Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Hi nhanh chóng gặp được người đàn ông tự xưng là tài xế nhưng cậu không nhìn thấy rõ mặt đối phương, người này ẩn mình vào bóng tối, phảng phất như hòa lẫn trong đó. Trừ lần đó ra, gã vẫn luôn mang một cái mũ màu đen trên đầu, vành mũ hầu như che phần lớn khuôn mặt, tuy rằng hắn mặc áo mưa nhưng trên người lại ướt sũng, không ngừng có nước mưa rơi xuống đất, sau đó hòa với dòng nước chảy xiết.

Gã cúi đầu hỏi: “Xin hỏi có phải ngài Hạ không?”

“Là tôi.”

“Mời. ” Gã dừng một chút, lại nói: “Kỷ tiểu thư đi ra ngoài,cô ấy nhờ tôi đến đón ngài.”

Hạ Hi khẽ nhíu mày, ánh mắt cậu chăm chú đánh giá người đàn ông trước mặt, sau đó mở miệng nói: “Anh là ai? Vì sao phải che mặt?”

“Mặt tôi chịu nhiều thương tích, rất dọa người.”

“Tôi chưa gặp anh ở phim trường bao giờ.”

“Cô Kỷ muốn bí mật gặp mặt ngài Hạ, tất nhiên không dùng đến tài xe của đoàn làm phim được.” Tựa hồ hắn có chút nôn nóng: “Ngài Hạ, chúng ta nhanh đi thôi, cô Kỷ đã chờ lâu rồi.”

Hạ Hi không yên lòng bước lên xe cũng nghĩ không phải lắm nhưng mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay mà Kỷ Thư Nhan lại vừa gọi điện thoại đến, rất có thể đối phương muốn thương lượng chuyện gì đó, cũng có lẽ cô ta thấy video không đúng theo mong muốn nên muốn tìm chiêu khác.

Lần này Hạ Hi sớm có phòng bị cũng không cần phải lo lắng xảy ra chuyện như lần trước, hơn nữa nêys lợi dụng được cậu còn có thể nắm được nhược điểm của Kỷ Thư Nhan, cũng không phải chỉ mình cô ta biết làm video, cậu sẽ cho cô ta gậy ông đập lưng ông.

Cho dù video này không tạo ảnh hưởng gì quá lớn đối với sự nghiệp của mình nhưng Hạ Hi vẫn không muốn lưu lại vết nhơ.

Ngoại trừ phòng bị với Kỷ Thư Nhan Hạ Hi cũng không buông lỏng đề phòng với tên tài xê này, gã đàn ông này thoạt nhìn rất nguy hiểm, cậu vài lần phát hiện đối phương quan sát mình qua kính chiếu hậu, cặp mắt kia tràn đầy phẫn hận tăm tối thậm chí còn khiến Hạ Hi cảm giác được sự quen thuộc nào đó.

Hạ Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đưa cây dù đặt trên đùi mình, chán nản lấy tay đẩy qua đẩy lại.

Một lát sau, Hạ Hi nói: “Cô ta không có trong huyện sao? Có phải anh đi lầm đường rồi không?”

Tài xế khàn khàn nói: “Không sai.”

“Chăc chắn sai ròi.” Ngữ khí Hạ Hi rất kiên định: “Cô ta nói gặp mặt tôi trong huyện, mà anh vừa đi qua nơi đó.”

“Không thể, cô ta không ở đó.”

Tài xế vừa lên tiếng khẳng định trong lòng Hạ Hi đã lộp bộp một tiếng, cậu ý thức được hỏng rồi, tài xế không thể nào biết được nội dung cuộc trò chuyện giữa cậu và Kỷ Thư Nhan như vậy làm sau hắn dám khẳng định Kỷ Thư Nhan sẽ không đổi địa điểm, trừ khi cô ả đang nằm trong tay hắn.

Cảnh giác trong lòng Hạ Hi vang lên nhưng trên mặt vẫn cố gắng thả lỏng, cậu nói: “Ồi vậy là tốt rồi, tôi còn nghĩ sẽ lỡ mất, còn bao lâu mới đến nơi?”

“Nhanh.”

Ô tô chạy dọc theo đừng lớn rồi nửa giờ sau cũng đi vào lối nhỏ, con đường nhỏ này không có đèn, phía trước đen kịt như miệng mãnh thú đang mở rộng vậy. Cành cây xoạc qua cửa sổ xe, mặt đất gồ ghề làm xe xóc nảy điên cuồng, mưa vẫn ùn ùn ngoài cửa sổ, mưa lớn như màn che lớn.

Hạ Hi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẩn trương mãnh liệt đang bị cậu cố gắng kìm chặt xuống, cậu hiểu không thể tiếp tục đợi thêm nữa con đường này có vấn đề, nói không chừng đối phương còn có đồng bọn. Cậu thử chạm vào cây dù, nhanh chóng chạm vào vật cứng làm Hạ Hi an tâm hơn một chút.

Tài xế còn đang chăm chú lái xe nhưng tần suất nhìn gương chiếu hậu ngày càng nhiều, Hạ Hi cố giữ sắc mặt để tìm cơ hội, nhân lức tài xe dời đi đường nhìn cậu nhanh chóng rút con dao dấu dưỡi cây dù ra, sau đó lạnh lùng đặt dưới cổ tên lái xe, thấp giọng uy hiếp: “Dừng xe!”

Gã hiển nhiên không ngờ được Hạ Hi lại chủ động tấn công, gã chần chừ một chút lại bị Hạ Hi đem dao ép sát lên cuối cùng cũng cảm nhận thấy nguy hiểm, gã lên tiếng: “Đừng, ta đỗ, đỗ ngay bây giờ, ngài lấy dao ra đi!”

Hạ Hi hơi buông lỏng một chút sau đó đem hai tay đối phương vòng ra sau đầu, lạnh lùng hỏi: “Kỷ Thư Nhan đâu? Mày đem cô ta đến đâu rồi?”

Ngược lại gã không cam lòng hỏi lại: “Mày bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?”

“Kẽ hở của mày thực sự chồng chất, lúc nghe xong tao đã cảm thấy có vấn đề, chỉ là lúc đó không xác định được nhưng đến khi mày trả lời rất chắc chắn thuyết phục cũng làm tao khẳng định được, mày nhất định đi kèm theo Kỷ Thư Nhan khiến cho cô ta gọi điện cho tao.” Hạ Hi nói đến đây rồi dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Nói máu! Rốt cuộc mày đã làm gì Kỷ Thư Nhan?”

“Tao nghĩ chúng mà là kẻ thù của nhau.”

“Tao và cô ta chắc chắn không phải là bạn bè nhưng cũng tính là có quan hệ, tao cũng không thể mặc kệ được.”

“Được rồi, tao cho mày biết ngay, cô ta…” Lời nói của gã rất chậm, giọng lại khàn khàn quái dị làm cho Hạ Hi không thể không chú ý nghe được. Gã nói được câu rồi chợt cúi đầu, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tút ra một ống tuýt sau đó đánh nhanh về phía Hạ Hi.

Mục tiêu của ống tuýt chính là đầu Hạ Hi, hành động trong nháy mắt kia thực sự khiến cậu sợ hãi đến phát lạnh, sợ hãi như kiến cắn vào tận xương tủy vậy. Đây không phải lần đầu tiên cậu đối diện với cái chết nhưng sự tuyệt vọng và hoảng sợ vẫn khiến đầu óc Hạ Hi trống rỗng, cậu trốn không được mất. Trong lúc ấy, bằng bảnn ăng cậu giơ cánh tay trái lên, ống tuýt hung hăng đập vào cánh tay Hạ Hi có thể nghe được rõ ràng âm thanh xương gãy, cậu hét lên một tiếng thảm thiết nhưng tay phải vẫn nắm được chính xác ống tuýt mà rời sang chỗ khác.

Gã đàn ông khi nện ống tuýt xuống cũng đồng thời mất một người năng lượng, Hạ Hi cố chịu đựng cơn đau đớn chộp được ống tuýt, mồ hôi lạnh nhế nhai trên trán cậu. Gã đàn ông bị đoạt đi hung khí liền nhanh chóng nhảy xuống xe chạy trốn, Hạ Hi nhìn bóng dáng đối phương nhưng cũng không tiếp tục đuổi theo.

