Tra Công Nhất Định Phải Ngược

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương :

Edit: Nguyệt Kiều

Nghe tiếng cổ quái trong phòng vọng ra, lính canh cửa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là quyết định giữ yên lặng.

Lăng An Tu từ trong phòng đi ra, sắc mặt băng lãnh, hắn liếc mắt nhìn lính canh cửa, nói: "Tôi chỉ chỉ đang dạy dỗ con trai tôi mà thôi."

Lăng Triệt nói rất đúng, hắn bây giờ thật sự không thể ra tay với y. Nơi này không phải địa bàn của L. E, bọn họ chỉ là đồng minh cùng nước A tham dự chuyện lần này. Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, L.E tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hừng đông liền bắt đầu hành động, toàn bộ nhân viên tham chiến đều đang tiến hành sự chuẩn bị cuối cùng. Lăng An Tu đảm nhiệm bắn tỉa, trong khi thực hiện nhiệm vụ phải ở vị trí cao thuận lợi, cho nên xuất phát trước.

Mà cùng đội ngũ với hắn, ngoại trừ đột kích thủ Xavier, còn có một thành viên liên lạc viên của L.E.

Trước khi xuất phát, bầu không khí trong đội ngũ thập phần quỷ dị. Sắc mặt Lăng Triệt tái nhợt, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Lăng An Tu, mà Lăng An Tu thì lại trầm mặc kiểm tra trang bị, từ đầu đến cuối không nhìn Lăng Triệt một cái. Xavier nhìn Lăng An Tu, rồi nhìn Lăng Triệt, một bộ muốn nói lại thôi.

"Đi thôi." Lăng An Tu mang theo kính nhìn đêm, đứng dậy đầu nhập vào trong bóng tối.

Từ bộ đàm truyền ra mệnh lệnh của bộ chỉ huy: "Kiểm tra đường truyền."

Liên lạc viên giọng nói: "Đường truyền ổn định."

"Nhiệm vụ chủ yếu của mọi người là chiếm lĩnh đỉnh chóp tháp chuông ở trên đỉnh ngọn núi, không được đánh động đến địch nhân. Đến đạt được mục đích sau đó, yểm trợ tiểu đội hành động đột kích."

"Rõ."

Xavier ôm súng đi đầu tiên, Lăng An Tu bọc hậu. Cho dù có kính nhìn đêm, đường núi vẫn là đặc biệt không dễ đi, Xavier không nhịn được oán giận: "Tiên sư nó, con mẹ nó..."

Lăng An Tu làm cái thủ thế, ra hiệu Xavier câm miệng. Hắn cầm kính viễn vọng quan sát, "Phía trước có một lính gác."

Lăng An Tu giơ súng lên, bày ra tư thế tiêu chuẩn, động tác liền một mạch, như nước chảy mây trôi.

Một viên bể đầu!

Xavier cảm thán mà vỗ vai Lăng An Tu, "Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn cậu xạ kích cảm xúc vẫn không kìm được."

"Ít nói nhảm. Trước khi kẻ địch phát hiện thi thể của hắn thì mau chóng đi."

Sau một tiếng, ba người đi tới tháp chuông chỉ định. Xavier dùng dao quân dụng không tiếng động mà giết chết một tên canh cửa, ba người thuận lợi lên lầu.

"Đã tới điểm chỉ định, hết."

"Tiểu đội đột kích nửa giờ sau sẽ đến, hết."

Tiếp đó, Lăng An Tu chỉ có thể chờ đợi.

Rất nhanh, tiểu đội đột kích đã tiến vào trong tầm mắt của Lăng An Tu, Ngay trước khi trời sáng liền khai chiến. Lăng An Tu dùng Barrett, hạ từng người từng người phía quân địch.

()Barrett: súng trường bắn tỉa, ở đây không nói rõ loại nào nên mình cũng không đưa hình ảnh :D

Không hề lường trước được trước đó một giây vẫn đang hung hăng chiến đấu, một giây sau liền bị một phát xuyên tim. Tất cả mọi người đều biến, có tay bắn tỉa nhưng không có ai biết đến cùng hắn ở đâu.

