công kích liên tục. Y ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bằng, nhẹ giọng hỏi: “Lâm Bằng, ngươi cũng nghĩ ta là GAY sao?”
Lâm Bằng sửng sốt: “Vậy ngươi nghĩ là ngươi không phải?”
Lý Huyền Lương chán nản vò đầu: “Ta không biết.”
Lâm Bằng sờ sờ khóe miệng, nhìn Lý Huyền Lương thêm vài lần, sau đó nghiêng người về phía trước, hỏi: “Khi ngươi làm chuyện đó với Mã Thần Nhất, ngươi có cảm giác không?”
Lý Huyền Lương liếc nhanh Lâm Bằng một cái, có chút không được tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút mới nói: “Gần đây hình như có…”
Nhất thời, Lâm Bằng nở một nụ cười ám muội, khiến Lý Huyền Lương thấy chướng mắt vô cùng. Y thẹn quá hóa giận, hỏi: “Ngươi cười cái gì?” Sớm biết hắn cười thế này, y nhất định không nói cho hắn nghe.
Lâm Bằng vội vàng nói: “Không cười không cười.” Tựa người vào bàn, hắn cố gắng nhịn cười đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Này…” Từ dưới bàn, Lý Huyền Lương đá Lâm Bằng một cười, phẫn nộ nhìn hắn trừng trừng: “Ngươi cười đủ chưa?” Có gì buồn cười đâu?”
Lâm Bằng mau chóng gật đầu, “Ân, ngươi thuộc về trạng thái đặc thù. Dựa theo kinh nghiệm phân tích của ta thì trước đây ngươi tuyệt đối không phải là GAY, ta dám bảo đảm. Thế nhưng hiện tại… ngươi đã dần dần phát triển theo hướng khác mà sức người không cách nào khống chế. Khái khái, hẳn là đã trở thành một con người mới siêu cấp đặc biệt, ha ha.”
Lý Huyền Lương nghiến răng đạp Lâm Bằng thêm một cước nữa: “Cái kiểu phán đoán của ngươi căn bản là không chính xác! Bị người khác chạm vào, chỉ cần là nam nhân bình thường thì dĩ nhiên phải có cảm giác. Không lẽ ngươi không có sao?”
Lâm Bằng cười nói: “Ta đương nhiên là có, hơn nữa, ta vốn dĩ là người đồng tính. Tiểu Lương, tư tưởng của ngươi quá cố chấp. Ngươi đừng nên lúc nào cũng cố tình phản kháng, có đôi khi phải thả lỏng tinh thần, đổi sang một góc nhìn rộng hơn, ta khẳng định ngươi sẽ thông suốt. Đồng tính luyến ái thì thế nào? Hiện tại xem như hợp pháp rồi, ngay cả kết hôn cũng đều có thể. Nó căn bản không đáng sợ như ngươi tưởng tượng.”
Lý Huyền Lương ngẩn ngơ cầm ly cà phê lên, cúi đầu uống một ngụm, cảm thấy có chút nguội lạnh.
Lâm Bằng biết nếu nói tiếp có thể gây ra phản tác dụng, liền đứng dậy vỗ vỗ vai Lý Huyền Lương, nói: “Tiểu Lương, đối xử với tên Mã Thần Nhất kia tốt một chút đi. Dù hắn là một nam nhân, nhưng hắn cũng là người mà, cũng sẽ có những lúc yếu đuối. Lồng ngực của hắn làm từ da thịt, khi bị người mình thích cự tuyệt cũng sẽ thụ thương.” Nói xong, lại vỗ vỗ thêm mấy cái rồi bỏ đi.
Khi Lý Huyền Lương vừa ra khỏi tiệm cà phê thì chuông điện thoại vang lên. Là Mã Thần Nhất gọi. Y suy nghĩ một chút rồi nghe máy.
Mã Thần Nhất nói: “Tiểu Lương, ngươi đang ở đâu?”
Lý Huyền Lương trầm mặc một lát, trả lời: “Ở công ty.”
Mã Thần Nhất vội vã nói ngay: “Ta đang ở trước cửa công ty của ngươi.”
Lý Huyền Lương tay cầm điện thoại ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Mã Thần Nhất đang đứng ở nơi xa xa đối diện. Hắn cũng đang cầm điện thoại, vẫy vẫy tay với y.
Lý Huyền Lương cúp máy, nhìn xe cộ hai bên đường một chút rồi tiến về phía Mã Thần Nhất. Hắn cũng vội vàng chạy tới đón y, “Tiểu Lương, rốt cuộc hai ngày nay ngươi đã đi đâu? Cả điện thoại cũng không nghe?”
Lý Huyền Lương nói: “Ta ở tạm nhà người bạn.”
Mã Thần Nhất nắm chặt tay Lý Huyền Lương, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đừng ở đó nữa, chúng ta về nhà đi.”
Lý Huyền Lương đút tay vào túi, trầm mặc suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp ứng.
Mã Thần Nhất mở cửa xe ra, thấy Lý Huyền Lương chịu bước vào, tâm tình nóng nảy mới dần dần dịu xuống một chút. Có trời mới biết, hắn làm sao sống sót qua hai ngày Lý Huyền Lương không có ở nhà. Hắn thật sự không thể nào thích ứng được với căn phòng quạnh quẽ cùng chiếc giường trống trải.
Sau khi trở về, Lý Huyền Lương lập tức gọi điện thoại cho Trương Hoằng Văn, nói là hôm nay y không ở nhà hắn nữa. Kế tiếp, y đơn giản chuẩn bị qua loa vài món ăn. Tuy nhiên, ánh mắt y nhìn Mã Thần Nhất vẫn còn vẻ lạnh nhạt. Khi hắn hỏi chuyện, y chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Mã Thần Nhất rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thừa dịp lúc y đang rửa mặt đem y đẩy sát vào tường, nôn nóng hỏi: “Tiểu Lương, có phải ngươi còn giận ta không? Ta với Cao Lộ thật sự không có gì, sau này ta nhất định không gặp hắn nữa. Cầu xin ngươi đừng đối xử với ta như vậy.”
Lý Huyền Lương bị mấy vật trang trí trên bức tường phía sau lưng làm cho đau đớn. Y nghiêm mặt lại, nhấc chân lên định đạp Mã Thần Nhất một cước. Mã Thần Nhất vội vã dùng chân chặn lại, nới lỏng lực đạo cánh tay, dùng khẩu khí cầu xin hỏi Lý Huyền Lương: “Tiểu Lương, rốt cuộc thì phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng tha thứ cho ta?”
Lý Huyền Lương nghiêng mặt sang một bên, cố nhẫn nại đến mức lông mi giật giật, cắn răng nói: “Nếu như ngươi đừng liên tục động dục với ta nữa, có thể ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Khẽ cắn lên cái cổ nhẵn nhụi của Lý Huyền Lương, Mã Thần Nhất có chút không thể kiềm chế: “Ta không nhịn được.”
Lý Huyền Lương đẩy hắn ra, chán ghét nói: “Mỗi ngày ngoại trừ loại sự tình này, ngươi còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác không?”
Mã Thần Nhất đau khổ tựa người vào vai Lý Huyền Lương: “Tiểu Lương, ngươi không hiểu sao? Bởi vì quá yêu ngươi cho nên ta luôn luôn ham muốn…”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Huyền Lương trở nên tối sầm. Y rất muốn mắng to Mã Thần Nhất một tiếng “Mắc ói”, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, y đành phải nuốt ngược trở vào.
Mã Thần Nhất nhân cơ hội này ôm chặt Lý Huyền Lương, sau đó vội vã liếm hút mấy lần bên trong khoang miệng mẫn cảm của y rồi mới buông ra.
Trên giường, những nơi mẫn cảm ở hai bắp đùi của Lý Huyền Lương bị Mã Thần Nhất dùng tay xoa nắn liên hồi, khiến Lý Huyền Lương nhịn không được bật ra thanh âm rên rỉ. Kế tiếp, Mã Thần Nhất lại dùng miệng giúp y phóng thích, khóe miệng vương vài giọt tinh dịch đục ngầu. Lấy khăn tay ra, sắc mặt y hết sức khó coi giúp hắn lau sạch. Y càng ngày càng hoài nghi, cái tên này thực sự rất thích ăn thứ đó sao? Bằng không… vì sao không lần nào hắn nhổ ra? Quả thật rất quái dị.
Mã Thần Nhất nãy giờ vẫn vừa hôn vừa xoa nắn thân thể Lý Huyền Lương, lúc này đột nhiên trở người dậy, nằm lên phía trên y.
Lý Huyền Lương buồn bực hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giãy dụa quyết liệt. Y biến sắc mắng: “Hỗn đản, sao ngươi không mang ‘áo mưa’ hả?”
Mã Thần Nhất vẫn ôm chặt y, không ngừng hôn lên lưng y: “Vì sao phải mang?”
Lý Huyền Lương thở dốc “Hanh” một tiếng: “Mẹ nó, ngươi lêu lổng với kẻ khác không phải đều mang sao?”
Mã Thần Nhất thoáng sửng sốt. Cúi xuống nhìn kỹ Lý Huyền Lương, hắn cẩn trọng giải thích: “Ta mang là bởi vì… bọn họ làm cho ta có cảm giác không an toàn.”
Hôn lên gương mặt y, hắn nói tiếp: “Tiểu Lương, bọn họ khác với ngươi. Với ngươi, ta sẽ không mang…” Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp nhẹ nhàng: “Bởi vì… người ta yêu chỉ có một mình ngươi. Ngươi chính là người đặc biệt nhất trong lòng ta.”
Lý Huyền Lương tựa người vào giường, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề. Trong suốt quá trình, y một mực dùng tay che ngang mặt, cũng là để ngăn không cho Mã Thần Nhất nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của y.