()
Hạ Hi không ngờ tới đêm nay cùng lắm chỉ mới là bắt đầu, bệnh tình của Tần Duệ Lâm không có chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại càng phát tác nghiêm trọng hơn, nhưng muốn cậu nói ra đến tột cùng chỗ nào không bình thường thì Hạ Hi còn chưa biết rõ được. Cậu nghĩ Tần Duệ Lâm rất không bình thường nhưng đối phương lại tự làm như mình không có bệnh nghiêm trọng nào, trước mặt người ngoài thái độ của hắn vẫn như trước, xử lý công việc mạnh mẽ dứt khoát, hình tượng uy nghiêm hầu như không tìm được một chút dấu vết nào.
Mặc dù như thế song trong lòng Hạ Hi cảm thấy cực kỳ bất an, cậu tin chắc rằng ký ức không lộn xộn, đêm đó Tần Duệ Lâm bất an, lo nghĩ được mất, nhưng thực sự có chuyện gì xảy ra với hắn, sao bây giờ không hề lộ ra bất kỳ dấu hiệu bệnh tình nào?
Không, vẫn có thể là bệnh, nếu như dính người cũng được coi là bệnh.
Lúc Tần Thần mới từ Mỹ về cũng ngày ngày liên tục dính lấy Hạ Hi, một lát phát hiện không thấy đã lo lắng hô to gọi nhỏ daddy, Hạ Hi nấu cơm nhóc sẽ canh ở phòng bếp, xem tv cũng muốn ghé người lên người cậu, hận không thể dính cảnh người vào cậu luôn. Mấy ngày đầu Hạ Hi rất hưởng thụ bầu không khí này, nhưng dần dần lại không chịu nổi.
Tần Duệ Lâm bây giờ chỉ có hơn chứ không kém Tần Thần.
Hắn nghĩ mọi biến pháp để làm việc ở nhà, ngay cả hội nghị trực tuyến cũng phải ở chỗ thấy được Hạ Hi, nếu cậu hơi dịch chuyển một chút hắn sẽ lập tức đi qua, xác nhận có thể thấy Hạ Hi mói trầm tĩnh lại được. Hạ Hi không chịu được sự quấy nhiễu này, cũng nhiều lần thương lượng cũng Tần Duệ Lâm, tuy nhiên lại bị đối phương dùng ánh mắt đau khổ buộc phải rút lui.
Ngoài dính người, Tần Duệ Lâm còn hay lo được lo mất, có lúc Hạ Hi tiện miệng nói một câu hoặc làm một hành động vô tình nào đó đều có thể gây nên phản ứng mãnh liệt từ hắn, hắn sẽ vắt hết đầu óc lên tự hỏi, nghĩ xem mục đích Hạ Hi làm vậy là gì, phải chăng cậu ghét bỏ mình, có phải muốn rời xa không?
Ngay cả ban đêm đi ngủ, hắn cũng tìm đủ mọi cách chỉ cần có thể ở lại phòng Hạ Hi, cho dù có phải ngủ trên đất, hắn cũng vui mừng như đào được cả kho báu vậy.
Hạ Hi bị hắn làm cho thở cũng không nổi, ai lại thích bị giám sát sinh hoạt, huống chi vui buồn giận hờn của cậu cũng bị kiểm soát, mỗi lần cậu lộ vẻ mặt hết kiên nhẫn thì Tần Duệ Lâm lại liên tiếp truy hỏi, hắn khép nép nói có phải anh lại chọc giận em, nguyên nhân Hạ Hi không chịu được những lời này là cậu không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể duy trì sự im lặng.
Bởi vì cậu càng im lặng Tần Duệ Lâm càng thấp thỏm lo âu, cho dù Hạ Hi có vui vẻ hay không, hắn đều dây dưa không ngừng, cho đến khi Hạ Hi nói: tôi không tức giận.
Hạ Hi không biết bốn chữ này đến tột cùng tượng trưng cho cái gì, cậu nói ra thì phải làm thế nào đây, mục đích hành động của Tần Duệ Lâm không phải buộc cậu phủ nhận bản thân đang tức giận mà là muốn xóa nhòa khoảng cách, cậu bị ép đến mức phiền muộn không thôi.
Tần Duệ Lâm lần nữa cố gắng tiến vào căn phòng, Hạ Hi chặn trước cửa, kiên định nói: “Đừng…theo tôi nữa.”
Tần Duệ Lâm lại càng hoảng sợ, sau đó hắn cực kì bất an nhìn Hạ Hi.
Hạ Hi che mặt, gần như tan vỡ nói: “Đừng như vậy nữa! Anh không còn là trẻ con, đừng mỗi giây mỗi phút lại nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi không chịu nổi, không ai có thể chịu nổi! Anh có thể cho tôi một chút không gian tự do không, tôi cảm giác mình như bị một sợi dây thừng trói lại vậy!”
“Anh chỉ muốn nhìn thấy em…”
“Đây là logic quỷ quái gì! Anh tôn trọng tôi một chút được không?”
Ánh mắt Tần Duệ Lâm lóe lên, đáy mắt hắn ngập tràn sợ hãi hoảng loạn không chút che giấu, hắn hỏng hốt mở miệng nói: “Anh không phải, anh tôn trọng em, anh thích em.”
Hắn nói rất chân thành, Hạ Hi tin tưởng sự chân thực trong lời hắn nói nhưng mấy ngày này cậu đã chịu đủ rồi, cậu chống tay lên cửa, sau đó nghẹn lời, muốn nói rất nhiều nhưng không biết nên nói như thế nào. Tần Duệ Lâm nói không sai, nhưng hành vi của hắn áp đặt lên người cậu, căn bản không quan tâm cậu có đồng ý tiếp nhận hay không.
Qua hồi lâu, Hạ Hi vô lực nói: “Tôi không muốn cãi cọ đúng sai, tôi đi tìm thông tin chuyến bay, mai sẽ mang Tần Thần về nước Z.” Nếu không phải chuyến bay trước bị trễ thì bây giờ cậu đã đi rồi, hoàn toàn không phải chịu sự khổ sở này.
Tần Duệ Lâm dại ra nói: “Em…em muốn đi?”
“Ừm, vốn là nên đi mấy hôm trước rồi, tôi đã đặt vé máy bay, đêm nay anh ngủ ở phòng mình đi, tôi muốn về thu xếp hành lý một chút.”
“…”
“Anh nhất định phải ngủ lại chỗ này?”
“Ừ…”
“Nếu như tôi không muốn?”
Tần Duệ Lâm không nói tiếp.
“Tôi không muốn, anh sẽ về phòng mình chứ?”
Tần Duệ Lâm cúi đầu, hắn cắn chặt hàm răng, một lát mới thấp giọng nói: “Anh ngủ không được.”
Hạ Hi không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”
“Anh không ngủ được, trước khi đến đây, anh đã mấy ngày không ngủ được.”
Hạ Hi nghĩ chuyện này thực sự hoang đường: “Ngủ phòng này sẽ có tác dụng sao? Vậy tôi cho anh, anh sắp xếp cho tôi căn phòng khác.”
“… ” Tần Duệ Lâm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hạ Hi: “Không phải như vậy, là bởi vì nơi đó không có em.”
Hạ Hi lần thứ hai không nói gì.
Đêm nay Hạ Hi nhận thấy thất bại thực sự, nhưng nhìn vào ánh mắt Tần Duệ Lâm, ngoài ỷ lại quyến luyến, phần nhiều là cảm kích, phảng phất như hắn có thể tiến vào căn phòng này là ban ân của Hạ Hi.
Lúc Hạ Hi thu xếp hành lý, Tần Duệ Lâm bất an đi lại quanh cậu, hắn cau mày, thần kinh căng lên như dây cung, trong thời gian ngắn nhu vậy, trong óc hắn hiện lên vô số suy nghĩ. Hắn điên cuồng muốn đem hành lý Hạ Hi ném ra ngoài cửa sổ, nhưng ký trí của hắn lại cảnh có nếu hắn làm như vậy Hạ Hi sẽ càng chán ghét mình. Hắn muốn ép buộc Hạ Hi ở lại bên cạnh mình mãi mãi, không được rời hắn nửa bước nhưng lý trí lại kéo hắn lại, hắn không dám nhảy qua Lôi Trì, rất sợ sẽ chọc Hạ Hi tức giận.
Chú thích: 越雷池 (v ượt lôi trì)
Những cuộn trào mãnh liệt này giống như độc xà nhìn chằm chằm hắn.
Cho đến ngày Hạ Hi rời đi cũng chưa từng thấy qua bóng dáng Tần Duệ Lâm, Carlo đứng một bên muốn rồi rồi lại thôi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Tần Thần lưu luyến tạm biệt Carlo, cũng tìm kiếm bóng dáng Tần Duệ Lâm xung quanh, rõ ràng nhóc cảm nhận thấy bầu không khí khác lạ giữa cha và daddy, thấp giọng nói: “Carlo, cha cháu đâu? Hắn không đi tiễn sao?”
“Hắn có việc bận, trước khi đi nói để tôi đưa hai người đến sân bay.”
“Cha bận rộn vậy sao?”
Carlo không trả lời, ông nói với Hạ Hi: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Hi nhìn thoáng qua phòng sau đó im lặng gật đầu.
Ô tô dừng lại trước cửa sân bay, lúc Hạ Hi mở cửa bước ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, cậu nhìn về phía Carlo, chần chừ nói: “Tần Duệ Lâm xảy ra chuyện gì vậy? Hình như hắn không bình thường lắm?”
Trên mặt Carlo vẫn treo nụ cười, trả lời theo đúng kịch bản: “Ngài Hạ yên tâm, Tần gia không có việc gì.”
Hạ Hi đi xa rồi, Carlo vẫn không lái xe về, ông nhìn về hướng Hạ Hi, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng trập trùng, nhưng không như ông dự đoán, Hạ Hi nhanh chóng quay lại, sắc mặt cậu rất xấu, gọi điện thoại nhưng mãi vẫn không có người nào nhận.
Tần Thần thấy Carlo, nhóc chạy như bay tới, kinh hoàng nói: “Carlo, không thấy hộ chiếu daddy!”
Carlo nhìn thoáng qua Hạ Hi, hỏi: “Có phải quên ở nhà rồi không?”
“Daddy nói đã thu dọn xong đồ, không có khả năng tìm không thấy.”
Hạ Hi đi tới, cậu thôi không gọi điện thoại nữa, sắc mặt chậm dần, trầm giọng nói: “Carlo, phiền chú đưa chúng tôi trở lại.”
“Được rồi, cậu đừng vội, mất rồi có thể xin làm lại.”
Tần Duệ Lâm không có ở nhà, có thể chứng minh tính nghiêm trọng trong suy đoán của Hạ Hi, tối qua cậu hoảng hốt thấy Tần Duệ Lâm đứng lên, lúc đó cũng không quá chú ý lại không ngờ được hắn sẽ làm ra những chuyện thế này. Tâm trạng Hạ Hi phức tạp, cậu không biết rốt cuộc Tần Duệ Lâm muốn làm gì, trình độ suy nghĩ của Hạ Hi hoàn toàn không so được tư duy logic của hắn.
Nhưng ngoài Tần Duệ Lâm, cậu không nghĩ ra bất kỳ ai có thể làm những chuyện này.
Tần Duệ Lâm cố gắng tránh Hạ Hi ra, nhưng vô dụng, Hạ Hi ôm cây đợi thỏ, vừa vặn bắt được hắn. Tần Duệ Lâm giả vờ bình tĩnh nhìn Hạ Hi, trong ngực sợ đến mức tay chân không biết làm gì. Nét mặt Hạ Hi chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy, cậu nhìn chằm chằm vào Tần Duệ Lâm, giống như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư hắn.
“Anh đang trốn tôi sao?”
Tần Duệ Lâm hoảng hốt nói: “Không… Không có.”
“Đã hai ngày rồi anh chưa về.”
“ Anh…anh thực sự bận rộn, em biết mà, hơn nữa anh có về nhà chỉ có điều lúc đó em đã ngủ, anh không muốn tiếp tục làm phiền em…Thực sự, anh không lừa em, hội nghị lần trước có triển khai nhiều hạng mục, rất cần quyết định của anh, anh còn phải tham gia tiệc rượu, rất khó rút thân. Em có việc gì cứ tìm Carlo, anh đã nói với ông ta rồi, ông ấy sẽ phục vụ theo đúng nhu cầu của em….”
Hạ Hi cắt đứt chuỗi lảm nhảm của hắn, cậu phát hiện trong hai ngày ngắn ngủi tinh thần Tần Duệ Lâm trở nên cực kỳ tệ, mặt hắn xám xịt, quầng mắt xanh đen, cả người ủ rũ chán nản, không khí trầm lắng, hắn giả vờ mạnh mẽ nhưng lại để lộ nhiều sơ hở, có lẽ đã mất đi sức lực chống đỡ bản thân.
“Ngay cả điện thoại anh cũng không nhận.” Hạ Hi bình tĩnh hỏi: “Về chuyện hộ chiếu của tôi, anh cũng không muốn nói gì sao?”
Mặt Tần Duệ Lâm ngập tràn luống cuống.
Hạ Hi nói: “Tôi không biết anh có mục đích gì, nhưng không nên làm những chuyện như vậy, nếu anh đã tỉnh táo rồi thì trả hộ chiếu lại cho tôi, Thần Thần cần đi học, ít nhất cũng không thể để con không đến trường được. Hơn nữa anh cũng nên nghỉ ngơi yên tĩnh một thời gian, gần đây anh khiến nhiều người bình thường không thể hiểu nổi.”
Tần Duệ Lâm giật mình đứng nguyên tại chỗ, một lát sau vẫn không nói nên lời.
Hạ Hi không chờ đợi câu trả lời của hắn, nét mặt vẫn mang theo thất vọng sâu đậm cũng bất đắc dĩ, cậu nhìn Tần Duệ Lâm, ánh nhìn ấy khiến Tần Duệ Lâm cảm thấy trái tim như bị xuyên một đao, thân thể run rẩy, chỉ có điều Hạ Hi đã xoay người nên không thể nhìn thấy được.
( )
Ngày tiếp theo Hạ Hi đến đại sứ quán nộp đơn xin bổ sung, cậu đã bị Tần Duệ Lâm cướp đi tính kiên nhẫn, nếu hắn vẫn không trả lại hộ chiếu, bản thân chắc phải quyết định lại lần nữa, mỗi việc đều có vô số con đường dể đi. Cậu không hiểu mục đích, động cơ Tần Duệ Lâm làm như vậy để làm gì nhưng vẫn phải hướng bản thân đi về phía trước.
Hạ Hi đi ra khỏi đại sứ quán nhưng không lập tức quay lại biệt thự, chỗ đó áp lực nặng nề khiến cậu không thể thở nổi. Cậu lặng lẽ đi dọc con đường, người qua đường thỉnh thoảng vứt đến một ánh nhìn tò mò, cậu cũng không tức giận, đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, cậu cố gắng hết sức tránh chỗ ngã tư đông đúc để tránh có người nhận ra mình, sau đó chọn một phòng trà có cảnh vật xinh đẹp, một mình nhàn nhã ở đó rất lâu.
Sắc trời tối dần, Hạ Hi mới đứng dậy rời đi, điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ nhưng cậu chỉ nhìn thoáng qua, rồi ngoảnh mặt làm ngơ đút vào túi.
Hộ chiếu bổ sung cần vài ngày, ý là trong vài ngày này cậu vẫn phải ở lại biệt thự nhưng hành động của Tần Duệ Lâm rất không bình thường, cậu cũng không có cách nào nhẫn nại được nữa. Cậu bắt đầu lo lắng làm sao thuyết phục Tần Thần ở lại khách sạn, cho dù Tần Duệ Lâm có kế hoạch khó tin như thế nào cậu cũng không có ý định tiếp tục tháp tùng hắn nữa.
Nhưng Hạ Hi không ngờ được rằng ngay lúc cậu ra ngoài, Tần Duệ Lâm đã tự ý gửi Tần Thần về nước. Lúc cậu nghe được tin này thì đã giận đến mức hung hăng đánh Tần Duệ Lâm trước mặt bao nhiêu người, hắn cũng không né tránh, thái dương bị đánh đến chảy máu nhưng bản thân vẫn còn chưa tỉnh lại trên người Hạ Hi.
Carlo khiếp sợ nhìn Hạ Hi, không ngờ cậu lại có loại hành động như vậy, sau đó bảo toàn bộ người hầu đi ra ngoài, ông tìm một hòm thuốc đến băng bó cho Tần Duệ Lâm, lại bị đối phương ngăn cản, hắn lấy tay đỡ trán, trầm giọng nói: “Carlo, ông đi ra ngoài đi.”
“Tần gia, ngài!”
“Đi ra ngoài.”
Carlo phẫn nộ nhìn Hạ Hi, cực kì không tình nguyện rời đi.
Hạ Hi vẫn còn chìm đắm trong tức giận, mặt cậu như phủ một lớp băng mỏng, thân thể phát run, hít thở gấp gáp.
Tần Duệ Lâm lo lắng giải thích: “Em nói đúng, Thần Thần cần đi học.”
Hạ Hi cắn răng: “Anh dựa vào cái gì mà dám tự ý đưa con đi.”
“Nó muốn đi học…”
“Đừng lấy lý do nữa! Rốt cuộc anh muốn gì?” Hạ Hi tức giận chất vấn: “Giấu hộ chiếu của tôi, đưa Thần Thần về nước, anh cho làm như vậy có thể giữ tôi ở lại sao!”
Cậu gào thét xong căn phòng lặng ngắt như tờ, mặt Tần Duệ Lâm hoàn toàn không có huyết sắc, hắn như bị dính một đòn nghiêm trọng phải lùi lại vài bước, há hốc miệng nhưng nghẹn không thốt nên lời.
Hạ Hi cúi người cố sức hít thở, tức giận cuộn trào trong máu bốc lên cả người, đây là điều cậu không ngờ được thật, chết tiệt, Tần Duệ Lâm có thể làm ra loại chuyện này, hắn điên rồi sao!
Hai người tiếp tục giằng co, đột nhiên Hạ Hi khổ sở ôm chặt bụng, đau đớn khủng khiếp khiến cậu cuộn tròn người lại, sức lực đột nhiên bị rút sạch gần như không có cách nào đứng vững. Tần Duệ Lâm lại càng hoảng sợ, hắn nhanh chóng đỡ Hạ Hi, cậu muốn từ chối nhưng không sức nào để đẩy ra. Tần Duệ Lâm dùng tay một tay luồn qua vai Hạ Hi, tay còn lại ôm lấy chân cậu, động tác đứng dậy của hắn quá nhanh đến nỗi đầu choáng váng lảo đảo vài bước, may là cuối cùng vẫn ổn định được thân thể.
Gần đây thể trạng Tần Duệ Lâm không tốt, nếu như trước đây thì hai người như Hạ Hi cũng không khiến hắn lảo đảo nửa bước.
Đau đớn dữ dội khiến Hạ Hi cảm thấy bất an, cậu muốn khỏi cái ôm của Tần Duệ Lâm nhưng bị đối phương ôm chặt chạy nhanh ra khỏi phòng khách, hắn còn căng thẳng hơn Hạ Hi, thân thể cứng ngắc như tảng đá.
Hạ Hi mệt mỏi nhắm chặt mắt, dùng tay nhẹ nhàng trấn an đứa con.
Đây là một ngòi thuốc nổ, đem mâu thuẫn mấy ngày nổ tan tành, Tần Duệ Lâm tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Hạ Hi không thể nhịn được nữa, chịu đựng sự giày vò đến bùng phát.
………………………..
“Ngài Tần đã dặn dò qua, không cho tôi trách mắng anh, hắn nói toàn bộ đều là lỗi của hắn.” Bác sĩ Tiffany có mái tóc vàng óng, hai tay cô lồng vào nhau đặt trên đầu gối, con người màu xanh sâu thẳm như biển: “Yên tâm, đứa bé không có vấn đề gì. Tôi là Tiffany, chuyên gia lĩnh vực này. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, anh phải chú ý đến cảm xúc bản thân, anh đã mang thai tháng rồi, khi anh tức giận sẽ làm tổn thương đứa bé cũng sẽ ảnh hưởng nhất định đến nó. Đau bụng là một trong những triệu chứng của sẩy thai…”
Cô dừng lại, thấy vẻ mặt căng thẳng của Hạ Hi lại nói: “Có điều không sao hết, đau bụng là do anh thở gấp quá dẫn đến đứa trẻ thiếu dưỡng khí, tất nhiên nó sẽ nôn nóng, anh không đau mới lạ.”
Hạ Hi thở lỏng một hơi, chân thành nói: “Cảm ơn cô.”
Tiffany gật đầu: “Ừm, những lời tôi nói anh phải nhớ kỹ, sau đó tránh giận dữ! Thời gian mang thai tâm trạng thay đổi sẽ ảnh hưởng lớn đến đứa bé, nếu anh muốn có có một đứa con hoạt bát khỏe mạnh thì phải nhận thức rõ từ ban đầu. Ngoan một chút, đừng làm những chuyện vô nghĩa, duy trì tâm trạng vui vẻ, đối với anh rất tốt.”
“Đây là điều hắn nhờ cô nói?”
“Không, đương nhiên là không phải, hắn biết mình sai rồi, còn không có mặt mũi đến gặp anh. Tôi đoán, anh và ngài Tần có mâu thuẫn, tôi đương nhiên phải khuyên anh hiểu rõ sự thật, ngài Tần là ai, anh nghĩ hắn sẽ thỏa hiệp với người khác sao? Anh và hắn đối đầu, kẻ thua cuộc cuối cùng chỉ là bản thân thôi.”
Hạ Hi cúi đầu trầm tư một chút, một lát cười khổ nói: “Cô nói không sai, tôi đối đầu với hắn chỉ có thể thua.”
“Có thế chứ.” Tiffany cười nói: “tại sao bây giờ anh không đi thỏa hiệp, có đôi khi thay đổi góc độ thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.”
Người sống tại sao có thể không đi thỏa hiệp, có đôi khi đổi lại độ lớn của góc tưởng, sự tình sẽ hoàn toàn bất đồng.”
“Mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu.”
“Cũng không phức tạp phải không? Mọi việc chưa đến hố sâu, anh chỉ cần suy nghĩ tích cực một chút thì mâu thuẫn này không quan trọng với bản thân, quan trọng hơn là đứa con trong bụng anh. Anh muốn tiếp tục nổi giận giết chết đứa bé này sao, lựa chọn lùi một bước thì tất cả đều vui vẻ, đây là sự lựa chọn đơn giản đúng không?”
Hạ Hi không nói gì, cho dù Tiffany có đứng về phía Tần Duệ Lâm hay không, cô đã đánh trúng chỗ yếu của cậu, bây giờ cậu không thể không chú ý đến đứa trẻ, Tần Duệ Lâm có thể không kiêng dè gì mà làm vậy nhưng cậu không thể được, cậu không thể khiến mình mất khống chế, chí ít cũng phải đến lúc sinh con xong, cậu không cho phép mình làm như vậy.
Hồi lâu, Hạ Hi ngẩng đầu lên, ý tứ hàm súc cười nhẹ nói: “Cô nói rất đúng, quả là như vậy.”
Tiffany ngơ ngác một chút, không ngờ Hạ Hi lại có thể thông suốt nhanh như vậy, nhưng cô cũng không suy đoán thêm, vỗ tay hoan nghênh cười nói: “Được rồi, như vậy là được rồi, duy trì tâm trạng thật tốt, hãy đem những chuyện không thoải mái ném ra sau đầu. Vói thân phận của ngài Tần, tính tình có thể kém một chút, cậu nên bao dung ít nhiều, đừng cùng hắn tính toán là được.”
Hạ Hi trầm mặc.
Tiffany đi ra phòng bệnh, Tần Duệ Lâm vẫn ngồi trực ở bên ngoài, ánh mắt mong theo sự lo lắng, còn có khẩn trương: “Thế nào?”
“Không có việc gì.” Tiffany nói.
“Tâm trạng của em ấy đã bình tĩnh chưa? Tôi đi vào trong có gây ảnh hưởng gì không?”
“Anh ta rất bình tĩnh, cũng không nghiêm trọng như anh nói.”
“Tôi có thể đến thăm em ấy không?”
“Có thể.”
“Tôi… ” Tần Duệ Lâm bước về trước vài bước, còn do dự nói: “Thôi vậy, tôi nghĩ mình không nên vào.”
Tiffany nhìn thoáng qua vết thương đỏ sậm trên trán Tần Duệ Lâm, đề nghị lần thứ hai: “Ngài Tần, anh ta không có vấn đề gì, chúng ta đi băng bó vết thương trước được không?”
Hồi lâu Tần Duệ Lâm mới phản ứng, tầm nhìn của hắn chuyển khỏi tường, ngu ngốc chậm chạp nói: “Được.”
Tần Duệ Lâm ngồi lưỡng lự ngoài cửa phòng bệnh, bao lần vẫn không có dũng khí đẩy cửa bước vào, đây là phòng bệnh duy nhất của tầng, cũng không cần lo lắng có người qua lại. Hắn nhắm mắt lại, sau đó dựa sát người vào bức tường phía sau, giống như có thể đến gần Hạ Hi thêm một chút, tường lạnh như băng, không có chút nhiệt độ, hắn có thể phảng phất cảm nhận được hơi thở Hạ Hi, mỗi phút mỗi giây đều quyến luyến không gì sánh được.
Tần Duệ Lâm bắt đầu hồi tưởng, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này chứ, ước nguyện ban đầu đã hoàn toàn rời xa hắn, hắn không muốn làm Hạ Hi tức giận, không muốn để cậu phải vào bệnh viện, nhưng hết lần này đến lần khác đều do hắn tạo nên. Ma xui quỷ khiến khiến hắn không thể giải thích nổi mọi chuyện, đầu óc của hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, Hạ Hi xa cách khiến hắn khủng hoảng mà Hạ Hi không hờn giận lại khiến hắn sợ.
Mỗi phút mỗi giây hắn đều sợ Hạ Hi sẽ rời khỏi mình, loại cảm giác sợ hãi này phóng đại vô hạn, thậm chí không có cách nào ngăn cản. Mỗi giây thần kinh hắn đều căng cứng, hắn hiểu rõ điều này không bình thường nhưng không làm sao khống chế được, hắn bất đầu lo lắng được mất, hắn không muốn Hạ Hi rời khỏi Mỹ, nếu cậu rời khỏi đây sẽ không bao giờ quay về nữa, cậu sẽ hận hắn, còn hắn sẽ mất Hạ Hi vĩnh viễn.
Sợ hãi ngày càng đến cực hạn, hắn rơi vào vực sâu vĩnh viễn.
Hành động của hắn đều có căn nguyên, cùng lắm là bởi vì chữ sợ, có bao nhiêu sợ hãi vậy? Tần Duệ Lâm ôm tim, hắn sợ đến mức như bị người khác bóp cổ mà Hạ Hi lại có thể ban tặng hắn hơi thở.
Đêm vắng vẻ, mọi người đều đã rơi vào mộng đẹp, Tần Duệ Lâm lặng lẽ mở cửa, hắn nín thở đi đến bên giường bệnh, ánh mắt lúc này trở nên quá đỗi dịu dàng. Hạ Hi đã ngủ rồi, Tần Duệ Lâm bước lại gần cậu, hành động của hắn rất nghiêm túc như sự không tôn trọng đối phương.
Rốt cuộc đã đến bên giường, Tần Duệ Lâm không nhúc nhích nhìn Hạ Hi một hồi lâu, sau đó chậm rãi ngồi xuống cạnh giường cậu. Đầu hắn dán vào cánh tay Hạ Hi, điều này làm cho hắn có cảm giác mình và Hạ Hi rất thân thiết, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, giờ khác này trái tim bất an dường như bình tĩnh lại, hắn như tìm được vật sở hữu để nó không còn tự do bay nhảy nữa.
Hắn đã mất ngủ liên tục nhiều ngày, nhưng lúc bên cạnh Hạ Hi, tình trạng bệnh nhanh chóng bị giải hóa, Tần Duệ Lâm thiếp ngủ, trong mộng hắn là một người tốt cho nên lúc tỉnh dậy trên mặt vẫn còn mang nét tươi cười.
Hắn duy trì một tư thế đi vào giấc ngủ, cánh tay bị đè đến cứng ngắc, hai đầu gối gần như không có bất kì cảm giác gì. Tần Duệ Lâm di chuyển nhẹ, dòng điện tê dại khiến hắn đau suýt nữa kêu thành tiếng, đây là động tác vô cùng khó khăn, có cảm giác như đang bỏ cong khớp xương.
Hắn đang cảm nhận sâu sắc đau đớn chết lặng không ngờ rằng Hạ Hi cũng đã tỉnh lại. Hai người nhìn nhau, Hạ Hi hơi nhíu mày, tựa như không ngờ được Tần Duệ Lâm đột nhiên xuất hiện ở chỗ này. Cậu thoáng nhìn tư thế Tần Duệ Lâm, rất nhanh liên tưởng đến hành vi đêm qua của đối phương, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Anh không có…”
Hạ Hi trầm mặc.
Tần Duệ Lâm lại nói: “Anh chỉ muốn ngươi. ” hắn dừng lại một chút, sau đó ánh mắt kiên định, từng chữ từng chữ: “Anh muốn sống cùng em.”