-- đây quả thực là một hồi giết chóc.

Nhiệm vụ hoàn thành tương đối thuận lợi, Lăng An Tu đánh gục tổng cộng hơn mười quân địch, gián tiếp cứu vãn rất nhiều sinh mạng của binh lính.

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

"Đã lấy được virus, bây giờ đang thanh lý địch nhân còn lại."

Xavier có chút khó chịu: "Cái gì đây, tôi đến đây là để bảo vệ cậu. Cuối cùng một viên đạn cũng không được bắn, thật vô lý mà."

Biểu tình Lăng An Tu vẫn rất bình tĩnh, chẳng ai nghĩ hắn vừa mới giết hơn mười người, thu lại cây Barret của mình, vỗ vỗ vai Xavier, "Đi thôi, chúng ta trở lại."

Lăng An Tu đi ra khỏi tháp chuông, liền đối mặt cùng Lăng Triệt mặt đầy máu tươi.

Lăng Triệt nhìn ánh mắt Lăng An Tu, cười cười: "Ba, con không sao."

Bởi vì còn có những người khác ở đây, Lăng An Tu không tiện phát tác, chỉ có thể hàm hồ ừ một tiếng. Hắn đi tới bên cạnh Lăng Triệt, dùng sức vỗ vỗ lưng Lăng Triệt, cười nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Lăng An Tu khí lực lớn đến mức kinh người, nhưng Lăng Triệt tựa hồ không cảm thấy đau một chút nào.

Quân đội quyết định trước mắt nghỉ ngơi ở trụ sở một ngày, ngày thứ hai sẽ trở về thành phố B. Cả một buổi tối Lăng An Tu bị sốt cao, phòng thời điểm trở về đầy mặt uể oải. Tiểu An đang ở trạng thái thú liền tiến tới, ở bên cạnh Lăng An Tu ngửi một cái, "Anh không bị thương."

Lăng An Tu cười khổ mà nói: "Tiểu An, lúc không có người khác không thể khôi phục lại hình người sao? Cậu như vậy mà nói chuyện cùng tôi, tôi không quen." Lăng An Tu cái gì cũng đều đã trải qua, nhưng chưa gặp qua chó nói tiếng người.

"Nơi này rất không an toàn. Lại nói, tôi khôi phục hình người ngoài việc để thuận mắt anh, cũng không có ý nghĩa gì khác."

Lăng An Tu nằm ở trên giường, bất đắc dĩ nói: "Được rồi."

Tiểu An nhảy lên giường cùng Lăng An Tu, vùi ở bên chân Lăng An Tu, "Tiếp theo anh định làm như thế nào?"

Lăng An Tu hơi híp mắt lại, "Nhiệm vụ đã thuận lợi hoàn thành, hiện tại muốn đối phó với Lăng Triệt cũng không phải kiêng dè gì ."

"Lăng tiên sinh, anh thật nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ lần này."

"Không sai, tôi không thích thế giới này." Lăng An Tu dừng một chút, "Cho dù ta có thể "Vô cảm", thế nhưng nghĩ đến đây là cỗ thân thể bị Lăng Triệt làm nhiều sự tình buồn nôn như vậy, tôi liền hận không thể thoát khỏi nơi này ngay lập tức."

"Theo phân tích tính toán của tôi, tâm lý Lăng Triệt đã sớm không bình thường."

"Không sai, vì thế chúng ta nhất định phải..."

Tiểu An đợi một phút, Lăng An Tu vẫn không có tiếp tục nói. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lăng An Tu nhắm mắt lại, hiển nhiên đã đang ngủ.

Vừa lúc Lăng Triệt đẩy cửa ra, Lăng An Tu mở choàng mắt, thuận tay cầm súng lên.

Lăng Triệt bị súng chĩa vào, tự tiếu phi tiếu nói: "Tôi chỉ là muốn tới thăm người một chút, ba, ba có biết bộ dáng ngủ của người rất đáng yêu hay không."

Lăng An Tu cũng không có thả súng trong tay xuống, "Nếu nhiệm vụ đã kết thúc , tao nghĩ bây giờ là lúc thanh toán nợ nần giữa chúng ta rồi đấy."

"Tôi đồng ý." Lăng Triệt liếc mắt nhìn Tiểu An vẫn đang nằm trên giường, "Bất quá người sẽ không muốn giải quyết ở chỗ này đi? Đây là địa bàn của nước A. Nếu như người không ngại, đi với tôi một chuyến thì sao, ba?"

Lăng An Tu cảnh giác nhìn Lăng Triệt. Biểu hiện bây giờ của y quá bình thường, bình thường đến không bình thường. Từ khi Lăng Triệt bộc lộ ý nghĩ âm u quái ác trong nội tâm của y, Lăng An Tu liền không thể nhìn hắn với con mắt người bình thường.

"Ba, tôi bảo đảm, chỉ có hai người chúng ta mà thôi." Lăng Triệt cười đến ngây thơ vô tội, Lăng An Tu có thể mơ hồ nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn kia vẫn còn có bóng dáng đứa trẻ năm nào lẽo đẽo theo hắn nhưng lại không dám đến gần kia.

"Có thể, đi thôi."

Tiểu An đột nhiên nhảy lên, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn Lăng An Tu. Lăng An Tu yên lặng, thấp giọng nói: "Không có việc gì."

"Ba, không nghĩ tới người thật sự yêu thích con chó này." Ánh mắt Lăng Triệt tối lại, "Người đối một con chó còn tốt hơn đối với tôi."

Lăng An Tu không nhịn được bật cười: "Lăng Triệt, mày thật sự có mặt mũi nói câu này với tao? Ở trong mắt mày, tao khi nào được bằng con chó?"

Lăng Triệt lên một chiếc xe, nhìn Lăng An Tu nói: "Lên xe đi."

Lăng An Tu không chút do dự mà lên xe, đồng thời Lăng Triệt cảm giác được bên hông mình bị một cái vật cưng cứng chọc vào.

Lăng Triệt mặt không đổi sắc khởi động xe, nhàn nhạt nói: "Ba, người dùng dúng uy hiếp tôi, tôi sẽ không thể chuyên tâm lái xe."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

"Vậy thì đi chết đi."

"Được đó, người đi theo tôi." Lăng Triệt nói xong, dùng sức đạp chân ga.

Xe một đường bay nhanh, không mất bao lâu liền chạy tới thị trấn nhỏ bên biên cảnh, đi theo một con đường núi. Lăng Triệt đem tốc độ đạt tới nhanh nhất, xe tiếng động cơ trong sơn cốc vang vọng thật lâu.

Trên mặt Lăng Triệt mang theo vặn vẹo điên cuồng, y thật sự có loại kích động kia, cứ như vậy, ngồi bên cạnh Lăng An Tu, cùng hắn đồng thời, đồng thời vọt lao xuống dưới vách núi.

Xe rốt cục ngừng lại, Lăng Triệt có một tia mờ mịt hoảng hốt.

"Mẹ!" Lăng An Tu dùng sức đem Lăng Triệt kéo xuống, một quyền liền đánh lên mặt Lăng Triệt, "Con mẹ nó mày muốn chết thì đừng có mà kéo tao theo!"

Lăng Triệt lau đi máu tươi rỉ ra bên khóe miệng, "Tôi nào muốn chết, chết rồi làm sao thượng người."

Lăng An Tu đem chân mạnh mẽ đạp ở trên người Lăng Triệt, "Mày cứ như vậy mà muốn thượng tao?"

Lăng Triệt cười nói: "Người nói xem? Ba, mười bốn tuổi tôi đã thủ dâm với hình của người ."

Lăng An Tu tăng thêm khí lực trên chân, "Ồ? Mày nói như tình cảm mày dành cho tao thăm thiết lắm ý." Lăng An Tu trào phúng, "Mày sở dĩ sỉ nhục tao, giam cầm tao, không phải vì hai vị phụ huynh đã chết kia của mày sao ? Tao cho mày biết, Lăng Triệt, cho dù bị mày đối xử như vậy, tao cũng chưa từng hối hận. Người phản bội tao, chỉ có thể là cái kết cục kia. Mày nên vui mừng rằng tao chỉ một phát súng là giết chết chúng."

Mặt Lăng Triệt vặn vẹo, "Câm miệng!"

Nghĩ đến cảm giác bị vợ mình phản bội, lửa giận trong lòng Lăng An Tu càng lúc càng lớn, "Chỉ vì người mẹ thân ái kai của mày! Lừa tao hai mươi năm, lừa tao nuôi con thằng khác hai mươi năm! Bên ngoài cô ta đối với tao phục tùng, trên thực tế lại âm thầm giúp Võ Xa không ít việc. Nếu tao phát hiện chậm mấy năm nữa, phỏng chừng liền chết ở trên tay chúng . Loại người như vậy, căn bản không xứng sống trên đời. Đương nhiên, mày cũng giống vậy."

"Vậy ông giết tôi đi!" Hai mắt Lăng Triệt đỏ chót, cuồng loạn nói: "Con mẹ nó tại sao không giết tôi, ngay sau khi giết bọn họ tại sao không giết tôi! Tại sao phải cho tôi cơ hội!"

"Bởi vì mày giả vờ quá tốt, giả vờ như một tên rác rưởi." Lăng An Tu mặt không chút thay đổi nói, "Đương nhiên, hiện tại tao hối hận rồi."

"Vậy ông động thủ đi."

Lăng An Tu vung lên lông mày, "Mày cho rằng tao không dám?"

"Ông vừa mới nói đối với ai ông cũng hạ thủ được, bất quá..." Lăng Triệt đột nhiên nở nụ cười, "Nếu như 'Nó' đang nằm trên tay tôi thì sao?"

"Cái gì?"

Lăng Triệt từ trong túi móc ra một bình nhỏ.

Tâm lý Lăng An Tu chìm xuống, "Virus H?"

"Ông cảm thấy thế nào?" Lăng Triệt nhìn chất lỏng đỏ như máu trong bình, "Đây chỉ là một ống nuôi cấy, bên trong đến cùng có bao nhiêu virus, tôi cũng không biết. Ba, người cũng đã từng nghe nói rồi, một bình nhỏ virus H có thể khiến một thành phố chịu ảnh hưởng."

Lăng An Tu sắc mặt trắng bệch: "Tại sao lại ở trong tay mày?"

"Người cũng đã thoát khỏi khống chế của tôi, tôi làm sao có khả năng không tự mình tìm một cái bùa hộ mệnh?" Lăng Triệt cười đứng lên, "Ông bố thân yêu của tôi à. Đương nhiên, đây chỉ là một bình nhỏ trong đó. Nghe nói nước A đầu tư không ít tài nguyên vào nghiên cứ virus H này, nghiên cứu chế tạo thành công số lượng hàng mẫu phi thường khả quan. Ba, người nói thật sự tiết lộ chuyện virus, sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Lăng Triệt, đầu óc mày có bệnh rồi!" Lăng An Tu rốt cục không bình tĩnh được, "Chỉ vì chuyện của chúng ta, mày có nhất thiết phải..."

"Nhất thiết." Biểu tình Lăng Triệt cố chấp mà nghiêm túc, "Ngược lại đối với tôi mà nói, trừ người ra, cái khác đều không có ý nghĩa. Ba, tại ngày tôi bắt đầu ngược đãi người, tôi liền biết người sẽ phản kích. Bất quá, tôi không sợ." Lăng Triệt lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Cứ như vậy cùng người quấn quýt lấy nhau, kỳ thực cũng không tệ."

Lăng An Tu cảm giác mình đã hoàn toàn không có cách nào cùng Lăng Triệt giao tiếp, "Cho nên, đến cùng mày muốn như nào?"

- Hết chương -

Nguyệt Kiều: Tình hình dịch chỗ các bạn như nào rồi :(( Sắp công bố hết dịch mà đùng cái... Haizzz :( Tin tưởng Đảng và Nhà nước! Quyết thắng!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio