Tra Công Nhất Định Phải Ngược

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương :

Edit: Nguyệt Kiều

Nhưng mà, Lăng An Tu không có thời gian suy tư. Hai tay của hắn đã thoát khỏi khống chế của đại não. Cho dù Byron ghé vào lỗ tai hắn hô to "Hướng bên phải", Lăng An Tu vẫn là theo bản năng mà thao tác cơ giáp chạy nhanh tới hướng bên trái, sử dụng cơ giáp để đỡ Carl choáng váng dậy.

Hall lập tức nhân ra trận tuyết lở, lập tức chạy về phía trước. Một loại tuyệt vọng che cự đại bap trùm y, y biết y không thể tự thoát khỏi tầng tuyết này, mà hy vọng duy nhất của y chính là Lăng An Tu đang lái Sí Diễm.

Lăng An Tu... Hall ở trong lòng im lặng nói thầm danh tự này, nó giúp y kiên định phải sống sót. Lăng An Tu vẫn chưa tha thứ cho y, y vẫn chưa cùng Lăng An Tu tái hôn, làm sao cứ như thế mà có thể chết đi? Hall đột nhiên muốn nhìn Lăng An Tu một chút, xem hắn có vì mình bị tập kích mà biểu hiện ra một vẻ lo âu hay không. Nhất định sẽ, Hall tin chắc, Lăng An Tu vẫn một mực yêu y. Y phải đợi, chờ Lăng An Tu lần thứ hai kéo y lại.

Posted in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

"Mẹ!" Byron nhấc Lăng An Tu lên, nỗ lực đem hắn từ chỗ điều khiển kéo lên. Nhưng mà, đã không còn kịp rồi. Tầng tuyết cao mười mét ở phía sau Hall ầm ầm sụp đổ bằng tốc độ kinh người, trước mắt Lăng An Tu cơ hồ có thể hiện ra bộ dáng Hall chôn sâu ở dưới tầng tuyết... Lăng An Tu một trận hoảng hốt -- hắn chưa từng có nghĩ tới bởi vì mình sẽ dẫn đến Hall bị thương thậm chí là tử vong.

Một cơ giáp màu xám tro ở giây cuối cùng đã vọt tới, Jack lái bộ cơ giáp cấp B của mình, tại giờ khắc cuối cùng đêm Hall bảo vệ.

Byron vô lực ngồi phịch ở chỗ phụ lái, "Ơn giời!"

Lăng An Tu cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở ra cửa khoang để Carl tiến vào. Carl sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Lăng An Tu trong nháy mắt lập tức xông lên ôm lấy hắn.

Lăng An Tu cảm nhận được thân thể Carl đang run rẩy, đưa tay ra an ủi mà vỗ lưng cậu, "Không sao rồi, đừng sợ."

Carl đem đầu chôn ở trên bả vai Lăng An Tu, "An Tu..."

"Ai nha, gay go!" Từ bên trong máy truyền tin truyền đến âm thanh của Jack, Lăng An Tu vội vã Carl đẩy ra hướng màn hình nhìn lại, chỉ thấy tay phải cơ giáp màu xám đột nhiên mất khống chế, mà Hall liền bị thả rơi từ độ cao mấy mét giữa không trung.

Âm thanh Jack tràn ngập hổ thẹn, "Cái kia, tôi vừa rồi không cẩn thận ấn sai lệnh."

"Hắn không có sao chứ?" Byron liền vội vàng hỏi.

"Ân, tôi đã làm kiểm tra đại khái, có lẽ là bị gãy xương."

Lăng An Tu & Carl & Byron: "..."

"Thôi, không có việc lớn gì là tốt rồi." Lăng An Tu bấm video trò chuyện với căn cứ, báo cáo tình huống bọn họ gặp phải. Nói đến còn rất mất mặt, mấy người bọn hắn quân hàm đều rất cao, năng lực cũng không kém, lại là "Chết trân" ngay đêm đầu tiên diễn tập, đã thế còn gặp tuyết lở, suýt nữa chết người, đến cuối cùng một người còn bị thương.

Cánh đồng tuyết rộng bao la, nhân viên cứu viện còn phải cần một khoảng thời gian, Jack trước hết dùng cơ giáp của mình giúp Hall làm một chút biện pháp cấp cứu. Lăng An Tu, Byron cùng Carl thì nghỉ ngơi bên trong Sí Diễm. Tuyết lở bất cứ lúc nò cũng có thể phát sinh lần thứ hai, bọn họ không dám cứ thế mà đi ra ngoài.

Carl hiển nhiên nhận không ít kinh hãi, không nói một lời, chỉ là vẫn nhìn Lăng An Tu. Lăng An Tu đem hắn mang tới căn phòng duy nhất bên trong Sí Diễm, "Cậu ở đây nghỉ ngơi thật tốt."

Carl ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn Lăng An Tu, "Vậy còn cậu?"

"Tớ? Tớ đương nhiên là ở phòng canh gác a."

"Ồ." Carl cầm lấy ống tay áo quân phục Lăng An Tu, "Cậu có thể ở lại cạnh tớ một lúc hay không?"

Lăng An Tu không nhịn cười được, "Tớ nói cậu này, chút chuyện này đã bị dọa sợ đến như vậy ?"

Carl lắc đầu một cái, hai tay vòng qua eo Lăng An Tu, đem đầu đặt ở trên bụng của hắn, "Ôm tớ một cái chứ."

"..."

Carl yên tĩnh ôm Lăng An Tu một hồi, khụt khịt cái mũi, nhỏ giọng nói: "An Tu, cám ơn cậu. Cám ơn cậu đã cứu tớ đầu tiên."

Lăng An Tu có chút không chịu được tình cảnh tình cảm như vậy, chỉ có thể gật gật đầu.

"Cậu làm như vậy, có phải là có nghĩa là ở trong lòng cậu, tớ so với Hall quan trọng hơn?" Carl một mặt mong đợi nhìn Lăng An Tu.

"Há, cái này a. Kỳ thực khả năng chủ yếu đó là hướng của cậu thuận với thao tháo lúc đó của tớ thôi."

Posted in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Carl ngay lập tức liền mặt xụ xuống.

"Bất quá, đương nhiên là cậu quan trọng hơn. Dù sao hiện tại tớ và Hall bạn tốt cũng không phải, cùng lắm thì chỉ tính là người quen thôi."

Đôi mắt Carl nhất thời sáng lên, Lăng An Tu sờ sờ tóc của hắn, "Được, ngủ một giấc đi, chờ cậu tỉnh lại chúng ta liền về căn cứ ."

Carl ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lăng An Tu vừa mới chuẩn bị trở về phòng điều khiển, liền nghe đến Jack ói bên máy truyền tin: "An Tu, cậu tới xuống đây đi, Hall muốn gặp cậu."

Lăng An Tu nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì bảo hắn nói qua máy truyền."

Jack khổ sở nói: "Tôi cũng nói như thế với hắn, nhưng là nói cái gì hắn cũng không chịu chỉ muốn gặp cậu, còn nói không thấy được cậu sẽ không phối hợp trị liệu. Người này thật là, sao lại ấu trĩ như vậy."

"Nối máy cho tôi với hắn."

Máy vừa được chuyển qua, Lăng An Tu liền nghe được Hall suy nhược mà kêu tên của hắn: "An Tu..."

"Nói."

"Nói cái gì?"

"Không phải anh có chuyện tìm tôi sao?"

Hall sững sờ, "Anh chỉ muốn gặp em."

"Anh có biết tình huống bên ngoài ra sao không?" Lăng An Tu không hề bị lay động, "Tuyết lở bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh lần thứ hai. Dựa vào đâu mà chỉ để nhìn thấy anh mà tôi phải đi mạo hiểm?"

"Anh không có ý khiến em mạo hiểm!" Hall sốt ruột mà nói, "Xin lỗi, anh không nghĩ đến điểm này."

"Thứ bây giờ anh nên nghĩ đó là ngoan ngoãn nằm đấy, hảo hảo tiếp thu trị liệu không phải sao?" Lăng An Tu không khách khí nói.

Đầu kia trầm mặc lại.

Lăng An Tu thở dài, "Anh nghỉ ngơi thật tốt đi. Tôi cúp đây."

"Chờ đã, " trong thanh âm Hall có vẻ run rẩy, "An Tu, nếu như anh chết rồi, e, sẽ thương tâm vì anh sao?"

Lăng An Tu đột nhiên cảm thấy lòng có chút chua xót, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Không biết."

Hall nở nụ cười, "Lăng An Tu, trái tim em thật ác. Anh xem như là bị em thương tổn đến quặn đau."

"Có đúng không? Vậy chúng ta thanh toán xong ."

Posted in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

"Sẽ không." Âm thanh nghe tới có một loại cố chấp điên cuồng, "Chúng ta sẽ không thanh toán xong, anh muốn cùng em dây dưa cả đời."

Lăng An Tu không nói hai lời, cúp máy.

Sau một tiếng, nhân viên cứu viện của căn cứ rốt cục chạy tới. Hall được một cơ giáp cấp S cấp tốc đưa về bệnh viện căn cứ, ba cơ giáp cấp A được nhân viên chuyên nghiệp nỗ lực sửa chữa xong xuôi.

Vận may của Lăng An Tu khá tệ, diễn tập một buổi tối lại đụng phải BOSS "Quân địch" , sau đó dùng vận tốc ánh sáng bị mất quyền thi đấu. Lúc này, đại đa số binh lính của quân đoàn còn đang ở bên trong cánh đồng tuyết tiếp tục diễn tập, trong căn cứ cũng không có cái huấn luyện gì, Lăng An Tu cùng Carl vừa về tới ký túc xá liền ngủ đến tối tăm trời đất.

Ở trong phòng bệnh căn cứ cao cấp, Byron ngồi ở bên giường Hall, nói: "Nghe bác sĩ nói ít nhất phải nửa tháng chú mới có thể xuống giường đi lại, mấy ngày nay, chú cẩn thận dưỡng thương đi. Qua mấy ngày anh sẽ đem chú đưa trở về thủ đô tinh."

Hall không yên lòng "Ừ" một tiếng, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía cạnh cửa.

Byron xì cười một tiếng, "Lăng An Tu sẽ không tới, hắn trực tiếp về túc xá."

Hall đem mặt mũi quăng qua một bên, mạnh miệng nói: "Tôi không chờ hắn."

Byron thu liễm lại nụ cười, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc lên, "Anh khuyên chú, vẫn là đừng chú ý đến Lăng An Tu nữa."

"Tại sao?" Hall sắc mặt lạnh lẽo, "Vì giúp anh tiếp cận hắn thuận tiện chút?"

Byron hiếm thấy mà không có cùng Hall đấu võ mồm, "Anh thừa nhận là đích thực anh có chú ý đến Lăng An Tu, mà..."

"Tiên sư nó, tôi biết ngay anh méo có lòng tốt gì mà!"

"Chú trước tiên hãy nghe anh nói hết." Byron đem kích động Hall ấn về giường, "Chú biết anh đấy, anh chính là nhan khống(), người nào đẹp mắt anh đều yêu thích, Lăng An Tu quả thật cũng là laoị anh thích. Theo đuổi hắn với anh mà nói không thành vấn đề, nhưng chú lại không được."

()nhan không: ham luyến sắc đẹp

"Dựa vào cái gì?" Hall tương đương bất mãn.

Byron nghiêm túc nhìn đôi mắt Hall, "Bởi vì chú đã phụ lòng hắn. Lăng An Tu người này tính toán chi li, hắn muốn đem tất cả những gì phải chịu trả lại cho chú."

Hall trầm mặc một hồi, "Vậy thì thế nào. Chuyện tôi làm tôi nguyện ý gánh chịu."

"Anh thực sự chịu chú đủ rồi nha!" Byron thấp giọng quát, "Trước đây chú đâu phải là người si tình như vậy! Đúng, Lăng An Tu là rất hấp dẫn người ta, mà Daniel cũng rất tốt, quan trọng nhất là, hắn mang thai con của chú. Chú có thể có chút lương tâm hay không, tốt xấu gì cũng suy nghĩ cho người khác một chút đi! Chú cũng chưa chắc đã yêu Lăng An Tu nhiều như thế, bất quá chú muốn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đồng thời còn muốn có một nam nhân như Lăng An Tu ở nhà chờ đợi mà thôi, tốt nhất chú nên nhìn rõ trái tim của chính mình."

"Anh hiểu tôi như vậy?" Hall cười lạnh.

"Đương nhiên." Byron đi hướng cửa phòng bệnh, mở cửa phòng, "Chúng ta là một nhà người, trên người đều mang dòng máu Evans, anh hiểu chú cũng chính là hiểu bản thân mình."

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lăng An Tu tinh thần cùng thể lực cũng khôi phục không sai biệt lắm. Carl vẫn còn ngủ say, Lăng An Tu sẽ không quấy rối cậu, mặc quần áo tử tế đi thao trường chạy bộ sáng sớm . Chiến tranh bây giờ đại đa số ỷ lại vào cơ giáp công nghệ cao, nhưng Lăng An Tu vẫn cho rằng cái tố chất thân thể của con người cũng là khá quan trọng. Lăng An Tu vòng quanh sân luyện tập chạy vài vòng xong, một chiếc xe hơi màu đen từ cửa trụ sở chậm rãi chạy vào, logo màu vàng của gia tộc Evans rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Lăng An Tu vừa định lách người, liền nghe đến một cái âm thanh lanh lảnh: "Lăng tiên sinh."

Lăng An Tu bất đắc dĩ quay người, hướng người đến gật gật đầu, "Daniel, đã lâu không gặp. Cậu là đến thăm Hall sao? Hắn ở bệnh viện."

Daniel ngọt ngào cười, "Tôi không biết đường, có thể làm phiền anh mang tôi tới không? "

"Đương nhiên." Lăng An Tu làm một cử chỉ, "Mời."

Lăng An Tu cùng Daniel vai sóng vai đi tới, Lăng An Tu cố ý liếc bụng Daniel một cái. Tuy rằng hắn mang thai không lâu, nhưng bụng đã khá lớn .

Cảm nhận được ánh mắt Lăng An Tu, Daniel sờ sờ bụng của mình, cười nói: "Nghe bác sĩ nói, đây là sinh đôi."

"Há, " Lăng An Tu kéo dài âm điệu, "Đây là chuyện tốt. Sinh một Alpha, một Omega, đô đốc Evans nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Chờ lúc nữa tôi sẽ nói cho Hall chuyện này, hi vọng tâm tình của anh ấy có thể vui lên. Tôi nghe nói, tâm tình của anh ấy vẫn luôn rất xấu."

Lăng An Tu nhìn Daniel ánh mắt ý tứ sâu xa, "Daniel, cậu là một Omega tốt, chỉ tiếc thích Hall. Chờ ngày nào đó hắn cũng vứt bỏ cậu, cậu có thể suy nghĩ cân nhắc tôi một chút."

"..." Daniel bị Lăng An Tu trêu ghẹo đến một câu phản bác cũng không nói được.

Lăng An Tu đem Daniel mang tới phòng bệnh của Hall, mặt không thay đổi đối với con mắt toả sáng của Hall nói: "Vợ con anh đến thăm."

Posted in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

- Hết chương -

Nguyệt Kiều: Chương này ngắn la la la

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio