☆, Chương :
Edit: Nguyệt Kiều
Nidhogg nhíu mày, "Ý của anh là, anh là người chế tạo của tôi?"
"Không chỉ có như vậy," Lăng An Tu mỉm cười nói, "Cậu còn là bạn trai tôi."
"Tại sao có thể thế?"
Lăng An Tu hỏi ngược lại, "Tại sao không thể thế?"
"Anh không phải kiểu mà tôi thích."
"... Được rồi, bỏ qua cái này đi." Lăng An Tu bất đắc dĩ nói, "Chúng vẫn là bạn bè tốt, luôn luôn ở bên cạnh nhau, chỉ có điều cậu khi tiến vào thế giới này chịu chút ít thương tổn, sau đó..." Lăng An Tu nói không được nữa, chính hắn cũng cảm giác được điều mình nói hoàn toàn là một đống cứt chó, mặc dù đều là sự thực, Nidhogg tin mới lạ.
"Tiếp tục?"
"Thôi, cậu coi như tôi đang kể chuyện đi. Như vậy, đề nghị vừa rồi của tôi, cậu thấy thế nào?"
"Tôi đồng ý. Tôi ở lại chỗ này cùng anh ba ngày, sau đó anh cam tâm tình nguyện đi theo tôi."
Lăng An Tu cười nói: "Thành giao."
Nidhogg quay người liền bắt đầu tìm kiếm trong phòng thí nghiệm Lăng An Tu, đem tất cả những gì có thể sẽ tạo thành thương tổn đối với người máy đều thu đi, rồi đem tất cả tư liệu hữu dụng đều sao chép lại một phần. Lăng An Tu an vị ở một bên nhìn y bận rộn, hoàn toàn đem mình coi thành không khí, thở dài một hơi.
Lăng An Tu hắn đã bao giờ phải chịu loại đãi ngộ này? Trước kia Tiểu An đối với hắn thật tốt, tuy rằng cũng là mỗi ngày co quắp gương mặt băng sơn, cơ hồ không thể làm cậu cười được chút nào, nhưng mà đem việc chăm sóc tốt cho hắn trở thành nhiệm vụ. Hắn bảo đi hướng đông, Tiểu An tuyệt đối sẽ không rẽ hướng tây. Tốt rồi, hiện tại không chỉ có một cái tên thật bạo ngược mà lại còn trực tiếp coi hắn là không khí?
Nidhogg dọn dẹp không sai biệt lắm, liền yên tĩnh ngồi ở một bên bổ sung năng lượng. Tuy rằng trên người mang theo hộp năng lượng đủ cho y dùng tốt trong mấy tháng, bất quá bây giờ dù sao cũng là thời kỳ không bình thường, y nhất định phải từng giờ từng phút chuẩn bị tốt cho chiến đấu, chỉ cần có điều kiện, liền bảo đảm năng lượng của mình nằm ở trạng thái % trở lên.
Lăng An Tu trơ mắt mà nhìn Nidhogg dương dương tự đắc hưởng thụ "Mỹ thực", không nhịn được nhắc nhở y: "Đến giờ cơm trưa rồi."
Nidhogg nhắm mắt dưỡng thần, "Ừ" một tiếng.
"Cậu có muốn ăn chút gì khác hay không?" Lăng An Tu mở tủ, "Ừm... Chỗ tôi có các loại xăng đủ vị, cậu muốn uống loại nào?" Nidhogg không để ý tới hắn, Lăng An Tu không thể làm gì khác hơn là tự hỏi tự trả lời: "Vị chanh đi, đây là vị cậu thích nhất."
Lăng An Tu đem cốc đưa cho Nidhogg, Nidhogg mới giống như ban ân mà tiếp nhận, "Cảm ơn."
Lăng An Tu cười cười, "Không khách khí. Cái kia... Tôi cũng có chút đói bụng, ha ha ha."
Nidhogg uống một hớp xăng vị chanh, nhìn Lăng An Tu: "Ồ."
Lăng An Tu có chút oan ức. Thời điểm hắn và Tiểu An ở chung với nhau, vẫn chưa từng bị đói bụng.
"Ừm... Tôi cũng muốn ăn chút gì đó."
"Ừm."
Lăng An Tu: "..."
Có thể là Nidhogg nhìn không nổi nữa, nhắc nhở hắn: "Trong tủ có hạt năng lượng."
Lăng An Tu hơi cụp mắt, "Nhưng mà tôi không thích cái này, tôi khá là thích đồ ăn. Ừm, đặc biệt cơm tàu."
Nidhogg một bộ biểu tình "Tôi cảm thấy anh thật ngớ ngẩn".
Lăng An Tu cùng Nidhogg đối diện vài giây, khẽ mỉm cười: "Kỳ thực hạt năng lượng cũng không tồi, đơn giản mà có dinh dưỡng."
Ban đêm, Lăng An Tu tay trái cầm dao chuyên dụng giải phẫu người máy, tay phải cầm thùng dụng cụ, lặng yên không một tiếng động đến gần Nidhogg.
Lăng An Tu âm thầm vì tính toán của mình cảm thấy tự hào. Vì để cho người máy trí năng có trạng thái gần với cuộc sống của con người, Lăng An Tu thiết kế cho người máy hệ thống hôn mê. Người máy ở trạng thái này tương tự với thời điểm con người ngủ say, trong cơ thể chỉ dùng lượng điện thấp nhất bảo đảm hệ thống vận hành bình thường, không thể hoàn thành động tác gì phức tạp hơn.
Chỉ cần đem đầu Nidhogg cắt ra, chữa trị tốt cái đoạn mạch và chương trình bị phá hỏng kia, Nidhogg ngay lập tức sẽ biến thành Tiểu An cam tâm tình nguyện nấu cơm cho hắn.
Lăng An Tu ngừng thở, lặng lẽ dùng giao giải phẫu tiếp cận đại não Nidhogg.
Nidhogg đột nhiên mở đôi mắt màu nâu ra, đập vào mi mắt chính là một con dao giải phẫu sắc bén cùng gương mặt uy nghiêm đáng sợ của Lăng An Tu.
Nidhogg nhìn dao, rồi nhìn Lăng An Tu, nguy hiểm nheo mắt lại.
Lăng An Tu kinh ngạc sau, lập tức khôi phục yên tĩnh."Đêm dài đằng đẵng, nếu đã không muốn ngủ, không bằng cùng ngắm trăng đi?"
Nidhogg mặt không cảm xúc: "Chúng ta ở tầng hầm."
Lăng An Tu buồn bực, ở trong lòng chửi bới: Nidhogg cũng thế, Tiểu An cũng cũng vậy, lại còn dám ở trước hắn cao quý lãnh diễm. Nếu không phải nhìn thấy y miễn cưỡng có thể tính là "Thiểu năng trí tuệ" mất trí nhớ, Lăng An Tu đã sớm lấy ra thái độ trước đây đối phó đối tượng công lược, nhất định cao quý lãnh diễm hơn y.
Nidhogg nói: "Anh còn có cái gì muốn nói ?"
Lăng An Tu cười gằn: "Ai nói ở tầng hầm không thể ngắm trăng?"
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu cùng Nidhogg vai kề vai ngồi ở trên ghế sa lon, một vòng trăng tròn chiếu ở ngay phía trước bọn hắn.
Lăng An Tu cảm thán từ sâu thẳm: "Nói đến, chúng ta quen biết lâu như vậy, vẫn không có yên tĩnh mà ngồi cùng một chỗ ngắm trăng như vậy."
Nidhogg: "..."
"Cậu vẫn chưa tin chúng ta trước đây quen biết sao?"
"Chúng ta vốn không quen biết."
Lăng An Tu bất đắc dĩ: "Muốn thế nào cậu mới có thể tin tưởng tôi?"
"Lấy ra chứng cứ."
"Này rất đơn giản." Lăng An Tu kéo tay Nidhogg đứng lên, "Bên trong biệt thự này có vô số chứng cứ chúng ta đã từng cùng sinh sống. Tất cả đồ dùng hàng ngày của cậu tôi đều còn giữ; quần áo trong tủ là của ngươi, đồ chứa trong quầy cũng đều là nguồn năng lượng cậu thích... Chỉ những thứ này, đều bị cậu cố ý quên mà thôi."
"Chuyện này chỉ có thể chứng minh anh đã từng cùng một người máy cao cấp sinh hoạt chung một chỗ mà thôi."
Lăng An Tu nghiến răng nghiến lợi, "Người máy kia chính là cậu."
Nidhogg cười lạnh một tiếng: "Làm sao có khả năng."
"Làm sao không thể?"
"Tôi sẽ không cùng sinh vật ngu xuẩn như nhân loại ở cùng một chỗ." Nidhogg khinh bỉ liếc mắt nhìn Lăng An Tu một cái, "Chớ nói chi là giao du ."
Lăng An Tu hít sâu một hơi, đè xuống kích động bạo thô tục."Cậu đi theo tôi."
Lăng An Tu đem Nidhogg đưa tới phòng ngủ trên mặt đất trong biệt thự của mình, chỉ vào giường lớn hai mét năm nói: "Đây là giường của chúng ta."
"..."
"Cậu ở trên đó làm tôi không , cũng lần."
Nidhogg không thể nhịn được nữa, "Anh có thể câm miệng không?"
"Không thể." Lăng An Tu đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại mạnh mẽ đem Nidhogg kéo đến trước máy vi tính."Tôi nhớ tới tôi đã từng nghĩ tới việc nghiên cứu chuyện "yêu" của con người cùng người máy, còn cố ý đem lần đầu tiên của chúng ta ghi lại, tôi hiện tại liền đem video tìm cho cậu, xem cậu còn dám nói thế nào..."
Lăng An Tu lời còn chưa nói hết, khắp toàn thân từ trên xuống dưới một trận choáng váng, tiếp đến mắt tối sầm lại, ngã xuống lồng ngực quen thuộc.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lúc Lăng An Tu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, Nidhogg từ lâu chẳng biết đi đâu. Lăng An Tu đột nhiên đứng dậy, thời điểm đi tới cửa, ánh mắt bị máy vi tính đang mở hấp dẫn.
Lăng An Tu nhìn bản ghi phát lại trên màn hình, suy tư.
"Anh đã tỉnh." Nidhogg đẩy cửa ra đi vào.
Lăng An Tu ngẩng đầu nhìn y, một mặt ám muội cười như không cười: "Cậu xem cái video kia?"
Nidhogg lúng túng đem mặt xoay qua chỗ khác, "Ừm."
"Bây giờ tin chưa?"
"Không tin."
"Ể?"
"Video có thể ngụy tạo."
"..." Lăng An Tu có chút tức giận, "Dùng tài nghệ của cậu, giám định thật giả của video rất dễ mà?"
"Không sai. Thế nhưng, dùng tài năng của anh, chế tạo một video đủ để qua mắt tôi cũng không khó." Âm thanh Nidhogg nhỏ xuống, cũng không biết là đang nói cho Lăng An Tu nghe hay là đang nói cho mình nghe, "Tôi căn bản không thể lên giường cùng với loài người."
Lăng An Tu nhăn mày. Tuy rằng hắn biết Nidhogg cũng không phải cố ý muốn quên, nhưng khi nhìn bộ dáng hiện tại này của y, vẫn có một cảm giác bội tình bạc nghĩa, sướng rồi liền mặc quần rời đi chết cũng không nhận. Lăng An Tu vô lực nhìn trời, đồng thời tiến hành kiểm điểm bản thân. Dục tốc thì bất đạt, hắn nhất định phải quyết tâm tiến vào, từng bước từng bước công phá phòng tuyến của Nidhogg.
Nghĩ tới đây, Lăng An Tu cũng không tiếp tục buồn bực, điều chỉnh tốt trạng thái, ngoắc ngoắc khóe miệng với Nidhogg, "Chúng ta không nói cái này nữa, nói về cái video kia một chút đi."
Biểu tình Nidhogg có chút không tự nhiên, "Video?"
"Đúng vậy, chính cái video cậu vừa xem. Có cảm giác gì không?"
Nidhogg: "..."
Lăng An Tu thân thiết lôi kéo tay Nidhogg, "Cậu không nên nghĩ linh tinh, chúng ta bây giờ là đang tiến hành thảo luận học thuật nghiêm túc. Cậu cũng biết công việc của tôi chính là nghiên cứu nhân cách học người máy. Mà phương diện "yêu" là một đề tài nghiên cứu rất lớn... Nếu cậu đều xem rồi, liền cùng tôi nói một chút ý nghĩ của cậu đi, coi như là giúp tôi làm một điều tra nho nhỏ thôi."
"..."
"Nào, cậu cảm thấy tư thế cơ thể thế nào? Từ biểu tình của vai chính trong video, cậu có thể tưởng tượng khi hắn xuất có cảm giác gì không? Còn có..."
Lăng An Tu phi thường hài lòng khi nhìn thấy khóe miệng Nidhogg co giật, một vệt màu đỏ quỷ dị lan lên lỗ tai của y.
"Này là chuyện tình của anh, không quan hệ gì với tôi." Nidhogg giả vờ trấn định, đi khỏi phòng ngủ.
"Này."
Nidhogg dừng bước lại, "Chuyện gì?"
"Cậu quay đầu lại nhìn tôi."
Nidhogg từ từ quay người, "Nói."
"Cậu thật sự không xem xét đề nghị của tôi sao?"
"Đề nghị gì?"
"Để tôi mở ra đầu của cậu..."
Rầm một tiếng, Nidhogg đột nhiên khép cửa phòng lại.
Nidhogg đi rồi, Lăng An Tu tò mò mở video ra.
Sau ba phút, Lăng An Tu trấn định mà đóng video lại, mang chiếc lều nhỏ() đi vào phòng tắm.
() Ờm thì là dựng gòy ó :> Dựng lều trong quầng ó hyhy :>
Trêu chọc Nidhogg quả nhiên sung sướng, Lăng An Tu vẫn cỗ gắng xem làm như thế nào thuyết phục y nguyện ý tiếp thu tiểu phẫu của mình. Ngày hôm sau, Lăng An Tu đang cùng Bier trò chuyện, để Bier đến nhà hắn một chuyến.
Bier sau khi nhìn thấy Nidhogg, hét lên một tiếng, nhào tới liền ôm Nidhogg. Thứ đang chuẩn bị công kích này nhìn qua thật không đơn giản đại não Nidhogg trong nháy mắt chết máy.
"Đến Bier cũng không nhớ sao?" Lăng An Tu nói, "Cô ấy có thể coi là chị gái cậu."
Nidhogg đem Bier kích động đẩy ra, "Người máy không giống con người các anh, chúng tôi không có anh chị em."
Bier kinh ngạc nhìn Nidhogg.
Lăng An Tu đem chuyện Nidhogg bị cưỡng ép sửa đổi chương trình nói cho Bier. Bier căm phẫn sục sôi: "Bọn họ quả thực quá đáng!"
Lăng An Tu gật gật đầu, "Tôi tán thành. Bất quá, bây giờ không phải là thời điểm chỉ trích bọn họ, chúng ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp khôi phục ký ức Nidhogg."
"Tiến sĩ, anh có ý kiến gì không?"
"Ngày hôm qua tôi thuyết phục hắn một ngày cũng chưa thành công. Tôi nghĩ, nếu nói lí lẽ không có tác dụng, chúng ta chỉ có thể dùng ít thủ đoạn cưỡng chế."
"Đã rõ, tiến sĩ."
Bier cùng Lăng An Tu đồng thời quay đầu nhìn Nidhogg, mắt sáng như đuốc.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Hết chương