Hai năm sau
“Chị, có thể tiết lộ một chút được không? Cũng để em chuẩn bị tâm lý mà.”
Đạo diễn kiên quyết lắc đầu: “Không được, mấy người đều biết, yên tâm đi bọn họ đều là người rất dễ thân thiết.”
Mẫn Hạo thử dò thăm: “Có phải là người em quen không?”
“Có!”
Một chữ này của đạo diễn khiến Mẫn Hạo khó chịu như mèo cào trong bụng vậy, cậu ta nhón chân chờ đợi ở khách sạn, hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy người quen, đây là kỳ đầu quay 《Nhật ký ngày sinh tồn》để chương trình đạt kết quả tốt, tổ chế tác giữ bí mật vô cùng hoàn hảo, ngay cả khách mời cũng không biết đồng bạn của mình như thế nào.
Rất nhanh, Mẫn Hạo chờ được đồng nghiệp của cậu ta đến, trong đó có người mới nhưng cũng có tiền bối hắn nghe danh đã lâu, nhưng thực chất chưa bao giờ ở chung nên trong lòng khó tránh khỏi hồi hộp, sợ sẽ đắc tội với vài vị tiền bối thâm niên.
Bây giờ đã có bốn người có mặt, trừ Mẫn Hạo ra còn những người khác gồm: một diễn viên hài nổi tiếng, tư cách cực cao Bàng Thân Vĩ, năm nay tuổi, ngoại hình không tính là đẹp trai nhưng có nét đặc sắc riêng; ca sĩ từng có nhiều ca khúc kinh điển – thiên vương Đỗ Thực, dáng người hơi mập mạp, nhưng chỉ cần nghe được nhạc thì có thể nhảy múa được; một vị khác xem như là người mới, Mẫn Hạo chưa gặp bao giờ.
Bốn người bắt chuyện với nhau, lập tức bắt đầu bàn tán về thân phận khách quý cuối cùng, Đỗ Thực trêu chọc: “Đạo diễn, người cuối cùng nhất định là mỹ nữ đúng không? Tục ngữ từng nói nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, chị không thể để một đám đàn ông đi thu chương trình được, nếu không thì thật nhàm chán!”
Bàng Thân Vĩ giơ ngón cái với Đỗ Thực, đồng ý nói: “Lão Đỗ nói rất đúng, lá cây vẫn cần hoa hồng tôn lên, cô không tìm được tuyệt đại mỹ nhân thì chúng ta liền tàn cuộc thôi.” Hắn dừng lại một lát, vừa cười vừa nói: “Chỉ là đùa một chút thôi, ha ha.”
Bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, trở thành bạn bè rồi lại hợp tác với nhau vô số lần, chuyện thế này rất quen thuộc.
Đúng lúc mọi người đang tập trung mong chờ, chiếc xe hơi thứ năm chậm rãi chạy đến, khuôn mặt mỗi khách quý để lộ vẻ mong đợi. Khi xe dừng lại, sau đó cửa xe chậm rãi mở ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi chân dài, Đỗ Thực tiếc nuối một tiếng, nhưng đến khi vị khách quý nào chui từ trong xe ra, vẻ mặt tiếc nuối của Đỗ Thực bắt đầu chuyển sang kinh ngạc, Mẫn Hạo cũng ngạc nhiên một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy lại chỗ đối phương.
“Hạ ca!”
Đúng vậy, người tới chính là Hạ Hi, cậu mặc một chiếc áo gió màu đen, đeo kính đen, dáng người thon dài, ngoại hình đẹp trai, y hệt như đang thu chương trình thực tế ở nước ngoài. Cậu rời xa giới giải trí ba năm, cho nên không ai ngờ được cậu sẽ tham gia chương trình này, đây là một kinh hỉ hoặc cũng có thể hình dung là kinh hách.
Hạ Hi cười nói: “Đã lâu không gặp mọi người.” Cậu nói xong ôm Mẫn Hạo một cái: “Biên kịch không nói trước cho tôi danh sách, không ngờ lại được gặp các vị.”
Mẫn Hạo vẫn phản ứng chậm: “Anh Hạ, sao anh đột nhiên xuất hiện vậy?”
