☆, Chương :
Edit: Nguyệt Kiều
Đã qua tám giờ, Nhan Thanh ở trong phòng vẫn chưa có đi ra. Lăng An Tu đang suy nghĩ xem có muốn gọi Nhan Thanh rời giường hay không, dù sao bình thường vào lúc này Nhan Thanh đã trên đường đi làm rồi. Lăng An Tu còn chưa do dự xong, Nhan Thanh đã vác cái đầu như ổ gà đi ra, vành mắt bầm đen, quần áo trên người nhàu đến không ra hình thù gì. Nếu không phải gương mặt hoàn mỹ kia của y, quả thực con gà cúc cu điển hình.
Lăng An Tu như nhìn thấy quỷ, mãi mởi thốt ra một câu nói: "Không đi làm?"
Nhan Thanh uống một hớp nước, bình tĩnh nói: "Tôi đang nghỉ phép."
"Làm sao tự dưng lại nghỉ phép?"
"Muốn nghỉ ngơi một chút." Nhan Thanh trả lời đơn giản, "Thuận tiện ở với em."
"Theo tôi?"
"Ừ." Nhan Thanh nhìn Lăng An Tu, trong mắt loé ra vẻ đau thương, "Không có ai nói chuyện với em, em sẽ rất buồn chán."
Lăng An Tu mặt không chút thay đổi nói: "Không hề."
"Được rồi , em chớ giả bộ." Nhan Thanh xoa xoa mái tóc rối như tơ vò, "Tôi là người từng trải."
"Vậy anh trước hết gọn gàng chút đi, nhìn bộ dáng này của anh tôi cảm thấy sốt ruột. Tôi nhớ Lost cũng không có thuộc tính 'Lôi thôi' này."
Nhan Thanh tới gần Lăng An Tu, y muốn đụng vào Lăng An Tu, lại chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, cảm giác vô lực như vậy khiến Nhan Thanh tương đối bất an."Lăng An Tu, tôi không phải Lost, tôi là Nhan Thanh. Em tạo ra tôi, đúng, không sai, nhưng là giống như các tác giả đã tạo ra nhân vật dưới ngòi bút của mình, tính cách mặc dù đã đặt ra rồi nhưng theo nội dung vở kịch phát triển, nhân vật đó sẽ tự có tính cách của chính mình."
Lăng An Tu trầm mặc một hồi, nói: "Anh đến cùng muốn nói cái gì?"
"Giống như tôi vừa nói, tôi là Nhan Thanh, Lost mà em sáng tạo ra về mặt nào đó đã không tồn tại. Em có thể không tin Lost, nhưng xin em tin tưởng tôi."
Lăng An Tu nhướn mày, "Nói xong rồi?"
"A?" Vẻ mặt nghiêm túc của Nhan Thanh trở nên hơi mờ mịt, "Cũng coi như là xong"
"Ồ." Lăng An Tu kéo dài âm điệu, quay người bay đi .
Trên thực tế, Lăng An Tu cũng không hề nói dối, không có Nhan Thanh làm bạn, hắn thật sự cũng không buồn chán. Hắn có thể du lịch ở thế giới ảo, cùng nam nam nữ nữ trên mạng giao lưu, hắn thậm chí có thể tiến vào trò chơi ảo, cảm thụ một chút trò chơi trực tuyến D chân chính.
Đương nhiên, Lăng An Tu cũng sẽ không quên mục đích thực sự khi đến thế giới này. Cho nên, hắn đi tới diễn đàn công ty Nhan Thanh. Đầu đề của diễn đàn vẫn là tin tức Dương Du cầu hôn thất bại. Xem ra vẫn chưa có người nào phát hiện trên tin tức bức ảnh kia của Nhan Thanh.
Lăng An Tu ở trên mạng đợi nửa ngày, cũng suy tư nửa ngày, cuối cùng ra một quyết định.
"Tiểu An, đối với cậu việc giả tạo một địa chỉ IP hẳn không phải là việc gì khó nhở?"
"Anh yên tâm, bất kể tôi ở trên mạng đăng cái gì, không ai có thể tra được đến nơi này. Kỹ thuật này là thành quả nghiên cứu mới nhất trong thế giới mà tôi tồn tại..."
Lăng An Tu đánh gãy lời Tiểu An, "Được, cậu thay tôi đăng cái này đi."
Mấy phút sau, ở trang đầu diễn đàn công ty xuất hiện một bài đăng mới, chủ đề là:
Trên tin tức phát hiện một bức ảnh anh đẹp trai, diện mạo thật là giống Nhan Thanh nha!
Bài đăng chỉ kèm theo một bức ảnh Nhan Thanh ở Tiệc trắng, không có thêm chữ gì nhưng đủ để chứng minh tất cả.
Bài đăng cơ hồ được trả lời trong vài giây, nhanh chóng trở nên nổi như cồn.
"Ồ? Thật sự rất giống nha!"
"Cái gì gọi là như, rõ ràng chính là..."
"Chờ đã, đây là Tiệc trắng Miama tuần trước? Tôi nhớ vừa vặn chính là thời gian Nhan Thanh nghỉ phép!"
"Ha ha, tôi đã nói mà, Nhan Thanh rõ ràng chính là gay!"
"Nhân viên kỹ thuật chứng minh, không hề có vết tích Photoshop."
"Chủ nhà là ai? Thật giống như không phải người trong công ty. Là một tài khoản mới được đăng ký."
"Mẹ nó, lầu trên ông nói đúng mẹ rồi!"
"Tôi hửi thấy mùi âm mưu."
"..."
Lăng An Tu yên lặng mà thối lui ra khỏi diễn đàn. Lúc trở lại thế giới hiện thực đã thời gian ăn trưa. Đương nhiên việc này đối với Lăng An Tu đều không có ý nghĩa, hắn không cảm giác đói bụng.
Nhan Thanh đang ở trong phòng khách không biết bận cái gì. Lăng An Tu bay gần đến nhìn, chỉ thấy Nhan Thanh trải khăn trải bàn lên thấm thảm xanh, trên khăn trải bàn bày không ít món tráng miệng, Nhan Thanh còn ở bên cạnh đốt nến.
"Anh có bệnh à?"
Nhan Thanh ngẩng đầu lên nhìn Lăng An Tu khẽ mỉm cười, "Đột nhiên muốn bữa cơm cắm trại ."
"Cái này gọi là cắm trại?"
"Không khác lắm, hôm sau đem trần nhà đổi thành màu xanh da trời lại càng giống hơn." Nhan Thanh ngồi ở trên thảm trải sàn, ôm một con vịt bông màu vàng cỡ lớn, lại giống như một nam sinh, biểu tình ngây thơ vô tội: "Lăng An Tu, cùng cắm trại đi?"
"..."
Nhan Thanh ánh mắt ảm đạm đi, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, "Tôi biết một giờ hôm nay của em cũng chưa có dùng. Em bỏ ra hai mươi phút cùng tôi ăn, không được sao?"
"Mỗi ngày một giờ, đối với tôi phi thường quý giá. Tôi hi vọng dùng thời gian có hạn này đi làm một chút chuyện có ý nghĩa. Việc cùng anh đồng thời ăn cơm trưa, đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Thân thể Nhan Thanh cứng đờ, nhìn bóng hình Lăng An Tu đã đi xa, đem vừa bóp tắt từng cây nến vừa mới thắp lên.
Những ngày kế tiếp, Lăng An Tu đều đang đợi chờ từng ngày. Dựa theo thông lệ cũ, cho dù Nhan Thanh đang nghỉ phép, nhưng những người tìm y bàn công việc cũng không có ít. Nhưng mà mấy ngày nay, điện thoại di động của Nhan Thanh vẫn luôn tương đối yên tĩnh. Một cú điện thoại đến cũng là bạn nhậu hẹn y đi uống chút rượu, hoặc là nói cho y biết quán bar lại đến thêm mấy thanh niên khá ổn. Đối với những lời mời đó, Nhan Thanh đều từ chối một cách uyển chuyển, y tựa hồ thật sự muốn ở nhà chăm sóc Lăng An Tu.
Nếu như không phải hiểu tính cách Nhan Thanh vô cùng rõ, Lăng An thật sự cho là Nhan Thanh đã yêu mình.
Phần lớn thời gian Lăng An Tu đều lang thang ở trên mạng, Nhan Thanh ban đầu cũng không quấy rầy Lăng An Tu, nhưng lúc sau thật sự nghẹn đến không chịu được việc Lăng An Tu tiến vào thế giới ảo, y cũng cùng lên mạng; Lăng An Tu chơi game online, y cũng đăng ký một tài khoản, ở trong thế giới game sống chết ăn vạ Lăng An Tu. Lăng An Tu bị y làm cho thiếu kiên nhẫn, không thể làm gì khác hơn là thoát ra. Vì vậy hai người, một thực thể, một linh thể động một chút là sẽ mặt đối mặt, mắt to đối mắt to, lại không tìm được bất cứ chuyện gì có thể cùng làm. Đồng thời, Nhan Thanh đối với thời gian Lăng An Tu biến thân có thể nói là tương đối quan tâm, mỗi ngày đều ngóng nhìn Lăng An Tu, trên gương mặt tuấn mỹ trần trụi mà viết mấy chữ: "Em chừng nào thì biến thân?"
Lăng An Tu cảm thấy những ngày tháng này là không có cách nào vượt qua. Nhan Thanh chưa từng nói yêu mình, Lăng An Tu lấy đâu ra cách nói từ chối? Huống chi, coi như Nhan Thanh nói , trừ phi chỉ số thông minh của Lăng An Tu âm, bằng không hắn chết cũng sẽ không tin. Trên thực tế, Nhan Thanh chỉ nói y rất quan tâm mình, được rồi, để mình xem y có thể để ý tới như nào.
Lăng An Tu đứng ở cửa nhà, vừa định móc ra chìa khóa mở cửa, cửa liền bị kéo ra từ bên trong.
Nhan Thanh tàn nhẫn mà nhìn hắn chằm chằm, giống như một con sói tuyết tức giận nói: "Em đã đi đâu? ! Lại còn dùng thực thể!"
Lăng An Tu vòng qua Nhan Thanh đi vào nhà, một bộ "Tôi đi chỗ nào mắc mớ gì tới anh".
Nhan Thanh bị làm cho tức giận bắt lấy tay Lăng An Tu, mạnh mẽ đem hắn đẩy lên bên tường."Tôi hỏi em đấy!"
Lăng An Tu miễn cưỡng nhấc mí mắt, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, "Anh cảm thấy thế nào?"
Nhan Thanh nhíu mày lại, y ngửi thấy một mùi quen thuộc, hòa lẫn thuốc lá, rượu, cùng với nước hoa nam—— đây là mùi thuộc về quán bar."Em tới Bar?" Nhan Thanh khó có thể tin hỏi. Y có thể khẳng định, Lăng An Tu với cái địa phương đó một chút hứng thú cũng đều không có, từ xa nhìn thấy sẽ đi đường vòng.
Lăng An Tu nhấc tay Nhan Thanh, "Anh buông tôi ra."
Động tác này của Lăng An Tu khiến cổ áo của hắn thuận thế bị kéo xuống, xương quai xanh trong nháy mắt lộ trong tầm mắt Nhan Thanh. Nhưng mà, bây giờ Nhan Thanh hoàn toàn không hề có một chút ý muốn thưởng thức thân thể Lăng An Tu, ánh mắt của y tất cả đều tập trung ở trên vết tích mập mờ kia. Loại vết tích này Nhan Thanh không thể quen thuộc hơn được —— dấu hôn.
Nhan Thanh cảm giác lồng ngực của mình quả thực muốn nổ tung, y dùng lực xé ra quần áo Lăng An Tu, chỉ thấy trên lưng của hắn, trên cổ, đều có vết tích.
Nhan Thanh hít vào một hơi thật dài, cưỡng bách chính mình trấn định lại, sau khi xác định có thể khống chế mình không làm ra chuyện gì điên cuồng, Nhan Thanh mới mở miệng nói: "Mỗi ngày một giờ, em cũng không quên cái này?"
"Anh cũng nên hiểu đi? Nếu là anh, phỏng chừng mỗi ngày đều muốn dùng một giờ kia để làm cái việc này." Lăng An Tu lạnh lùng nói.
"Quả thực." Nhan Thanh châm chọc nở nụ cười, "Bất quá, nếu em có hứng thú như thế sao không tìm tôi? Bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng phục vụ em mà. Em lại đi ra ngoài tìm người khác... Để tôi tính, em chắc mới dùng nửa giờ đi, em bây giờ còn vẫn duy trì thực thể, nói như vậy, tên kia mới mười mấy phút đã phun? Em không cảm thấy quá ngắn sao? Như vậy liền có thể thỏa mãn em?"
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu cười nhạt, "Có lúc, chất lượng so với thời gian quan trọng hơn. Huống chi, cùng anh làm? Ha ha, tôi sợ nhiễm bệnh."
Biểu tình Nhan Thanh khó coi đến hù người, Lăng An Tu luôn cảm giác một giây sau quả đấm của y sẽ rơi vào trên người mình. Nhưng Nhan Thanh cũng không có làm gì, chỉ là nhìn hắn thật sâu."Em nói những câu này là đang ghen tị đi?"
"Cái gì?"
"Tôi là hội tụ của tất cả những gì em mong muốn mà? Thân là một đồng chí, em cũng hy vọng mỗi ngày đều có những anh chàng đẹp trai khác nhau tiếp cận, mỗi tuần đổi mấy fwb. Lăng An Tu, không quan tâm em xem thường tôi đến đâu, em đều không thể không thừa nhận, em muốn trở thành tôi. Nhưng mà em không làm được, em chỉ có thể mỗi ngày đối diện với màn hình máy tính, dùng tay phải tự thỏa mãn chính mình. Em nhìn lại em xem, thật là đáng thương"
Lăng An Tu cũng không phản bác Nhan Thanh, chỉ nói: "Nhìn xem chúng ta ai mới đáng thương."
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên phá tan cuộc cãi vã này. Nhan Thanh cuối cùng liếc mắt nhìn Lăng An Tu một cái, nhận điện thoại: "Alo."
"Nhan Thanh, là tôi."
"... Dương Du?"
Dương Du cười lạnh một tiếng, "Thật thiệt thòi cho anh còn phải nhớ âm thanh của tôi."
Nhan Thanh bất đắc dĩ nói: "Dương Du, đối với chuyện kia, tôi thật sự rất xin lỗi."
"Anh hiểu lầm, tôi không phải gọi điện thoại cho anh nói cái này. Làm quản lý nhân sự, ngày hôm nay tôi chính thức thông báo tới anh, anh đã bị công ty sa thải."
Nhan Thanh trầm mặc nửa ngày, "Nguyên nhân?"
Dương Du khẽ cười nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
"Tôi không cảm thấy công tư lấy chuyện công xử chuyện tư." Nhan Thanh trầm giọng nói.
"Hình như anh nhầm lẫn cái gì đấy rồi. Công ty sẽ không bởi vì anh từ chối tôi hay là việc kì thị anh là gay."
"Em nói cái gì?" Nhan Thanh nhất thời lên giọng, "Tôi là..."
"Gay!" Dương Du hờ hững, "Đúng, chúng tôi sẽ không có cái nhìn phiến diện đối với anh. Nguyên nhân công ty sa thải anh là do anh lạm dụng mai thúy."
Nhan Thanh lập tức cự tuyệt: "Tôi không có."
"Anh chớ giả bộ, ở Tiệc trắng Miama đi đâu mà chẳng có đồ? Huống chi, chúng tôi vừa phát hiện chứng cứ ở trong phòng làm việc của anh. Nhan tiên sinh, tôi tin rằng không lâu nữa anh sẽ bị cảnh sát tạm giam, mời anh chuẩn bị sẵn sàng."
Hết chương
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Nguyệt Kiều: Ui tôi sẽ cố gắng mỗi ngày chương nếu chăm : còn không thì tuần chương nhóooo