Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆, Chương :
Edit: Nguyệt Kiều
Lăng An Tu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên cao to mặc âu phục giày da đứng ở trước mặt mình. Nam nhân nhìn chăm chú vào ánh mắt Lăng An Tu.
"Cậu, thành niên chưa?"
"Vẫn chưa."
Nam nhân nhăn lông mày, "Thôi vậy, vào đi."
Lúc này, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một cậu bé xinh đẹp cùng một nam nhân chừng năm mươi tuổi từ bên trong đi ra. Lăng An Tu trong nháy mắt liền hiểu được điều gì đó, nơi này là trung tâm giải trí, có phát sinh chuyện này thực ra cũng bình thường."Tiên sinh , tôi nghĩ ông đã hiểu lầm..."
Nam nhân nhíu mày nói: "Hiểu lầm?"
"Tôi chỉ là vừa vặn đi ngang qua."
"Vậy cậu đi lộn chỗ rồi." Nam nhân lạnh lùng nói, "Tiểu hài tử không có chuyện gì đừng tới chỗ như này."
"... Tôi là lạc đường."
"Ồ?" Đôi bàn tay rộng lớn của nam nhân đặt trên cổ Lăng An Tu, "Tôi đưa cậu ra ngoài."
Lăng An Tu có mấy phần cảnh giác, lại nghĩ đến nam nhân thật sự muốn mưu đồ gây rối đã sớm đem mình kéo vào phòng rồi, như vậy liền đi theo.
Lăng An Tu cùng nam nhân rẽ trái rẽ phải lại rẽ trái... Rốt cục về tới đại sảnh phòng ăn. Lăng An Tu hướng nam nhân gật gật đầu, "Cám ơn ông."
"Không cần khách khí." Nam nhân vừa định quay người, liền nghe đến một thanh âm quen thuộc gọi hắn: "Ba ba!"
Nhìn thấy Kha Ngôn hướng nam nhân chạy tới, Lăng An Tu mắt to đầu tiên là chợt lóe một tia kinh ngạc, sau đó liền nổi lên nụ cười ý vị thâm trường. (Tui hửi thấy mùi thú zị ở đâyyyyyy úi tà tà tà tà –NK)
"Ba ba tại sao lại ở chỗ này?"
"Tới nơi này gặp bạn bè." Nam nhân ngữ khí bình tĩnh, giống như là đang nói một chuyện thực sự đơn giản."Tiểu Ngôn, vậy con tan học không trở về nhà tới chỗ như thế làm gì?"
"Con và bạn học ở đây liên hoan, sẽ về muộn chút."
Nam nhân gật gật đầu, "Đừng có muộn quá, ba ba đi trước."
Lăng An Tu nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, trào phúng nói: "Thật là không có nghĩ đến a."
Kha Ngôn bị ngữ khí của Lăng An Tu làm cho tương đối khó chịu, "Không nghĩ tới cái gì?"
Lăng An Tu tự tiếu phi tiếu nhìn Kha Ngôn, "Bạn học Kha, cậu nhìn thấy tôi là đồng tính luyến ai không phải rất hiếu kỳ sao? Kỳ thực, đồng tính luyến ái ở quanh cậu không chỉ có mỗi mình tôi đâu nha."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Kha Ngôn sững sờ, còn không kịp dò hỏi chi tiết, Lăng An Tu liền nghênh ngang rời đi.
Sau khi trở lại phòng, Kha Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy lời Lăng An Tu vừa nói có thâm ý khác, nhưng bây giờ bạn học đều ở đây y cũng không tiện để hỏi rõ ràng.
Ăn xong bữa tối, tất cả mọi người tràn đầy phấn khởi mà chạy về phía KTV trên lầu. Lăng An Tu đương nhiên sẽ không tiếp tục cùng đám tiểu hài tử này vui đùa, không nói tiếng nào liền đi, cũng không có ai chú ý tới hắn.
Ngoại trừ Kha Ngôn. Kha Ngôn suy nghĩ một chút, đem tấm thẻ hội viên ném cho Thẩm Mạt, "Tôi có việc đi trước, mọi người vui chơi tự nhiên!" Nói xong, liền lập tức quay người xuống lầu.
Lăng An Tu bắt một chiếc taxi ở cửa trung tâm, mới vừa mở cửa xe, cánh tay của hắn liền bị Kha Ngôn vững vàng mà bắt được."Lăng An Tu, chúng ta nói chuyện."
Lăng An Tu không hiểu gì nhìn Kha Ngôn, "Chúng ta có chuyện gì đáng để nói. Chờ chút, không phải cậu muốn đánh tôi đi?"
"Không phải."
"Tôi không tin." Lăng An Tu nói xong, quyết đoán ngồi vào trong xe.
Lại một lần nữa bị ngó lơ Kha Ngôn nổi giận: "Lăng An Tu, con mẹ nó cậu xuống đây cho lão tử!"
Lăng An Tu đoan đoan chính chính mà ngồi, không nhúc nhích.
"Đệt!"
Tài xế xe taxi không nhịn được: "Tôi nói hai đứa các cậu đến cùng có đi hay không a, không đi đi xuống cho tôi."
Kha Ngôn thở phì phò trừng Lăng An Tu, cũng đặt mông ngồi xuống.
Lăng An Tu: "..."
"Đi đâu?" Tài xế hỏi.
Lăng An Tu báo địa chỉ xong , liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Kha Ngôn ngồi ở bên cạnh, không nói tiếng nào, không khí trong xe tương đương quỷ dị.
Thật vất vả mới đến nơi, Kha Ngôn đã sớm nhịn không nổi, đuổi theo phía sau Lăng An Tu hỏi: "Vừa nãy ruốt cuộc cậu có ý gì? Cái gì mà xung quanh tôi còn có một đồng tính luyến ái khác? Trừ cậu ra còn có thể là ai a?"
Lăng An Tu tăng nhanh bước chân.
"Cậu thối một mình đi! Biến thái chỉ có một mình cậu thôi! Không nên tùy tiện sỉ nhục người khác. Uy, tôi đang nói chuyện với cậu, con mẹ nó cậu có nghe hay không!"
Lăng An đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Kha Ngôn, than thiết nói: "Cậu thật sự không biết?"
"Tôi biết cái gì a." Kha Ngôn buồn bực, "Đến cùng cậu muốn nói cái gì!"
Ánh mắt Lăng An Tu nhìn Kha Ngôn thậm chí có chút thương hại, hắn không biết mình có nên nói cho Kha Ngôn chuyện này hay không. Đối với Kha Ngôn à nói, nếu biết ba mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái sẽ ảnh hưởng gì tới y hay không. Loại này tính tình của Kha Ngôn, nói không chừng sẽ cùng ba y nháo đến cắt đứt tình cha con vân vân và mây mây, như vậy có phải là quá đáng rồi.
Kha Ngôn bị Lăng An Tu nhìn tâm lý càng ngày càng bất an, y đem Lăng An Tu đẩy lên trên tường, "Con mẹ nó cậu đừng có thừa nước đục thả câu, nói mau!"
Thiếu niên ở trước mắt một thân lệ khí, Lăng An Tu đột nhiên nhớ tới Kha Ngôn đối với mình châm chọc khiêu khích, hở tí đụng tay đụng chân. Hắn lại nghĩ tới, hệ thống đã từng nói, nếu như mình không hòan thành nhiệm vụ, kết quả sẽ là..
Lăng An Tu khẽ mỉm cười, "Bố cậu."
"Cái gì?" Kha Ngôn trợn to mắt.
"Bố cậu, ông ta cũng thích đồng tính."
"Có cái rắm!" Kha Ngôn tức giận đến toàn thân run lên, "Ông ấy và mẹ tôi kết hôn rồi!"
Lăng An Tu một mặt hờ hững, "Nhưng ngày hôm nay ông ta đi tìm nam nhân."
"Nói bậy! Nếu ông ý thích đàn ông thì tại sao lại cưới mẹ tôi, tại sao lại sinh ra tôi?"
Lăng An Tu nhún nhún vai, "Ông ta có thể là song tính. Cùng mẹ cậu kết hôn phỏng chừng cũng là không muốn bị những người như cậu cười nhạo."
"Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu? Llàm sao mà cậu biết được!"
"Ngày hôm nay ông ta đến trung tâm giải trí bất quá là muốn tìm nam nhân lên giường. Ông ấy lầm tưởng tôi là... Ha ha, thoạt nhìn tôi còn là dạng ông ta thích đấy..." Một đôi mắt to đáng yêu mang theo nụ cười tà khí lại có một loại vẻ đẹp khác thường.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Nhưng mà Kha Ngôn không có tâm tình cảm thụ loại vẻ đẹp này, y tàn nhẫn mà kéo lấy cà vạt của Lăng An Tu, "Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi!"
Nhìn Kha Ngôn bị lời của mình chọc tức giận đến hai mắt đỏ chót, một loại khoái cảm vặn vẹo từ từ trong lòng Lăng An Tu bốc lên, "Kha Ngôn, cậu biết không? Đồng tính luyến ái sẽ di truyền, nói không chừng cậu cũng vậy..."
Kha Ngôn cũng không nhịn được nữa, đã sớm nắm chặt nắm đấm không chút do dự mà vung tới trên mặt Lăng An Tu.
Lăng An Tu không tránh thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đợi đòn.
Nhưng là, Lăng An Tu cũng không có cảm nhận được đau đớn theo dự liệu. Kha Ngôn đột nhiên co quắp, một giây sau liền ngã thẳng tắp về đằng sau.
Tiểu An mặt không biểu cảm gì đột nhiên xuất hiện: "Điều lệ đầu tiên của người máy, nhất định phải toàn lực bảo vệ chủ nhân an toàn."
Lăng An Tu trợn mắt ngoác mồm: "Cậu đã làm gì hắn?"
"Chỉ là giât một chút mà thôi."
"..." Lăng An Tu nhanh chóng tiến đến bên người Kha Ngôn, sờ sờ cổ của hắn, thở phào nhẹ nhõm, "Hắn không có chuyện gì."
"Hắn đương nhiên không có chuyện gì, tôi đã khống chế lực điện."
Lăng An Tu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, phát hiện xung quanh không có người nào, mới thở phào nói: "Tiểu An cậu ngàn vạn không thể ở trước mặt người khác sử dụng các loại kỹ thuât của cậu, hiểu chưa?" Nếu như bị người thời gian này phát hiện có người máy trí năng Tiểu An này, rất có thể gây ra khủng hoảng xã hội.
Tiểu An gật đầu ba lần đều đặn, chỉ vào Kha Ngôn đang bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, nói: "Lăng tiên sinh, làm gì với tên này đây?"
"Bao lâu nữa mới tỉnh?"
"Hai giờ sau tự khắc sẽ tỉnh."
Lăng An Tu suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy để Kha Ngôn nằm một mình ở đây hai giờ thì vô nhân đạo quá, liền dặn dò Tiểu An: "Đem hắn mang về nhà đi."
Tiểu An không nói hai lời liền đem Kha Ngôn một mét tám lăm thân hình cao lớn vác lên vai, bước đi như bay.
Lăng An Tu: "..."
Tiểu An mới vừa đem Kha Ngôn đặt ở trên giường trong phòng khách, "Phốc" một tiếng trong nháy mắt về lại hình thái tiểu chân ngắn tròn vo.
Đối với ánh mắt nghi hoặc hoảng sợ của Lăng An Tu, Tiểu An bình tĩnh mà giải thích: "Điện không đủ, không thể duy trì hình người."
Lăng An Tu liếc mắt nhìn Kha Ngôn còn hôn mê, nói: "Tiểu An, cậu tới phòng ngủ chính nạp điện đi, chưa đủ thì không được ra."
"Vâng." Tiểu An vui vẻ mà chạy, đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại nói, "Nếu tên này tỉnh lại mà đánh anh thì làm sao?"
Lăng An Tu cảm thấy có chút mất mặt, "Tôi sẽ trốn a, tôi có ngu đâu."
Trong ánh mắt Tiểu An lại một lần nữa thoáng hiện tình cảm của nhân loại —— hoài nghi.
Sau hai giờ, Kha Ngôn quả nhiên đúng giờ tỉnh lại. Lăng An Tu ngồi ở một bên vội vã tiến tới, "Cảm thấy thế nào?" Nhìn y như này hẳn dòng điện không hề nhỏ, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng để lại di chứng nha.
Kha Ngôn một mặt mờ mịt, "Tôi làm sao lại ngất đi?"
Lăng An Tu biểu tình vô tội ngây thơ, "Tôi không biết a, tôi quay đầu lại liền thấy cậu té xuống đất. Cậu có phải có tiền sử bị bệnh tim?"
Kha Ngôn há mồm, ngây ngốc nằm ở trên giường, tựa hồ đang cố gắng nghĩ lại xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Y đột nhiên ngồi dậy, thở phì phò trừng Lăng An Tu: "Bố cậu mới là đồng tính!"
Lăng An Tu đưa cho Kha Ngôn cái ipad hắn đang dùng, bắt đầu dụ dỗ từng bước: "Kỳ thực cậu cũng không cần tức giận như vậy nha, đồng tính luyến ái cũng không phải bệnh. Có người nói, bên trong mỗi mười người thì có hai phần là đồng tính luyến, ba phần là song tính luyến. Hơn nữa, đồng tính luyến ái cũng không phải là kiểu phụ nữ ưỡn à ưỡn ẹo trước nam nhân như cậu nghĩ, cậu nhìn bố cậu đi, rất đàn ông a."
Kha Ngôn cúi đầu nghiên cứu bài viết liên quan đến khuynh hướng đồng tính mà Lăng An Tu tìm được, biểu tình hết sức chăm chú, thậm chí quên mất đang tỏ thái độ dữ dội với Lăng An Tu. Nghiên cứu một hồi, Kha Ngôn nói: "Tôi đói."
Lăng An Tu ngồi ở bên cạnh đọc sách, cũng không ngẩng đầu, đơn giản "Ồ" một tiếng.
Kha Ngôn cất cao giọng: "Tôi muốn ăn bữa khuya."
Lăng An Tu nóng bỏng mà kiến nghị: "Hiện tại thời gian đã không còn sớm, không bằng cậu nhịn đi? Trên đường về tự mà mua."
Kha Ngôn chỉ chỉ đồng hồ báo thức trên đầu giường, "Hiện tại cũng đã là nửa đêm rồi!"
Lăng An Tu khép sách lại, "Cho nên đến cùng cậu muốn thế nào?"
Kha Ngôn cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ăn."
"..."
Lăng An Tu cuối cùng vẫn là tỏ lòng từ bi mà lôi một bịch bánh suiỉ cảo đông lạnh sắp hết hạn từ trong tủ lạnh, ném đến trên người Kha Ngôn, rồi chỉ chỉ nhà bếp, ra hiệu y tự mình giải quyết.
Kha Ngôn ôm bánh sủi cảo sửng sốt một chút, không có sức lực mà nói: "Ta sẽ không làm."
"Thật là, ngoại trừ việc gây thị phi bên ngoài cậu còn có thể làm cái gì hả?" Lăng An Tu trào phúng nói.
Có lẽ là hiện tại ở nhà người khác, còn muốn ăn đồ nhà người ta, Kha Ngôn ngoài ý muốn không ngứa tay đánh người, mà mồm miệng trước sau không chịu yên: "Thế cậu cậu nghĩ cậu làm được cái gì? Nói đi nói lại cũng là ở trong trường học mỗi ngày vùi đầu học vẹt, nhìn lại thành tích còn không bằng tôi, dốt như con bò. Nha, xin lỗi, tôi cũng không nên trông mặt mà bắt hình dong."
Lăng An Tu cười lạnh một tiếng: "Cho cậu chết đói." Nói xong, đầu cũng không thèm quay lại mà đi vào phòng ngủ chính, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
- Hết chương -