“Bất ngờ sao?”
“Rất bất ngờ!”
Hạ Hi đã hợp tác với Mẫn Hạo trong một bộ phim truyền hình, cũng qua bộ phim mới quen biết nhau, hai người có tính cách tương đồng cho nên khi ở chung thực sự hòa hợp, nhưng sau này bận rộn quay phim riêng nên cũng không có cơ hội gặp mặt nhau. Hạ Hi rời khỏi giới giải trí lâu như vậy, ngoài người đều đồn đại có lẽ cậu đã rút lui khỏi giới giải trí, hơn nữa trong chương trình cuối cùng phát sóng cậu nói bị bệnh cũ tái phát, cũng không ít cư dân mạng đoán có phải Hạ Hi đã xảy ra chuyện gì?
Đề tài này một lần nữa trở nên hấp dẫn trên weibo, sau đó đại diện Hạ Hi lên tiếng mới dẹp xuống được tin đồn, nhưng tung tích Hạ Hi vẫn là một điều bí ẩn.
Đương nhiên bây giờ phải đi thu chương trình nên mấy người cho dù ngạc nhiên cũng phải cất lời chút nữa nói sau, có điều với sức nóng của Hạ Hi, chương trình này nháy mắt tăng lên vài bậc.
Hạ Hi chưa bao giờ tham gia chương trình thực tế, nên chương trình này chính là chương trình thực tế đầu tiên của cậu, đồng thời cũng là tác phẩm ra mắt sau ba năm, còn chưa phát sóng những khách quý đã lờ mờ đoán được chất lượng chủ đề thế nào rồi, có lẽ không ít người sẽ xem chương trình này vì Hạ Hi, như vậy thì quá tốt, ít nhất không còn lo lắng vấn đề rating của chương trình.
Năm người thu xếp xong, bắt đầu quay từ Hạ Hi, đạo diễn hô: “Mọi người tốt, hoan nghênh đến với Nhật ký ngày sinh tồn, bây giờ mời Hạ Hi lên nhận phiếu nhiệm vụ.”
Nhật ký ngày sinh tồn là một chương trình có tính thách đấu mạo hiểm, mỗi lần quay hai ngày, hai ngày này tất cả thành viên đều phải tuân theo quy tắc do tổ biên kịch đưa ra, ai có thể trự vũng đến cuối cùng không bị loại thì người đó giành chiến thắng.
Độ khó của chương trình này tương đối cao, đây cũng là lý do cậu quyết định tham gia chương trình này. Vốn cậu có kế hoạch quay lại từ hai năm trước không ngờ rằng kế hoạch có sự thay đổi lớn, từ khi tần duệ lâm sinh bệnh, tuy rằng bề ngoài không có gì khác thường nhưng đáy lòng hắn vẫn luôn lo sợ bất an. Hạ Hi có thể cảm giác được điều này, cho nên cậu quyết định ở lại Mỹ hai năm với tần duệ lâm, đương nhiên, trong đó bầu bạn với con cũng là trọng tâm sinh hoạt của cậu.
Mày bây giờ đã là lúc cậu xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng rồi.
Hạ Hi lướt qua phiếu nhiệm vụ, sau đó thì thầm: “Mọi người tốt, trạm thứ nhất chúng ta phải vượt qua đảo Tần Hoàng xinh đẹp, những người phía sau phải lấy được chiếc chìa khóa giấu trong khách sạn. Trước tiên phải tìm được chìa khóa giao cho tổ quay phim, sau đó sẽ nhận được phương tiện giao thông đến đảo Tần Hoàng trước, người cuối cùng sẽ tự mình đi đến.”
Hạ Hi nói xong, Bàng Thân Vĩ ngạc nhiên nói: “Người cuối cùng phải tự mình đi đến, ai có thể nói cho tôi biết điều này có nghĩa là gì không?”
Đạo diễn nói: “Chương trình không cung cấp kinh phí, cũng không cung cấp phương tiện giao thông.”
Mẫn Hạo cẩn thận hỏi: “Chúng tôi có thể sử dụng tiền của mình được không?”
Hạ Hi cắt đứt ảo tưởng của hắn: “Lát nữa phải nộp di động và ví tiền lên, sao em có thể dùng tiền của mình được.”
Vẻ mặt Mẫn Hạo không thể yêu thương nổi.
Tống Chí Cường —— cũng chính người mới nhất bình tĩnh nói: “Trong quá trình tìm kiếm chìa khóa có quy định gì không?”
Đạo diễn nói: “Không có quy định!”
Đỗ Thực vỗ tay một cái, hắn vỗ vai Hạ Hi, chớp mắt với đạo diễn nói: “Chúng tôi có thể tranh của nhau đúng không?”
Hạ Hi liền nói: “Anh Đỗ, tôi cảm thấy chúng ta không phải kẻ thù đâu.”
Đỗ Thực liếc mắt nhìn mấy người, sau đó chỉ tay vào Bàng Thân Vĩ, nguy hiểm cười nói: “Lão Bàng, số phận hôm nay của tôi với anh không hợp rồi.”
Bàng thân vĩ không yếu thế chút nào, hướng đầu hàng nói: “Đi, tôi chờ cậu!”
Đạo diễn vừa hô bắt đầu, mấy người đã nhanh chóng vọt vào trong khách sạn, Hạ Hi với Mẫn Hạo thành một đội, hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, Hạ Hi phân tích: “Không phải nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao, anh cảm thấy họ nhất định giấu ở tầng cao nhất, chúng ta tìm trên đó trước, sau đó mới lục soát từ trên xuống.”
Mẫn Hạo gật đầu: “Anh Hạ, chúng ta kết thành liên minh đi, em cảm thấy chờ bọn họ đến cướp, chúng ta liền chạy ra, phần thắng lớn hơn.”
Hạ Hi đưa tay, hai người đập tay nhau một cái, kết liên minh thành công.
Đến tầng cao nhất, hai người phân công nhau lục soát, Mẫn Hạo phụ trách phòng bên trái, Hạ Hi phụ trách phòng bên phải. Hạ Hi đứng nguyên tại chỗ nhìn Mẫn Hạo đi xa, sau đó quay đầu nói với ống kính máy quay: “Tôi cảm thấy liên minh này không đáng tin, lỡ may chúng tôi đều tìm được một cái chìa khóa thì làm sao, đây là trò chơi cho nên thời khắc mấu chốt phải dựa vào bản thân giành được.”
Cậu vừa nói xong thì đột nhiên nghe được tiếng mở cửa phòng, hồn vía lên mây, tiếp đó hướng vào người quay phim nói: “Anh cố ý làm tôi sợ đúng không? Hừ, vừa rồi tôi còn chưa nói ra câu kia đâu.”
Hạ Hi đoán không sai, nơi này quả nhiên giấu một chiếc chìa khóa nhưng đã bị Mẫn Hạo tìm được, cậu ta cũng có nghĩa khí, không tự mình mang chìa khóa xuống lầu giao nhiệm vụ mà ngược lại còn đi tìm cùng Hạ Hi, nhưng không lâu sau, liên tiếp nghe thông báo chiếc chìa khóa thứ hai, thứ bạn đã được tìm thấy. Nói cách khác, bây giờ trong tay Mẫn Hạo có một chìa khóa, trong khách sạn còn có một chiếc chìa khóa nữa.
“Anh Hạ, vừa rồi em mới chứng kiến Đỗ Thực cướp của thân vĩ, Tống chí cường đã mang chìa khóa giao cho đạo diễn rồi.”
Hạ Hi nghĩ nghĩ, nói: “Đi nào, chúng ta cũng xuống dưới cướp.”
Mẫn Hạo gật đầu, Hạ Hi lại hỏi cậu ta: “Chìa khóa của em đâu? Không mất đi?”
“Ở trong này.” Mẫn Hạo lấy ra từ trong túi tiền, Hạ Hi theo dõi cậu ta một hồi lâu, sau đó đột nhiên cướp chìa khóa bỏ chạy, Mẫn Hạo ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng đuổi theo Hạ Hi.
Hạ Hi vừa chạy vừa nói: “Mẫn Hạo, xin lỗi nha, em mau tìm tiếp đi, anh ở bên ngoài chờ em!”
Mẫn Hạo tủi thân nhưng không từ bỏ nói: “Anh Hạ, chúng ta không phải một liên minh sao? Sao anh có thể làm vậy! Anh đừng chạy!”
Hạ Hi chạy xuống tầng , quả nhiên thấy Đỗ Thực cùng Bàng Thân Vĩ đang giằng co tại đây, vẫn bất phân thắng bại. Cậu bước ra khỏi cửa khách sạn lại cứ suy nghĩ, cứ như vậy cướp lấy chìa khóa của Mẫn Hạo thật áy náy, lại quay trở lại, đồng thời Mẫn Hạo đuổi đến nơi, cậu ta bắt được Hạ Hi, còn chân thành nói: “Anh Hạ, cái này do em tìm được.”
Hạ Hi nhỏ giọng nói: “Cái chìa khóa này thuộc về anh, nhưng anh đồng ý tìm giúp em, thế nào?”
Mẫn Hạo nghĩ một chút, gật đầu nhận lời đề nghị này.
Vì thế, người cuối cùng không tìm được chìa khóa là Bàng Thân Vĩ, cậu không thể nghĩ bản thân có thể tìm cách đến đảo Tần Hoàng. Tống Chí Cường lấy được một chiếc xe điện, Đỗ Thực được một trăm đồng, Mẫn Hạo là phương tiện giao thông công cộng, còn Hạ Hi chính là một chiếc xe hơi, đây là điều ngoài dự đoán của mọi người. Hạ Hi không tin nổi phải xác nhận lại với đạo diễn, sau đó vui vẻ nhận lấy trong con mắt ghen tỵ của những người khác.
Trong đó buồn bực nhất chính là Mẫn Hạo, chiếc chìa khóa của Hạ Hi vốn của cậu ta, sau hai người đổi lại, nếu không phải như vậy, bây giờ có thể đi xe là cậu ta rồi.
Lúc đến đảo Tần Hoàng, bọn họ cần ở lại đây thêm hai ngày nữa, toàn bộ vật phẩm đều thu lại từ trò chơi, chương trình không cung câp thức ăn, chỗ ngủ, tất cả đều do tự giành lấy. Hai ngày này mang lại ý nghĩa sâu sắc cho bọn họ, đồng thời cũng thấm sâu độ tàn nhẫn của chương trình.
Đỗ Thực cảm khái nói: “Tôi chỉ nghĩ đây là một chương trình thôi, ai ngờ mấy ngoài liều mạng vậy!”
Hạ Hi nói: “Từ giờ trở đi, mỗi lẫn tham gia chương trình nào tôi nhất định phải ăn no nê, tham gia xong chương trình này gầy đi mấy cân!”
Mẫn Hạo cười nói: “Là anh xui xẻo thôi, em cũng Chí Cường ăn đến no nê.”
Hạ Hi quả thật không may, hoặc vận may của cậu đã tiêu hao kể từ khi được cái ô tô rồi, tiếp theo hoàn toàn là lịch trình khổ sở của trò chơi, mà cậu lại được ăn ít nhất, gnur nơi kém nhất, đồ dùng tồi nhất, nhất định là loại nấm mốc trong truyền thuyết rồi.
Cuối chương trình, bốc thăm lấy phương tiện giao thông, Hạ Hi bị số phận đen đủi của mình dọa sợ luôn, mấy người nhao nhao để cậu rút, dù sau rút đầu tiên, xác suất ngẫu nhiên không phải tốt hơn à. Hạ Hi khẩn trương nhìn tâm phiếu, kết quả vừa mở ra, không ngờ lại là đen đủi nhất.
Hạ Hi tức giận giơ tấm phiếu lên trước camera, cực kì giận giữ nói: “Tôi nói gì chứ! Có ai đen đủi hơn tôi nữa không! Không, không ngờ được xe của tôi là một cỗ xe đặc biệt!”
Đỗ Thực lắc đầu: “Sau này cậu tự phong thần nấm mốc được rồi đó.”
Quay phim xong, năm người bốc thăm ngẫu nhiên chọn phương tiện giao thông để về, lúc này sắc trời đã tối dần, nếu trì hoãn lâu hơn nữa trời tối đen sẽ càng không dễ dàng. Hạ Hi vốn muốn đi nhờ xe Mẫn Hạo nhưng bị chương trình tàn nhẫn ngăn cản, đám người dần dần rời đi bây giờ chỉ còn có cậu cùng người quay phim.
Vẻ mặt Hạ Hi cay đắng hỏi người quay phim: “Biên kịch cố ý mang chúng tôi tới đây đúng không? Ngay cả một người cũng không thấy, ai có thể nói cho tôi biết nên làm gì bây giờ?”
Người quay phim cười mà không nói gì, Hạ Hi chỉ đành biết chấp nhận, cậu đi dọc đường lên phía trước: “Trước tiên đi tìm nơi có nhiều người, nói không ngừng sẽ có người tốt bụng cho tôi đi nhờ một đoạn.”
Con đường này thật sự yên lặng, hơn nữa bởi vì đường hẹp nên không có chiếc xe nào chạy qua. Hạ Hi đi một hồi lâu mới ra được, phạm vi bên ngoài rất vắng vẻ, song cuối cùng vẫn thấy một chiếc xe chạy đến, trên người cậu không có tiền, không có di động, trừ cách tìm một người lái xe tốt bụng ra, chỉ còn cách dựa vào cái mặt mà kiếm tiền thôi.
Có điều bây giờ phải bắt được xe.
Nhưng mà sự thật với dự đoán của Hạ Hi chênh lệch quá lớn, cậu đứng bên đường vẫy tay một hồi lâu cũng chẳng có chiếc xe nào dừng lại hỏi một chút, trên đường cậu gặp một chiếc xe taxi, kết quả người ta nghe cậu không có tiền lập tức lái xe chạy đi luôn, điều này đả kích Hạ Hi thật lớn, cậu dí mặt vào camera nói: “Mặt tôi vô hình vậy à?”
Người quay phim buồn cười: “Trời tối quá rồi.”
“Cho nên không thấy rõ mặt tôi sao? Chúng ta đổi vị trí đi, đứng dưới đèn đường sẽ dễ thấy hơn.”
Nhưng lần này Hạ Hi may mắn hơn, cậu không cần phải xin xe đã có một chiếc dừng xuống bên cạnh, tiếp đó là một người ló cổ ra, cười với Hạ Hi: “Có muốn lên xe không?”
Hạ Hi nhìn chằm chằm Tần duệ Lâm, kinh ngạc nói: “Sao anh lại đến đây!”
Tần Duệ Lâm xuống xe, hắn không nhìn đến người quay phim mà ôm cổ Hạ Hi, khẽ hôn nhẹ xuống môi cậu, bất đắc dĩ nói: “Anh đến thăm em, thế nào, thu hình thuận lợi chứ?”
Hạ Hi ôm Tần Duệ Lâm, cuối cùng cũng tìm được đối tượng tố khổ: “Em rất xui xẻo, từ khi cướp được một chiếc xe hơi, tìm đồ vật cũng không tìm ra, chơi đoán số cũng thua, bây giờ phương tiện giao thông về Bắc Kinh cũng bị mất, sớm biết thế em đã không động tay, việc này thật kì quái!”
“Đói bụng không?”
Hạ Hi gật đầu.
Tần Duệ Lâm tiện nói: “Anh mang theo đồ ăn, sữa cho em, phía sau cửa hàng còn có một cái giường nhỏ, em có thể ngủ đó một chút.” Hắn sờ mặt Hạ Hi, đau lòng nói: “Vành mắt em đen lại rồi, chắc chắn không được nghỉ ngơi tốt.”
Hạ Hi ấm ức nói: “Có muỗi!”
“Được rồi vậy chúng ta về nhà, em muốn ăn cái gì? Anh bảo người làm chuẩn bị trước.”
Hạ Hi dựa vào người Tần Duệ Lâm đọc tên món ăn, hai ngày rồi cậu không được ăn thịt cho nên cái miệng tham lam không ít, Tần Duệ Lâm ghi chép lại, Hạ Hi nhất thời hoạt bát lên, không khỏi cảm động nói: “Anh thật tốt, may mà anh đến nếu không em phải tiếp tục lưu lạc đầu đường…”
Hai người không kiêng nể gì biểu diễn show ân ái, bất hạnh còn có nhà quay phim, cả người hắn cơ hồ hỏng mất, áu có thể nói cho hắn biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì không! Không phải Hạ Hi không có bạn gái sao! Bây giờ lại đột nhiên tọt ra một người bạn trai! Hơn nữa dựa vào tư thế thân mật thì có lẽ cả hai đã bên nhau thời gian không ngắn, cằm nhà quay phim rớt nhanh xuống đất, kinh ngạc đên mức nói không nên lời.
Hắn ngây ngốc nhìn Tần Duệ Lâm, nhưng là ——
Người này vì cái gì nhìn rất quen mắt!
Nhà quay phim điên cuồng lục lọi trí nhớ, rốt cuộc cũng nhớ ra, hắn mở lớn hai mắt, cảm thấy mình đã nắm được một thông tin cực kỳ quan trọng! Tính hóng hớt trong lòng hắn bắt đầu rục rịch, suy nghĩ của hắn không khỏi lướt gió tung bay, bản thân chiếm được thông tin tốt như vậy, sau này có được Tần gia cho phí im mồm không? Quan trọng hơn là hắn gặp được Tần gia trong truyền thuyết! Hơn nữa hắn còn có quan hệ không bình thường với Hạ Hi!
Tin tức chấn động như vậy mà chỉ có một mình hắn biết, hắn cảm thấy bản thân đang ở trên đỉnh nhân sinh!
Lúc lên xe, cuối cùng Hạ Hi cũng nhớ đến gã quay phim, cậu chán nản cào tóc: “Suýt chút nữa quên nói với hắn, Cao Tuân, anh sẽ không quay cảnh vừa rồi vào chứ?”
Cao Tuấn —— cũng chính là người quay phim gật đầu.
“Có thể xóa sạch không?”
“Không được, sẽ xóa sạch nội dung đoạn trước.”
Tần duệ Lâm liếc mắt nhìn Cao Tuấn, an ủi Hạ Hi nói: “Không có việc gì, đoạn này bọn họ không phát sóng đâu.”
Hạ Hi buồn bực gật gật đầu, cũng bất đắc dĩ nói với Cao Tuấn: “Làm một người quay phim, anh không thể tùy tiện cảnh nào cũng quay vào đấy? Chương trình giải trí chú ý tính vui vẻ, anh cũng cảm thấy người xem sẽ thích cảnh vừa rồi sao?
Cao Tuấn còn thật thà gật đầu: “Sẽ!”
Cả người Hạ Hi đều hỏng mất.
Nhưng bất kể thế nào quay phim vẫn phải tiếp tục, trong lúc Cao Tuấn bị bắt đóng máy quay, sau đó tận mắt chứng kiến một màn ân ái. Chắc hẳn Hạ Hi cũng đói bụng lắm, cũng không quan tâm tần duệ lâm làm những gì, bản thân bắt đầu ăn, cậu ăn một lát, sau đó cầm một miếng bánh quy đưa đến bên miệng tần duệ lâm, Tần Duệ Lâm ăn hết, cậu lại đưa thêm một miếng nữa.
Lúc Tần Duệ Lâm được Hạ Hi đút bánh quy, hắn đột nhiên cắn một miếng, sau đó ngậm luôn ngón tay Hạ Hi, lại nhìn cậu một cái, ánh mắt cực kì đen tối, lại dùng lưỡi liếm ngón tay cậu. Hạ Hi im lặng một chút, sau đó mặt đỏ bừng lên.
Người quay phim bất hạnh thấy được cảnh này mắt cũng mù luôn.
Chờ Hạ Hi ăn uống xong, người quay phim tiếp tục quay, hắn đang quay đến cảnh Hạ Hi nằm ngủ một mình phía sau xe thì bị đuổi ra ngoài, lý do là Hạ Hi muốn người quay phim hôm nay nghỉ làm sớm một chút, dù sao tiếp theo bọn họ cũng không cùng đường.
Ô tô lần nữa khởi động, Hạ Hi mới hỏi Tần Duệ Lâm: “Vừa rồi làm sao anh ngăn cản hắn được?”
“Người này còn muốn được quay nhiều chương trình nữa, hắn luôn đi theo bên cạnh em làm sao mà giấu diếm mãi được, còn không bằng cho hắn biết sớm một chút, anh không chịu đựng sự theo dõi được.”
Hạ Hi khinh thường hừ một tiếng: “Anh đang ỷ lại sao, phải trị!”
“Vậy trước tiên em đem chứng ỷ lại của Tần Thần chữa trị đi đã.”
“Con đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi, anh bảo Tần Thần mang theo Hạc Hiên đi ngủ, từ nhỏ nó đã vô cùng thích anh trai, mà Tần Thần luôn chê nó dính người.”
Hạ Hi cười nói: “Còn không phải do thói quen của nó, từ nhỏ em trai muốn gì thì cho cái đó, bây giờ trong lòng Hạc Hiên anh trai luôn đứng thứ nhất.”
“Đúng rồi, Tần Thần nói nó muốn học Piano, em thấy thế nào?”
Hạ Hi ghé người vào phía sau, tựa đầu lên bàn tay nói: “Nó muốn học thì học thôi, học nhiều thứ cũng không mất đi đâu, chờ nó lớn hơn một chút, muốn học gì cũng không có thời gian mà học.
Tần Duệ Lâm khát khao nói: “Chờ nó trưởng thành, có đủ sức chống đỡ Bách Ân Lệ Nhã, anh với em sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, khi đó chỉ có hai người chúng ta, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh, em vẫn còn chưa cảm nhận được gì thì Hạc Hiên đã có thể đi vững, có thể nói chuyện, nhoáng lên một cái con sẽ đi học, năm tháng không buông tha ai!”
Hai người cũng nhau tán gẫu về tương lai con trẻ, không khí ấm áp ngọt ngào, bọn họ đã trải qua chục năm ầm ĩ dữ dội, trải qua sự khổ sở hai bên mang lại, bây giờ thực sự quý trọng giây phút bình yên có được.
Trong hai năm này, bọn họ chậm rãi tẩy xóa đi những chấp nhất của nhau, nếu đã quyết định tiếp tục bên nhau thì cả hai đều cố gắng vì một mục tiêu. Hạ Hi cũng cố gắng, ban đầu cậu có cảm giác khó chịu nhưng sống dần dần lại hình thành những thói quen bé nhỏ, đến khi cậu bắt đầu hưởng thụ thói quen này thì tất cả đã trở nên tốt đẹp vô cùng.
Cho dù đã hai năm trôi qua, Tần Duệ Lâm vẫn chờ cậu như cũ, hắn tuân thủ lời hứa của bản thân, hắn ỷ lại vào Hạ Hi cũng đồng thời quan tâm chăm sóc cho cậu, bọn họ cùng giúp đỡ lẫn nhau, dần dần trở nên lo lắng cho đối phương. Hạ Hi từng yêu Tần Duệ Lâm, đến khi ở chung cậu dần dần tìm lại được cảm giác, không, phải nói rằng cảm giác này tốt đẹp hơn so với trước kia.
Cuối cùng hai người đã yêu lẫn nhau.
Hạ Hi vẫn ở phòng cũ, đặc biệt Tần Duệ Lâm cũng chuyển đến đây, tuy rằng bốn người cùng ở nhưng nhà trọ rộng rãi nên không có vẻ chật chội. Lúc hắn vừa về nước, Khương Liêm vào nhà trọ liền cảm thán: “Bây giờ mới giống một ngôi nhà chứ, mặc dù nhà cũ một chút. Tiểu bảo bối thật là đáng yêu, chị đây cũng muốn sinh một đứa.”
Hạ Hi vô cùng thỏa mãn với hiện tại, cậu đã có thứ mình cần, tuy rằng từng bỏ qua, cũng từng nhiều lần gian khổ nhưng may mắn vẫn còn.
Hơn nữa cậu rất tin, cho đến vĩnh hằng, mọi chuyện sẽ không thay đổi.