Căn nhà rộng hơn ba mười bình ( bình = m), trên chiếc giường gỗ đơn giản trải rộng một chiếc chăn màu trắng. Trong nhà bếp truyền ra mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Lý Huyền Lương đứng bên cạnh nồi canh, dùng đũa gắp từng viên thịt cùng với xương bò bỏ vào trong nồi. Nước sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên hầm hập. Nhìn thịt bắt đầu chín nhừ, Lý Huyền Lương lộ ra vẻ tươi cười. Y lấy thìa múc một ít nước trong nồi, cẩn thận thổi kỹ cho nguội bớt, sau đó mới đặt lên môi, nhấp thử một chút, cảm giác cũng không tệ lắm.
Vì vậy, y buông thìa xuống, vội vã dùng khăn lau khô những giọt nước đọng lại trên nồi, sau đó xoay người lấy từ trong tủ ra một cái nồi nhỏ hơn, chậm rãi múc canh từ nồi lớn sang cái nồi nhỏ đó. Kế tiếp, y đóng nắp nồi lại, tắt lửa, nhẹ nhàng mang nồi canh sang căn nhà sát vách.
năm trước, y mang theo cơn sốt rất cao, tinh thần hoàn toàn tuyệt vọng ngồi xe lửa tới thành phố xa lạ này. Ngày đó, ở đây cũng mưa rất to, y toàn thân ướt đẫm té xỉu bên đường. Vừa đúng lúc bác gái Tôn ra khỏi nhà mua thức ăn bắt gặp, thấy y đáng thương liền có lòng tốt mang y về nhà, giúp y khỏi bệnh. Khi biết y chỉ vừa mới đến đây còn lạ nước lạ cái, bà đã cho y thuê căn nhà nhỏ rộng hơn ba mười bình đầy đủ tiện nghi của bà, sau đó còn bảo con gái giới thiệu việc làm cho y.
Lúc đó, sự tình mới qua hơn một tháng, cho nên tình trạng của y chưa tốt lắm. Bây giờ không còn nhớ rõ khi phỏng vấn đã hỏi những câu gì, nhưng y chỉ cảm thấy mình trả lời rất tệ, y dám khẳng định mình không cách nào được nhận, mau chóng đi ra ngoài. Không ngờ vài hôm sau lại được thông báo là đã thông qua đợt phỏng vấn. Tuy đây chỉ là một xí nghiệp gia đình quy mô rất nhỏ, lại không có bất cứ đãi ngộ gì, thế nhưng về tiền lương thì ít ra cũng đủ nuôi sống bản thân. Mấy năm nay, Lý Huyền Lương luôn cảm thấy y nợ gia đình bác gái Tôn một món nợ ân tình, cho nên y vẫn xem bà như người thân trong nhà. Những khi rảnh rỗi thì y cùng bà trò chuyện, khi nấu món gì ngon y cũng mang qua cho bà nếm thử. Hôm qua, khi tiễn con gái bà về nhà, nàng có nói bà rất muốn uống canh thịt bò. Lý Huyền Lương nghe vậy, ngay hôm nay vừa tan tầm lập tức đi chợ mua thịt và xương bò về hầm canh.
Lý Huyền Lương đứng bên ngoài gõ gõ cửa. Người mở cửa cho y là con gái của bác gái Tôn, chị Cầm. Nàng vừa thấy Lý Huyền Lương thì liền cười tươi đầy nhiệt tình: “A Lương, tôi cũng đoán ra là cậu mà. Mau mau vào đi, mẹ tôi đang nhắc tới cậu đó.”
Lý Huyền Lương mỉm cười, nói: “Chị Cầm, em mang ít canh hầm qua cho mọi người nếm thử.”
Chị Cầm vẻ mặt rạng rỡ, vừa nhận lấy nồi canh vừa nói: “Cậu thực là có lòng quá. Mẹ tôi ăn mấy món ăn của cậu đến nỗi phát tướng ra rồi, mau vào đi.” Nói xong, nàng quay đầu ra sau nói với bác gái Tôn: “Mẹ à, mẹ xem con nuôi của mẹ hiếu thuận chưa kìa, lại mang canh qua cho mẹ nữa đó.”
Bác gái Tôn tóc đã có vài sợi điểm bạc, khuôn mặt hiền từ phúc hậu, da dẻ hồng hào, chỉ là hàm răng chỉ còn lại mấy cái, vài ngày sau mới đi trồng thêm răng giả. Hiện tại, bà chỉ có thể uống canh hoặc ăn cháo. Thấy Lý Huyền Lương đang mau chóng bước vào nhà, bà liền khoát khoát tay: “Lương Lương, mau tới đây đi. A Dân vừa mới trở về, còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, ta có chừa cho con một ít. Mau lại đây.”
A Dân là con trai út của bác gái Tôn, tên đầy đủ là Cố Vệ Dân.
Chị Cầm cười nói: “Mẹ, mẹ đối với đứa con nuôi này có thể sánh ngang với con gái ruột của mẹ à nha.” Nói xong, nàng mở nắp nồi ra, một mùi thơm phức tức khắc lan tỏa: “Mẹ có lộc ăn rồi, đây là canh thịt bò, là loại canh mẹ thích ăn nhất đó.”
Bác gái Tôn mỉm cười toe toét: “Canh do Lương Lương nấu không biết vì sao ngon hơn các con nấu nhiều, rất hợp khẩu vị của ta.” Nói rồi bà túm lấy Lý Huyền Lương, kéo vào nhà. Lý Huyền Lương mau chóng đưa tay ra đỡ bà, mỉm cười: “Bác gái Tôn, bác đi chậm một chút đi, không cần vội.” Vóc dáng của bà chỉ cao hơn cm nhưng so với y thì đi còn nhanh hơn, khiến cho y có điểm lo lắng, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, đi nhanh quá chẳng may té ngã thì nguy.
Không khí trong nhà thật ấm cúng. Chị Cầm múc canh vào chén, đưa cho bác gái Tôn. Bác gái Tôn chỉ mới uống hai ngụm đã sạch sẽ hết chén canh. Chị Cầm vừa cười vừa nói: “A Lương, nguy rồi nha, tương lai có ai muốn làm vợ ngươi nhất định phải tích đức từ kiếp trước, cho nên kiếp này mới được hưởng phúc khí.”
Lý Huyền Lương nghe vậy, có điểm ngại ngùng, sắc mặt đầy vẻ xấu hổ. Cố Vệ Dân ở bên cạnh ném một quả trứng gà cho y, nói: “Tiểu Lý, ngươi có hứng thú đến thành phố A làm việc không? Ta có thể giới thiệu giúp ngươi, tiền lương khẳng định cao hơn bây giờ nhiều, hơn nữa muốn đãi ngộ gì cũng có.”
Lý Huyền Lương mỉm cười từ chối: “Không cần, ta đã quen sống ở đây rồi, không muốn dời đi nơi khác.”
Chị Cầm cũng không đồng ý: “A Dân, em đừng có bắt A Lương phải đi làm mấy công việc thấp kém đó. Cái thành phố kia rất loạn, A Lương lại là người tốt như vậy, không thể để cho em phá hủy cậu ta được. Hơn nữa mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Cố Vệ Dân vội nói: “Chị, cái gì gọi là công việc thấp kém? Ở đó có rất nhiều công việc đàng hoàng, nếu chị không biết thì đừng nói lung tung, sẽ khiến Tiểu Lý hiểu lầm đó. Hơn nữa, thành phố A là một thành phố lớn, cái thành phố nhỏ của chúng ta không thể nào so sánh được, để Tiểu Lý ở đây thì làm sao có tiền đồ? Em chỉ muốn dẫn cậu ấy ra ngoài để hiểu biết thêm về cuộc sống. Chờ đến lúc em làm việc thật tốt, em sẽ mua một căn nhà lớn ở đó cho mọi người cùng ở, khi ấy mọi người tha hồ mà thoải mái.”
Chị Cầm vừa bóc vỏ cam vừa nói: “Em nói mua thì mua sao? Giá nhà ở thành phố A rất mắc, mỗi căn có lẽ phải mấy trăm mấy nghìn vạn, một viên chức nhỏ như em làm sao mua nổi?”
Cố Vệ Dân ăn một chiếc bánh đậu đỏ, nói: “Em nói chị này, chị đừng có coi thường em trai của chị như thế được không? Mấy hôm trước em có gặp tổng giám đốc trong công ty, hắn khen ngợi em rất nhiều, còn nói sẽ đề bạt em làm trợ lý của hắn. Là trợ lý đó. Nếu thật sự có thể làm ở vị trí này, một căn nhà có đáng là gì? Rất nhanh sẽ mua được thôi.”
Chị Cầm nghi hoặc hỏi: “Thiệt hay giả vậy? Đây không phải chị không tin em, nhưng làm trợ lý thực sự có thể kiếm đủ tiền mua một căn nhà sao?”
Cố Vệ Dân lấy khăn lau lau tay, “Vậy phải xem là trợ lý của ai. Nếu chỉ là trợ lý bình thường thì đương nhiên không được. Nhưng tổng giám đốc của em chính là Mã Thần Nhất, cháu trai của Mã Quốc Hùng, tổng giám đốc của công ty Phong Hùng nổi danh trong thành phố A. Làm trợ lý của hắn chính là ưu đãi to lớn nhất.”
Lý Huyền Lương ngồi bên cạnh, bàn tay đang cầm quả trứng gà đột nhiên run lên. Quả trứng rơi xuống đất, y liền khom lưng xuống nhặt nó lên.
“Không sao, không sao hết.” Chị Cầm lấy một cái hộp rỗng đựng thức ăn thừa đưa cho Lý Huyền Lương, rồi vừa giúp y thu dọn vừa nói: “Mã Thần Nhất em nói là người như thế nào? Sao lại có uy phong lớn như vậy?”
“Chị, em nói chị là người ở thành phố nhỏ quả nhiên không sai, chị đúng là cái gì cũng không biết hết. Công ty Phong Hùng chị có nghe qua chưa? Theo điều động nội bộ thì hắn chính là tổng giám đốc kế nhiệm đó.”
“Thật à?” Chị Cầm vừa nghe vậy, vội vàng hỏi tiếp: “A Dân này, em làm trợ lý cho hắn tiền lương nhất định rất cao đúng không? Làm cấp dưới của hắn có khó khăn lắm không? Hắn đối với cấp dưới thế nào?”
Cố Vệ Dân gác một chân lên ghế, trả lời: “Mã tổng đó… phải nói thế nào nhỉ? Làm cấp dưới của hắn dĩ nhiên là mệt chết được. Trước đây em tiếp xúc với hắn không nhiều, bởi vì hắn ở trên tầng cao nhất, rất ít khi chạm mặt. Ta từng nghe người khác kể, ba năm trước hình như hắn bị chuyện gì đả kích, bỏ bê công việc suốt hai tháng trời đi đâu đó không rõ. Sau khi trở về, hắn gầy đến mức nhìn không ra con người luôn, thỉnh thoảng còn hồ ngôn loạn ngữ. Bất quá, hiện tại hắn đã khôi phục rồi, chỉ là khi làm việc rất liều mạng. Có khi cả đêm không về nhà, trực tiếp ngủ lại phòng làm việc.”
Chị Cầm nói: “Trời ạ, hắn là cuồng làm việc sao? Như vậy, em làm trợ lý cho hắn sẽ phải khổ cực lắm? Chị tuyệt đối làm không nổi đâu, lỡ thân thể suy kiệt thì chết.”
Cố Vệ Dân bật cười: “Nếu thật sự có thể làm trợ lý cho hắn, có suy kiệt thân thể em cũng ráng làm.”
Chị Cầm thấy em trai mình nhiệt tình như thế liền nói: “Vậy khi em về thành phố A nhớ mang theo mấy món đặc sản quê nhà, hảo hảo nịnh nọt Mã tổng kia một chút, xem như tạo lập chút quan hệ thân thiết, vân vân.”
Cố Vệ Dân khoát khoát tay: “Chị, chị đừng quan tâm nữa. Người ta không thiếu tiền cũng không thiếu mấy thứ ấy đâu, em biết rõ quá mà.” Nói rồi, hắn cầm lấy mấy cái bánh pút-đinh xoài đưa cho Lý Huyền Lương.
Chị Cầm giúp bác gái Tôn lau miệng, sau đó bác gái Tôn nói đã mệt rồi, muốn lên giường đi ngủ trước. Lý Huyền Lương thấy vậy cũng vội đặt mấy cái bánh pút-đinh trong tay xuống, đứng dậy nói phải về nhà. Chị Cầm đắp chăn cho bác gái Tôn xong thì quay sang nắm tay y, nói: “Đừng đi vội, chị Cầm còn muốn nói với cậu chuyện này.”
Lý Huyền Lương nghi hoặc bước ra phòng khách. Chị Cầm bảo y ngồi xuống ghế, sau đó y mới hỏi chị Cầm xem có gì không?
Chị Cầm nói: “A Lương à, cậu xem cậu năm nay cũng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi. Có phải nên nghĩ đến chung thân đại sự không?”
Lý Huyền Lương nghe vậy, có chút không được tự nhiên: “Chị Cầm, em vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, hơn nữa hiện tại…”
Chị Cầm cắt ngang lời y: “Cậu cũng đã trưởng thành rồi, làm sao lại không muốn? Tôi dám chắc là cậu muốn nhưng không dám nói. Chị Cầm biết cậu e ngại, cũng không biết phải theo đuổi con gái thế nào. Trong công ty của cậu, tôi có quen vài cô gái, nhưng xứng đôi với cậu thì không có mấy người. Hai năm nay tôi vẫn luôn giúp cậu lưu ý, mấy hôm trước có vài cô gái vào làm ở công ty của tôi, rất xinh xắn, là người dân bản xứ, vóc dáng cao gầy thon thả. Có một cô gái tôi đặc biệt ưng ý, khi cười có hai má lúm đồng tiền, quả thật là tiểu cô nương khả ái, khẳng định cậu sẽ thích, nếu quen với cậu thì xứng đôi vừa lứa vô cùng a. Hôm qua tôi đã trò chuyện với cô ấy rồi, cô ấy đã đồng ý gặp mặt cậu một lần. Thế nào, tìm dịp rảnh rỗi ăn một bữa cơm chắc là được chứ?”
Lý Huyền Lương vẫn im lặng có chút không dám nhìn thẳng vào chị Cầm.
Chị Cầm thấy vậy thì không chút nào khách khí: “A Lương, chị Cầm xem cậu như người nhà, cậu cũng phải nể mặt tôi một chút chứ. Tôi đã nói tốt cho cậu với cô ấy, cậu cứ đi gặp người ta một lần xem sao. Tới từng tuổi này thì thành gia lập thất là chuyện rất bình thường, đừng thấy ngại ngùng gì hết. Hơn nữa, tuổi của cậu cũng không còn nhỏ. Anh rể của cậu khi ở độ tuổi này đã có đứa con ba tuổi rồi. Cô gái tôi giới thiệu cho cậu không có điểm nào để chê hết, biết đâu khi gặp mặt hai người sẽ phải lòng nhau. Đến lúc đó chị Cầm sẽ được uống rượu mừng của cậu. Nếu không vừa ý cũng không sao, chị Cầm còn quen mấy cô rất được. Cậu cứ từ từ mà chọn lựa, thế nào cũng tìm được thôi…”
Lý Huyền Lương biết chị Cầm đúng là xuất phát từ lòng tốt muốn giúp y, cho nên thấy nàng đã nói đến mức này rồi y cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, liền gật đầu đồng ý. Chị Cầm vui vẻ hẳn lên, hẹn y buổi chiều cuối tuần này đến quán trà gặp cô gái kia, còn dặn y tới sớm một chút.
Trò chuyện xong, Lý Huyền Lương đứng dậy cáo từ. Quay về nhà, y đóng cửa rồi tựa lưng vào đó, nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh lộn xộn. Ba năm, đã qua lâu như vậy rồi, y vẫn cho rằng dù nghe thấy cái tên kia thì cũng có thể thản nhiên mà chống đỡ. Thế nhưng, y phát hiện ra rằng, vừa nghe xong thì tay y đã run rẩy đến lợi hại, không cách nào khống chế được. Cái tên kia giống như đã khắc cốt ghi tâm vào sâu dưới đáy lòng y, mỗi khi đề cập sẽ tổn thương xương thịt, không thể nào chịu nỗi.
Sau khi đổi số điện thoại, y chỉ còn liên lạc với duy nhất một mình Trương Hoằng Văn. Trương Hoằng Văn có nói với y rằng, Mã Thần Nhất đã từng giống như phát điên đến công ty tìm y, thậm chí còn hết sức thô bạo tra hỏi quản lý xem y đang ở đâu. Trương Hoằng Văn hỏi y, ngươi có đúng hay không thật sự quen biết tên Mã Thần Nhất của công ty Phong Hùng? Nếu không, sao hắn phải tìm ngươi? Có phải tìm lầm người không? Biết đâu chỉ là vô tình trùng tên trùng họ? Trương Hoằng Văn nói, lúc đó ngươi không ở đây, cho nên không cách nào hình dung ra được trạng thái của Mã Thần Nhất. Tất cả chúng ta đều bị hắn dọa đến choáng váng. Ta nghe đồn hắn đường đường là kẻ nổi danh trong thành phố A, vậy mà quả thực giống y như tên điên. Khi quản lý nói không biết ngươi ở đâu, hắn thiếu chút nữa đã đưa tay bóp chết quản lý. Sau đó, khi hắn rời đi thì có rất nhiều đồng nghiệp không đành lòng nhìn hắn. Ngươi nói xem, một người phải chịu đựng bao nhiêu nỗi thống khổ mới có thể giống như hắn, không thèm để ý đến thân phận của mình mà làm ra loại sự tình đó? Biểu tình của hắn giống như là chỉ ước sao có thể tan biến, rất tuyệt vọng rất tuyệt vọng. À đúng rồi, giống như trong bài thơ của Tagore, khi mất đi người mình yêu nhất thì thế giới tràn ngập màu đen tăm tối, quả thật là bi thảm vô cùng. Ngươi nói, có nhiều tiền thì sao chứ? Cũng có lúc chịu thống khổ, tất cả mọi người sống trên đời đều không tránh khỏi, chúng sinh bình đẳng…
Khi đó, Lý Huyền Lương vừa nghe xong thì tựa người vào giường, thân thể nhịn không được bắt đầu run rẩy. Y cho rằng tất cả khi đã qua đi, thời gian có thể xóa mờ mọi thứ. Thế nhưng vì sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, lúc hồi tưởng lại vẫn khó chịu đến nỗi muốn rơi lệ?
Lý Huyền Lương ngửa đầu ra sau, phần gáy đập mạnh vào cửa tạo thành một thanh âm nặng nề. Ba năm rồi, cái tên kia rốt cuộc đã quên y sao? Có thể khôi phục lại như xưa, đem mọi thứ liên quan triệt để kết thúc gọn gàng. Hai người từ nay về sau không cần dây dưa với nhau thêm nữa, sau này khi nhớ lại cũng sẽ không oán không hận, xem như cả hai đều được giải thoát. Ngươi sẽ không yêu ta nữa, và ta cũng không cần oán hận người. Như vậy cũng tốt, cũng tốt…
Bàn tay Lý Huyền Lương cố sức che lấy trái tim. Y chậm rãi cúi đầu, ngón tay không ngừng tinh tế lướt nhẹ theo hình dạng khối ngọc bội trước ngực, nước mắt đột nhiên không cách nào kiềm chế, lăn dài xuống dưới.