Điều đó quá mạo hiểm, nếu chỉ có một mình cậu thì còn có thể đuổi theo nhưng bây giờ thì tuyệt đối không được.

Cậu rút điện thoại ra sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Khương Liêm, tín hiệu chỗ này rất yếu mưa lại tầm tã.

“Chị đâu rồi?”

Khương Liêm sốt ruột nói: “Chúng tôi đuổi theo đến đường nhỏ thì không tìm thấy đường nữa, cậu ở đâu vậy? Nơi này có một cái ngã ba, tôi nên đi hướng nào đây?”

“Này? Cậu nói gì đi?”

“Hạ Hi? Có nghe được không….Nguy rồi…”

“Tụt..tụt_____”

Hạ Hi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, bây giờ ngay cả một cột tín hiệu cũng không có. Cậu không dám nhúc nhích tay trái chỉ đành tìm kiếm một hồi trong xe, cuối cùng cũng tìm thấy được hai khúc gỗ ngắn dài khác nhau, tuy nhiên cũng đều dánh đầy bùn đất. Cậu cởi áo sơ mi xuống xé thành mấy miếng vải, sau đó dùng ván gỗ cố định tay trái lại rồi lại dùng vải quấn chặt lấy.

Bốn phía tối mịt, ngoài trừ đèn pha xe chiếu phía trước một đoạn thì Hạ Hi hầu như không tìm thấy bất cứ thứ gì, như thế này muốn kêu cứu cũng không được, bởi vì bên ngoài ngoại trừ tiếng mưa rơi cũng chỉ có mưa rơi. Hạ Hi khóc khăn bò đến ghế lái, quả nhiên chìa khóa xe đã bị lấy đi, cậu vốn muốn túm cổ gã để ép hỏi nhưng bây giờ thì không thể làm nổi rồi.

Sắc mặt Hạ Hi tái nhợt, cậu đành ngồi dựa vào ghế lái, bây giờ cậu có hai sự lựa chọn, một là chờ Khương Liêm lái xe đến, hai là tự mình chạy ra ngoài.

Cho dù phương án nào cũng không tốt cả.

Hạ Hi quyết định trước tiên ngồi chờ một chút đã, cậu chán muốn chết nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện có một đồi đất bị sụp xuống cách đó không xa, điều này khiến Hạ Hi cảm thấy rất quen thuộc. Cậu miễn cưỡng xuống xe, quả nhiên phát hiện được dấu vết động cơ ở trên đất bùn, cậu có thể suy đoán chắc chắn có ô tô đã ở đây rồi, đồng thời cũng tranh thủ đi lên đồi nhỏ đấy.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra cách đó không lâu làm Hạ Hi liên tưởng đến Kỷ Thư Nhan.

Cậu miễn cưỡng lội bùn đến chỗ đó, trong tay vẫn cầm theo ống tuýt. Diện tích vũng lầy rất lớn, sâu và ngập đến mắt cá chân Hạ Hi, giày của cậu đã ướt từ lâu. Nước mưa không ngừng đập vào mặt khiến tâm trạng Hạ Hi càng thêm bất an, Kỷ Thư Nhan bị đưa đến chỗ này thì gã đàn ông kia sẽ không dễ dàng đưa cô ta trở lại được, vậy bây giờ cô ta ở đâu?

Hạ Hi nhanh chóng đi đến chỗ bị sụp, chỗ này đã bị nước mưa rửa trôi hết các dấu vết nhưng cậu vẫn chăm chú quan sát, cố gắng tìm ra được chút gì đó. Ánh sáng từ điện thoại chủ soi sáng một phạm vi nhỏ, cuối cùng cậu cũng tìm được trong đống bùn kính râm của Kỷ Thư Nhan, sở dĩ cậu có thể nhận ra được bởi vì trước đây Khương Liêm đã cố ý đề cập qua, chiếc kính này được sản xuất bởi một nhãn hiệu nổi tiếng, sợ rằng giá trị rất xa xỉ.

Tìm được kính râm cũng không phải là một chuyện tốt, Hạ Hi còn tiện đà phát hiện một bãi cỏ bị đè nét, hình dáng rất mơ hồ nhưng cậu có thể nhận ra rõ đó là một dáng người. Cậu khom lưng chăm chú kiếm tra, phát hiện trong nước chảy còn mang theo vết máu, tuy rằng rất nhạt, có lẽ một lát nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

Hạ Hi không dám tiếp tục suy nghĩ.

Tuy rằng đã phong tỏa thông tin về video nhưng trong lòng Tần Duệ Lâm vẫn rất bất an, hắn nghĩ sự bất an này đến từ ý muốn bảo vệ Hạ Hi quá mức của mình nhưng Tần Duệ Lâm hiển nhiên không nghĩ như vậy có gì không đúng, cho dù thái độ Hạ Hi có ra làm sao, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Ngoại trừ lo lắng với Hạ Hi, hắn càng tức giận với Kỷ Thư Nhan, thái độ làm người của Hạ Hi hết sức thân thiện tuyệt đói không thể tấn công diễn viên nữ được, chuyện này hiển nhiên là do cô ta bày ra rồi, mà mục đích của đối phương rất rõ ràng, cô ta muốn mượn danh tiếng của Hạ Hi để làm mình nổi tiếng, về chuyện dùng phương thức gì để nổi tiếng, điều này rất quan trọng sao?

Một diễn viên muốn nổi tiếng rất không dễ nhưng muốn thân bại danh liệt thì rất dễ.

Tần Duệ Lâm nhất định sẽ không làm cô ta được như ý nguyện, nếu Kỷ Thư Nhan có can đảm làm như vậy thì cô ta cũng phải gánh chịu toàn bộ hâu quả, cô ta sẽ không có được chiến thắng ngược lại trở nên thất bại thảm hại.

Tần Duệ Lâm do dự vài giờ cuối cùng cũng không kìm nén được tâm tư muốn đi tìm Hạ Hi, hắn không nói trước với Hạ Hi mà âm thầm đến tìm cậu. Hắn luôn tự nhắc nhở chính mình, mày đã quyết định buông tay thì lần này chỉ cần đi xem một chút, chỉ cần thấy Hạ Hi không có việc gì là tốt rồi, không thể quấy rầy cuộc sống của em ấy được, hắn tự mình mặc niệm trong đầu nhiều lần, ánh mắt cũng trở nên mê man bất định.

Thực sự chỉ đi để nhìn một cái thôi sao?

Máy bay hạ cánh, Tần Duệ Lâm phái tài xe lái xe đến khách sạn, hắn ngồi một hồi lâu cuối cùng cũng đi hỏi phòng của Hạ Hi.

Nhưng lễ tân đáp: “Ngài Hạ vừa đi ra ngoài ạ.”

“Cậu ấy đi lâu chưa?”

“Khoảng một giờ.”

Tần Duệ Lâm không yên lòng nói: “Cậu ấy đi một mình sao?”

“Không phải ạ, Cô Kỷ phái tài xế đến khách sạn đón ngài Hạ,..à, người tài xế trước đó đã đến đón cô Kỷ, hình như có đồ gì đó cần đưa cho cô ấy.”

Cô nàng còn chưa nói hết Tần Duệ Lâm đã cảm giác thấy chuyện không ổn, Kỷ Thư Nhan không nên hẹn Hạ Hi mà cho dù hẹn cũng không cần phải xoay thành vòng tròn như vậy, nghe cả câu chuyện càng giống như người tài xế đang tự biên tự diễn, đầu tiên hắn chỏ Kỷ Thư Nhan đi, sau đó bắt Kỷ Thư Nhan gọi điện thoại cho Hạ Hi, toàn bộ nghe cũng rất lo gich.

Tần Duệ Lâm phân tích tình hình, tâm càng bất an hơn, hắn lập tức gọi điện thoại cho Hạ Hi lại phát hiện điện thoại không gọi được, điều này làm Tần Duệ Lâm sốt ruột vô cùng, hắn lập tức gọi cho Khương Liêm.

Máy kết nối một hồi lâu Khương Liêm mới nhận.

Tần Duệ Lâm hỏi thẳng: “Hạ Hi đâu?”

“Chuyện rất phức tạp nhất thời không giải thích rõ ràng được.” Tựa hồ Khương Liêm đang rất vội vã: “Chúng tôi bị lạc so với xe Hạ Hi khá xa, quên đi, anh bây giờ không ở thành phố B, tôi đã tìm người tới rồi, Hạ Hi không có…”

“Tôi đang ở thành phố B.”

“Anh nói cái gì?”

“Bớt sàm ngôn đi, mấy người đang ở đâu? Tôi đi đến ngay bây giờ.”

Khương Liêm lập tức đọc địa chỉ cho Tần Duệ Lâm, sau đó dặn dò: “Chỗ này rất tối nhớ đem theo đèn pin, có tổng cộng nhánh đường, anh đi vào cái bên phải, chúng ta phân công nhau đi tìm. Đúng rồi, bây giờ tôi phải đi vào, trong này hẳn là không có tín hiệu đâu.”

Tần Duệ Lâm cúp điện thoại, sau đó mua đèn phin và vũ khí cầm tay trên đường đi, hắn bảo tài xế lái với tốc độ nhanh nhất. Tâm trạng Tần Duệ Lâm bây giờ rất bất ổn, hai ngày nay cứ một chuyện lại một chuyện xảy ra, hắn ngay cả một cơ hội thở dốc cũng không có, quan trọng hon nữa hắn không biết ai quấy rối sau lưng, điều này làm cho Tần Duệ Lâm vô cùng căm giận và buồn bực.

Hắn mặc thêm áo mưa, lại nhét dao găm vào trong giày, ánh mắt lạnh lùng, sát khí đùng đùng.

Khương Liêm để lại ký hiệu ở một nhánh đường, tài xế rẽ vào con đường bên phải tiến vào rừng cây, mặt đất gập gânhf làm thân xe xóc nảy liên tục, Tần Duệ Lâm bật đèn pin, chăm chú quan sát hai bên đường. Rừng cây này không được coi là rậm rạp nhưng cũng hiếm có xe cộ chạy qua, cho nên cành cây phủ hơn nửa đường.

Tần Duệ Lâm nhanh chóng phát hiện có dấu tích cây bị bẻ, đò là hậu quả của tốc độ lái xe cực nhanh đi qua mà thành, bất an trong lòng hắn càng tăng lên, hắn đang lo lắng cho an nguy của Hạ Hi. Bây giờ hắn không dám suy nghĩ quá nhiều, cho dù như thế nào đi nữa hắn đều không có cách nào chấp nhận nổi, hắn phải duy trì sự bình tĩnh, tin tưởng Hạ Hi nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Xe đi thêm một hồi nữa, Tần Duệ Lâm phát hiện phía trước có một chiếc ô tô bị bỏ lại, đèn pha vẫn còn mà điều này làm cho lòng hắn đột nhiên nhói lên.

“Nhanh! Mở cửa đi!”

Từ đầu tài xế đã bị khí thế của Tần Duệ Lâm đè nén, bây giờ đối phương lên tiếng, y không nói hai lời liền tăng tốc độ, trực giác nói cho y biết hiện tại không nên cãi lời ông chủ bởi vì tâm trạng của đối phương thực sự sắp hỏng rồi.

Xe vừa dừng lại, Tần Duệ Lâm đã mở cửa đi ra ngoài, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chiếc xe hơi kia, trái tim bị cảm xúc hoảng sợ khẩn trương bao lấy, thậm chí hắn còn sợ hãi nếu như mình nhìn thấy trong xe chính là….

Tần Duệ Lâm nín thở nhìn qua cửa sổ xe vào bên trong lại phát hiện bên trong không một bóng người, hắn phải đỡ lấy ô tô mới thả lỏng được cảm giác sợ hãi tận cổ thế này, trong đầu hắn căng như một sợi dây, tâm trạng gần như sụp đổ.

“Chính là chỗ này, chúng ta phân công nhau cùng đi tìm, tìm được liền gặp nhau tại chỗ này.” Tần Duệ Lâm nói xong liền nghiêm túc nói: “Nếu như anh tìm được cậu ấy, tôi đảm bảo đây là chuyện may mắn nhất đời anh.”

Đây chính là lời hứa hẹn cực độ xa xỉ, tài xế cũng hiểu rõ, nếu như y tìm được người này Tần Duệ Lâm sẽ khiến cho hắn giàu có mà cả đời hắn tìm cũng không được.

“Được, tôi nhất định sẽ tận lực.”

Đêm tối, mưa xối xả.

Hắc ám, sợ hãi.

Tần Duệ Lâm vĩnh viễn không quên đươc tối hôm nay, mỗi giây mỗi phút hắn đều cầu nguyện cho Hạ Hi được an toàn. Tất cả đều tìm kiếm ở rừng cây, Tần Duệ Lâm hâu như lao lực quá độ, hắn không dám nghĩ đến chuyện Hạ Hi gặp chuyện không may, chỉ điều này thôi cũng khiến thần kinh hắn bị chèn ép đến tan vỡ hoàn toàn.

Tựa như kiếp trước vậy, hắn đem thống khổ trong lòng dày vò bản thân đến hao mòn sinh mệnh.

Sắp được nửa giờ, Tần Duệ Lâm hoàn toàn không có kế hoach trở lại chỗ cũ, hắn gần như không nói nổi lên lời, ngay cả nuốt nước miếng cũng trở nên trắc trở. Lúc đi ngang qua đống bùn, Tần Duệ Lâm đột nhiên dừng bước, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất đáng sợ.

Hắn dùng đèn pin đi tìm từng chút từng chút một, sau đó phát hiện chiếc ví của Hạ Hi cách đó không xa, đây là một khởi ầu hết sức xui xẻo thế nên suy nghĩ tuyệt vọng bắt đầu sinh sôi trong đầu Tần Duệ Lâm, hắn đã tìm kiếm những chỗ khác, hiện tại đã mất phương hướng.

Tần Duệ Lâm cầm lấy ví Hạ Hi, trái tim hắn như bị con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào vậy, mạnh mẽ từng chút tùng chút một khiến hắn không thể nào hít thở nổi, hắn ngồi xôm xuống dưới đất, bắt đầu lấy tay đào bới đống bùn đất, nước mưa theo áo mưa chảy vào cơ thể nhưng hắn vẫn còn chưa tỉnh táo được, ánh mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn vào đống bùn đất, hắn muốn đào bới chỗ này nhưng vẫn không hy vọng thấy Hạ Hi ở đây.

Hắn không biết mình đào bao lâu, trên người hắn tràn ngập bùn nước, đầu ngón tay như mất tri giác mà chết lặng, nhưng Tần Duệ Lâm vẫn không ngừng xuống tay, hắn kiên định không gì sánh được với chuyện này, hắn nghĩ nếu Hạ Hi thực sự bị sụp ở dưới gò đất này thì hắn nhất định phải cứu cậu lên, đây là một hành vi hết sức ngu ngốc nhưng lại bọc lộ sự tuyệt vọng không thể nói bằng lời của hắn.

Sau đó, Tần Duệ Lâm đột nhiên nghe được tiếng bước chân sột soạt ở phía sau, âm thanh này rất nhẹ nhưng trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra,

Tần duệ rừng bỗng nhiên quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy Hạ Hi, cậu đứng rất gần chỗ này, toàn thân bao bọc bởi bùn đất, nước mưa xối thẳng từ đầu đến chân cậu, tóc ướt sũng, vẻ mặt cậu thoạt nhìn rất thống khổ. Tần Duệ Lâm cũng chú ý đến cánh tay trái vô lực rũ bên thân cậu, mà cậu tựa hồ đang cõng một người.

“Hạ Hi —— “

Tần Duệ Lâm giống như phát điên chạy đến bên cạnh Hạ Hi, hắn thấy toàn thân Hạ Hi đang phát run, Tần Duệ Lâm đỡ lấy người trên vai cậu xuống, Hạ Hi liền vô lực ngã vào trong lồng ngực hắn.

Mà người trên lưng cậu cũng như bãi bùn nhão ngã phịc trên mặt đất.

Hạ Hi mệt mỏi rã rời, thấp giọng nói: “Cô ta chết rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio